Editor: nhamy
“Ngươi không xứng nói như vậy...” Hàn kiếm của Cô Độc Úy nhanh bay đến.
Trong chiến đấu không cho phép ngươi nói nhiều thêm một câu, ngươi chỉ có thể dựa vào thực lực của mình để quyết định ngươi có được quyền lên tiếng hay không
“Bảo vệ nàng...” Thân ảnh thon dài của Cô Độc Úy nhảy lên, quát to một tiếng.
Ở phía sau, tứ tướng vừa mới ẩn giấu thân phận của mình lập tức hiện thân, lo lắng nhìn Cô Độc Úy, Phó Vãn Tình cùng Văn Đan Hàn cả người đầy máu nhắm hướng Vân Thiển chạy qua.
Hạ Ký Phong cùng Trương Trọng bảo vệ bên cạnh Cô Độc Úy, mệnh lệnh của hoàng đế tất nhiên không thể làm trái, nhưng bọn hắn cũng sẽ không ngốc đến nỗi đều tiến lên bảo vệ Vân Thiển mà bỏ trống hoàng đế ở bên này.
“Bích nhi tỷ tỷ?” Nhìn vẻ mặt đầy máu của Lâm Bích Nhi, tâm của Vân Thiển không chỉ là rung động.
“Rốt cuộc ta vẫn chết trong tay Thiển nhi....” Âm thanh nhẹ nhàng bị tiếng chém giết lấn át, nhưng từ khẩu hình trên miệng nàng mà Vân Thiển có thể biết được nàng muốn nói gì.
“Vì sao...” Vân Thiển ngăn chặn khiếp sợ từ nội tâm, cúi đầu nhìn người trong lòng.
“Ta...mạng của ta...là do....Thiển...nhi cứu....” Cho nên, nàng còn trở về cũng là chuyện đương nhiên.
Mâu quang trong trẻo lạnh lùng của Vân Thiển dừng trên khuôn mặt này, không nói gì, không rơi lệ, trên mặt cũng không quá lạnh nhạt nhưng cũng không có chút cảm tình nào pha lẫn, giống như nàng đã chết lặng.
“Thiển nhi...trên đời này, chỉ có ngươi...quan tâm đến ta...như vậy, thật tốt...” Những năm này Vân Thiển tìm kiếm nàng, không phải nàng không hay biết, nhưng nàng chung quy vẫn không có xuất hiện, bởi vì, nàng biết nàng sẽ có kết cục như vậy... Phải để mình đối mặt với trách nhiệm của mình cùng với tình cảm của Vân Thiển thật khó để nàng lựa chọn, nhưng hiện tại... không cần phải chọn nữa rồi, thấy Thiển nhi có thể sống sót, nàng cũng đã an tâm...
Một thế hệ thánh nữ Thuật quốc, cứ như vậy mà chết đi trong lòng thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, hai mắt bình tĩnh nhắm lại, môi vẫn nở nụ cười, ánh mắt hạnh phúc như vậy vĩnh viễn khắc sâu nơi đáy mắt Vân Thiển.
Cho đến lúc nàng chết, Vân Thiển cũng không nói cho nàng biết thân phận nữ nhi thần bí của mình, bí mật này, Lâm Bích Nhi vĩnh viễn đều không nghe được, vĩnh viễn...
Nhìn người trong lòng đã nhắm mắt thật chặt, mặt Vân Thiển không chút thay đổi, rút nhuyễn kiếm cùng mũi tên trên người nàng ra, “Bích nhi tỷ tỷ, cám ơn ngươi...”
Ôm lấy nữ tử đã từng được mình cứu sống, tâm tình Vân Thiển trở nên trầm trọng, trước kia, Lâm Bích Nhi vì La Sát môn mà sống, hiện nay nàng vẫn vì La Sát môn mà chết, cả đời nàng vẫn không thể nào thay đổi được.
Nàng nên tự trách sao? Vân Thiển nhìn kiếm trong tay, có một loại cảm giác hoảng hốt. Kỳ thật, nàng vẫn thường nhớ lại điệu múa của Lâm Bích Nhi, tựa như nhiều năm trước đây nàng thường hay chạy đến thanh lâu chỉ vì để nhìn thấy điệu múa kia mỗi ngày.
“Thực xin lỗi...” Nâng mắt nhìn bông tuyết rơi trong bóng tối, rơi xuống xiêm y của hai người, vô cùng thê mỹ! Vừa rồi nàng không nên chém ra kiếm kia, chính nàng đã từng để nàng trong lòng, nhưng không ngờ, nữ tử như vậy mà chết dưới kiếm của nàng, quả nhiên, lỗi đều do nàng tạo ra.
Nếu Lâm Bích Nhi không quen biết nàng, không nhận nàng làm người nhà, không đối xử tốt với nàng cũng sẽ không lựa chọn kết cục như vậy, nàng (Lâm Bích Nhi) có thể tránh né.
“Đại nhân, mời ngài nhanh chóng rời khỏi nơi này...” Phó Vãn Tình nhảy tới, bức lui quân địch đi lên, một bên vội vàng mở miệng thúc giục Vân Thiển vẫn đứng yên một chỗ rời đi.
“Đây là chỉ thị của Hoàng thượng!” Văn Đan Hàn còn bỏ thêm một câu ở cuối cùng, hắn cho rằng chỉ cần đưa Cô Độc Úy ra, Vân Thiển sẽ nghe lời một ít.
“Hắn muốn đẩy ta ra ngoài, một mình gánh vác mọi việc sao?” Lạnh lùng, Vân Thiển đột nhiên nâng mắt, nâng cao giọng.
Thân hình hai người cứng một chút, ý tứ của hoàng thượng tất nhiên là như vậy, nếu không như vậy, Cô Độc Úy căn bản không thể chuyên tâm xử lý. Xung quanh toàn là người có thể gây nguy hiểm cho Vân Thiển thì làm sao hắn có thể an tâm, chỉ có để nàng rời đi, Cô Độc Úy mới có thể phát huy được năng lực.
Không thể nghĩ tới Vân Thiển vậy mà thật sự đến đây, nhưng lại vô cùng to gan chạy tấn công sau lưng quân địch, Cô Độc Úy cũng không thể không hiện thân cứu giúp.
Nhưng nếu không phải hai quân bọn họ chỉ chú ý đến hướng đi của Vân Thiển nên Cô Độc Úy mới có thể thay người thành công, đừng quên, mấy người bọn họ cũng không phải là hạng người hời hợt.
Thấm Lan bảo vệ bên người nàng, mắt như hàn băng, vì bảo vệ Vân Thiển nên trên người đã tăng thêm không ít vết thương.
Vân Thiển đem hết thảy mọi việc của Thấm Lan thu vào trong đáy mắt, lạnh nhạt liếc mắt nhìn nàng một cái, lạnh nhạt nói, “Ngươi chỉ cần bảo vệ chính mình, không cần như thế...” Nàng có khả năng để bảo vệ chính mình.
“Ngài là chủ tử của Thấm Lan...” Mặt Thấm Lan không chút thay đổi nói.
“Hừ!” Vân Thiển chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, không nói gì nữa, đem thi thể Lâm Bích Nhi giao lên tay Thấm Lan, “Nếu như vậy, bảo vệ thật tốt thi thể nàng, không để nửa điểm thương tổn, thay ta mang nàng về kinh thành...” Nói ra mệnh lệnh biểu lộ ý tứ của mình.
Thấm Lan tiếp nhận thi thể Lâm Bích nhi, không khỏi cảm thấy ngốc lăng, nhìn thật sâu vào mắt Vân Thiển, “Dạ!” Vân Thiển vẫn không tín nhiệm lòng trung thành của Vân Thiển như cũ.
“Nhớ kỹ...” Vân Thiển rút kiếm xoay người, hai người bên cạnh nhíu mày, nhưng vừa nghe đến âm thanh thanh nhã của Vân Thiển cũng nghiêng đầu ngó qua.
“Trong giới sát thủ, cho dù là người thân cận nhất của mình cũng không dễ dàng tin tưởng, ngươi sẽ chết vô cùng thảm...” Lạnh lùng xoay người nhìn sâu vào đôi mắt người đối diện.
Hai người cả kinh, thả người lên trước bảo vệ.
Tây Lâu Mạch cùng Cô Độc Hồng nhìn thẳng bóng dáng Cô Độc Úy, từ cuộc chiến một đối một biến thành ba đấu một, cho dù võ công Cô Độc Úy cao đến đâu đi nữa thì cũng không phải là đối thủ của ba người này, ba người hình như có sự phối hợp ăn ý làm cho Cô Độc Úy có chút ăn không tiêu.
Hạ Ký Phong cùng Trương Trọng cho dù cực lực cố gắng đi đến hỗ trợ, nhưng với loại vây khốn mạnh mẽ này căn bản không thể dựa vào cận chiến mà xoay chuyển, có loại quân giáp mạnh mẽ này áp chế, bọn họ không thể nào phân thân được...
Cô Độc Úy cách ra xa tầm mắt của bọn họ, đến cả bóng dáng của Vân Thiển cũng ở nơi rất xa
Vân Thiển không phải thần, nhiều người như vậy, bọn họ ngươi tới ta tới, đại quân đông nghìn nghịt làm cho người ta không thở nỗi.
Tường thành cao cao, hai phu thê một bên chỉ quân giết địch, một mặt lo lắng cho tình huống phía dưới, mấy người bọn họ cứ như vậy mà xâm nhập vào lòng địch, xem ra dữ nhiều lành ít.
“Vân ca, ta lo lắng Thiển nhi...” Trên tường thành, Lạc Song mặc một thân thường phục đứng bên cạnh Vân Phi, lo lắng nhìn bầu trời đen tối, thấy không rõ tình huống phía dưới, bông tuyết rơi xuống chỉ có thể nhìn thấy hàn quang lóe lên cùng mùi màu tươi nồng nặc.
Chủ động xuất kích, kế hoạch như vậy hắn vốn không tán thành, nhưng không ngờ được lúc này Cô Độc Úy lại kiên trì như thế, làm cho bọn họ không thể tự hỏi quyết định như vậy có đúng hay không, nhưng bọn họ mơ hồ hiểu được, quyết định như vậy của Cô Độc Úy cùng “con trai” bọn họ không thoát khỏi quan hệ.
“Yên tâm đi, phải tin tưởng năng lực của Thiển nhi...” Tuy rằng trong lòng an ủi thê tử như vậy, nhưng trong lòng Vân Phi còn gấp hơn so với Lạc Song, nhưng thành không thể không thủ.
“Không được, ta lo lắng...” Nghe âm thanh giết chóc đầy trời, trong lòng Lạc Song thấp phần bất an, muốn xoay người đi
“Song nhi, nàng bình tĩnh một chút, nàng đi thì có thể làm được gì, bằng năng lực của một mình nàng có thể đưa Vân Thiển đi?” Vân Phi giữ chặt thân mình Lạc song, có ý muốn làm Lạc Song tỉnh táo lại.
“Chẳng lẽ chàng có thể trơ mắt nhìn Thiển nhi bị vây hãm trong đó, sau đó nhìn nàng chết sao...” Lạc Song lạnh giọng nói.
“Không, thành này nàng thủ đi, ta đi...” Hắn sao có thể để Lạc Song đi mạo hiểm một mình.
Lạc Song nhíu mày, lại càng không tán thành ý kiến của Vân Phi.
“Vẫn là để ta đi, chuyện thủ thành này ta không thể đảm nhiệm, nơi này, Vân ca chàng thủ đi, chờ chúng ta trở về...” Nói xong không đợi Vân Phi hoàn hồn, thân mình đã tung cao nhảy ra khỏi tường thành.
Vân Phi căn bản không kịp giữ chặt tay nàng, nhìn thân thể Lạc Song hòa nhập vào trong bóng tối, tay hung hăn nắm chặt tường dày.
Vân Thiển vô lực nhìn đám đầu đông nghìn nghịt, lấy một trăm năm mươi vạn đại quân của bọn họ đối kháng với mấy trăm vạn đại quân kia đơn giản chỉ như đối đầu với số mệnh, đúng là một ý nghĩ kỳ lạ.
Cho dù đối mặt với binh lính bình thường, nhưng nàng đều cảm thấy phải cố hết sức, hiện tại, nàng đang hoài nghi quyết định của mình là đúng hay sai, nhưng sai thì cũng đã sai rồi, đã phóng lao thì phải theo lao, không giết đến cuối cùng cũng sẽ không bỏ qua.
Thi thể chồng chất như núi, vây khốn mọi người các nàng là quân đội hai phương, liếc mắt một vòng căn bản không thể nhìn thấy người mình quen thuộc, ngay cả một ngàn người nàng mang đến cũng bị bao vây tại nơi này.
Biển máu chảy xuôi, cho dù cả người bọn họ đầy máu, cho dù bọn họ cảm thấy mệt, cho dù không nhìn thấy đối phương, bọn họ vẫn lấy thân sát tướng như cũ.
Từ trong vũng máu đứng lên, ánh mắt đầy tia máu lạnh lùng quét nhanh qua bóng người chớp hạ trong bóng tối.
Hai trái tim, đều bắt đầu hoảng hốt tìm kiếm bóng dáng của nhau...