Hôm nay là ngày thứ hai chúng tôi đến〈Đảo Sứ giả〉. Giải cưỡi rồng đấu thương sẽ được tổ chức vào ngày mai. Lễ hội Mùa vọng dường như đang đạt đến đỉnh điểm trong những ngày gần đây, và thành phố lúc này thậm chí còn sôi động hơn trước.
Bữa nay tôi cũng đã được cha cho phép ra ngoài. Chính vì vậy tôi quyết định thăm thú thành phố cùng Tirnanog.
“Tôi mừng là hồi tối này cậu có thể ăn nhiều món ngon đấy, Tir.”
『Umu. Tuy không đủ để lấp đầy bụng nhưng lưỡi ta thì thoả mãn lắm luôn.』
“Hình như tôi đã ăn hơn quá trớn thì phải.”
『Bởi vậy nên hôm nay cô mới không tham dự buổi tiệc ngoài vườn nhỉ.』
Buổi tiệc ngoài vườn hôm nay không được chủ trì bởi hoàng gia mà bởi nhà Hầu tước của cha mẹ nữ hoàng tiền nhiệm quá cố. Nếu buộc phải nói, nó có vẻ là một sự kiện tập trung vào các quý tộc cao tuổi. Cha tôi đã nhận được lời mời, nhưng còn về phần tôi thì ông nói dù không đi cũng chẳng sao, thế nên tôi đã chộp ngay lấy lời đề nghị ấy mà trốn khỏi bữa tiệc.
“Ừm, một phần là vậy.”
『Hay là tại cô không muốn gặp phải cái tên Louis đáng ghét cô đã kể đêm qua?』
“Chuyện đó cũng đúng……nhưng cậu thấy đấy, cái vụ tiên tri ấy mà, tôi đang nghĩ coi làm cách nào để có thể thay đổi nó chút đỉnh.”
『À, ra vậy.』
Mai sẽ là thời điểm diễn ra giải đấu thương quyết định số phận của tôi. Giờ chỉ còn mỗi một ngày để tránh flag. Tuy vậy, tự bản thân death flag này thật sự cũng gần như đã tránh được rồi.
Auguste tham gia vào giải đấu.
Auguste ngã khỏi rồng.
Erica chế giễu Auguste vì thất bại, hoặc nói gì đó có thể gây hiểu lầm.
Với ba điều kiện trên, Erica sẽ bị chọn làm nạn nhân của ‘Vụ án Thánh Thiên thần ăn thịt người’ vào sáu năm sau. Chính vì vậy, có một vài biện pháp để ngăn chặn death flag này.
Nói cách khác, không để Auguste tham gia giải đấu.
Auguste cưỡi rồng thành công.
Kể cả khi Auguste ngã khỏi rồng, không chế nhạo cậu ta.
Còn nếu vẫn xảy ra thì ‘đánh bại Quái thú Khế ước trước khi Auguste thiết lập giao ước’ hoặc ‘trở về lãnh thổ Aurelia vì lý do nào đó trong khoảng thời gian diễn ra ngày hội Thánh Thiên thần’ đều được.
Đúng, nếu chỉ muốn thoát khỏi số phận huỷ diệt của tôi thì điều kiện vô cùng đơn giản. Tuy nhiên, khi suy xét để tránh sự lụi tàn của Auguste, nhiêu đây thôi vẫn còn chưa đủ.
Một khi Auguste đã hợp nhất với Quái thú Khế ước, bất kể nữ chính có chọn route nào vào sáu năm sau, con thú vẫn sẽ mất kiểm soát. Dù cho vụ giết người có không xảy ra, nếu con thú tách khỏi Auguste, cậu ta chắc chắn vẫn sẽ mất đi khả năng cưỡi rồng. Điều này có thể được suy ra từ việc Auguste không thể cưỡi rồng ngay cả trong cốt truyện của Harold, mục tiêu chinh phục thứ ba.
Tương lai trở thành hiệp sĩ rồng của Auguste sẽ bị đóng lại một khi cậu ta thiết lập giao ước với Quái thú Khế ước.
『Bản thân cũng chịu số phận diệt vong mà còn nghĩ đến việc giúp người khác được nữa……Mặc dù nghĩ vậy, nhưng nếu xét lại thì cũng chính cô là người đã thả một kẻ đang bị phong ấn như ta ra mà.』
“Không hiểu sao có những thứ tôi không thể làm ngơ mà không có lý do cụ thể được. Nhất là bây giờ tôi đã trở thành bạn với Auguste nữa chứ.”
『Ta thật chẳng hiểu vụ đó tý nào……Có điều, lạ cái là ta lại không ghét nó.』
Tirnanog nhún vai và lắc đầu với điệu bộ như thể muốn nói ‘không còn cách nào khác’.
『Được, ta biết rồi. Cứ để ta giúp chừng nào cô muốn đánh bại Quái thú Khế ước.』
“Uwah, lại chọn ngay đúng giải pháp nguy hiểm nhất nữa chứ……À, nhưng quả thật đấy là cách hay nhất nhỉ. Khả năng rơi khỏi rồng và cảm thấy tuyệt vọng đâu chỉ giới hạn ở mỗi giải đấu thương năm nay không thôi.”
Lấy ví dụ, vào năm sau, cậu ta có thể sẽ lại ngã khỏi rồng và bị người nào khác chế giễu. Kể cả trong trường hợp đó, mọi chuyện vẫn an toàn nếu như Quái thú Khế ước đã bị đánh bại từ trước.
Chiến lược điều tra đã được quyết định. Mục tiêu là tìm ra nơi Quái thú Khế ước đang lẩn trốn bên trong〈Đảo Sứ giả〉. Dù cho không thể rà soát hết toàn bộ hòn đảo chỉ trong một ngày, nhưng tôi biết người có khả năng nắm được Quái thú Khế ước hiện đang ở đâu.
Đó là Auguste.
Nếu hỏi cậu ta, tôi sẽ có thể tiếp cận vị trí của Quái thú Khế ước ở một mức độ nào đó.
“Vì vậy, tôi nghĩ mình nên đến thánh đường. Nếu không phải thánh đường, thì nơi kế tiếp chắc sẽ là lâu đài nhỉ?”
『Umu. Vậy thì hôm nay ta cũng sẽ giữ im lặng.』
“Xin lỗi, Tir.”
『Đừng lo. Được đi chơi với bạn bè như vầy ta vui rồi.』
Miệng Tir vừa thốt ra vài thứ khá ư là xấu hổ. Trong lúc đáp trả bằng một nụ cười ngượng ngùng, tôi nhẹ chạm nắm đấm với Tirnanog.
Cùng cộng sự đáng tin của mình, tôi hướng tới thánh đường.
☆
“Cậu có ở đây không, ThiênThần-sama~?”
Tôi vừa đi vừa gọi Auguste tại một khu vực vắng vẻ của thánh đường. Mặc dù người khác có thể nghe được, nhưng vì là Lễ hội Mùa vọng đồng thời đang ở bên trong thánh đường, nếu bắt gặp tình huống một đứa bé gọi tìm thiên thần, mọi người chỉ nghĩ đó là một cảnh tượng đáng yêu và mỉm cười. Có điều, việc bản thân đã phải nhận sát thương khủng khi bị chính người mình tìm kiếm cười với cùng vẻ mặt đó, tôi sẽ giữ nó lại cho riêng mình.
“A, Erica, ở đây này. Tôi đang đợi cậu đấy.”
Auguste đang nhìn lên tấm kiếng màu. Nếu quan sát kỹ, đây cũng chính là nơi hôm qua chúng tôi đã gặp nhau. Không biết tấm kiếng màu đó có phải tác phẩm yêu thích của cậu ấy không.
“Sao cậu biết mình sẽ tới vậy?”
“Tại tôi có một người bạn tai hơi bị thính mà.”
“À, cậu đã hỏi Palug-san nhỉ.”
Người đó đa phần cũng chỉ toàn mỗi bí ẩn không thôi. Chẳng biết rốt cuộc cô ấy là ai nữa. Người hộ tống? Hay là hầu cận? Có cảm giác cả hai đều không phải.
“Ồ, hôm nay cậu làm con gái của thương gia à. Dải ruy băng trông cũng hợp nữa.”
“Chân thành cảm tạ lời khen.”
Hôm nay tôi đã thử ăn bận giống con gái của một vị thương gia giàu có để đi tham quan. Váy xanh với áo trắng, cùng một chiếc ruy băng xanh. Tôi nhắm tới sự phối hợp như trong Alice ở Xứ sở thần tiên. Nó tiện lợi hơn nhiều so với ngoại hình của một cô gái quý tộc, đặc biệt là trong khoảng di chuyển.
“Bữa nay cậu dự định làm gì nào? Không chỉ đi xem thánh đường mà cả mấy kiến trúc nhà thờ khác luôn chứ? Hay là thăm thú xung quanh thành phố thì sao hả?”
“Phải rồi……”
Làm gì bây giờ nhỉ? Nên hỏi thông tin về Quái thú Khế ước sao đây?
Trong lúc đang suy nghĩ, tôi nhìn lên tấm kiếng màu lần đầu tiên sau khi đứng cạnh Auguste và chợt để ý một điều kỳ lạ.
“Cái này……Nó hầu như không có màu xanh nhỉ? Mặc dù chỉ dùng mỗi màu đỏ và vàng thôi mà cũng đã đẹp thế này rồi.”
“À, có vẻ như bột màu dùng để làm ra loại kiếng xanh chất lượng cao là sản phẩm đặc biệt của Gigantia. Tuy vẫn còn những tấm kiếng xanh cũ, nhưng tất cả đều đã dần trở nên không sửa chữa được nữa.”
“Ra vậy……”
Gigantia là kẻ thù của Vương quốc Liên hiệp. Nó là một đất nước nằm trên lục địa Karkinos và là nơi đã gây ra Đại chiến Khổng lồ với lục địa chúng tôi trong một thời gian dài. Mặc dù đang trong giai đoạn đình chiến, mối quan hệ giữa hai nước vẫn không hề tốt đẹp gì. Do vậy, những mặt hàng do Gigantia sản xuất tất nhiên cũng vì thế mà trở nên có giá trị hơn.
“Các nhà thờ đều đang đau đầu vì vụ đó. Có vẻ như bột màu được bán trên thị trường với giá gấp hai mươi lần kim loại bạc với cùng trọng lượng lận.”
“Uwah~ Làm ăn thất đức quá.”
“Chà, riêng đối với tấm kính này, vì chủ thể là mặt trời nên nó vẫn có thể xoay sở được mà không cần dùng đến màu xanh.”
Trên tấm kính màu, hình ảnh của thiên thần, Vị vua sáng lập Ignitia cùng một mặt trời rực rỡ đã được khắc hoạ. Đây là cảnh trong thần thoại sáng lập ư?
Tôi vô tình bị hút vào nó, nhưng giờ không phải là thời điểm cho chuyện này. Tôi cần lấy được vị trí của Quái thú Khế ước cái đã.
“Về kế hoạch hôm nay, liệu cậu có biết địa điểm tham quan nào liên quan đến Quái thú Khế ước không?”
“Erica, một con quái vật ít người nghe tới như vậy mà cậu cũng biết luôn à. Chuyện về Quái thú Khế ước không phải chỉ được truyền lại trong gia đình hoàng tộc Ignitia thôi sao?”
“Hồi trước cũng có vài người của hoàng gia Ignitia kết hôn với Aurelia. Chắc là nhờ đó nên mình mới nghe được vụ này.”
Nguồn thông tin về Quái thú Khế ước được lấy từ công cuộc chơi game của tôi ở kiếp trước. Tuy nhiên, không lý nào lại nói vậy được, bởi thế tôi đành lôi mối quan hệ hôn nhân giữa hai nhà trong quá khứ ra. Nếu cậu ta nghi ngờ, tôi sẽ không thể tiếp tục điều tra được nữa.
“Bất cứ điều ước nào cũng sẽ thành sự thật, một con thú thần kỳ như vậy chỉ có trong truyện cổ tích thôi ha~”
“‘Chỉ có trong truyện cổ tích’, huh.”
“Ừm, bởi vậy nó hoàn toàn là một con thú tưởng tượng, không phải ma thú mà cũng chẳng phải huyền thú gì cả.”
Không đâu, không đâu ThiênThần-sama ơi. Cái con Quái thú Khế ước đó, có vẻ như nó có tồn tại đấy. Dựa trên『Liber Monstrorum』, nó còn hợp nhất với cậu nữa kìa. Mặc dù nếu cậu không biết thật thì ít nhất sẽ không có sự kiện đẫm máu nào xảy ra.
“Cậu có hứng thú với Quái thú Khế ước à?”
“Ừm, kiểu như nó chứa đầy ước mơ và hi vọng hay gì đó ấy.”
“Rồi, quyết định vậy đi. Bữa nay hãy làm một chuyến tham quan với chủ đề Quái thú Khế ước nào~ Để coi……Nếu không thu hẹp phạm vi lại một chút, ta sẽ không thể ghé hết các nơi nội trong hôm nay được.”
“Hở……Có nhiều địa điểm liên quan đến Quái thú Khế ước đến vậy sao?”
“À, mặc dù được công bố ra bên ngoài dưới dạng nhiều loài quái thú khác nhau, nhưng thật ra đối với hoàng tộc tất cả chúng chỉ là một con quái thú duy nhất với cùng tên gọi. Tôi nghĩ ta sẽ lần theo những mẩu truyền thuyết rời rạc đó vậy.”
“Heeh, cậu rành ghê nhỉ.”
“Chà. Tôi là người hiểu rõ nhất trong gia đình hoàng gia Ignitia hiện tại đấy.”
Auguste trông có vẻ tự tin ngập tràn.
“Được rồi, bắt đầu từ thứ bên trong thánh đường cái đã.”
Nói rồi, Auguste bắt đầu chuyến tham quan. Tirnanog cùng tôi đuổi theo Auguste và đến trước một bức bích hoạ tôi chưa được nhìn thấy cho đến giờ.
Đó là bức bích hoạ về một sinh vật có màu vàng nhạt với hình dáng tựa loài mèo cùng người trông như một cậu trai trẻ. Không biết có phải vì đã được vẽ từ rất lâu về trước hay không, tôi cảm thấy kỹ thuật được áp dụng bên trong nó có phần non kém hơn so với những bức bích hoạ thông thường.
“Đây là cảnh miêu tả Quái thú Khế ước đang đưa ra câu đố.”
“Câu đố ư……?”
“Nếu giành được chiến thắng trong trò giải đố với Quái thú Khế ước, nó sẽ biến một điều ước của ta trở thành sự thật, bất kể là thứ gì……Cũng bởi vậy mà tôi đã nghiên cứu về con thú này trong một thời gian.”
“Tại sao thế?”
“Vì biết đâu chừng tôi sẽ có thể cưỡi được rồng một khi ước với con thú này cũng nên.”
Đầu ngón tay Auguste dần lần theo hình ảnh con mèo vàng nhạt màu trên bức bích hoạ. Giọng nói cậu ấy tuy không có vẻ gì là bận tâm suy tính nặng nề, nhưng nó vẫn đem lại cho tôi cảm giác bất an. Không được đâu à nha, hoàng tử. Cậu mà đi theo lối đó là tiêu luôn đấy.
“Nhưng Auguste-sama, không phải việc lập giao ước với Quái thú Khế ước nguy hiểm lắm sao?”
“Ừ, nghe nói là ta sẽ bị ăn thịt nếu lỡ chẳng may thua cuộc. Nhưng hồi đó tôi đã thắc mắc rằng liệu có tý gợi ý nào để giúp thực hiện mỗi phần ban điều ước mà không cần tới mấy vụ khác không ấy mà.”
“Vậy sao?”
“Có điều, quả nhiên một sinh vật như vậy chỉ có ở trong tưởng tượng thôi. Vì quá là tiện lợi không phải sao. Chỉ cần thiết lập giao ước, bất kể mong muốn gì cũng sẽ thành hiện thực.”
“Ừm, những câu chuyện dân gian kể gì về về nó thế?”
Mấy chuyện kiểu này lúc nào cũng chứa đựng một phần sự thật. Đó là điều tôi đã học được từ trải nghiệm trước đây — vụ truyền thuyết về Zaratan, bởi thế nên giờ tôi định sẽ rút ra sự thật theo cách y chang vậy.
“Cũng có một vài câu chuyện nhưng đa số chúng đều đã bị phân tán thành những phần rời rạc. Tôi chỉ biết hai cái có thể tạo được nội dung hoàn chỉnh thôi. Đầu tiên là câu chuyện khi một lượng lớn người chết vì đại dịch, họ đã yêu cầu Quái thú Khế ước ăn đi căn bệnh.”
“Ra vậy……”
“Nhờ việc con thú ăn căn bệnh, rất nhiều mạng người đã được cứu sống. Tuy nhiên, để đổi lấy điều đó, người lập giao ước đã bị con thú nuốt chửng. Hiện tại người ấy được phong làm một vị thánh……Có điều ngôi đền lại nằm ở thành phố khác. Ta đành phải để dành nó vào dịp sau rồi.”
“Nuốt chửng……”
Không hiểu sao cảm giác cứ như nó đang ám chỉ đến số phận của tôi ấy. Hi vọng con thú đó không phải loại sẽ ăn thịt một người mỗi lần thực hiện một điều ước.
“Cái còn lại là một cậu bé sau khi bị rắn tấn công đã lập giao ước với con thú và được trao cho năng lực điều khiển rắn. Quái thú Khế ước đã chiến thắng trận đấu với vua của loài rắn và nắm quyền kiểm soát loài rắn.”
“Điều khiển rắn à……Có hơi hiếm thấy đấy……”
“Thêm vào chuyện hoàn thành điều ước, còn có khuôn mẫu cho thấy nó yêu cầu dùng máu thịt làm vật trao đổi. Đứa bé gần như bị giết chết bởi con thú, nhưng cậu đã thiết lập một giao ước có lợi cho con người bằng cách đề xuất một trò chơi thách đố và giành chiến thắng……Đó là những gì được thể hiện trên bức tranh tường này.”
“Ra là vụ giải đố đến từ đây.”
“À, con thú này có vẻ như đã bị nguyền rủa bởi Thần, nó không có sự lựa chọn nào khác ngoài chấp nhận một khi trò giải đố đã được dựng lên.”
“Một câu chuyện kỳ lạ nhỉ.”
“Không đâu, rất thường thấy là đằng khác. Nếu không có mấy thứ kiểu này, loài người sẽ chẳng thể nào đọ lại một con thú như vậy. Chắc hẳn đây là mà điều Thần đã sắp đặt.”
Quả thật, dường như để đánh bại một con quái vật trong những câu chuyện cổ chỉ có hai lựa chọn duy nhất là bằng sức mạnh hoặc bằng tri thức mà thôi. Nói tóm lại, Quái thú Khế ước sẽ phải nghe những gì ta nói một khi ta giành phần thắng trong cuộc đọ trí.
“Được rồi, chuyển sang cái tiếp theo nào. Trước hết là tượng đài Obelisk[note28019] ngay bên ngoài toà nhà này nhé.”
Auguste nói điều đó và hướng tới lối ra. Tôi và Tirnanog cũng theo chân cậu ấy.
Trong lúc di chuyển, tôi hỏi Auguste về vấn đề trọng tâm.
“Cậu có biết vị trí của của Quái thú Khế ước ở đâu không, Auguste-sama?”
“Nếu tôi mà biết thì đã lập giao ước và biến điều ước thành hiện thực từ lâu rồi.”
“Đúng vậy nhỉ……”
Hiện tại, Auguste có vẻ như không có bất cứ liên hệ nào với nơi ở của Quái thú Khế ước và cả chính bản thân con thú. Phải chăng cậu ta đang che giấu sự thật rằng mình đã nắm giữ đủ số gợi ý để tìm ra nó, hay cậu ta sẽ phát hiện đầu mối quyết định trong thời gian tới?
……Hi vọng cuộc điều tra này sẽ không mang lại rắc rối không cần thiết nào cho tôi.
Nằm ở quảng trường phía trước thánh đường là một tượng đài Obelisk với độ cao gấp hai lần người trưởng thành. Mặc dù đã nhìn thấy nhiều lần nhưng tôi không ngờ thứ này lại có liên quan đến Quái thú Khế ước.
“Tôi không thể nói lớn được, nhưng Quái thú Khế ước cũng là một vị thần của tổ tiên gia đình hoàng tộc Ignitia. Tuy phần đế của tượng đài Obelisk này phải sau khi sáp nhập đức tin về Vị thần tối cao mới có, phần cột lại là thứ được làm ra trên lục địa Karkinos trong thời kỳ Đế chế Romulus cổ đại.”
“Trông có vẻ không có nơi nào để con thú ẩn náu cả.”
“À, thế ra cậu đang cố quan sát dưới góc độ của một người tìm kiếm con thú nhỉ. Ờ phải rồi, biết đâu có cái hang nào bên dưới tượng đài thì sao……?”
“Nếu vậy thì khó đấy……”
“Đúng ha. Cũng chẳng có lỗ khí nào mà. Tại có bài thơ cổ nói rằng Quái thú Khế ước thích chợp mắt bên dưới mặt trời nên tôi đã nghĩ là tồn tại khả năng đó không biết chừng.”
Tượng đài bằng đá Obelisk là một chiếc đồng hồ mặt trời. Phần đế cột có khắc chữ được làm từ những tảng đá với những ký hiệu dùng để nhận biết thời gian. Nhìn sơ thì nó không có cơ chế nào để có thể di chuyển được, và bên trong cũng không phát ra âm thanh rỗng khi tôi thử gõ vào.
“Cũng không có cái hốc nào bên trong cột luôn.”
“Nếu bị nhét giữa một đống đá thì làm gì có sinh vật nào—”
‘—sống sót được tới giờ’ là điều tôi định nói, nhưng mắt tôi lại bắt gặp với Tirnanog đang ở dưới chân mình.
『……?』
Giờ nghĩ lại, cũng có một con thú nào đó đã được tái sinh bằng cách ‘phá bia đá và tự nhiên lòi ra!’ mà.
“Có khả năng bản thân tượng đài Obelisk này đang phong ấn con thú tại một không gian khác. Nếu ta có thể đáp ứng được điều kiện nhất định hoặc cung cấp vật tế phù hợp để tái sinh, biết đâu—”
“Bằng cách nào đó cậu lại đột nhiên trở nên chi tiết đến bất ngờ nhỉ……”
“……Mình chỉ đang tưởng tượng một tình huống giả định thông thường thôi mà.”
Mặc dù vụ này thực ra là dựa trên kinh nghiệm thực tế.
Có điều, tôi không nghĩ có ai lại đi phong ấn một con thú nguy hiểm tại nơi đông đúc và lộ liễu đến vậy.
“Vật tế à……”
“Cậu đừng có mà thử đấy.”
“Tôi có định vậy đâu. Nhưng, nếu xét từ mấy câu chuyện cổ, có khả năng cao vật tế là thịt người.”
“Thịt người thì vô phương rồi nhỉ.”
Cả hai chúng tôi đều gật đầu lia lịa.
Chúng tôi dành thêm chút thời gian để quan sát tượng đài Obelisk, và rồi Auguste chắp tay lại vỗ một phát.
“À, phải rồi. Có một điểm đặc biệt ẩn trong tượng đài này đấy. Mặc dù đã bị cạo đi rồi, nhưng cậu vẫn có thể thấy dấu của những ký tự được khắc trên đó một chút, đúng chứ?”
“A, thật vậy nè.”
“Có vẻ như người ta đã xoá hết những chữ được khắc từ thời còn thờ phụng Quái thú Khế ước và thay vào đó là thánh ca về Vị thần tối cao. Hiện tại thì chỉ còn mỗi vết tích của chúng sót lại thôi.”
“Chắc hẳn họ muốn che đậy một vị thần yêu cầu con người trở thành vật tế đây mà.”
“Ai mà làm điều này thật sự đã thực hiện một cách vô cùng sạch sẽ đấy.”
Một đầu mối quan trọng vậy mà. Với vẻ mặt như thể muốn nói điều đó, Auguste chăm chú nhìn vào những ký tự cổ xưa đã gần như biến mất.
“Rồi, tiếp theo là—”
Chuyến tham quan với chủ đề Quái thú Khế ước tiếp tục dưới sự thúc tiến của Auguste.
Hầu như các xưởng thảo dược cùng các phòng khám đều sở hữu những vật trang trí bắt chước một con quái vật với khuôn mặt mèo. Trông chúng cứ như onigawara[note28020] ở Nhật ấy. Những vật trang trí mang tên ‘lynx ăn bệnh tật’ này thường đặt ở cửa ra vào hoặc xung quanh những nơi có nước và được cho là vật phẩm may mắn dùng để ăn và đẩy lùi các mầm bệnh xâm nhập.
Ngoài ra cũng có nhiều dấu tích của Quái thú Khế ước ở các quầy hàng cùng những nơi khác. Con thú này dường như là thần hộ mệnh của trẻ em. Những chiếc bùa bình an dành cho phụ nữ mang thai và trẻ sơ sinh được làm từ đá mắt mèo vẫn đang được bày bán đây đó trên khắp〈Đảo Sứ giả〉.
Trong những ngôi đền cùng miếu thờ cũ, truyền thuyết về Quái thú Khế ước vẫn còn sót lại dưới vô số hình dạng và cách thức khác nhau. Một pho tượng mang hình ảnh một con quái vật với nhạc cụ trên tay, một bức tranh tường về con quái vật mèo đã được nhân cách hoá, một rãnh sâu được gọi là vết móng vuốt của con thú bên trên bệ thờ cũ. Tất cả đều vô cùng bí ẩn và thú vị.
Có thể nói nó khá vui nếu xét trên phương diện một chuyến tham quan, tuy nhiên tôi không thể tìm thấy bóng dáng Quái thú Khế ước đâu cả.
“Chắc cũng đã khoảng hai năm rồi kể từ lần cuối tôi tới xưởng thảo dược.”
“Vui thật đấy. Ở đó có mấy loài thực vật mà mình chưa từng nhìn thấy bao giờ. Thật muốn có vài mẫu vật để đem về quá.”
Xưởng thảo dược là địa điểm tôi thích nhất trong số những nơi đã ghé thăm ngày hôm nay. Vườn thảo mộc nối với xưởng nằm ở bên trong tu viện đặc biệt thú vị. Đó là một kho tàng các loại thực vật quý hiếm được đem về từ lục địa Karkinos. Có một số loài hoa mang vẻ đẹp độc đáo cực kỳ, làm tôi cũng muốn được trồng chúng nữa.
“Chăm chỉ thật ha.”
“Mình ít nhiều gì cũng đang phấn đấu trở thành một nhà giả kim đấy. Tất nhiên phải hứng thú với những nguyên liệu bất thường rồi.”
“Mới tám tuổi thôi nhưng lại rất đáng khen với tư cách là nhà giả kim rồi nhỉ. Cậu có định đến Học viện Ma thuật Lindis chừng nào lên mười bốn không thế, Erica?”
“Ừm……Mặc dù cũng có kha khá thứ để lo.”
Tôi kể Auguste về sự thiếu hụt tài năng của bản thân dưới danh nghĩa một nhà giả kim. Về đầu ra của sức mạnh ma thuật bên trong cơ thể tôi không vận hành được tốt. Và vì lý do đó, tôi không thể tạo các vật phẩm ma thuật bao gồm đũa phép.
“Ra vậy. Cậu cũng đang gặp khá nhiều rắc rối nhỉ. Vậy mà tôi lại còn nghĩ mình là người duy nhất phải trải qua quãng thời gian khó khăn thôi chứ.”
“Chà, mình chỉ là con thứ nên không phải mang trách nhiệm gì nhiều. Làm sao mà chịu áp lực lớn bằng cậu được, Auguste-sama.”
“Dù thế nhưng chẳng phải cũng rất vất vả khi bản thân không thực hiện được những chuyện mà người khác có thể làm bình thường sao?”
“Đúng vậy……Hiện tại thì vẫn tốt, nhưng nếu nghĩ về những sai lầm mà mình có thể mắc phải khi vào học viện thì……”
“Làm học sinh yếu kém thì mệt lắm nhỉ. Đặc biệt là khi ta ở địa vị cao nữa.”
Cái sự ăn vạ bên trong tôi đang rò rỉ ra ngoài. Mấy lời phàn nàn kiểu này tôi thường không để lộ ra trước người khác, tuy nhiên tôi đã buông lỏng bản thân. Quả nhiên là nói với những người có cùng vấn đề sẽ dễ dàng hơn hay sao ấy nhỉ.
“Mà, dù sao thì có chán nản đến đâu cũng chẳng làm được gì.”
“Chắc vậy.”
“……Phải rồi, kỳ sau cậu có muốn tới một nơi đặc biệt không?”
“Một nơi đặc biệt sao?”
Khi ngước nhìn lên, Auguste đang mỉm cười với tôi.
“Đó là một căn phòng bí mật mà chỉ có hoàng tộc mới biết thôi……À, đợi chút, Palug cũng biết nữa chứ.”
“Vậy, hãy để Palug-san đi chung luôn đi.”
“Trong Lễ hội Mùa vọng, nếu ta lảng vảng quanh khu vực đó thì lộ liễu lắm. Hay là thực hiện kế hoạch sau khi lượng người bớt lại nhé? Nếu tôi không lầm, Aurelia sẽ nán lại đây lâu mà đúng không?”
“Ừm. Kể cả sau khi kết thúc Lễ hội Mùa vọng, vì công việc của cha nên nhà mình vẫn sẽ ở lại thêm ít ngày nữa.”
“Rồi. Quyết định vậy đi.”
Trước khi kịp nhận ra, chiếc bóng của Auguste bước đi trước mặt tôi đang dần trở nên dài hơn. Tiếng chuông báo hiệu buổi tối đã vang lên.
Nhắc mới nhớ, đến cuối cùng thì tôi vẫn chưa mò ra được vị trí của Quái thú Khế ước. Chà, ít nhất tôi cũng biết một điều rằng không có con thú nguy hiểm nào đang lẩn quẩn ở những nơi quá hiển nhiên. Như đã nói ban nãy, tôi vẫn sẽ ở đây thậm chí là sau Lễ hội Mùa vọng. Hi vọng là có thể tìm thấy và vô hiệu hoá nó trước khi về lại nhà.
“Ta dừng ở đây thôi nhỉ? Không phải nếu trễ quá sẽ khiến mọi người lo lắng sao?”
“Ừm.”
“Vậy, tôi sẽ đưa cậu về biệt thự.”
Trên đường quay lại biệt thự của gia đình công tước Aurelia, Auguste bỗng ngước lên bầu trời. Ở nơi đó là hình bóng một chú rồng đang trở về chốn nghỉ. Auguste không nói lời nào, chỉ tiếp tục dõi mắt trông theo cảnh tượng ấy. Như thể đang nhìn vào điều gì đó vô cùng chói lọi, đôi mắt cậu ngập tràn niềm khát khao.
Không hiểu sao, tôi có cảm giác bất an.
“……Hoàng tử Auguste, cậu đừng tự cố ép mình rồi tham gia vào giải đấu đấy.”
“Không đâu mà. Tôi làm gì có rồng để mà tham gia, và ngay từ đầu còn chẳng cưỡi được nữa là.”
“Mình chắc rồi sẽ có ngày cậu cưỡi được rồng và trở thành hiệp sĩ rồng thôi.”
“Hahahaha. Nói thì dễ lắm ấy.”
Auguste cất tiếng cười cô đơn và yếu ớt.
“Trong mấy lúc thế này, lạc quan là cách tốt nhất đó.”
“Lạc quan hử……Là cậu nói đấy nhé. Vậy, một cách lạc quan thì, tôi muốn nhờ cậu một điều, Erica.”
“Hở? Là gì thế? Cứ nói đi, nếu giúp được thì mình sẽ làm.”
“Thật chứ? Được, tôi đành chấp nhận thành ý đó vậy—”
Tay cậu ta đột nhiên chặn lối đi của tôi. Tôi dần bị buộc phải bước lùi lại cho đến khi lưng chạm tường.
Auguste tiến đến gần trong lúc vẫn nhìn thẳng vào mặt tôi. Tôi bất giác ngả người về sau, và rồi dừng lại sau khi bản thân đã dính sát vào tường.
“Erica, tôi muốn……Của cậu……”
“Hở……?”
Ây dà? Lẽ nào đây là tư thế ‘Kabe-don’[note28021] nổi tiếng trong lời đồn sao?
Cái này là thứ Auguste làm sau khi tình cảm phát triển trong game. Tuy nhiên, đối phương là Chloe, nữ chính nguyên gốc, không phải tôi. Sau khi tình cảm đã phát triển, Auguste thậm chí sẽ còn sến súa hơn xưa.
Auguste đang nhìn vào tôi với ánh mắt nghiêm túc. Những ngón tay mềm dẻo của cậu ta dính vào cằm tôi. Tay phải tôi ngay lập tức tìm đến đũa Hold, nhưng vì không muốn sử dụng nó nên tôi đã phải suy xét lại những ba lần.
Bàn tay của Auguste đang đặt trên cằm tôi chuyển hướng sang ngang, và rồi cậu ta tháo sợi ruy băng tôi dùng để buộc tóc.
“Hửm? Ngạc nhiên sao? Cậu đang tưởng tượng gì vậy chứ?”
“Cái—!?”Auguste cất tiếng cười trong lúc phe phẩy sợi ruy băng vừa cướp được từ tôi.
“Cậu là mình hết hồn đấy! Tự nhiên làm gì một quý cô vậy chứ!?”
“Nói đúng hơn thì, vì cậu là quý cô nên mới phải vậy. Để thể hiện sự tận tuỵ đối với một quý cô, hiệp sĩ sẽ mang một món đồ của quý cô ấy và bay lên bầu trời, không phải sao?”
Auguste nghịch ngợm buộc tóc mình với chiếc ruy băng của tôi. Trông hợp cực kỳ. Cái tên này thật sự rất giống nữ. Không thể tin được là mai mốt cậu ta sẽ trở thành một tên chuyên đi cua gái.
Tuy nhiên, vì vẫn còn cảm thấy hơi cay cú, tôi chống đối.
“Làm ơn trả đây! Mình không đưa nó cho mấy người xấu tính đâu!”
“Không-bao-vờ! Có sao đâu chứ, cậu cũng chả mất mát gì mà.”
“Có mất đấy! Mình vừa mất một chiếc ruy băng đấy!”
Auguste cười hạnh phúc, né tránh tay tôi và chạy đi. Trông cậu ấy rất vui, và đôi tay đang cố lấy lại dải ruy băng của tôi cũng dần trở nên nao núng. Tôi quyết định rằng so với một bức tượng thạch cao tuyết hoa thì Auguste hoạt bát sôi nổi của hiện tại tốt hơn nhiều.
“Không phải cậu là bạn tôi sao? Cho một sợi ruy băng thôi cũng không được à?”
“Ư, cũng đúng, nhưng mà—”
“Thấy chưa. Rồi, quyết định vậy nha!”
Auguste bắt đầu chạy đi trong lúc tôi đang lưỡng lự. Tôi cũng đuổi theo cậu ấy.
“Đây là lời hứa đó! Tôi nhất định sẽ bay dọc bầu trời với món đồ minh chứng tình bạn này!”
Nụ cười của Auguste lấp lánh giữa tia nắng chiều tà.
Một ngày nào đó cậu ấy sẽ có thể cưỡi rồng, và bay trên bầu trời cùng chiếc ruy băng của tôi. Tôi tưởng tượng khung cảnh ấy trong tâm trí.
Chắc chắn, điều đó sẽ khiến tôi vô cùng tự hào.