Hôm ấy, Trì Viễn Sơn ở phòng nghỉ gọi điện thoại. Y định đặt cho Chung Độ một chiếc khấu bình an. Vừa cúp máy thì nghe tiếng Nghiêm Tùng Thanh gõ cửa tượng trưng mấy lần rồi lách người đi vào.
“Anh anh anh, có người kiếm kìa.”
“Có người gặp anh thôi mà, cậu gấp làm gì?”
“Trai đẹp đó. Em tỏ rõ thái độ hộ anh rồi Trì Viễn Sơn, anh cũng đừng có nhân lúc thầy Chung bận quay phim mà đi ghẹo trai đẹp đó.” Nghiêm Tùng Thanh vừa nói luyên thuyên vừa chỉ trỏ, chau mày trừng mắt, khó lắm với vẽ ra được điệu bộ dữ dằn: “Cho anh biết, anh mà làm trò thì bị người đời hắt hủi cho coi.”
Trì Viễn Sơn hừ cười, đứng dậy mở cửa ra ngoài: “Mốt đừng kêu anh nữa, cậu là anh ruột anh tới nơi rồi.”
Thật ra Nghiêm Tùng Thanh cũng biết anh Trì không phải người như vậy chứ. Nếu Trì Viễn Sơn là loại trêu hoa ghẹo nguyệt thì mấy năm qua không biết bao nhiêu người muốn kết bạn mà y còn độc thân đến tận giờ này được à? Cơ mà bấy nhiêu vẫn không ảnh hưởng tới việc cậu ta tỏ thái độ, chủ yếu là người ngoài kia lạ mặt cậu ta chưa thấy bao giờ, cứ thấy sai sai kiểu gì.
Nghe Trì Viễn Sơn nói thế, cậu ta lắc đầu nguầy nguậy, lầu bầu: “Thôi, em không dám đâu.”
Trì Viễn Sơn ra thẳng quầy bar, nhìn chung quanh một lượt vẫn không thấy ai quen, bèn nghiêng vào trong quầy gõ gõ lên bàn hỏi: “Đông Tử, ai tìm anh à?”
Đông Tử vừa định chỉ tay thì có người ở bên lên tiếng: “Là tôi. Viễn Sơn, không nhận ra tôi sao?”
Đúng là mới nãy Trì Viễn Sơn cũng để ý người nọ cứ nhìn mình chằm chằm, cơ mà thường hay gặp trường hợp này nên cũng làm lơ.
Bây giờ nhìn sang, lướt sơ thì không dám nhận, hồi hồi sau y mới thẳng người dậy, nở nụ cười: “À, Hàn Dục. Về hồi nào vậy?”
Trước trước mặt có kiểu tóc ngắn gọn gàng, mặc đồ Tây, hốc mắt sâu, đôi mày cao ngất, hệt như lời Nghiêm Tùng Thanh nói, đúng là một anh chàng đẹp trai.
Nghe vậy, Hàn Dục nâng ly, đôi mắt vốn rất đẹp khi anh ta cười kia lại không có chút ý cười nào, đen kịt sâu hoắm đăm đăm nhìn Trì Viễn Sơn: “Vừa đến.”
Vừa đến. Đông Tử không nhịn được nhìn đồng hồ treo tường, sắp mười một giờ rồi.
Trì Viễn Sơn gật nhẹ không nói gì. Thật ra y hơi bối rối, hoàn toàn không ngờ tới chuyện Hàn Dục sẽ xuất hiện trước mắt mình.
Quầy bar có khách đến, y nghiêng người bước tới: “Theo tôi vào đây đi.”
Mặc dù đây là bạn trai cũ của y, song lúc đó cũng chia tay trong êm đẹp. Quen nhau rồi gặp lại sau khoảng thời gian dài, chưa đến mức không nói với nhau được câu nào như người xa lạ.
Hai người tìm chỗ ngồi gần đó, trên môi Hàn Dục vẫn giữ nụ cười không lọt vào đáy mắt, trò chuyện như câu thở dài: “Gần mười năm rồi mà cậu vẫn không thay đổi.”
Trì Viễn Sơn cười cười: “Già rồi.”
Thời đi học Hàn Dục rất khác, ngày xưa là cậu sinh viên trẻ trung, bây giờ đến cả từng cử chỉ đưa tay đã trưởng thành thêm nhiều.
Cảm thán đương nhiên là có, nhưng nếu hỏi có còn cảm xúc gì khác không, thì thật sự không còn.Trì Viễn Sơn dừng một lát, sau đó hỏi: “Sao cậu biết tôi ở đây?”
“Tôi thấy trong nhóm nói từng tụ tập ở quán cậu một lần.”
Trì Viễn Sơn gật đầu, nhất thời không nói gì mà chỉ lúng túng gãi mũi.
Hai người cách nhau một chiếc bàn, giữa khoảnh khắc chỉ cần đưa tay là chạm được, vậy mà chủ đề chuyện trò vẫn vụn vặt của thời thanh xuân trong veo hệt như mười năm trước.
Hai tay Trì Viễn Sơn trống trơn, định mượn đồ uống giải tỏa chút sự ngượng ngập mà không có, đang định gọi phục vụ thì Hàn Dục đã lên tiếng trước.
Người đến là Nghiêm Tùng Thanh, thằng nhóc này núp lùm theo dõi từ nãy giờ.
Trì Viễn Sơn không nói gì, trái lại Nghiêm Tùng Thanh còn trợn mắt liếc y.
Nhóc đầu lởm chởm nhướng mắt, đứng chơ hơ không cầm cả quyển menu, còn lạnh lẽo quăng ra một câu: “Uống gì?”
Hàn Dục nâng ly: “Tôi có rồi, cho cậu ấy một ly…”
Anh ta vừa định nói, vừa đến môi đã khựng lại.
Trì Viễn Sơn đúng lúc tiếp lời: “Cho anh một ly đồ nóng, gì cũng được.”
Nghiêm Tùng Thanh hời hợt “Chờ một lát” rồi xoay người đi mất. Hàn Dục cười lắc đầu: “Bao nhiêu năm không gặp nên không dám gọi giúp cậu, bây giờ không biết cậu thích uống gì.”
Câu nói nghe sao mà xót xa, nụ cười nhìn sao mà đắng chát. Chia xa mười năm ròng rã, người yêu lúc xưa giờ lại chẳng khác nào kẻ xa lạ.
Trì Viễn Sơn không biết đáp lại thế nào. Thật ra y không muốn biến câu chuyện trở nên quá ngượng ngập. Hai người chia tay hòa bình, có lẽ cũng có trách móc nhưng tuyệt nhiên không hận thù, nên y vẫn muốn giữ thể diện.
Thế là y cười, chuyển chủ đề: “Sống bên đó tốt không?”
Hàn Dục lắc đầu, ngửa lên uống cạn rượu trong ly, nhìn đăm đăm chiếc ly rỗng cười khổ: “Không tốt được.”
Vừa dời được chủ đề, còn chưa thoát hẳn đã bị Hàn Dục kéo về, Trì Viễn Sơn thở dài.
Ánh mắt nặng nề kia lại đặt về trên y, sống động và chất chứa nhiều thứ khôn kể: “Thời gian trước tôi thấy cậu nói trong nhóm lớp vẫn còn độc thân.”
Đây cũng là nguyên do Hàn Dục trở về. Anh ta nghĩ Trì Viễn Sơn đã có người yêu từ lâu, mãi đến khi nhìn thấy ba chữ nhẹ tênh kia trong nhóm: “Độc thân đây.”
Đã là chuyện của năm trước, khi ấy chính Trì Viễn Sơn cũng tưởng mình sẽ một mình mãi như thế.
Y vừa định nói bây giờ mình có rồi, nhưng Hàn Dục không cho y cơ hội.
“Viễn Sơn, từ đầu tôi là người sai. Trải nhiều rồi mới nhận ra mọi chuyện đều có lựa chọn, không phải đầu rơi máu chảy mới gọi là anh hùng.” Mắt Hàn Dục không có tiêu cự, nét mặt đắng chát: “Ngày đó tôi tưởng mình buộc phải đi, buộc phải chia tay. Mười năm rồi tôi đặt ra vô số giả thiết vô số khả năng, phát hiện rõ ràng có bao nhiêu con đường khác, nhưng quá muộn rồi, mấy năm nay đến hai chữ hối hận tôi cũng không dám nói, tôi hiểu cậu quá rõ.”
Trì Viễn Sơn đoán được có lẽ Hàn Dục có ý gì đó, nhưng không ngờ anh ta lại nói thẳng ra như thế. Cho dù y là người giỏi giao tiếp, nhưng gặp lời nói thẳng ra trước mặt mình cũng thành khó nói.
Nhân viên phục vụ đúng lúc đến, chắc là bắt được không khí hơi căng thẳng nên không nói chuyện với Trì Viễn Sơn, đặt đồ uống xuống rồi đi ngay.
Lúc thế này Hàn Dục cũng không quên nói “cảm ơn”, nói rồi lại bưng ly rượu vừa được phục vụ uống quá nửa.
Trước kia Hàn Dục không uống rượu, hôm nay lại uống mạnh như vậy. Trì Viễn Sơn hơi muốn ngăn, nhưng nghĩ lại im lặng.
Hồi đó khi come out, gia đình Hàn Dục ầm ĩ rất căng thẳng. Đúng thật Hàn Dục đã từng cố gắng vì chút tình cảm này, nhưng nhìn bốn người lớn trong nhà run rẩy cầu xin, anh ta vẫn nhận thua.
Chia tay, ra nước ngoài, đến nay đã mười năm.
Cuộc chia tay của hai người bình thản ngoài dự đoán. Sau khi Hàn Dục nói chia tay, Trì Viễn Sơn chỉ im lặng một lúc rồi gật đầu.
Thời đại học hai người quen nhau ba năm, vì chuyện come out mà giày vò nhau suốt hai năm, mọi thứ có thể cố gắng đều đã làm cả rồi, nhưng thái độ bên nhà Hàn Dục vẫn không hề dịu bớt.
Thời gian cả hai im lặng với nhau ngày càng dài, tần suất cãi vã ngày càng cao. Thật ra cho dù Hàn Dục không thỏa hiệp cả hai cũng tự biết rõ trong lòng, rằng nếu mối quan hệ này không ngừng lại số tình cảm ít ỏi kia cũng sẽ tan biến.
Nói đi nói lại, cuộc chia tay của hai người nhiều lắm chỉ tóm lại bằng một câu bất đắc dĩ “Quên đi thôi”.
Với Trì Viễn Sơn, nó đã là nỗi buồn của mười năm trước. Thời gian đã nghiền tan mọi chuyện xưa, cuốn theo gió không còn tăm tích. Song với Hàn Dục, chuyện ngày đó không xưa hay cũ, ngày qua ngày sống trong dằn vặt áy náy từng ấy năm không dám nói ra miệng. Anh ta hiểu rất rõ Trì Viễn Sơn, Trì Viễn Sơn là người không quay đầu, người chỉ có tương lai chứ không có quá khứ, hôm nay anh ta có mặt ở đây quả thực là có ý liều chết đến cùng.
Trì Viễn Sơn đúng như Hàn Dục nghĩ, kể từ lúc chia tay y đã hiểu ra, hai người nếu ở bên nhau nếu chỉ làm nhau đau, vậy thì buông tha cho nhau đi, rồi ai cũng sẽ có cuộc sống tốt hơn.
Lúc này, y bưng ly trà quýt gừng trên bàn nhấp một ngụ, thưởng thức vị quýt thoang thoảng giữa giữa môi, châm chước hồi lâu vẫn chừa thang cho Hàn Dục xuống: “Uống nhiều hay nói lảm nhảm, ngày mai tỉnh rồi sẽ thấy mình ngu ngốc lắm. Những lời vừa rồi tôi xem như mình chưa từng nghe, chúng ta nói chuyện khác đi.”
Bài hát kết thúc, khúc nhạc dạo mới vang lên.
Ca sĩ đêm nay vẫn là ca sĩ nhạc jazz hôm trước. Tiếu tấu thể loại này khiến người ta vô thức muốn đung đưa thân mình, Hàn Dục lại đắm chìm trong thế giới bản thân, chấp nhất viết thành kết cục tệ hại định sẵn: “Cậu không phải chừa đường cho tôi, tôi biết rõ mình đang làm gì. Hôm nay đến đây tôi chỉ muốn hỏi một câu. Viễn Sơn, giờ đây mọi ngăn trở đã không còn, cậu có thể… có thể cho tôi một cơ hội không?”
Giọng Hàn Dục yếu ớt, anh ta biết Trì Viễn Sơn sẽ trách móc mình bao nhiêu. Dù sao ngày đó anh ta là người nói câu chia tay, người đòi từ bỏ trước là anh ta, vậy nên khi nói câu này anh ta đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc bị Trì Viễn Sơn cho một đấm, cũng đã chuẩn bị sẵng sàng cho việc đứng dậy rời đi.
Quầy bar yên tĩnh đến quá đáng, thật đáng chết khi chủ đề đêm nay là “Lặng im”.
Hàn Dục lặng im nhìn Trì Viễn Sơn, hốc mắt đỏ ran, như người đuối nước ngắc ngoải bấu víu lấy ván gỗ nổi cầu sinh là ly rượu đã rỗng từ lâu, đầu ngón tay trắng bệch.
Trì Viễn Sơn thoạt trông không mấy dao động, y vẫn giữ nụ cười thản nhiên, đã không tránh né được thì để y tàn nhẫn: “Xin lỗi, tôi đã có người trong lòng.”
Giọng y nhẹ bẫng, nặng trĩu rơi vào lòng Hàn Dục.
Lúc Chung Độ vào bar anh sợ đông đúc nên đeo cả khẩu trang, vậy mà vừa bước vào cửa đã có cảm giác Trì Viễn Sơn nhìn về phía mình.
Anh cũng nhìn thấy Trì Viễn Sơn và người ở đối diện y.
Đang khi do dự có nên đi vào không, anh thấy Trì Viễn Sơn nói với người nọ câu gì đó, rồi đứng dậy đi về phía mình.
Bước chân y nhẹ nhàng mà mau mắn, gương mặt ngạc nhiên mừng rỡ: “Sao anh lại ở đây?”
“Đến thăm em, hôm nay tôi xong việc sớm.”
Chung Độ còn chưa nói xong đã dời mắt về sau lưng y. Trì Viễn Sơn ngoái lại, phát hiện Hàn Dục cũng đứng dậy đi đến. Y khẽ thở dài, bỗng dưng cảm giác câu chuyện này bắt đầu phát triển hơi hướng lộn xộn bi kịch rồi.
Đợi đến lúc Hàn Dục đứng trước mặt, y nhắm mắt giới thiệu với Chung Độ: “Đây là Hàn Dục.”
Lúc giới thiệu y hơi do dự, không biết là nói tên hay mơ hồ giới thiệu là “bạn”. Chung Độ nhận ra, tay trái nắn nhẹ cánh tay y ra hiệu không sao cả, tay phải chìa ra trước mặt Hàn Dục: “Chào anh, Chung Độ.”
Hàn Dục đoán chừng chưa nhận ra Chung Độ là ai, mắt anh ta vẫn đỏ hoe, giọng khàn khàn: “Chào anh, rất vui được gặp.”
Nhìn hai người đứng đây, Hàn Dục thoáng hoảng hốt. Anh ta biết rõ ngôn ngữ cơ thể lẫn những hành vi vô thức của Trì Viễn Sơn, bây giờ đã hiểu e rằng đây là người trong lòng y, thế là anh ta gật đầu: “Hai người trò chuyện đi vậy, tôi đi trước.”
Trì Viễn Sơn nhìn Hàn Dục, sau đó quay lại nói với Chung Độ: “Anh vào phòng nghỉ đi, em ra tiễn.”
Chung Độ cũng nhìn Hàn Dục, không nói gì mà chỉ gật đầu rồi vào phòng nghỉ.
Trì Viễn Sơn dẫn Hàn Dục đến chỗ thang máy, tới cửa, y lưỡng lự một lúc rồi vỗ vai Hàn Dục: “Cậu nói đúng, ngày đó cả hai ta đều quá trẻ con, tưởng rằng phải đầu rơi máu chảy mới là anh hùng. Nhưng khi đó chúng ta không sợ trời không sợ đất, ở độ tuổi trong sáng nhất ấy dù vài năm kia có trôi về quá khứ thì chúng vẫn đẹp đẽ. Kỷ niệm đẹp đã là đủ rồi, ai trong chúng ta cũng phải thay đổi, chẳng ai quay lại được, dù thế nào cậu cũng phải tiến về trước. Hy vọng tương lai của cậu sẽ suôn sẻ.”
Hàn Dục cố gượng cười: “Xin lỗi, là tôi đường đột, cũng chúc các cậu hạnh phúc.”
Nếu Trì Viễn Sơn còn chưa thích ai anh ta còn tranh thủ được. Nhưng Hàn Dục tôn trọng Trì Viễn Sơn, càng không muốn thành loại thủ đoạn chen chân vào tình cảm người khác. Vậy nên anh ta chỉ biết nói câu xin lỗi và chúc một câu chúc cũ rích.
Trì Viễn Sơn cười, y không nói gì cả, ấn thang máy giúp Hàn Dục rồi gọi nhân viên tới, dặn nhân viên gọi lái xe thay giúp anh ta.
Hai người không nói lời chào tạm biệt.
Thang máy đóng lại, Hàn Dục nhìn Trì Viễn Sơn bên ngoài cánh cửa, cười tự giễu.
Phải rồi, bao nhiêu năm đã qua họ đã cách nhau không biết bao nhiêu cánh cửa, dù rằng mình cố gắng níu kéo cách mấy, liệu còn tìm về được người yêu mình lúc xưa chăng?
Không thể nào.