Sau khi chạy được một đoạn, âm thanh huỷ diệt của Zaratan không còn vang vọng sau lưng chúng tôi nữa.
Băng qua nhiều ngã rẽ, chúng tôi có vẻ đã đến một nơi cách khá xa thánh đường. Tuy hoàn toàn mất phương hướng, nhưng dù sao việc đó cũng không thành vấn đề vì kế hoạch ngay từ đầu vốn dĩ là dùng Passwall và Levitation để trốn thoát.
……Không có vấn đề gì, đúng không?
“Nói tóm lại, ta cần kiếm chút thời gian.”
Sau một hồi im lặng, Klaus bắt đầu lên tiếng.
“Khi đối phương là một con quái vật to lớn, trong nhiều trường hợp ta sẽ không thể thoát được do sự khác biệt về chiều dài chân và sức mạnh của chân. Dù chúng trông có ngu ngốc đến cỡ nào thì cũng không được phép xem nhẹ.”
“Tốc độ lúc thứ đó lao tới quả thật vô cùng khủng khiếp, không tin được là khoảng cách lại có thể rút ngắn một cách mau chóng đến vậy……”
“À, chính xác. Thật sự rất nguy hiểm nếu phải đối mặt với con quái vật đó ở nơi không có vật cản, dù rằng là ở khoảng cách xa đi nữa.”
“Không ngờ nó vẫn còn tốc độ như vậy thậm chí sau khi mất một chân nhỉ, Klaus-sama.”
Sự khẩn trương lúc đó quả thật rất kinh dị. Tôi đã thấm thía được việc khi đột nhiên cảm thấy sợ hãi, cơ thể sẽ trở nên đông cứng.
“Có điều, sao lại để Ann-sama tấn công chứ……Cậu đã bảo mình không được làm vậy mà.”
“Tại không còn cách nào khác thôi.”
“Là vì, Erica-sama, tập trung ma lực là sở trường của em.”
Ann đặt tay lên trước ngực và nói một cách rụt rè. Nhân tiện, tôi nghe nói rằng tính cách đóng vai trò rất lớn đối với các pháp sư Hafan.
“Ann có thể giải phóng ma thuật ở cấp độ mạnh hơn những pháp sư thông thường với cùng một lượng ma lực.”
“Nó khá mất thời gian, và em cũng không rành ma thuật diện rộng nữa.”
"Vì con bé này rất giỏi các hoạt động đòi hỏi tính chính xác nên vô cùng hoàn hảo cho nhiệm vụ bắn tỉa.”
“Ra thế……Em còn nhỏ mà tuyệt quá đi, Ann-sama.”
Cô em gái Ann chuyên về tập trung ma lực thay vì ma thuật diện rộng. Vì đó là ma thuật tập trung với độ chính xác cao, nó có thể xuyên thủng cái cơ thể của Zaratan mà ngay cả đũa Aurelia hay thẻ phép của Klaus cũng không làm được.
“Dù là vậy, thông thường thì người ta không kêu một người mới bắt đầu dùng ma thuật tấn công xài mấy phép có sức công phá mạnh như Scorching Ray đâu, Onii-sama.”
“Không phải nó tốt hơn việc bắn ra một ma thuật yếu ớt không đủ sức phá lớp vỏ à?”
“Ơ? Vậy sao cậu không sử dụng Scorching Ray để tấn công, Klaus-sama?”
Klaus được cho là một pháp sư đa tài. Vậy, không phải cậu ấy có khả năng dùng mọi loại ma thuật ở một mức độ nào đó ư?
“Tay tôi bận duy trì Protective Circle rồi. Nếu không khai triển thẻ phép đến mức tối đa thì tôi sẽ bị sức mạnh của con quái vật đó áp đảo mất.”
“À……”
“Mà nè, Onii-sama. Không bao lâu nữa Protective Circle sẽ hết tác dụng không phải sao? Ta nên nhanh chóng dùng Passwall để thoát đi.”
“Về chuyện đó……Có thứ khiến anh bận tâm. Hai người cũng thấy rồi phải không? Năng lực của con quái vật đó.”
“Vâng, Onii-sama.”
“Hể? Năng lực gì vậy, Klaus-sama, Ann-sama?”
Tôi biết danh tính con quái vật, nhưng tôi không biết chi tiết về sức mạnh của nó. Là gì được nhỉ?
“Cậu không dùng Glam Sight à? Phải rồi, hiệu ứng Glam Sight trên đũa phép khá ngắn mà.”
“Vâng, trong cuộc chiến mình không có thời gian thi triển lại Glam Sight.”
“Cậu biết ma thuật không có tác dụng với con quái vật đó đúng chứ?”
“Ừm, mình có thể biết được chừng đó.”
“Lúc ma thuật bị triệt tiêu, dù chỉ là thoáng qua nhưng có vẻ như năng lực thao túng không gian đã được kích hoạt. Tôi đã nghi từ dạo ấy, nhưng khi con quái vật đó phun ra lửa, sự hoài nghi đã trở thành chắc chắn khi thấy tên người tạo Fire Bolt là Eduard Aurelia.”
Ngọn lửa đó là ma thuật làm bởi anh trai tôi ư? Tôi đã nghĩ rằng nó nhìn khá giống Fire Bolt, nhưng lẽ nào—
“Nó là một con quái vật có thể hấp thụ và phóng ra lại ma thuật sao……?”
“À. Tôi đoán vậy.”
Thật là một năng lực phiền phức. Chỉ riêng khả năng phòng thủ và sức tấn công của thứ đó thôi cũng đủ mệt rồi, giờ lại còn thêm chuyện ma thuật không có tác dụng.
Đợi đã, nếu vậy, thật lạ khi đòn tấn công ấy không bị hấp thụ.
“Tại sao Scorching Ray của Ann-sama không bị phản lại?”
“Có lẽ đó không phải là một năng lực tự động. Hấp thụ và rồi đáp trả lại là những phản ứng thủ công trước sự tấn công, vậy nên đòn bắn bất ngờ mới có hiệu quả.”
“Cũng giống như nhà giả kim của Aurelia nhỉ? Quả đúng là con quái vật của thời Aurelia cổ.”
Điều đó có nghĩa là chiêu ấy sẽ không có tác dụng với con quái vật lần thứ hai. Cảnh giác việc mình bị bắn, kì sau nó sẽ hấp thụ luôn đòn bắn ma thuật. Tệ thật.
“Nhưng Klaus-sama. Sao cậu lại chưa muốn dùng Passwall?”
“Khoảnh khắc chạm vào con quái vật đó trong trạng thái Passwall, có thể ta sẽ bị thiêu chết.”
“Hể……!?”
“Con quái vật đó đã hấp thụ một phép Fire Bolt nữa. Nói cách khác, khả năng cao là ngọn lửa ấy vẫn còn bên trong người nó.”
Ra vậy, cũng tương tự như với con golem acid hydrogel. Nếu đi xuyên qua cơ thể chứa ngọn lửa đó, chắc chắn chúng tôi sẽ chết. Điều này cực kỳ nguy hiểm.
“Ta nên làm gì đây, Klaus-sama?”
“Tôi sẽ dựng Protective Circle ngăn cản tiếp xúc với con quái vật. Trong lúc đó, Ann, em sẽ thi triển Passwall lên mọi người.”
Một khi Klaus ngăn việc tiếp xúc thì chúng tôi sẽ không gặp phải nguy cơ đi xuyên qua cơ thể con quái vật khi sử dụng Passwall kể cả khi có biến cố xảy ra. Nếu làm được vậy, lần này chúng tôi sẽ có thể thành công trốn thoát.
“……Lại là em sao?”
“Chỉ có pháp sư mới dùng được cuộn giấy của Hafan thôi.”
“Xin lỗi, Ann-sama, Klaus-sama……”
“K-không đâu! Erica-sama, chị cần gì phải xin lỗi chứ.”
Tôi cảm thấy cực kỳ cắn rứt trước sự vô dụng của bản thân. Không biết có việc gì tôi có thể làm không?
“Đầu tiên, ta cần tìm một căn phòng nhỏ có kích thước phù hợp, hoặc một dãy hành lang dẫn đến ngõ cụt. Vì không cách nào bảo vệ toàn bộ khu vực trước con quái vật như vậy được cả.”
“Nhưng Onii-sama, nếu con quái vật đó tiếp cận chúng ta dưới dạng chất lỏng, không phải nó có thể tấn công từ bất cứ đâu sao?”
“Không, thứ đó dường như cần một khoảng không với kích thước nhất định để tạo lớp vỏ ngoài. Nếu anh thi triển Protective Circle chuyên dùng để chống lại linh hồn, nó sẽ không thể nào lẻn vào phòng từ các khe đá nứt được.”
Không hiểu sao cảm giác cứ như trong mấy bộ phim kinh dị Nhật hay mấy ngôi nhà mà ma quỷ có thể nhảy ra bất kỳ lúc nào vậy. Nói mới nhớ, đây vốn dĩ là tàn tích nơi linh hồn tà ác xuất hiện mà……
Lúc còn đi một mình trong tàn tích này, tôi đã nghĩ ma quỷ đáng sợ, nhưng nỗi sợ tôi cảm thấy bây giờ lại hoàn toàn khác khi ấy. Thứ đó không phải là ác linh, mà là một con quái vật. Cứ như tôi đang ở trong một bộ phim về quái thú vậy.
“Dù gì thì, sao cậu nắm rõ về năng lực của Zaratan vậy, Klaus-sama?”
“Hử? Onii-sama, anh đâu thể nào biết được từng ấy chỉ với Glam Sight mà phải không?”
“À, thật ra, tôi đã cố phong ấn một phần của con quái vật lại.”
Klaus đưa chúng tôi một cái lọ. Đó là lọ của thuốc phục hồi ma lực, nhưng bên trong thì lại chứa một chất lỏng màu đen đáng ngờ. Cái này, nó là một phần của con quái vật đó sao……?
“Klaus-sama, cậu lấy thứ như vậy khi nào thế……”
“Onii-sama……”
“Lúc Ann thổi bay chân con quái vật ấy. Cấu trúc con quái vật có thành phần tương tự wraith. Vì vậy tôi đã nghĩ rằng biết đâu phong ấn ma thuật dùng cho wraith cũng sẽ có tác dụng cũng nên.”
“Anh có nhiều thời gian rảnh rỗi nhỉ, Onii-sama……”
Cậu thật sự gan lắm mới dám chạm vào thứ đó đấy, Klaus.
Tôi khá ngại nếu phải chạm vào nó. Không, tôi không muốn động vô thứ ấy chút nào. Dù cho có ở trong lọ thì vẫn không thể.
“Có vẻ lớp vỏ của nó được tạo thành nhờ xác các con quái vật rơi từ tầng tám. Phong ấn không hoạt động với phần vỏ ngoài.”
“Vậy là chỉ có thể phong ấn khi nó đang ở dạng lỏng thôi nhỉ?”
“Đúng. Nếu chúng ta muốn phong ấn thứ đó lại, ta cần phá huỷ hoàn toàn lớp vỏ ngoài một lần và mãi mãi. Thông tin này cần được truyền đạt đến Công tước Aurelia.”
Với việc Zaratan được tự do, không chỉ chúng tôi mà cả người dân Aurelia đều sẽ gặp nguy hiểm. Dù cho chúng tôi có an toàn rời khỏi đây, cuộc chiến vẫn tiếp tục. Đặc biệt là Công tước Aurelia, lãnh chúa của vùng này, sẽ phải dẫn đầu tiền tuyến.
Ann liếc nhìn anh trai mình với một cặp mắt sắc bén.
“Nè, Onii-sama. Anh nghĩ làm sao con quái vật đó có thể theo dấu chúng ta một cách chính xác từ nãy đến giờ?”
“Chết, lẽ nào……”
“L-l-là do nó ư……!!“
Vậy ra con quái vật đã cảm nhận vị trí của phần cơ thể mình để có thể mò tới sao? Hoặc có lẽ thứ này đang thu hút phần cơ thể chính lại. Mặc dù suy xét đến việc Zaratan đã nổi điên ra sao, tôi vẫn lấy làm lạ khi nó lại bám đuôi được suốt buổi dù cho không thể nhìn thấy chúng tôi.
“Onii-sama! Giữ chắc chút đi! Thứ này mà vỡ là sẽ thành thảm hoạ đấy!”
“Erica……Làm sao giờ?”
“Sao lại hỏi mình? Xin đừng đưa thứ đó cho mình chỉ vì đang gặp rắc rối!”
Tôi được giao chiếc lọ nhỏ chứa đầy phần cơ thể của con quái vật và đang cực kỳ hối hận vì đã lỡ đặt chân tới〈Tàn tích của Những vị khách〉.
☆
Khi đang đứng ở ngã rẽ, tôi vẫy đũa Mage Finger. Những ngón tay vô hình nắm lấy chiếc lọ đang phong ấn một phần của Zaratan và nổi lơ lửng giữa dãy hành lang tối một cách trơn tru. Phép Alarm của Ann cũng đã được đặt trên lọ. Nếu con quái vật nhặt nó lên, chiếc chuông em ấy đang giữ sẽ phát ra âm thanh.
“Với điều này, nếu đi lối khác, ta sẽ có thể kiếm thêm được chút thời gian.”
“Quả nhiên mánh mung rất tốt, Erica. Trí óc cậu không khác gì khuôn mặt cả.”
Tên này……
Vì lý do nào đó, cậu ta đang nói xấu tôi.
“Chà, xin lỗi vì cả đầu óc lẫn mặt mũi mình đều tệ ha.”
“K-không, không phải vậy, Erica, ý tôi là……”
“Onii-sama, Erica-sama, việc kiếm thời gian sẽ chả ích gì nếu bây giờ ta không nhanh mà đi khỏi đây.”
Ann đá vào một Klaus đang bối rối và hối thúc cậu ta tiến lên. Tôi mong cô em gái có thể huấn luyện anh trai mình hơn nữa.
“Dù vậy, Onii-sama, Erica-sama, giờ khó xác định phương hướng quá.”
“Tuy phép cantrip[note27628] chỉ đường hầu như không tốn ma lực nhưng cái bẫy năng lượng ma thuật vẫn đang hoạt động ở tầng này. Nên ừ, anh không thể dùng nó thường xuyên được.”
Sắc mặt của Klaus và Ann dần tối đi vì kiệt sức. Quả nhiên, tàn tích này dường như quá khắc nghiệt đối với các pháp sư.
“Mình lo là ta sẽ đi lòng vòng và quay lại chỗ con quái vật mất. Nếu vậy phải làm sao đây, Klaus-sama?”
“……Không sao đâu. Lối đi khá hẹp. Nếu con quái vật đó hướng tới đây, ta có thể biết được nhờ âm thanh móng của nó đang đào tường.”
“Trước khi con quái vật đến chỗ ta, nó chắc hẳn phải tới nơi đặt chiếc lọ trước. Chúng ta vẫn còn an toàn cho đến khi phép Alarm reo lên, Erica-sama.”
Ngay lúc đó, một âm thanh lớn khiến mặt đất rung chuyển vang lên. Chúng tôi giật bắn mình theo phản xạ. Tuy nhiên, tôi ngay lập tức nhận ra. Đấy không phải âm thanh đào bới của Zaratan.
Tiếng bánh răng di chuyển, tiếng đất đá va chạm.
“Là âm thanh của mê cung cơ khí mà đúng không? Mình còn tưởng đâu là con quái vậy đó nữa chứ.”
“Aa.”
“Nhắc mới nhớ, mê cung cơ khí vẫn vậy nhỉ, Erica-sama.”
Mê cung cơ khí cứ liên tục chuyển động kể từ sau khi chúng tôi cắt đuôi Zaratan. Cơ chế này khá là phiền hà, nên cũng có hơi đáng ngại.
Đi đến cuối hành lang chúng tôi nhìn thấy một thứ. Trên bức tường bên phía tay phải là lối vào một căn phòng với cánh cửa bằng sắt.
“Mong lần này là phòng nhỏ.”
“Cứ mở cái đã, Onii-sama.”
Khi Klaus mở cánh cửa, nó có vẻ như là một căn phòng lớn. Liệu chúng tôi nên tìm kiếm lần nữa? Tuy nhiên ngã rẽ cuối cùng là nơi chúng tôi đặt chiếc lọ nhử Zaratan để câu giờ. Nếu quay lại, kế hoạch sẽ bị lãng phí. Hi vọng phòng này còn có lối khác.
Hở? Cấu trúc nơi này trông tương tự như một căn phòng tôi từng nhìn thấy hôm nay.
“Đợi đã! Tệ rồi……Erica, Ann, nhanh ra khỏi đâ–”
Tôi cuối cùng cũng hiểu điều Klaus nói.
Những bức tường và cột được trang trí, vô số đất đá vụn nằm vương vãi, trần nhà bị đổ sập. Đó là thánh đường nơi Zaratan bị phong ấn – chúng tôi đang đứng ở lối vào bên hông của nó.
Ngay giây phút chúng tôi định bỏ chạy, một thứ gì đó đã rơi xuống trước cánh cửa mà chúng tôi vừa đi qua. Những chiếc vảy cứng màu đen, tròng mắt trống rỗng tưởng chừng vực thẳm, bộ vuốt sắc nhọn có thể dễ dàng xẻ đá như xẻ bơ.
Với chiến chân sau, thứ lẽ ra đã bị phá huỷ, được tái tạo lại như cũ, Zaratan đang đứng đó trong tình trạng hoàn hảo.
Nó đã leo tường để phục kích chúng tôi sao? Mặc dù có một cơ thể đồ sộ, nó thực chất lại rất nhanh nhẹn và khôn ngoan.
『Ta mệt mỏi vì chờ đợi rồi đấy, con người.』
“Gì chứ! Không thể thế được, chắc chắn chỉ là ngẫu nhiên thôi!”
『Không phải ngẫu nhiên đâu, ta là kẻ đã mang các ngươi tới đây. Ta đã sử dụng cơ chế thay đổi của mê cung này. Nơi đây nằm bên trong cơ thể ta. Ta là kẻ nắm rõ cấu trúc của nó hơn bất cứ ai.』
Khi nhìn theo hướng chỉ của Zaratan, tường và những thứ khác đã bị phá huỷ và những nơi có bánh răng bên trong lộ ra. Nó đã trực tiếp tác động vào các bánh răng và điều khiển hướng di chuyển của chúng tôi sao?
“Onii-sama, anh còn cuộn Scorching Ray không?”
“Anh không có cuộn khác. Hơn nữa, con quái vật đó dù sao cũng sẽ phản lại bất cứ ma thuật nào mà ta dùng thôi.”
“Thế, giờ phải làm sao đây……?”
“Không biết nữa……Ta đã đi xa đến mức này rồi vậy mà……”
Sau khi cao chạy xa bay, chúng tôi giờ như lũ chuột bị dồn vào chân tường. Tất cả đường tẩu thoát của chúng tôi chắc chắn đã bị chặn.
“Ann, Erica! Đòn tấn công của thứ đó rất nguy hiểm! Hãy tách ra và núp vào bóng tối!”
Klaus phân tán toàn bộ số thẻ phép còn lại và hình thành Protective Circle ở mức cao nhất. Với một chút ngập ngừng, cậu ấy lao vào con quái vật. Ann và tôi tản ra hai hướng khác nhau và lẩn vào bóng tối của những cây cột dày như lời cậu ấy.
Tuy nhiên, ngay khi con quái vật to lớn hất tung Klaus chỉ với một cú đánh, không khí lập tức đóng băng. Những chiếc chi của nó đã trở nên dày hơn, dài hơn và tàn bạo hơn so với trước kia.
『Ta phát chán khi phải chơi đùa với đám nhãi ranh các ngươi rồi. Chà, ta nên giết các ngươi ra sao đây? Hả, kẻ cuồng vàng!? Phải rồi, đứa con gái của Aurelia. Đầu tiên, ta sẽ giết những người bên cạnh ngươi, ngay trước mắt ngươi, tất cả là vì ngươi.』
Zaratan tuyên bố với một giọng nói đầy vui sướng khi nhìn vào tôi.
“Sao cơ!?”
『Fu, ha, ha, ha, ha, haaa……Tuyệt vời. Nỗi đau của ngươi là niềm hạnh phúc cho ta! Giờ, ta sẽ gieo rắc vào linh hồn ngươi nỗi tuyệt vọng và cô đơn sâu thẳm! Hãy lấy linh hồn và máu thịt ngọt ngào của các ngươi làm vật tế, dâng hiến tất cả chúng cho ta!』
Như thể đang hạnh phúc, như thể đang ngân nga, như thể đang gào thét, con quái vật kêu lên.
『Trước hết, đứa nhỏ nhất, ngây thơ nhất và mạnh nhất trong số các ngươi. Đứa đã đem đến cho ta vết thương sâu nhất—Niềm hi vọng của các ngươi, ta sẽ dập tắt nó!』
Zaratan phá huỷ cây cột nơi Ann đang nấp bằng cách vung hai chi trước của mình. Cô bé đông cứng trong sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng chiến đấu mà không từ bỏ bằng cách quơ gậy phép về phía con quái vật.
“Lại đây, đồ quái vật! Người ngươi thật sự sợ hãi không phải Ann mà là ta đúng không? Nếu ngươi muốn giết em gái ta, hãy đấu với ta trước!”
Klaus đứng lên với cơ thể đầy những vết thương. Cùng với lời khiêu khích, cậu ấy tấn công với thẻ phép, nhưng Zaratan không buồn để tâm đến.
『Kuhahahahahaha! Ta có thể cảm nhận nó, cô nhóc nhỏ! Mùi của linh hồn cao quý và mạnh mẽ trong ngươi! Linh hồn ngươi trông có vẻ ngon lành gần sánh ngay với cả đứa con gái của Aurelia đấy!』
Không gian trước mặt Zaratan trở nên hơi méo mó. Đấy là một hiện tượng ma thuật tương tự như thao túng không gian. Từ đó xuất hiện thứ gì trông như những bóng đen.
(Thứ ấy sắp giải phóng ma thuật tích trữ bên trong cơ thể lên Ann!)
Hơn thế nữa, Zaratan đã chọn phép Death. Nếu nó được sử dụng lên Ann, người nhỏ nhất trong số chúng tôi, chắc chắn em ấy sẽ chết.
“Dừng lại—–!!”
“Kya!”
Ann sẽ bị giết ư? Tôi đã đi xa được đến nhường này, nhưng vẫn không thể thoát khỏi định mệnh em ấy chết!
Ký ức về Ann hiện về trong tâm trí tôi. Tôi không muốn điều đó. Chuyện này thật sự bắt buộc phải xảy ra ư? Không phải quá vô lý khi một đứa trẻ nhỏ như vậy lại phải chết trước bất kỳ ai sao?
Vào giây phút đó, tôi đã di chuyển. Không hề quan tâm đến hệ quả, tôi vẫy đũa phép Castling[note27629].