Sau bữa ăn, hai người ngồi sô pha uống trà nói chuyện trên trời dưới đất. Bỗng Tạ Tư Vĩ gọi điện thoại sang.
“Thầy Chung ạ, nhân viên khách sạn gọi đặt phòng, anh vẫn ở phòng cũ hay là đổi sang phòng khác?”
“Không cần, như cũ đi.”
Thấy họ đang bàn công việc, Trì Viễn Sơn muốn chừa không gian cho Chung Độ, thế là y giơ bao thuốc lá trong tay rồi chỉ chỉ ra ban công, ra hiệu mình đi hút điếu thuốc.
Vừa đứng dậy định đi, Chung Độ bắt lấy tay y cản lại, thuận tay dịch gạt tàn trên bàn trà đến trước mặt y.
Là bảo mình ở lại hút? Trì Viễn Sơn khó hiểu nhìn anh.
Chung Độ hếch cằm về phía cửa sổ chưa đóng ngoài ban công, nói với y bằng khẩu hình miệng: “Lạnh.”
Trì Viễn Sơn ngẩn người, bật cười, cuối cùng cũng chẳng hút thuốc mà lặng lẽ ngồi bên nhâm nhi trà.
Tạ Tư Vĩ trong điện thoại còn đang thao thao bất tuyệt, bàn chuyện chính lại lân la hỏi anh đã ăn cơm chưa như thông lệ. Chung Độ vẫn với câu trả lời đó: “Ăn rồi, ăn sủi cảo.”
“Lại ăn sủi cảo? Anh đi đâu ăn sủi cảo đấy?”
“Bên chỗ thầy Trì. Đừng lo, cho cậu nghỉ.”
Nghe thấy hai chữ “thầy Trì”, Trì Viễn Sơn không nhịn được phì cười vui vẻ.
Bấy giờ Chung Độ mới ý thức mình vừa thốt ra xưng hô gì, khóe môi bất giác cong cong, đáy mắt cũng nhuốm ý cười.
Anh đang trong trạng thái thả lỏng, cử chỉ cũng thoải mái tự nhiên hoàn toàn khác với một ngày trước. Trì Viễn Sơn lấy làm mừng rỡ.
Tạ Tư Vĩ ôm cái đầu đầy dấu hỏi từ đêm qua đến tận hôm nay.
Tính tình Chung Độ thế nào cậu ta còn lạ gì, vậy mà anh lại đi ăn sủi cảo với người vừa quen tận hai ngày liên tục? Chung Độ im lìm bí ẩn đây á hả? Hay là hồn bị ai nhập vào rồi.
Chung Độ hoàn toàn không biết bản thân đã biến thành nạn nhân bị nhập hồn trong đầu Tạ Tư Vĩ. Anh cúp điện thoại, nhìn đồng hồ lên tiếng: “Trễ rồi, tôi về đây, cậu nghỉ ngơi sớm.”
Trì Viễn Sơn vừa thôi cười, bỗng nhớ ra: “Cái đệt! Tôi quên mất còn phải đưa anh về, giờ uống rượu nên cũng không lái xe được!”
“Không cần chở tôi về đâu, nhà cậu gần khách sạn, tôi đi bộ vài ba bước là tới.”“Anh không biết đường, để tôi đưa anh đi.” Trì Viễn Sơn vừa dứt câu là lập tức muốn đứng dậy.
“Không cần.” Chung Độ ấn vai y về sô pha: “Tôi biết đường.”
Giọng nói anh có phần sắc thái không cho phép từ chối, sau đó chắc là cảm thấy giọng điệu mình có hơi cứng ngắc mới bổ sung: “Ra khỏi khu dân cư đi thẳng rẽ phải đúng không? Tôi đâu phải con nít ba tuổi, không lạc được.”
Trì Viễn Sơn như cũng nhận ra mình hơi căng thẳng quá, gãi đầu cười ngượng: “Được, vậy anh đeo khăn quàng cổ về, còn chỗ mũ với găng tay này cứ để chỗ tôi đi, để bữa sau tôi đưa sang cho anh.”
Thật ra nếu là Nghiêm Tùng Thanh, Tần Tang hay bất kì một ai trong số họ ở đây, chắc chắn rằng y sẽ dọn dẹp phòng cho khách để họ ở lại. Dù sao cũng đã muộn thế rồi, không nên đi lại cho vất vả làm gì. Vậy mà đối diện với Chung Độ y lại chẳng thể nói nên lời.
Cớ gì lại chẳng nói nên lời? Vì chưa đủ thân thiết ư? Dĩ nhiên là không phải, chẳng qua vì nó thiếu tự nhiên.
Chung Độ đi rồi, phòng khách bỗng chìm vào tĩnh lặng. Trì Viễn Sơn ngồi giữ căn phòng trống rỗng bắt đầu ngây ra.
Đôi mắt nhìn thấy Chung Độ mặc chiếc tạp dề đã xếp gọn, Chung Độ dọn dẹp căn bếp sạch sẽ, Chung Độ mua về một đống mũ với găng tay cùng mình, Chung Độ, Chung Độ, Chung Độ…
Trì Viễn Sơn cười khổ, nghĩ thầm: Quả nhiên là bị đám bạn tồi kia nói trúng à? Nhưng… là Chung Độ đó! Có duyên kết bạn đã là may mắn to lớn trong đời rồi, có quan hệ gần gũi hơn nữa đến nghĩ y cũng không dám, rõ ràng là người của hai thế giới.
Nghĩ thế, Trì Viễn Sơn tức khắc bừng tỉnh. Nếu đã ngoài tầm với, chi bằng dừng lại đúng thời điểm.
Sáng sớm hôm sau Trì Viễn Sơn đã chạy về sân vườn. Y không liên lạc với Chung Độ, không đưa mũ len găng tay cho anh, cũng không hỏi anh có cần đi ngắm nghía thêm chỗ nào không.
Hành vi có phần không giống Trì Viễn Sơn, song y không để ý nhiều đến vậy, nhu cầu khẩn cấp bây giờ là giữ bản thân được tỉnh táo đôi chút.
Tối qua y nằm mơ thấy Chung Độ. Cũng chẳng đẹp đẽ gì, chỉ là giấc mơ Chung Độ trải qua một ngày bình thường ở nhà mình.
Hai người tự nhiên ở cạnh nhau, tự nhiên đi chợ nấu cơm, tự nhiên ngả lưng ra sô pha xem phim. Chỉ có điều, đến cả cách họ thân thiết trong giấc mơ dù xem xét ở góc độ nào cũng giống như người yêu chứ chẳng phải bè bạn.
Bộ phim hai người xem là Tảo Biển, Chung Độ nhìn y nói: “Em không phải Tiểu Hải, em là Tiểu Viễn của tôi.”
Sáu giờ sáng, Trì Viễn Sơn bị câu nói hoang đường làm cho giật mình choàng chỉnh. Cơn buồn ngủ mất tăm, mồ hôi lạnh túa ướt sũng người.
Chạy trối chết thoát khỏi ngôi nhà nơi nơi là hình bóng Chung Độ, Trì Viễn Sơn vác cái đầu hỗn độn ghé sang sân vườn.
Đáng ra hôm qua lúc trời ngừng tuyết y đã phải về quét dọn tuyết, lề mề tới tận hôm nay có mấy chỗ đã kết băng.
Đập vỡ băng, quét tuyết thành đống, tiếp đó xách xẻng xúc tuyết vào trong bồn hoa.
Bồn hoa này là chủ cũ làm để lại, trồng hoa hồng, nghe kể đã chăm nhiều năm rồi.
Mùa thu cắt tỉa cành, mùa đông “ủ tuyết” là sang năm sẽ đâm chồi nở hoa.
Trì Viễn Sơn không thích hoa hồng, nhưng y mua lại sân vườn này vào mùa hè, khi ấy hoa hồng đang độ nở đẹp. Cứ ngần ngừ mãi cuối cùng vẫn không nỡ dẹp đi, cứ để chăm đến bây giờ.
Nhắc tới là lại buồn cười, mỗi một chậu hoa y trồng đều đắt đỏ hơn nhiều, đông tới là làm đủ trò giữ ấm cho chúng nó. Nhưng số sống sót được qua mùa này cứ ít ỏi dần, trái lại cái bồn hoa hồng này trông cứ mỗi năm một tươi tốt.
Từng xẻng tuyết xúc đổ vào bồn hồng, Trì Viễn Sơn chẳng hề để ý nhẹ tay chút nào.
Y càng nghĩ lại càng thấy mình giống hệt loài hoa hồng chẳng biết thân biết phận này. Chúng nó ganh đua khoe sắc với mưu đồ chiếm được cái nhìn hay sự thưởng thức vốn không thuộc về mình, đúng là ngu ngốc.
Vậy thì để đống tuyết này đánh thức chúng nó, cũng là tỉnh thức chính bản thân.
Việc trong sân vườn xong xuôi, Trì Viễn Sơn hết chuyện để làm nên về nhà đi thăm ông anh với cái bể cảnh sinh thái kia.
Y đăm đăm nhìn lũ rong tảo, đăm đăm nhìn đám tôm tép, đăm đăm nhìn mấy tảng đá, chẳng biết bản thân đã ngồi lặng đó bao lâu.
Y tự vấn bản thân làm gì tới mức độ đó? Chưa bàn tới chuyện khoảng cách giữa mình và Chung Độ là bao xa, cuộc sống thiếu đồng nhất đến ngần nào; chỉ xuất phát từ tình cảm thôi thì tính cho rõ ràng y còn chưa quen biết Chung Độ đầy bốn mươi tám tiếng đồng hồ. Thật sự có thể nói đây là cảm mến ư?
Nếu vẫn còn ở lứa tuổi hai mươi ngông nghênh ngang ngạnh. Y sẽ không tốn thời gian băn khoăn những câu hỏi vô nghĩa này. Thích thì theo đuổi, được ăn cả, ngã cũng không hối hận. Tóm lại là sẽ thử. Nhưng đến cái tuổi này rồi nhiều thứ phải suy xét lắm, không thể chỉ băn khoăn phần mình mà còn phải bận tâm về người kia.
Nghĩ thật nhiều, sau cùng chỉ còn lại tiếng thở dài tự giễu.
Hơn ba mươi tuổi, không còn ở độ mộng mơ nhất kiến chung tình. Song tình cảm vẫn luôn là điều khó hiểu, lúc mong mỏi chẳng thấy bóng dáng đâu, khi thong dong thuận lợi lại từ trên trời rớt xuống.
Khác gì đang trêu ngươi.
Thôi, chuyện có to mấy cũng phải cơm nước ấm thân cái đã.
Trì Viễn Sơn cho cá tôm trong bể ăn, còn mình đi mua thịt dê.
Giữa mùa đông, giữa khung cảnh tuyết rơi, y khoan thai tự nướng thịt trong sân.
Có con mèo ngửi mùi mò tới ngồi ềnh trên tường. Mèo ta có bộ lông vàng, béo ú, chắc là mèo nhà hàng xóm nuôi, trên cổ còn thấy đeo vòng cổ.
Nó ngồi đấy cả buổi trời, tên “loài hai chân” dưới kia không biết đường ngó ngàng tí nào. Đã chẳng tự lấy thịt cho nó ăn thì thôi, chẳng thế còn không buồn nhìn nó nữa chứ.
Lắc mình, mèo béo ta đáp xuống trong sân, nghểnh cao đầu nghênh ngang lượn tới lượn lui trước mắt Trì Viễn Sơn.
Vòng vèo gần một buổi, cuối cùng tên “loài hai chân” kia cũng đưa mắt nhìn nó.
“Là mày phải không? Hai hôm trước bừa loạn cái vườn của anh lên.” Trì Viễn Sơn giơ đồ gắp lên, chỉa thẳng vào nó: “Chắc chắn là mày, nhìn tinh quái lắm kia, chắc chắn không phải trẻ ngoan.”
Mèo béo meo một tiếng, nhìn y như người ngoài hành tinh.
“Vậy thì tại mày hết, nếu mày không phá tung vườn thì anh đã chẳng ra khỏi quán sớm, làm sao bắt gặp Chung Độ được.”
Cái tên “loài hai chân” này nói nhiều thật chứ. Mèo béo ta hết kiên nhẫn, lười biếng tìm chỗ nào có nắng leo lên gà gật.
Rồi lại nửa buổi sau, Trì Viễn Sơn mới thở dài, nướng cho nó hai xiên không ướp gia vị rồi bỏ vào chén cho nó.
Nói tới nói lui một hồi sao y lại hối hận khi gặp được Chung Độ cơ chứ, thấy may mắn còn không hết.
Một người một mèo trong sân hài hòa ăn thịt, điện thoại trong phòng reo lên.
Trì Viễn Sơn tưởng Nghiêm Tùng Thanh gọi, nghĩ bụng thể nào cũng phải chặn thằng nhóc này, muốn ở yên một ngày sao khó vậy không biết? Lười nghe.
Nhưng mà, tiếng chuông cứ vang lên như giục riết, nghỉ vài giây ngắn ngủi rồi lại tiếp tục vang lên.
Tim bỗng đập nhanh đầy khó hiểu, Trì Viễn Sơn bước nhanh vào nhà, trên màn hình là tên Tạ Tư Vĩ.
Tạ Tư Vĩ vội sắp điên lên, trưa nay cậu ta gọi điện cho Chung Độ mãi mà không được. Vừa nãy nghe máy mà nghe là biết đổ bệnh rồi, nói năng ú ớ lơ mơ. Cậu ta chưa kịp nói thêm câu nào Chung Độ đã bảo “không làm sao” rồi cúp máy, gọi tiếp cũng không nhấc máy.
Chung Độ dửng dưng bao nhiêu Tạ Tư Vĩ đã từng chứng kiến. Có lần bị sốt trên trường quay mà không hề hay biết, thậm chí thức trắng vài đêm liên tục, cuối cùng ngất xỉu trên bàn họp.
Có tiền lệ rành rành, Tạ Tư Vĩ không dám coi thường, đang lúc lo lắng người duy nhất cậu ta nghĩ đến chỉ có mình Trì Viễn Sơn.
Trì Viễn Sơn nghe máy, cậu ta không để tâm đến cả phép lịch sự mà lập tức hỏi: “Chào ông chủ Trì, bây giờ anh tiện đến xem thầy Chung một chút được không?”
Chờ Tạ Tư Vĩ nói một tràng dài xong, y chạy ra sân mở khoa xe.
“Đã biết, gửi số phòng cho tôi, bây giờ tôi qua ngay.”