Ca sĩ đêm nay do đích thân Trì Viễn Sơn mời đến, một cậu trai với khí chất u buồn biếng nhác ngồi trên sân khấu, đôi mắt cụp ngái ngủ nhướng lên hát một bản nhạc jazz chậm chạp.
Dưới ánh đèn mờ ảo mơ màng, tất cả đều đang tận hưởng men say đêm nay, chỉ trừ Nghiêm Tùng Thanh.
Lúc Tần Tang đi vào, Nghiêm Tùng Thanh mới nhận tin dữ đang chường cái mặt như trái khổ qua nghi ngờ nhân sinh.
“Ôi cha, làm sao đấy? Ai bắt nạt em tôi, méc anh, để anh đòi công bằng cho nhóc!”
“Thần tượng của ông anh.” Nghiêm Tùng Thanh như cụ ông mắc bệnh nan y thở thoi thóp: “Thầy Chung của ông anh đấy.”
“Vậy thôi nhóc ráng chịu đi, vụ này thì anh không đòi công bằng được. Anh có làm dữ anh Trì của nhóc cũng không cho đâu.”
Tần Tang cười sờ cái đầu gai tay lởm chởm tóc, hỏi: “Anh Trì của nhóc đâu? Về rồi à?”
Nghiêm Tùng Thanh lắc đầu, nguýt Tần Tang một cái, tức giận nói: “Tần Tang kia anh rớt mắt ngoài đường rồi hay gì? Nhìn vô coi ai kia?”
Tần Tang nheo mắt, nhìn theo ngón tay Nghiêm Tùng Thanh chỉ mới thấy Trì Viễn Sơn ngồi một mình một góc trong kia. Tần Tang giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, nhướng mày: “Uầy, một giờ rồi còn thấy Trì Viễn Sơn ở đây cơ? Để anh vào ngó cái.”
Mấy ngày trước Tần Tang đi chụp hình tuyết, vừa về hôm nay. Mắt ngâm tuyết mấy ngày rồi đột nhiên vào bóng tối không thích nghi kịp cũng phải.
Tần Tang dụi dụi mắt, tới quầy bar gọi ly rượu rồi bưng sang chỗ Trì Viễn Sơn.
Trì Viễn Sơn độc chiếm một chiếc bàn nhỏ, người như biến mất trong bóng tối. Chẳng trách Tần Tang không thấy, y chọn vị trí nơi đèn rất tối, cộng thêm mặc cả thân đen, không soi kỹ đúng thật không nhận ra ở đây có người.
Y không để ý đến sự xuất hiện của Tần Tang, mắt trống rỗng nhìn lên sân khấu, chẳng biết đang suy tư gì.
Tần Tang gõ gõ bàn, nhìn theo ánh mắt y, trêu: “Như nào đây? Để ý người ta à?”
Trì Viễn Sơn tỉnh táo, cười cười, không trả lời câu hỏi kia cũng không buồn để tâm ý trêu ghẹo, cầm ly sữa trên bàn cụng ly: “Về hồi nào vậy?”
“Mới chiều đây, oải muốn chết em.” Tần Tang nhấp miếng rượu, đang định kéo ghế ngồi xuống thì khựng lại.
Tần Tang nghiêng về trước, cúi sát xuống săm soi chất lỏng chưa rõ trong ly của Trì Viễn Sơn hồi lâu: “Món của anh là gì vậy? Món mới? Sao nhìn giống sữa thế.”
“Mạnh dạn vào, là sữa bò.”
Trên mặt Trì Viễn Sơn chẳng có tí ngượng ngập nào, Tần Tang lại trợn mắt.
“Cái đệt, anh bị cú sốc gì quật à?”
“Vẫn bình thường.” Y chậm rãi hớp miếng sữa dưới cái nhìn chòng chọc kia, quẹt ngón cái lau miệng, cười nhạt: “Dưỡng sinh.”
“Dương sinh mà khuya tới giờ này còn chưa về đi ngủ?”“Vậy anh dưỡng dạ dày được chưa?” Trì Viễn Sơn thở dài: “Cậu là anh ruột Nghiêm Tùng Thanh mới phải, sao hai đứa cứ thích lo lắm thế không biết?”
Tần Tang sửa sang quần áo rồi ngồi xuống, dựa lưng vào ghế, vắt chéo chân, nhìn Trì Viễn Sơn cười cười: “Mấy vụ khác em đâu lo, em nghe ngóng tí xem anh với thần tượng em phát triển tới đâu rồi được không?”
Nhắc tới Chung Độ, Trì Viễn Sơn thoáng chau mày. Mấy hôm rồi y cũng không phải ngồi chơi không ở bar, phần mềm đọc trong điện thoại toàn là sách liên quan tới tâm lý. Súng mài trước lúc lâm trận vừa chậm chạp vừa trúc trắc, nhai cả mấy trăm ngàn chữ rồi đầu mối vẫn rối mù.
Tâm thái vốn đã thả lỏng dần nảy sinh âu lo, may mà có Chung Độ cho y một viên thuốc an thần.
Mỗi lần y lo lắng ấn đi ấn lại vào tấm ảnh đại diện của Chung Độ liên tục, vô tình phát hiện ảnh đại diện và tên Wechat của anh đã lặng lẽ thay đổi.
Ảnh đại từ từ tấm hình đen sì sì thành chiếc đèn bị hỏng đã được sửa lại kia, tên từ dấu chấm đổi thành Chung Độ.
Và cả đủ biến hóa nhỏ nhặt chẳng đáng nhắc đến nữa, chẳng hạn như đôi lúc anh sẽ chụp hình gửi sang, thỉnh thoảng là bữa sáng, thỉnh thoảng là bầu trời ban chiều, cộng thêm vài câu vô thưởng vô phạt là đủ xoa dịu tâm trạng lo lắng trong y.
Cơ mà mấy cái đó thì không nhiều chuyện với Tần Tang, y chỉ cười, quẳng lại một câu: “Khỏi dò, bọn anh đang tốt lắm.”
Đang khi nói chuyện, Nghiêm Tùng Thanh mặt mày nghiêm trang chạy tới. Trì Viễn Sơn còn tưởng có chuyện, vừa định đứng lên thì đã nghe cậu ta ào ào: “Anh anh, anh biết thầy Chung đi giày size nào không?”
Trì Viễn Sơn đang nhấc người lập tức khựng lại, trở về thế ngồi ổn định, cười như không nhìn cậu ta: “Nè cưng, nói anh nghe cưng lại làm cái trò gì đây?”
Nghiêm Tùng Thanh đặt điện thoại xuống bàn cứ như dâng kho báu, trên màn hình là giao diện giỏ hàng của app màu cam nào đó.
Cậu ta vừa nói vừa chỉ chỉ màn hình: “Em mua dép cho hai anh nè, anh xem dép đẹp chưa? Có hai màu đúng y luôn.”
Trai thẳng chưa bao giờ yêu đương không tinh tế mấy đâu, cách đối xử tốt với người ta vừa thẳng đuột vừa đơn giản.
Đồ ngủ đôi mới tặng mấy hôm trước, bây giờ trong giỏ hàng là cả đống dép cho nam với đủ loại kiểu dáng và màu sắc, khăn mặt cho nam, bàn chải đánh răng kiểu cho nam,…
Nghiêm Tùng Thanh muốn ngày ngày tặng quà cho Trì Viễn Sơn, không thể để anh mất đi khát khao vào tình yêu được.
“Tạm thời xem như thầy Chung không có thời gian đi, nhưng mà cứ nhìn mấy thứ này mỗi ngày, nghĩ sớm muộn gì mình có thể xài đôi với thầy Chung, thế chẳng phải là có động lực sống à anh?” Trai thẳng nghĩ.
Trì Viễn Sơn day thái dương, trời ơi, dạo này y về muộn là tại chờ tin nhắn mỗi khi xong việc của Chung Độ mà thôi. Dù sao cũng phải chờ mà, ở bar nghe nhạc còn hơn về nhà ngồi không, ai mà ngờ đâu chuyện có nhiêu đây lại làm Nghiêm Tùng Thanh ảo tưởng nguyên bộ phim vật vã vì tình trong não.
Tần Tang lia mắt sang màn hình, cố nhịn cười vỗ vỗ vai Trì Viễn Sơn, giao tiếp bằng mắt anh cứ để đó cho em, sau đó nói với Nghiêm Tùng Thanh: “Thằng em à, nhóc mở mắt nhìn coi anh Trì của anh đây phóng khoáng phong lưu, lịch sự tuấn tú, việc trong việc ngoài làm được, hát hò lãng mạn được, lên sàn là catwalk được, xắn tay áo phút mốt là người bu đầy hai bên cánh tay. Muốn sắc có sắc, muốn tài có tài, nhóc cứ lo lắng rỗi hơi thế làm gì?”
Nghiêm Tùng Thanh cau mày nghĩ ngợi: “Anh nói cũng đúng, cơ mà á, so sánh với thầy Chung á hả…”
Cậu ta đứng thẳng dậy, chìa ngón trò với ngón cái ra, một tay mò điện thoại trên bàn, trước lúc phóng vọt đi còn kịp để lại câu: “Vẫn còn kém tí.”
“Má vãi! Hahahahahahahaha.” Tần Tang cười bưng không nổi ly rượu: “Em trai ruột đó.”
Trì Viễn Sơn mệt tâm: “Thằng em rẻ mạt này ai thích thì bứng về giùm.”
Bên kia, Tạ Tư Vĩ biết thừa Chung Độ là cái nút chai im lìm. Cậu ta tạm gác chuyện anh dâu sang một bên đã, trước hết phải nghĩ cách thúc đẩy Chung Độ cho anh chủ động chút xíu, khẩn trương xác nhận quan hệ với Trì Viễn Sơn.
Tối lúc trên xe về khách sạn, cậu ta bóng gió hỏi Chung Độ: “Anh, dạo này có liên lạc với anh Trì không?”
Chung Độ đang nhắn tin Wechat với Trì Viễn Sơn đây, nghe vậy nhìn cậu ta: “Liên lạc, chuyện gì?”
Tạ Tư Vì ghé vào cạnh anh, bí hiểm nói: “Hình như dạo này tâm trạng anh Trì tệ lắm.”
“Tâm trạng tệ?” Chung Độ nhíu mày: “Tùng Thanh nói?”
Tạ Tư Vĩ gật đầu như thật.
Chung Độ nhìn màn hình điện thoại, tối nay Trì Viễn Sơn nhắn với anh thế này: “Thằng em rẻ mạt Nghiêm Tùng Thanh thuộc về anh rồi.”
Anh vừa mới trả lời: “Sao vậy?”
Lúc này Trì Viễn Sơn nhắn trả lời: “Thằng đệ em làm phản thôi, anh xong việc rồi à?”
Chung Độ: “Ừ, sắp về tới khách sạn.”
Sau một lát do dự, anh nhắn thêm: “Lúc về gọi điện cho em được không?”
“Em rảnh mà, sao thế? Có chuyện gì thế anh?”
Không bảo rằng mình lo tâm trạng em tệ được.
Sau buổi sáng hôm đó đến nay cả hai chưa một lần chạm mặt. Tuần này bận bịu quá nên chỉ liên lạc trên Wechat, Chung Độ lo Trì Viễn Sơn còn bận tâm mãi chuyện của mình.
Tay cứ gõ hết mấy chữ rồi lại xóa, anh còn chưa kịp tìm lý do, Trì Viễn Sơn đã nhắn:
“Nếu có chuyện gì thì em chờ anh, nếu không có chuyện thì đợi anh xong xuôi cả em sẽ đến. Bây giờ muộn quá, anh nghỉ ngơi sớm đi, cộng cả tuần nay lại anh còn không ngủ nhiều bằng hai ngày em ngủ đâu.”
Đợt này Chung Độ không nghỉ ngơi hẳn hoi thật. Quay cảnh đêm một tuần, đêm ngủ rất muộn, ban ngày người ta nghỉ ngơi anh cũng không chịu ngồi yên mà cứ muốn một tay lo liệu mọi chuyện lớn nhỏ trong đoàn từ trên xuống dưới, mỗi ngày ngủ được ba, bốn tiếng đã là khá khẩm lắm rồi.
Trì Viễn Sơn biết rõ nên cực kỳ không muốn trễ nải thời gian ngủ của anh.
Chung Độ nhìn giao diện khung chat mỉm cười, tay gõ hai chữ, tắt máy rồi xuống xe.
“Chờ tôi.”
Vội vã vào thang máy lên lầu, Chung Độ vừa lục tìm thẻ phòng vừa cầm điện thoại, ấn số ba rồi gọi điện.
Đêm dài, hành lang khách sạn vắng lặng, ánh đèn chiếu xuống trên mặt thảm lan thành vùng bóng mờ không rõ ràng.
Lúc tiếng “Anh ơi” rõ rệt lạ lùng của Trì Viễn Sơn vang lên trong máy, Chung Độ đúng lúc quẹt thẻ phòng.
Tiếng tít ngắn ngủi vang lên hợp tình cảnh đến bất ngờ, cũng trùng hợp hòa với trái tim lỡ nhịp trong khoảnh khắc khi nghe thấy tiếng “Anh ơi” “đã lâu không gặp thấy”.
Tay anh thoáng khựng.
Chắc vì không nghe anh nói gì, giọng điệu nghi vấn của Trì Viễn Sơn lần nữa vang lên: “Anh ơi? Anh về rồi à?”
“Ừ, tôi về rồi, em đến nhà chưa?”
Chung Độ vừa nói vừa đẩy cửa phòng ra, thẻ phòng còn chưa cắm vào khe, phòng tối tăm một màu đen kịt. Anh đóng cửa, thuận thế tựa lưng cứ thế nghe Trì Viễn Sơn nói chuyện.
“Hai giờ quán đóng cửa em đã về rồi. Đây sắp ba giờ đến nơi đó, anh nghỉ ngơi lẹ đi.”
Trong bóng tối, Chung Độ thở dài: “Muốn gọi điện với thầy Trì sao khó quá, phải giáo dục tư tưởng tận nửa ngày.”
“Đâu có.” Trì Viễn Sơn ở đầu bên kia cười: “Em sợ anh ngủ ít quá thôi mà.”
Giữa đêm đen vắng lặng, giọng y nói như dòng điện sát bên tai Chung Độ, nghe tê dại.
Chung Độ dựa lưng vào cửa, đổi tay cầm điện thoại sang trái: “Vậy còn em? Bảo em đừng chờ muộn em cũng không nghe. Tối có uống rượu à?”
“Em không, uống sữa ấy. Ài, cả đám thấy em uống sữa cứ bò ra cười.”
Bầu trời đêm ngoài cửa sổ như miếng vải vẽ đen kịt. Khóe môi Chung Độ thoáng nhếch ý cười, giọng anh nhẹ bẫng: “Uống món khác nóng cũng được.”
“Ừm, ngày mai em đổi món khác. Anh.. anh không sao chứ?”
“Không sao, chỉ là muốn gọi cho em thôi.” Chung Độ đáp: “Được rồi, tôi đi tắm, em ngủ sớm.”
“Ừm anh, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Chung Độ cúp điện thoại, đứng trong bóng tối ngơ ngẩn vài giây. Tâm trạng Trì Viễn Sơn không có vẻ gì là tệ, nhưng mà… không thấy mặt anh vẫn không chắc chắn được.
Hôm sau, công việc xong xuôi lúc vừa hơn mười giờ. Chung Độ lái chiếc xe của đoàn một mình đi về phía đường Vân Đài.
Anh không báo trước với Trì Viễn Sơn vì biết vài buổi tối dạo này y ở bar. Không ngờ đến nơi chẳng thấy Trì Viễn Sơn tâm trạng tệ đâu, lại đụng phải vở kịch mới ra lò.