“Vậy sao rồi, Fairman? Thế chỗ cho Naomi hẳn phải khó lắm hả?”
Đặc vụ FBI Sugita và Fairman thành công tránh được cảnh tắc nghẽn giao thông tại L.A khi họ vòng xe qua phố Vine và tiến thẳng đến sân bay. Để bắt chuyện với Fairman, người mà anh cộng tác cùng lần đầu tiên, Sugita chọn nhắc đến Misora Naomi, người vừa rời khỏi Cục tuần trước để lấy chồng.
Vì “bí lời”, Sugita hiển nhiên là đang nhắc đến, trong vô vàn những thứ khác, việc Fairman phải thế chỗ một đặc vụ có biệt danh là “Misora Massacre”. Người đã giành được sự tín nhiệm của L.
“Cũng khá khó”, Fairman đáp lại ngắn gọn từ ghế hành khách. Có lẽ anh ta không có hứng thú trò chuyện.
“Chuyến đi này sẽ yên tĩnh lắm đây”, Sugita lầm bầm. Anh gãi bộ râu lởm chởm của mình rồi nhìn xuống chiếc cặp táp trên đùi Fairman.
“Ngài ngoại trưởng muốn những tập tài liệu từ hai mươi năm trước để làm gì thế?”
“Ai biết được?” Fairman đáp. “Lính tráng chúng ta thì không nên quan tâm các cấp trên nghĩ gì, và thường sẽ an toàn hơn khi làm vậy.”
Sugita để ý thấy có thứ gì đó và nhìn sang gương chiếu hậu.
“Gì vậy, Sugita?” Fairman hỏi.
“Không… có gì đâu” Suigita nói, lắc đầu và nắm lấy chiếc vô lăng.
“Xin lỗi nha, anh bạn, tôi phải ra ngoài hút điếu thuốc.”
Sugita dừng xe chờ đèn đỏ thì tự dưng Fairman bước ra khỏi xe với chiếc cặp táp trên tay.
“Này, chiếc cặp táp–“
Có lẽ anh ta không nghe thấy Sugita. Nhưng Fairman lại không nhìn về phía mặt tiền các cửa hàng, thay vào đó anh lại nhìn vào dòng xe cộ như đang đợi một điều gì đó xảy ra.
Chiếc điện thoại trong túi áo trước ngực của Sugita rung lên. Màn hình hiển thị dòng chữ “Cuộc Gọi Riêng Tư”. Sugita liền bấm vào nút “Nghe”.
“Trong cửa tiệm quần áo không có ai đâu, Sugita.”
Giọng nói đã bị bóp méo bởi một bộ mã hoá giọng nói. Cuộc gọi kết thúc trước khi Sugita kịp hỏi danh tính người gọi.
“Cái gì vậy? Nhầm số à?”, Sugita tự hỏi.
Ngay khi Sugita quay đầu về phía cửa sổ, Fairman đã nổ súng. Một chiếc xe tải đang đi qua ngã ba bỗng bị mất lái, rồi ngã lật ra. Phần thùng hàng trượt sang một bên, tia lửa bắn tung toé còn cột khói đen ngòm từ chiếc xe bay về phía Sugita.
Từ phía sau làn khói, một chiếc xe phóng đến chỗ Sugita từ đằng sau.
“Chết tiệt! Chúng ta đang bị bám đuôi!”
Cắn vào môi, Sugita định cho lùi xe vào một con hẻm nhưng đã bị chặn lại. Trong một giây ngắn ngủi anh bắt gặp khuôn mặt giễu cợt của Fairman. Tình thế tiến thoái lưỡng nan, Sugita đành đảo mắt xung quanh để tìm cho mình một lối thoát.
“Thấy rồi!”
Sugita hướng chiếc xe về phía thùng hàng rực lửa đang trượt đi trên mặt đất rồi đâm sầm vào nó. Anh ta bẻ lái để tránh va chạm nhưng lại lao lên vỉa hè, cán đổ một chiếc vòi nước chữa cháy. Chiếc xe tăng tốc và lao sầm vào một cửa tiệm quần áo. Sugita hét lớn, “Tốt hơn hết là bên trong không có ai đấy!” khi chiếc xe đâm xuyên qua lớp cửa kính.
Thùng hàng va chạm với chiếc xe đang rượt theo rồi phát nổ. Cửa xe rơi ra và hành khách bên trong, toàn thân rực lửa, nằm la liệt trên phố.
“Anh nghĩ mình đang làm gì vậy hả, Fairman?” Sugita lao ra khỏi cửa tiệm, trên người vẫn còn mắc những bộ váy đặt trên giá treo quần áo, và tiến về phía Fairman, anh ta cũng rút súng ra.
Fairman chĩa súng về phía Sugita, hắn liếc nhìn những cái xác đang cháy rụi rồi càu nhàu trong khinh bỉ, “Kế hoạch là tạo dựng cho mày chết cháy cùng đống tài liệu, nhưng mà–“
Fairman, người nãy giờ cứ lui về phía sau, bỗng bứt tốc chạy thật nhanh. Sugita cũng đuổi theo hắn, nhưng đường phố bây giờ quá đông người để anh có thể dùng súng.
Chết tiệt! Naomi nghỉ có một ngày thôi mà đã hỗn loạn vậy rồi!
Fairman rẽ sang một bên rồi đâm thẳng vào một người mặc bộ đồ gấu đứng trước một chiếc xe tải bán bánh crepe với dòng chữ BEAR’S CREPES. Cuộc va chạm khiến cho những chai soda trên tay của người gấu rơi hết xuống và vỡ tan tành. Fairman thì vấp chân rồi ngã lăn quay ra đất.
Dù cho đã đập hông lên vỉa hè, Fairman phục hồi nhanh chóng, nhặt lại chiếc cặp táp, rồi lại phóng đi một lần nữa.
“Quý khách muốn một chiếc bánh crepe[note55429] chứ?, người đàn ông trong bộ đồ gấu mời chào khi thấy Sugita chạy qua.
“Không phải lúc này. Đang vội!”
“Chúng ngon lắm đấy”, người gấu nói. “Và ngọt nữa!”
Fairman đang di chuyển chậm lại sau khi nhận lấy cú ngã. Hắn ta sau đó va vào một bà già, cả hai đều ngã sõng soài ra đất.
“Cấm di chuyển!”, Sugita giương súng.
Fairman vòng một tay quanh cổ bà lão rồi chĩa súng vào thái dương người phụ nữ tội nghiệp. Chiếc cặp táp rớt xuống đất. Mọi người xung quanh đi tìm chỗ nấp, còn những người ở bên kia đường thì đứng xem.
Người đàn ông mặc đồ gấu đứng cách xa đám đông và nói nhỏ. Trong bộ đồ có gắn một chiếc máy phát.
“Watari, chúng ta có một tình huống ngoài dự kiến rồi. Đổi mục tiêu từ chiếc cặp táp sang cái gã đang chạy trốn.”
“Đã rõ”. Watari, đứng ngắm từ xa trên một mái nhà, ông đưa mắt nhìn qua ống ngắm trên khẩu súng trường và lầm bẩm, “Chúng ta có ai đây nào?”
Một cô bé đứng trước cửa hàng với chai Coca Cola trên tay liền lấy ra một bịch Mentos, cô bé thả vài viên kẹo vào trong chai, rồi chĩa nó về phía Fairman. Chai Coca Cola phun ra như một mạch nước nóng, bắn trúng mục tiêu trước mặt. Nòng súng của Fairman rời khỏi thái dương của bà lão trong giây lát. Không bỏ lỡ thời cơ, Sugita nổ súng, viên đạn găm thẳng vào vai của Fairman. Cùng lúc đó Watari cũng đang nhắm vào chiếc cặp táp và bóp cò. Chiếc cặp táp nổ tung, tài liệu trong đó cháy thành tro và bay lên không trung như pháo hoa giấy.
Sugita ngó nghiêng xung quanh, anh ta vẫn chưa hiểu được chuyện gì vừa xảy ra.
“Phải biết tôn trọng người già!”, cô bé với chai nước ngọt xả một tràng tiếng Nhật để mắng nhiếc Fairman, rồi bỏ đi với sự đắc thắng.
Sugita đứng chôn chân, giờ số tài liệu đó đã tan biến, khi đó chiếc điện thoại của anh chợt rung lên. Đó là từ tổng bộ.
“Y286, chúng ta có tình huống khẩn cấp! Mệnh lệnh chúng ta nhận được từ ngài ngoại trưởng là giả. Các anh có thể bị mai phục.”
“Anh đó sao, Raye? Cảm ơn vì đã thông báo. Anh có thể đã cứu tôi một mạng đấy.”
Anh vừa cúp điện thoại thì lại có người gọi. Lần này là từ Naomi.
“Chắc mấy cặp đôi yêu nhau thì nghĩ giống nhau.”
“Anh đang giận cái gì vậy? Nghe này, tôi không liên lạc được với Fairman. Có một nhiệm vụ mà tôi quên nói với anh ta.”
Sugita lặng nhìn các viên cảnh sát áp giải Fairman đi rồi trút một hơi thở dài, “Naomi, có vẻ như tôi sẽ tiếp nhận nhiệm vụ của cô.”
“Tại sao? Có chuyện gì xảy ra vậy?”, Naomi hỏi, có chút nghi ngờ.
Sugita đáp lại như thể đang giơ hai tay xin hàng. “Tôi sẽ lo liệu mọi thứ. Cãi cọ với cấp trên, điều tra với L, tất cả mọi thứ. Chúc mừng cuộc hôn nhân của cô nhé, Naomi.”
༒
Cô bé nhỏ đã ném chai Coca Cola bỗng dừng chân tại chiếc xe tải bán bánh crepe và nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặc đồ gấu có bờ vai tròn trịa. Cô bé không ngần ngại mà nhận xét: “Quán bánh crepe kiểu gì mà lạ vậy.”
“Ra chỗ khác mà chơi đi nhóc”, người đàn ông trong bộ đồ gấu cau có trả lời, và bằng tiếng Nhật hẳn hoi.
Cô bé không quá sốc khi được nghe thấy tiếng mẹ đẻ tại một nơi xa lạ. “Ồ, anh nói được tiếng Nhật à? Vậy thì cho em một chiếc bánh crepe sô-cô-la. Nhiều sô-cô-la vào nhé.”
Bị bất ngờ trước nguồn năng lượng tích cực của cô bé, người đàn ông mặc đồ gấu bắt tay vào làm bánh crepe trong sự lúng túng. Cô bé lộ rõ vẻ thoả mãn khi anh ta đưa cho cô bé một miếng bánh crepe phủ đầy sô-cô-la.
“Ố, thế thì nhiều quá. Nhưng mà anh biết đấy, anh nên về luyện lại kĩ năng nấu nướng đi. Tạm biệt!”
Cô bé vẫy tay chào rồi phấn khởi chạy đi.
Người đàn ông trong bộ đồ gấu kéo chiếc phéc-mơ-tuy, cởi bộ đồ xuống ngang hông, và thở dài.
“Mình không hiểu nổi phái nữ.”
“Có vẻ như đến cả L cũng không biết cách đối phó với những cô bé tươi cười rồi”, Watari nói. Một quý ông già nua tiếp cận cùng với một nụ cười trầm lặng và một khẩu súng trường, trông hoàn toàn không hợp với phong thái ra dáng một quản gia của ông.
“Phi vụ trót lọt đấy, Watari.”
Một chiếc cặp táp trông y hệt chiếc của Fairman nằm dưới chân –à, phải là chân gấu– của một người được gọi là L.
“Tài liệu tuyệt mật của FBI; một thứ tài sản giá trị. Tôi cho rằng đây là một phần thưởng cực kì xứng đáng cho việc chúng ta đã giúp phát hiện ra một gián điệp trong nội bộ FBI.”
L đã tráo chiếc cặp táp bằng một chiếc cặp táp giả chứa thuốc nổ cùng những tập tài liệu đã cháy từ trước đó lúc Fairman vấp ngã. Ngay cái khoảnh khắc Sugita bắn Fairman, Watari đã phá huỷ chiếc cặp. Với Thám Tử L, đây là một cách quen thuộc để thu thập thông tin.
“Cậu đang mong chờ thứ gì trong đó sao?”
Một câu hỏi có phần hấp tấp của Watari khi mà lúc đó L vừa mới lôi bản báo cáo dài cộm ra khỏi chiếc cặp. Tuy nhiên, như một đứa trẻ đang bực tức, cậu bắt đầu lướt qua từng trang giấy và chỉ trong nháy mắt đã đọc xong, cậu liền gật đầu dứt khoát.
“Phải. Nó hé lộ một sự thật đằng sau vụ nổ tại một phòng thí nghiệm bị phơi nhiễm dịch bệnh vào năm 1980. Phòng thí nghiệm nơi đó đã bị phá huỷ để xoá sạch đi mối liên hệ với việc một vũ khí sinh học đang được phát triển ở đó.”
Một chiếc limousine tiến đến và đỗ bên cạnh chiếc xe tải bán bánh crepe. Watari cất khẩu súng vào trong cốp xe rồi lấy ra một khay bạc thật là lớn, bên trên là một nắp đậy hình tròn. Ông bỏ phần nắp đậy ra, bên trong là những chiếc bánh macaron của hãng Jean-Paul Hevin được xếp thành một kim tự tháp.
“Nhưng tôi không nghĩ Hoa Kì lại đi phát triển vũ khí sinh học, nếu có thì họ sẽ không làm công khai”, Watari nói, ông đưa chiếc khay bạc cho L.
L nhặt lấy một miếng bánh macaron, kẹp mỗi cái vào những khe hở trên mu bàn tay, và rồi đút thẳng vào miệng như đang muốn xơi tái chính tay mình vậy.
“Phải, kể từ tuyên bố của Nixon vào năm 1969, nước Mỹ đã ngừng phát triển những vũ khí sinh học”, cậu nói với chiếc miệng đầy, “và từ đó đến nay họ chỉ chế tạo vũ khí với mục đích phòng thủ.”
Như thể những miếng bánh macaron là chưa đủ ngọt so với khẩu vị của cậu ta, L bẻ đi phần bánh của một miếng macaron rồi nhúng nó vào sốt sô-cô-la.
“Thậm chí vũ khí hạt nhân trong thực tế khi dùng để ngăn chặn còn hiệu quả hơn khi phòng thủ. Như vậy, việc phát triển vũ khí sinh học để ngăn chặn các cuộc tấn công cũng sẽ là một cái cớ hoàn hảo. Liên Xô cũng đã từng lén lút tiếp tục theo đuổi những chương trình vũ khí sinh học của mình kể cả sau khi đã kí Công ước Vũ khí Sinh học[note55430] vào năm 1972. Mà này–“. Mút lấy số sô-cô-la còn sót lại trên đầu ngón tay, L đảo mắt nhìn sang chỗ công viên phía bên kia khu phố. “Một cô bé thú vị đấy.”
Cô bé đó đã kết bạn với một người phụ nữ già và chú chó của bà ta, và giờ đang đuổi theo chú chó với chiếc đuôi đang vẫy qua vẫy lại.
“Nikaido Maki”, Watari mỉm cười.
“Ông biết cô bé đó sao, Watari?”
“Tôi có quen biết với cha của cô bé. Ông ấy là một nhà nghiên cứu miễn dịch hàng đầu thế giới, giáo sư Nikaido”.
“Ông ấy là một trong những giáo sư xuất chúng tại Wammy’s House, nếu tôi không nhầm.”
Watari, hay còn được biết đến là Quillish Wammy, đã sử dụng số tiền khổng lồ thu được từ những phát minh của mình để lập nên Wammy Foundation, một tổ chức có nhiệm vụ xây dựng những cô nhi viện trên toàn thế giới.
Trong số chúng, có một cô nhi viện chuyên thu nhặt những đứa trẻ thông minh từ khắp nơi trên thế giới mà không màng tới quốc tịch, chủng tộc hay giới tính rồi cung cấp cho chúng một sự giáo dục đặc biệt. Nơi đó được gọi là Wammy’s House.
Ở Wammy’s House thì không có những lớp học hay các khoa như thông thường. Thay vì vậy,
những giáo sư đại học, những nhà nghiên cứu và các chuyên gia thuộc nhiều lĩnh vực từ nhiều nơi trên thế giới được mời đến để dạy riêng cho những đứa trẻ này dựa trên khả năng và tiềm năng của chúng.
“Rõ ràng là cô bé đi cùng cha mình đến dự một hội nghị về bệnh truyền nhiễm tại Trung tâm Hội nghị Quốc tế”. Watari nói.
L cắn móng tay trong khi nhìn cô bé chơi đùa với chú chó vừa làm quen. “Tôi có cảm giác là chúng ta sẽ còn gặp lại cô bé một lần nữa.”
“Cậu thường đúng về những việc như này.”
“Và làm ơn hãy cho anh chàng đặc vụ kia vào danh sách ứng viên nữa. Cách anh ta né chiếc thùng hàng và ngăn không cho ngọn lửa lan rộng bằng cách tông vào vòi cứu hoả quả thực không chê vào đâu được.”
“Đó là đặc vụ FBI Sugita. Đặc vụ Naomi đã rời Cục rồi”, Watari nói.
L bắt đầu trèo ra khỏi bộ đồ gấu. “Chúng ta xong việc ở đây rồi, Watari. Chúng ta cần chuyển qua nhiệm vụ tiếp theo ngay lập tức.”
“Có vụ án nào khiến cậu phải chú ý sao?”
“Cảnh sát cũng như các cục điều tra vẫn chưa công nhận đó là một vụ án, nhưng đã có hàng loạt những báo cáo về đám tội phạm lần lượt chết vì đau tim. Trong số đó có những kẻ đang ở những nơi mà chỉ tôi có thể xác nhận”, L nói. “Nếu vụ này yêu cầu điều tra sâu hơn thì cách tiếp cận cũ của ta sẽ không hiệu quả đâu. Chúng ta phải ngay lập tức bắt tay vào việc ngay.”
“Chúng ta nên đến nhà an toàn của cậu ở Arizona. Tôi sẽ gọi trực thăng đến ngay lập tức. Và tôi nên làm gì với chỗ tài liệu này đây?”
Dù cho phải khó lắm họ mới lấy được, những tài liệu tuyệt mật của FBI này giờ đây không còn giá trị với L nữa.
“Near đang làm gì rồi?”
“Đang bận tay hoàn thành bộ ghép hình màu trắng như thường lệ. Cậu ta nói việc giải quyết vụ giết người hàng loạt ở Madrid là quá dễ nên đâm ra nhàm chán.”
“Thế đưa đống này cho nó. Kẻ giật dây Fairman nhằm đánh cắp số tài liệu này có một sự liên kết nào đó với vụ rò rỉ sinh học tại phòng thí nghiệm. Tôi cũng chắc chắn chúng đã sử dụng quyền lực của mình lên vụ tranh cử tổng thống vào năm 1980 nữa. Tôi thấy việc tìm ra lời giải cho những bí ẩn này sẽ là một câu đố phù hợp với nó.”
“Dĩ nhiên rồi. Giờ thì, chúng ta đi chứ?”, Watari mở một bên cửa của chiếc limousine và thúc giục L lên xe. Bước về phía của chiếc limousine với hai tay đút vào trong túi quần, cậu dừng lại một lúc để nhìn ngắm bầu trời. Watari cất bộ đồ gấu vào trong cốp. Ưỡn thẳng chiếc lưng còng của cậu một chút, L có một linh cảm.
“Nếu vụ lần này là một án mạng, thì chúng ta sẽ phải chiến đấu rất lâu đây.”
༒
“Ta nghe thấy có huyên náo bên ngoài. Có chuyện gì xảy ra sao, Maki?”. Giáo sư Nikaido hỏi cô con gái của mình khi ông bước vào trong phòng tại khách sạn.
“Không, không hẳn đâu ạ”. Maki lắc đầu với nụ cười tinh nghịch, giáo sư Nikaido đặt tay lên đầu cô bé.
“Maki, ta sợ là ta sẽ phải đến bay gấp đến châu Phi ngay hôm nay.”
“Châu Phi sao? Để làm gì ạ?”
“À thì là, ta nhận được cuộc gọi từ một người bạn cũng là nhà nghiên cứu miễn dịch về một dịch bệnh bùng phát tại một vùng hẻo lánh ở Congo. Hai ngôi làng đã bị phá huỷ bởi một loại cúm xuất huyết giống Ebola. Ta biết ta đã hứa là sẽ đưa con đến Disneyland sau chuyến hội nghị lần này…”. Ông nói một cách hối lỗi. Maki cau mày và lắc đầu.
“Cha à! Người ta đang chịu khổ vì bệnh dịch mà. Cha có gì phải hối lỗi đâu chứ?”
Nở một nụ cười có phần nhăn nhó trước mặt cô con gái, Nikaido lấy tay xoa đầu cô bé. “Con nói đúng. Ta không được phép sao nhãng trong công việc của mình. Ta đã dạy con điều đó bấy lâu nay, có phải không?”
“Cha, con sẽ đi cùng với cha”. Maki dõng dạc tuyên bố.
“Nào Maki, nơi ta đến nguy hiểm lắm. Con sẽ quay trở về Nhật Bản.”
“Con đã bảo cha rồi. Con đã hứa với mẹ là sẽ thay bà ấy chăm sóc cho cha. Đó là việc con phải làm.”