“Ufufu~ Rồi, gặp lại sau nhé~. Auguste, xin lỗi cho đàng hoàng đấy, biết rồi chứ~~?”
ÁcMa-san, cùng Goldberry vừa nhảy lên vai cô, đang nháy mắt một cách bất thường. Vì lý do nào đó, cả hai trông vô cùng ăn ý. Trong lúc tôi còn đang bàng hoàng, cặp đôi người-rồng đã nhanh chóng biến mất đằng sau cánh cửa. Đúng là một người thoắt ẩn thoắt hiện mà.
Cảm thấy có chút khó xử, tôi khẽ liếc nhìn tâm trạng Auguste. Không ngoài dự đoán, cậu ấy có vẻ cũng không được thoải mái.
“Một ngày tốt lành, thưa ThiênThần-sama.”
“Xin lỗi. Quả nhiên là cậu đang giận nhỉ.”
“Vâng, mình có giận một chút đấy.”
Auguste mỉm cười lúng túng, thu hẹp khoảng cách một bước. Theo bản năng, tôi cũng lùi lại một bước. Vẫn giữ nụ cười trên môi, cậu ấy lảng mắt khỏi tôi. Dù nụ cười dần khắc sâu hơn trên khuôn mặt, nhưng đồng thời, tôi cảm thấy như lòng cậu cũng đang ngày càng trĩu nặng.
“Ừm, nhưng đây có khi lại là quyết định chính xác không biết chừng. Ngay từ đầu cậu nhóc mang tên ‘Thiên Thần’ vốn đã chưa từng tồn tại……Vì thế nên, tôi hi vọng từ giờ cậu hãy coi tôi như một người xa lạ.”
“Tại sao cơ chứ?”
“Nếu thân thiết với tôi, Erica-ojousan rồi cũng sẽ bị bao phủ bởi tin đồn xấu thôi.”
Auguste trả lời với một nụ cười hoàn hảo trên khuôn mặt. Việc không hề tồn tại chút bóng tối nào trong biểu cảm ấy ngược lại chỉ khiến tôi càng thêm hiểu cậu ta đang đau buồn đến nhường nào. Với chiếc mặt nạ tươi cười, hình ảnh vị Hoàng tử Ngốc che giấu trái tim giữa những bức tường dày dường như đã được hoàn thành vào thời điểm ấy.
“Xin lỗi nhé. Tôi rất biết ơn. Dù chỉ có một ngày và cuối cùng thì tôi lại là người làm rối tung mọi thứ, nhưng hôm nay tôi đã rất vui nhờ có cậu.”
“Thế nên mình mới hỏi, tại sao lại phải vậy chứ?”
“Nếu biết về tôi, cậu sẽ không đối xử thoải mái với tôi như trước nữa. Thêm vào đó……”
“Thêm vào đó?”
“Thiên thần sẽ không còn là thiên thần một khi danh tính của họ bị phát hiện. Đó chính là luật.”
Auguste đặt tay lên môi và mỉm cười với khuôn mặt của một đứa trẻ nghịch ngợm. Chỉ trong khoảnh khắc ấy, tôi mới có cảm giác rằng ThiênThần-san mình gặp ở thánh đường đã trở lại.
Thế nhưng Auguste nhanh chóng quay gót, và ThiênThần-san biến mất sau bóng lưng cô đơn của cậu.
“Cậu muốn được làm thiên thần sao, Hoàng tử Auguste?”
“Thiên thần hay ác ma cũng được, miễn rằng có thể bay trên bầu trời, tôi sẵn lòng trở thành bất cứ thứ gì.”
Cậu ấy ngước nhìn bầu trời đêm. Tôi không thể nhìn thấy nét mặt, nhưng chắc hẳn cậu ấy đang nở nụ cười trong nỗi khát khao. Ngay cả khi không thể buồn rầu hay thậm chí rơi lấy một giọt nước mắt, trái tim khao khát chắc chắn vẫn còn đó, bản thân tôi cũng nhớ điều này rất rõ.
“Cậu muốn bay trên bầu trời ư?”
“Tôi muốn bay.”
Đáp lại tôi là một giọng nói mạnh mẽ đến bất ngờ. Cậu ấy vươn đôi tay run rẩy hướng về bầu trời xa xôi không cách nào chạm tới.
“Tôi muốn được bay. Tôi thật sự rất muốn được bay. Nếu có thể bay trên bầu trời……Chỉ cần tôi có thể bay trên bầu trời, tất cả sẽ trở về trạng thái vốn có và mọi chuyện đều sẽ ổn thoả.”
“Auguste-sama……”
“Đùa thôi……Chuyện này không liên quan gì đến Erica-ojousan cả mà.”
Vào giây phút ngoái nhìn lại tôi, Auguste đã trở thành một vị hoàng tử thạch cao tuyết hoa mang chiếc mặt nạ cười vô cùng dày.
“Dù đang ở trên mặt đất, như một hiệp sĩ rồng Phương Nam, trái tim tôi thuộc về bầu trời. Kể cả khi chỉ là một thất bại, tôi vẫn khao khát được chạm tới bầu trời không khác gì những hiệp sĩ rồng khác.”
Cùng nỗi nhói đau bên trong lồng ngực, tôi đã chắc chắn một điều. Con người này, Auguste, sẽ làm tất cả để có thể được bay.
Nỗi khao khát ấy cuối cùng sẽ khiến cậu ta tìm đến ma thuật đen của Quái thú Khế ước. Nhưng dù cho giao ước có được thiết lập, một khi đã hợp nhất với con thú, thứ duy nhất chờ đợi cậu chỉ là sự lụi tàn.
Tuy nhiên, kể cả nếu biết được bản thân sẽ hoàn toàn đi mất khả năng cưỡi rồng khi con thú bỏ chạy vào sáu năm sau, cậu ta tuyệt đối vẫn sẽ không dừng lại.
“Ta lạc đề rồi nhỉ. Chà, là vậy đấy. Xin lỗi vì đã giữ cậu ở đây.”
“Không sao đâu……”
Tôi không còn cách nào lay chuyển cậu ta được nữa. Bức tường dày trong tim cậu khó mà có thể phá huỷ được.
Ngay lúc ấy, âm thanh của một nhạc cụ dây vang đến tai tôi. Nó giống với bản nhạc Ignitia mà tôi từng nghe tại đại sảnh. Tuy nhiên đấy không phải thứ giai điệu hiện đại được hoà trộn với âm nhạc của Hafan và Aurelia, mà lại phần nào mang âm hưởng ngoại quốc mạnh mẽ. Có lẽ đây là một bài nhạc đã được biên soạn lại dựa trên bản gốc.
Giữa phần độc tấu thư thả của nhạc cụ dây, tôi cũng có thể nghe thấy một vài tiếng ngân nga cao hứng đang xen lẫn vào.
“Giọng này là, ÁcMa-san?”
“Cô ta……Cái bà cô lắm chuyện đó……”
“Uwah, người đó, chị ấy còn biết chơi cả nhạc cụ nữa sao……Tài thật đấy.”
“À, là bởi vì cô ta – Palug – có thể làm được bất cứ thứ gì.”
Auguste đã quên mất việc nở nụ cười và đang mang một biểu hiện cay đắng. Mặc dù cuộc nói chuyện có hơi kỳ quặc, nhưng lúc này khuôn mặt cậu ấy trông tự nhiên hơn rất nhiều.
“A thiệt là, thôi dẹp đi. Hỏng hết cả rồi. Đã định rũ bỏ sạch sẽ vậy mà……”
“Auguste-sama?”
“Xin lỗi. Erica. Tôi thật sự không thể từ bỏ cậu được. Quả nhiên là tôi muốn được ở cạnh cậu thêm nữa.”
“Vậy……”
Auguste nắm lấy tay tôi và ngước nhìn. Trông cậu ấy đầy bất an.
“Mình hiểu rồi. Đều chung hội ít bạn bè cả nên hãy đối xử tốt với nhau nhé.”
“‘Hội ít bạn bè’ gì chứ……”
“Ô? Auguste-sama, ÁcMa-san – à không, là Palug-san nhỉ? Cậu có người bạn nào ngoài chị ấy không?”
“……Goldberry.”
“Bạn là con người thì sao?”
“Thôi được rồi. Tôi bỏ cuộc. Đúng đấy, tôi có ít bạn được chưa nào.”
Auguste giơ tay đầu hàng với biểu cảm như thể nuốt phải thuốc đắng.
“Chà, nếu chúng ta trở thành bạn, số lượng bạn của cậu sẽ tăng lên gấp 1.5 lần ngay và luôn rồi nhỉ.”
“Waa, đúng là một con số ma thuật đầy tàn nhẫn……Nhưng, như vậy thật sự ổn chứ?”
“Hử? Cậu không muốn à? Tiếc thật. Thế thì mình đành cầu cho cậu tìm được một người bạn phù hợp hơn thôi, Auguste-sama.”
“Không, không, tôi không hề ghét việc này tí nào. Xin chân thành cảm tạ lòng tốt của cậu.”
Cậu ấy nở nụ cười bẽn lẽn và siết chặt tay tôi. Mặc dù bạn của cậu ấy lại là một người như tôi, nhưng như vậy còn tốt hơn nhiều so với việc không có bạn.
Tôi có thể hiểu được nỗi khó khăn khi bị cô lập. Khi tin đồn vô căn cứ rằng tôi ‘ngủ với tất cả thành viên câu lạc bộ’ lan rộng trong kiếp trước, tôi nhớ rằng mình thậm chí còn chẳng cười nổi.
Không, nói gì đến cười, khi ấy tôi thậm chí còn không thể tức giận. Chính người bạn thuở nhỏ học khác trường đã giận dữ thay tôi ‘Bọn họ đúng là tệ hại mà. Dù tệ hại cũng phải có mức độ thôi chứ!’, nếu không nhờ vậy, có lẽ tôi đã chẳng thể chịu đựng được.
“Mà, Erica, vậy ra cậu cũng có ít bạn à?”
“Ừm. Nhưng như thế thì sao chứ? Chỉ cần là người mình thích thì có mỗi vài người thôi cũng đủ rồi.”
“Không hề, không vấn đề gì cả. Tôi cũng tán thành chuyện này.”
Auguste cười đến híp cả mắt, trông vô cùng ngây thơ. Tôi thật sự muốn trở thành một người bạn có thể giúp Auguste những khi nguy cấp.
Trong lúc tôi đang nghĩ điều đó, không hiểu sao giai điệu của nhạc cụ dây đã trở nên gấp gáp hơn. Tôi cũng có thể nghe thấy cả tiếng của Goldberry nữa.
“Cái bà cô đó, bộ cô ta đang quan sát ở chỗ nào hay sao vậy?”
“Ở đây chỉ có ánh sao thôi mà, mình thật sự không hiểu gì cả.”
“Tóm lại, là ý này à……”
Auguste nhún vai, cậu ấy thay đổi cách nắm bàn tay tôi và khuỵu gối trước mặt tôi.
“Thưa quý cô Erica. Cô sẽ khiêu vũ cùng tôi chứ?”
“Vâng. Đây là vinh hạnh của tôi.”
“Xin lỗi nhé. Bà cô đó thật sự rất thích làm mấy cái chuyện không ai nhờ này.”
“Ahaha.”
Với sự dẫn dắt của Auguste, chúng tôi bắt đầu khiêu vũ. Bên dưới những vì sao, chỉ mỗi hai chúng tôi. Khán giả duy nhất là một ác ma cùng một chú rồng. Tuy vậy, Auguste lại trông vô cùng hăng hái, dường như hơn cả trong một đại sảnh được bao quanh bởi nhiều người.
“Cậu nhìn có vẻ vui quá nhỉ, dù hồi đầu nhảy còn tỏ vẻ miễn cưỡng mà.”
“Ây chà, bị bắt quả tang rồi. Thật ra, trong lúc cậu khiêu vũ với cậu pháp sư Hafan đó, Erica, tôi đã khá là ganh tị.”
“Cậu đã thấy ư?”
“Ừ. Thấy hết. Kể cả mấy bước nhảy nguy hiểm suýt giẫm lên chân cậu pháp sư nữa.”
“Ahaha. Xấu hổ thật……”
Auguste đang khiêu vũ với một biểu cảm hạnh phúc. Chuyển động của cậu ấy rất nhẹ nhàng, còn những bước nhảy thì lại chắc chắn. Chắc hẳn cậu đã được luyện tập cùng Palug hoặc hoàng hậu.
“Tôi đã ganh tị lắm. Tôi cũng muốn khiêu vũ với cậu nữa. Còn bây giờ thì vui cực kỳ luôn. Ah~ Có thể nói thật lòng quả đúng là dễ chịu mà.”
“Phải rồi đấy. Nói dối mệt mỏi lắm.”
“Đúng vậy ha~ Ngày nào tôi cũng mệt rã rời. Chắc tôi nên làm người thành thật chỉ những lúc ở trước mặt cậu nhỉ.”
“Ví dụ như?”
“Tôi muốn bay. Tôi muốn bay. Tôi muốn bay. Tôi muốn bay. Tôi muốn bay. Tôi muốn bay.”
Không như màn độc thoại đầy đau đớn ban nãy, như thể một đứa trẻ được nuông chiều, cậu ấy hét to mong ước trong tim mình. Con người này thật sự muốn được bay lên bầu trời.
“Và còn, tôi thích cậu.”
“Hở, mình sẽ thấy rắc rối lắm nếu cậu tự nhiên nói mấy lời đó đấy.”
“Hở, ý tôi là như một người bạn ấy.”
Úi chà, hết cả hồn. Tôi vừa mới nghĩ ‘Cái người này tự nhiên nói gì vậy chứ?’
Có điều, không biết tại sao một người vô cùng muốn bay như cậu ấy lại không thể làm điều đó nhỉ.
“Nhân tiện, sao cậu không bay được vậy, Auguste-sama?”
“Hơ……”
Auguste không nói nên lời trong giây lát. Dường như tôi đã hỏi vài điều có chút thiếu tế nhị, à không, khá là thiếu tế nhị rồi.
“Vụ này, hình như đây là lần đầu tiên có người trực tiếp nói thẳng vô mặt tôi luôn đấy. Chà~ Mới mẻ thật~”
“Ừm, không biết có thô lỗ lắm không?”
“Không đâu, không để tâm gì thật ra lại thoải mái hơn nhiều. Lúc nào người xung quanh cũng đối xử với tôi hết sức cẩn trọng thôi.”
“Wa, vậy đúng là mình đã nói mấy lời cực thiếu nhạy cảm rồi còn gì.”
“Tôi thì nghĩ có khi mình thích mấy người như vậy hơn ấy chứ.”
“Uu.”
Lần này tôi lại là người không nói được gì. Ah, quả nhiên mình đã vô ý quá rồi. Cần cẩn thận hơn để mai mốt không làm tổn thương người khác mới được.
Trong lúc tôi đang nghĩ điều đó, Auguste bất ngờ lên tiếng.
“Những nàng công chúa đang chìm trong giấc ngủ vẫn chưa chịu mở mắt.”
Cậu ấy vừa nói vài điều khá nên thơ, nhưng như vậy nghĩa là sao?
“Trong ba cô rồng của tôi, ngoại trừ chị cả Goldberry, chưa một quả trứng nào nở cả.”
“Hay thử hôn chúng thì thế nào?”
“Không đâu, tôi cũng đã hôn rất nhiều lần rồi. Nhưng chúng vẫn không tỉnh.”
“Cậu làm rồi sao?”
Một hoàng tử đi hôn quả trứng à? Khá là siêu thực nhỉ? A, nhưng mà có khi nó lại vẽ ra một bức tranh đáng kinh ngạc không biết chừng. Mấy người đẹp thì dù làm gì cũng đều tha thứ được hết, ghét thật đấy.
“Các quý tộc hoàng gia Ignitia đều được giao những quả trứng rồng ngay từ lúc mới sinh. Chỉ sau khi có thể ấp trứng nở, nuôi nấng chú rồng và cưỡi trên nó thành công thì bản thân họ mới được công nhận là đã trưởng thành.”
“Không phải cậu có Goldberry rồi sao?”
“Cô nhóc đó chỉ là loài rồng nhỏ dành cho mục đích tự vệ thôi. Nó sẽ không lớn thêm nữa. Hai cô em gái của nó sẽ có kích thước to hơn.”
“Ra vậy.”
“Tôi thậm chí cũng đã quyết định tên cho chúng rồi. Rồng đỏ Briar, rồng trắng Blumbell. Chắc chắn hai đứa trẻ này sẽ lớn lên thành những quý cô xinh đẹp.”
Bằng cách nào đó, Auguste đang diễn giải với biểu cảm tương tự mấy lúc Eduard-oniisama khoe khoang về tôi. Đây chắc hẳn là một loại siscon rồi……
“Lẽ nào, cậu không thể cưỡi rồng vì lý do đó ư?”
“Chính xác. Đối với hoàng tộc, đây là một trường hợp bất thường. Cho đến giờ tôi vẫn không biết được vì sao trứng mình chưa nở……Do đó, ít nhất tôi cũng muốn bản thân có thể cưỡi một con rồng đa chức năng.”
“Nó khó lắm sao?”
“Khó lắm. Chính vì thế nên các nhà quý tộc mới phải nuôi dưỡng rồng ngay từ trong trứng. Tôi luôn được khuyên rằng mình nên chờ cho đến khi Briar và Blumbell nở.”
“Nhưng cậu không thể chờ à?”
“Tôi không thể.”
Auguste đặt tay quanh eo tôi, nâng tôi lên và xoay tròn. Tôi đã có chút ngạc nhiên. Nhưng, vì dù gì cũng là hiệp sĩ rồng tập sự nên chắc hẳn cậu ấy đã rèn luyện bản thân rất nhiều. Sự vững vàng trong đôi chân cậu có thể dễ dàng được nhìn thấy khi chúng tôi khiêu vũ cùng nhau như thế này.
“Tôi có hỏi những người thuộc học viện ma thuật đang nghiên cứu về hệ sinh thái của loài rồng rồi. Cha và ông tôi đều có thể bay lên bầu trời ở tuổi lên bảy.”
“Nhưng, Auguste-sama, cậu đã mười tuổi rồi mà.”
“Tôi không cần trở thành một thiên tài cưỡi rồng như cha tôi. Tôi chỉ không muốn mọi người nghĩ con trai của thiên tài lại là một kẻ bất tài thôi.”
Khi chúng tôi hoàn thành vòng nhảy cũng là lúc bản nhạc kết thúc. Chúng tôi tiếp tục nhìn nhau trong lúc vẫn đang nắm tay.
“Trên tất cả, tôi muốn bảo vệ danh dự của mẹ. Bằng cách cưỡi rồng, tôi muốn chứng minh dòng máu hoàng gia cũng đang chảy bên trong tôi.”
“Auguste-sama……”
Sau lưng cậu, những vì sao đang toả sáng lấp lánh. Chúng được phản chiếu trên mặt biển sáng như gương, và tôi không thể phân biệt được đâu là trời đâu là biển. Tôi đã nghĩ nó thật đẹp. Nhưng—
“Siscon cộng với mothercon, vụ này khá trầm trọng đấy.”
“Sis……Gì cơ?”
“Ấy chết……”
Nguy thật, mình lỡ buột miệng rồi.
“Ban nãy hình như cậu mới nói gì đó không được lịch sự cho lắm thì phải? Là tôi tưởng tượng thôi sao? Cậu có thể nào vui lòng nhìn thẳng vào mắt tôi và lặp lại được không vậy?”
“Không hề. Hoàn toàn không có gì đâu. A– Auguste-sama, cậu thật sự rất đẹp nhỉ~”
Ngay đúng lúc ấy, Palug-san, với đầy ý định chọc ghẹo chúng tôi, đang mang nụ cười toe toét mà xuất hiện. Trong khoảnh khắc này, ác ma tự phong thật sự trông không khác gì một thiên thần đối với tôi.