Cả hai đều không nhớ đêm ấy mình đã ngủ thế nào. Chung Độ cứ ôm Trì Viễn Sơn không buông tay, cảm xúc đau lòng lấp nghẹn lồng ngực anh, thứ ứ đọng trong lòng kia bị quẳng ra sau đầu từ lúc nào, ngọn núi anh tưởng chừng không thể vượt qua lại trở nên tầm thường trước ngọn núi nhỏ Trì Viễn Sơn.
Lúc tỉnh dậy đầu Trì Viễn Sơn còn ngả vào ngực Chung Độ, tay riết chặt lưng anh như người chết đuối bấu víu khúc gỗ nổi cầu sinh, nơm nớp lo sợ không dám buông tay.
Cảm xúc đêm qua vẫn còn tản mát trong không khí chứ chưa biến đi mất, trong phút chốc chạm mặt nhau hai người nhất thời không nói gì. Một lát sau, Chung Độ cười, anh đưa tay chạm vào mí mắt Trì Viễn Sơn, hỏi: “Mắt em có đau không?”
“Em hơi, sưng à anh?”
Đêm qua Trì Viễn Sơn im lặng mãi, nhưng nước mắt cứ rơi lã chã không ngưng. Y dẫu khóc cũng nín lặng, cắn răng nắm chặt tay âm thầm chảy nước mắt như chẳng tài nào nhịn nổi. Lần cuối cùng khóc như thế là ngày bà đi. Hôm ấy, y cũng đã một mình ngồi trong phòng lặng lẽ khóc cả đêm.
Khóc trở thành cách trút bỏ cảm xúc duy nhất, tựa như y không thể thay đổi sinh lão bệnh tử, cũng chẳng có cánh cửa thần kỳ nào xuyên qua thời gian cứu giúp đứa trẻ kia.
Hai mắt y bây giờ sưng như hai cục hạch đào to, Chung Độ cúi đầu đặt trên mí mắt y một chiếc hôn khẽ khàng, nói: “Sưng. Không sao đâu, lát nữa anh xoa cho em.”
Hai người không nhắc lại chuyện đêm qua, ngầm xem như chuyện năm xưa như bụi cát cuốn vào gió lạnh đêm khuya; bị thổi biến tan, đóng băng rồi vỡ nát không còn tăm tích, từ giờ về sau như chưa từng xuất hiện, chữa lành hai trái tim tan nát bị nó dày vò.
Bữa sáng là sữa đậu nành nóng hổi và chiếc sandwich năm lớp. Chẳng biết tim cho được chữa lành không, nhưng dạ dày thì dễ chịu.
Gió sớm đưa không khí mát rượi vào nhà, Trì Viễn Sơn nằm dài trên sô pha, mắt đắp khăn mặt, Chung Độ một tay giữ khăn một tay buồn chán nghịch ngợm tóc y.
Mấy chú bồ câu màu xám tro bay nhảy bên bệ cửa sổ, Chung Độ đưa mắt nhìn chúng dường như không chút gợn sóng, nhỏ giọng dông dài: “Lát nữa đến công ty với anh không? Công ty bên anh thú vị lắm, có phòng gym có phòng thu âm, có cả ba phòng chiếu phim được xem, nhỏ vừa lớn tùy em chọn.”
Thầy Chung bỏ bê công việc cả ngày hôm qua không thể ở nhà thêm được nữa. Nhưng nếu không ôm cả “vướng víu” trên sô pha này theo cùng anh không yên tâm nổi.
Trì Viễn Sơn biết tỏng ý anh nhưng không bóc trần, tay giơ lên đầu, thành công tìm được cằm Chung Độ trong bóng tối, bóp một cái rồi cười hỏi: “Vậy luôn à thầy Chung? Ai đi làm mà lại dẫn người nhà theo.”
“Đúng vậy.” Chung Độ bắt lấy cái tay quấy rối kia mân mê: “Người nhà đẹp trai vậy thì không có gì vô lý cả.”
Trì Viễn Sơn cười: “Người nhà mắt sưng có còn có lý không?”Chung Độ nghe vậy nhấc khăn mặt nhìn mắt y: “Không sưng nữa đâu, không phát hiện. Nếu vẫn không yên tâm nói anh để anh đi tìm kính râm cho em.”
Giữa mùa đông đi đeo kính râm trong nhà? Trì Viễn Sơn không làm trò đó. Lần đầu tiên đến công ty Chung Độ, y muốn mình để lại ấn tượng tốt với mọi người.
Thế là một tiếng sau, Trì Viễn Sơn chỉnh trang ăn diện kỹ lưỡng theo Chung Độ vào công ty. Y mặc đồ Âu kiểu Anh, bên trong lót áo mỏng màu đen và chiếc sơ mi của Chung Độ, làm như sợ người ta không biết hai người là một đôi.
Chung Độ lại mặc rất thoải mái, sấy tóc nhanh gọn, áo khoác tiện tay cầm lúc ra cửa, vẫn đi đôi giày thể thao hết sức bình thường.
Nếu bỏ qua hai gương mặt một nóng một lạnh nọ, Trì Viễn Sơn trông có vẻ giống đi làm hơn còn Chung Độ mới là người nhà y dẫn tới. Cơ mà nếu nhìn từ cổ trở lên, hiểu lầm sẽ tan sạch thành khói.
Cho dù hôm nay gương mặt Chung Độ có thêm chút chút độ ấm, nhưng cấp dưới quen anh nghiêm túc thận trọng vẫn không dám nhìn trực diện quá ba giây. Trì Viễn Sơn thì không, gương mặt y tuy sắc sảo rõ nét nhưng lúc nào cũng hiện hữu nụ cười nhẹ nhàng, cộng thêm đôi mắt còn hơi sưng kèm hiệu ứng biếng nhác điển trai. Nhìn thế nào cũng thấy là một anh đẹp trai chưa tỉnh ngủ, chẳng có tí sát thương nào.
Kể cũng lạ, đứng với người khác Trì Viễn Sơn luôn có bộ dạng đại ca, nhưng ở cạnh Chung Độ lại chẳng bao giờ vực được cái kiểu giả bộ khuôn mẫu nghiêm chỉnh kia nổi.
Hai người đi cạnh bên nhau, cả khoảng cách bước chân và nhịp đi cũng giống nhau. Dù không có bất kỳ cử chỉ thân mật nào, chỉ nhìn vào nét mặt dáng vẻ lúc nói chuyện cũng cảm giác được bầu không khí khác lạ giữa hai người.
Quần chúng hóng chuyện sáng sớm giương đôi mắt “ân cần” hoặc kỳ quặc săm soi hai người, bánh quẩy bánh bao trong tay cũng không thơm bằng “dưa” hiện trước mắt.
Tiểu Đường có lối đi riêng, không tẩm ngẩm tầm ngầm do thám mà đường đường chính chính vào “tham quan”.
Chung Độ và Trì Viễn Sơn vừa vào văn phòng, cô nàng lập tức ôm một đồ ăn nước uống đi vào, không buồn nhìn sếp mình trước mà đi thẳng về phía Trì Viễn Sơn. Bạn học Tiểu Đường đặt mớ đồ ôm trong ngực lên bàn trà, hết sức hớn hở lên tiếng: “Chào mừng anh Trì ghé chơi, chia đồ ăn vặt cho anh ạ.”
Trì Viễn Sơn cười: “Cảm ơn, thời quan qua làm phiền em rồi, hôm nào mời em bữa cơm nhé.”
“Vâng vâng.” Tiểu Đường ngốc ngếch phủi tay: “Quanh khu này có món nào ngon nằm trong tay em hết. Để mốt em lên danh sách gửi cho anh, anh dẫn thầy Chung đi ăn. Hôm nào cũng thấy ăn trong căn tin đúng chán òm luôn.”
Chắc Tiểu Đường phải là người không coi Chung Độ là sếp nhất công ty, còn càu nhàu trách móc hao hao Nghiêm Tùng Thanh phiên bản nữ.
Chung Độ đằng sau bàn làm việc nhìn họ, xen lời hỏi Tiểu Đường: “Lỡ nhận lầm người thì có thấy xấu hổ không?”
“Sao lại nhận lầm? Em xem tấm hình kia của hai anh rồi mà, bộ anh quên hả?”
Chung Độ sững ra giây lát, Trì Viễn Sơn nhìn nét mặt anh, hỏi đến cùng: “Ảnh gì vậy anh? Mấy tấm trên hotsearch? Nhưng đâu có thấy rõ mặt em nhỉ?”
Tiểu Đường vừa định nói gì đó, Chung Độ đã chuyển chủ đề: “Không có gì, Tiểu Đường cầm laptop hay máy tính bảng gì vào cho anh ấy dùng đi. Hôm qua anh vừa cái mới, chiều nay xem bên chuyển phát nhanh đi lấy giúp anh.”
Tiểu Đường phân tâm, chỉ lo đồng ý chuyện trước mắt: “Vâng, để em.”
Sau khi cô nàng đi, Trì Viễn Sơn mới hỏi: “Anh ơi, anh còn mua máy tính cho em nữa à?”
“Ừ.” Chung Độ vừa nói vừa lấy điện thoại trong túi ra, quẹt qua quẹt lại vài lần rồi đưa cho y: “Còn mua mấy thứ khác nữa, hiệu em hay dùng. Em xem thử có còn thiếu gì không?”
Và thế là Trì Viễn Sơn thấy cả dãy đơn hàng dài tít tắp trong app mua sắm. Tất cả đều được đặt vào ngày hôm qua, lướt mãi lướt mãi mà chẳng thấy hết. Y ngạc nhiên há hốc: “Ơ, sao anh mua nhiều thế? Lại còn mua ghita nữa? Anh mua ghita làm gì?”
Chung Độ tập trung vào màn hình máy tính, nghe vậy bình thản quẳng lại ba chữ: “Cho em đánh.”
Một lý do không thể phản bác, chứ có phải đưa đàn cho ăn đâu. Trì Viễn Sơn cạn lời thực sự, đến trước mặt anh chỉ vào giá tiền cho anh nhìn: “Vậy anh mua đắt thế làm gì, em chỉ chơi vui thôi.”
Chơi vui thôi? Đôi mắt sau cặp kính của Chung Độ thoáng lia sang y, khẽ nhếch môi. Anh biết Trì Viễn Sơn chơi chuyên nghiệp, vừa biết sáng tác lại vừa biết hát. Người này cứ tưởng anh không biết gì, ở đây giả vờ làm sói vẫy đuôi với anh cơ đấy.
Trì Viễn Sơn không chú ý nét mặt anh, dời mắt về đống đơn hàng, nhìn hồi lâu tự dưng nói đùa: “Làm em áp lực quá, em đang yêu người giàu sụ đây mà?”
Chung Độ cười, kéo ngăn kéo ra lấy cả xấp thẻ đến trước mặt y: “Cho em cả.”
Hơi có mùi ông tổng bá đạo đấy. Trì Viễn Sơn ấn vào màn màn hình, hỏi: “Muốn bao nuôi em à? Nhưng mà em chưa thấy đại gia nào như anh.”
Nói đoạn, y đưa điện thoại đến trước mặt Chung Độ ấn một cái: “Tầm này đại gia bao nuôi toàn làm thế này à anh?”
Trên màn hình là tấm hình Bạch Kinh Nguyên chụp hai người kia, Chung Độ đặt làm ảnh màn hình chờ, Tiểu Đường cũng vô tình nhìn thấy tấm ảnh này trên điện thoại anh.
Đúng là tính sai một ly đi một dặm, vừa mới chuyển chủ đề khỏi miệng đã tự tay đưa chứng cứ cho địch.
Chung Độ bị tóm đuôi cũng không giả đò thêm, thẳng thắn: “Trong album ảnh còn.”
Trì Viễn Sơn nhướng mày vào thư viện ảnh xem. Trong đó là ảnh hồi mùng hai Tết y dẫn Chung Độ đi ngắm cảnh rồi làm người mẫu tạm thời. Y cứ cho là Chung Độ bận bịu quá không có thời gian chỉnh ảnh, ngờ đâu là giấu nhẹm một mình không cho y thấy.
Mấy tấm ảnh được chỉnh rất kỹ lưỡng, tấm nào cũng có hẳn mấy bản khác ở cách chỉnh màu hay phong cách, điều bất biến là Trì Viễn Sơn trong mỗi tấm ảnh đều chói mắt vô cùng.
Trì Viễn Sơn lướt xem từng tấm một, ngắm hoài ngắm mãi rồi nằm sấp ra bàn, khóe mắt đuôi mày cong cong: “Em cứ tưởng hồi đó chỉ có mình em ì ạch thôi, xem ra anh cũng y chang vậy đó, cũng lơ ngơ quá chừng.”
Hình chụp là một thứ rất kỳ diệu. Có chỉ đến trong một cái chớp mắt nhưng lại đủ sức vượt qua không gian và thời gian, truyền lại cho người xem bao nhiêu là cảm xúc và câu chuyện. Trì Viễn Sơn là người xem và cũng là người hiện diện trong khoảnh khắc ấy, mỗi lần đầu ngón tay lướt qua một tấm hình khác là y tức khắc liên tưởng đến bầu không khí, ánh nắng và cảm xúc trong tim ngay chớp mắt đó. Những gì từng bị bỏ quên nơi quá khứ bỗng hiện ra trước mắt với một góc nhìn thật khác.
Trì Viễn Sơn nhớ ngày ấy khi mình đi về phía Chung Độ dưới tia nắng ấm ngày đông xuyên qua tầng mây, Chung Độ đã sững sờ một giây lát. Y đã bỏ qua thời khắc ấy nên lúc này đây thông qua những bức hình, ký ức như chuyển động chậm đi, và y chăm chú dõi theo đôi mắt bị màu nắng che khuất, điểm nhìn sâu xa phức tạp cuốn lấy sức nặng khó hiểu, chôn giấu thật nhiều ấm áp và nỗi xót xa.
Y nghĩ mỗi người đều có thể trở thành một nhiếp ảnh gia hoàn hảo, chỉ khác nhau ở chỗ bản thân có phát hiện vẻ đẹp của con người hay cảnh vật bên trong khung hình không. Y nhớ thật rõ ràng hôm ấy hầu hết các bức ảnh đều được chụp cách ngẫu nhiên, thế nhưng lúc này đây lại trở thành những tác phẩm tuyệt đẹp, là phiên bản Trì Viễn Sơn hoàn hảo nhất mà y từng trông thấy.
Để rồi y biết mình được yêu, dưới sự chứng kiến của con phố nắng và tuyết trải lối, của chú chim vội vàng lướt qua, của cây hồng sai trĩu quả.
Tác giả có lời muốn nói:
Sandwich 5 tầng, trứng, dăm bông, rau xà lách, thịt xông khói, phô mai, quào ~ thơm phức ~