Editor: nhamy
Quân kỳ đón gió bay phất phới, đao thương kiếm ảnh chói sáng.
Áo trắng như tuyết!
Không ai có thể đoán được thiên hạ đệ nhất mỹ nhân sẽ như thế nào, cho dù nàng có đối mặt với trường hợp lớn như vậy nhưng cũng bất sở vi động, bọn họ không thể đánh nàng, không thể làm nàng bị thương, cho nên ai cũng đừng suy nghĩ nàng sẽ làm gì.
Phốc phốc phốc...
Không chờ Vân Thiển động thủ, đột nhiên từ trong đại quân truyền ra vô số âm thanh đau đớn, hai quân quá sợ hãi, có quân địch ẩn núp bên trong bọn họ.
Rầm... Đột nhiên khôi giáp binh chủng vừa còn trên người đồng loạt được cởi xuống, lộ ra khôi giáp của đại quân Thánh Hoàng triều, hỏng rồi!!!
Vân Thiển không thấy có gì ngoài ý muốn, đây chính là nguyên nhân nàng bất an, Cô Độc Úy ẩn thân bên trong quân doanh hai nước, Vân Thiển không nghĩ nhiều, kéo nhuyễn kiếm bên hông ra, lập tức phi thân ra ngoài, kiếm vừa tung, đầu rơi xuống đất.
Ai cũng không ngờ một trận chiến cứ như vậy mà bắt đầu, ai có thể dự đoán được Cô Độc Úy vậy mà ẩn thân vào bên trong bọn họ, làm cho bọn họ ngay cả một chút chuẩn bị cũng đều không có, cho dù bọn họ có trăm vạn đại quân, nhưng dưới tình huống xuất kỳ bất ý như vậy, bọn họ đã thua một bậc, trong khoảnh khắc binh lực hai quốc gia tổn thất nghiêm trọng.
Mấy người bọn họ giao đấu lẫn nhau, trước tiên Vân Thiển tiến thẳng đến linh đan của thánh nữ, linh đan của nàng ta là uy hiếp lớn nhất đối với bọn họ, chỉ cần hủy đi Vu thuật kia thì hành động của bọn họ liền không còn trói buộc gì.
Dường nhi nhìn thấu ý đồ của Vân Thiển, Lâm Bích Nhi đột nhiên lui gấp về phía sau, linh đang động một tiếng thật lớn, trước đó, Vân Thiển đã cho một ngàn người của mình bịt kín lỗ tai, tất nhiên sẽ không bị ma âm của Lâm Bích Nhi khống chế
Nhưng đại quân của Thánh Hoàng triều thì không giống vậy, bọn họ hoàn toàn không có chuẩn bị, nên chết là điều không thể tránh khỏi
Lâm Bích Nhi lui về sau, đột nhiên phía sau nhảy ra bạch y hai tiểu đồng. Năm năm qua đi, hai tiểu đồng này đã không còn là hai tiểu khả ái như lúc trước nữa, so với năm năm trước phần sắc bén đã được tăng lên.
Năm năm sau, hai tiểu đồng bọn họ lại phải đối mặt với Vân Thiển càng khủng bố, phi thân đi ra nhưng thân hình vẫn nhịn không được nhẹ nhàng run lên, Vân Thiển như vậy làm cho bọn họ cảm thấy sợ hãi hơn năm năm về trước.
Đứng trước địch nhân nhưng tâm ngươi lại tỏ ra sợ hãi e ngại, như vậy chính ngươi chỉ có thể chờ chết.
Vân Thiển nhíu mắt lạnh, hừ một tiếng, “Muốn chết!” Đến nay, bọn họ còn có thể cho rằng nàng vẫn hạ thủ lưu tình sao, quả thực đang nằm mơ, bọn họ vĩnh viễn cũng đừng nghĩ có thể lấy được gì từ bên cạnh nàng nữa.
Thị khí bàng bạc như núi cao áp hải, phía sau Vân Thiển như có thêm một đôi mắt, nhuyễn kiếm từ phía sau vung đi, mưa tên bay nhanh đến hướng này bị chém thành từng mảnh vụn, kiếm pháp cao siêu như vậy làm cho người ta hoa cả mắt.
Hai tiểu đồng không tiến lên, đôi tay biến ảo vô cùng, cắn răng chống lại kiếm chiêu Vân Thiển đang tiến thẳng tới. Bộ pháp của Vân Thiển không có một tia do dự, thu kiếm, cước lực đảo qua
Hai tiểu đồng đột nhiên bị biến chiêu này dọa cho lùi một bước, “Bang...bang!” Hai tiếng nổ lớn vang lên, hai tiểu đồng bị đánh thật mạnh, ngay cả một chút vạt áo trắng tay hai tiểu đồng vẫn không đụng đến được mà đã bị đối phương đạp bay ra ngoài.
Đến khi bọn họ định trụ lại thân hình, chỉ cảm thấy phía sau lưng ớn lạnh, toàn thân hai tiểu đồng run lên, kiếm quang nhoáng lên một cái trước mặt, máu vấy ra ngoài, dung mạo hòa cùng máu loãng.
Hai bóng dáng đáng yêu lủi vào trên tuyết, bị hàng vạn bước chân đạp qua! Hai sinh mệnh cứ như vậy mà bị chôn vùi dưới nhuyễn kiếm.
Vân Thiển sắc bén quả quyết như vậy bọn họ cũng mới nhìn thấy lần đầu tiên, lúc này bọn họ mới chân chính nhận biết được Vân Thiển với sát khí bức người, không ai có thể kháng cự được.
Ngay cả tướng sĩ đang nhắm tên vào nàng, cũng bị bạch y nam tử toàn thân nhiễm đầy máu đang quay đầu lại làm ngây dại ra không biết phải làm như thế nào, sát khí như vậy, nhu Tu La nơi địa ngục đang tra tấn tâm của các tướng sĩ.
Linh.... Lâm Bích Nhi lấy khăn che mặt, linh đan trong tay càng rung càng gấp, Vân Thiển giẫm chân tại chỗ phi thân lên, lúc này đây, đối với bất kỳ người nào nàng cũng không lưu tình nữa.
Lâm Bích Nhi cảm nhận được sát khí nồng hậu, biết Vân Thiển đã động sát tâm với mình, ánh mắt hạ thấp chống lại ánh mắt của Vân Thiển.
“Lần trước là cơ hội cuối cùng của ngươi, đây chính là ngươi không biết quý trọng tính mạng của mình...” Vân Thiển vừa đánh vừa giết, mở một đường máu đi qua, đánh thẳng vào thân Lâm Bích Nhi
Đạp từng cỗ thi thể đi lên, khi Vân Thiển đã quyết định muốn giết người, bọn họ sẽ không thể đào thoát, cho dù là Lâm Bích Nhi
Binh linh mặc thiết giáp cưỡi ngựa, phá tan bông tuyết đầy trời theo bên kia tường thành mà đến, tiếng vó ngựa như sấm, chấn động cả đại địa.
Đầu người đông nghìn nghịt, binh cuồng mã loạn, đao quang kiếm ảnh, tử khí tràn ngập.
Huyết nhiễm cả thiên địa làm lu mờ mắt người.
Vân Thiển quả nhiên nói được làm được, bọn họ căn bản không chuẩn bị cái gì, cho dù đối mặt với vấn đề số lượng, cho dù với số lượng đại quân như vậy, hai quân gia đã thắng một bậc, nhưng đối mặt với việc xuất kỳ bất ý làm cho tướng sĩ hai quốc gia không kịp chuẩn bị, dẫn đến việc thương vong vô số.
Sau bóng áo trắng, một mỹ nhân tuyệt thế lạnh lùng bảo vệ bên cạnh, giảm đi một phần lớn áp lực của Vân Thiển, làm cho nàng không cần phân tâm để ý đến sự uy hiếp sau lưng, Vân Thiển nói không sai, Thấm Lan là một sát thủ rất tốt!
Nơi nào nhuyễn kiếm đi qua đều bị nhấc lên một màn mưa máu gió tanh.
Quả nhiên con người là động vật ích kỷ nhất, Vân Thiển cũng không ngoại lệ, đối mặt với cảm tình của mình, nàng làm ra tình huống như vậy, nàng lựa chọn Cô Độc Úy, nên đây cũng coi như là thiên tính.
Tiến lên, nhanh như điện chớp, nhân mã mấy phương va chạm nhau! Gắt gao tranh đấu với nhau cùng một chỗ.
Một thân khôi giáp, trường mâu dài, đánh thẳng về phía người đứng trên tường. Thế như bão táp, làm tan tác hết thảy, hủy diệt hết thảy, không có bất luận kẻ nào, bất kỳ mệnh lệnh gì hay bất kỳ kẻ thống soái nào có thể ngăn chặn!
Hỗn loạn không chịu nổi mang theo huyết vũ cuồn cuộn liều chết xong tới, bầu trời tối đằng đằng nổi lên từng cụm mây đen đầy sát khí, bông tuyết rơi xuống càng nhiều.
Kiếm quang khai hoa trên bề mặt tuyết, kiếm khí chấn động, tuyết cùng máu đều rơi xuống, sau khi Vân Thiển cùng Lâm Bích Nhi chiến đấu đến mấy chục hiệp, Lâm Bích Nhi rõ ràng đã không thể chịu nổi áp lực như vậy.
Mỗi một chiêu thức của Vân Thiển đều làm cho nàng ta không thể đỡ nỗi, hơn nữa sở trường của Lâm Bích Nhi là dùng Vu thuật khống chế, nhưng đối mặt với Vân Thiển hoàn toàn miễn dịch, Lâm Bích Nhi liền trở nên thúc thủ vô sách.
“Phốc!” Máu bay ra, nhiễm hồng ngực áo trắng của Vân Thiển như từng cụm hồng mai nở trên mặt tuyết.
Vân Thiển dường như không thèm để ý, lại ra chiêu ngoan độc hơn, âm khí dày đặc hướng đến Lâm Bích Nhi. Lâm Bích Nhi bất chấp vết thương do nhuyễn kiếm gây ra trên người, đánh linh đan ra ngoài, vòng vạt áo đi lên.
Mấy trăm vạn nhân mã chém giết hỗn loạn, đào tẩu, tử vong, đổ máu, tiếng chém giết, tiếng kêu thảm thiết, vó ngựa, tiếng bước chân hỗn tạp, huyên náo ầm ĩ một mảnh, từng tiếng vang hỗn loạn không chịu nổi truyền vào tai Vân Thiển lại giống như không nghe thấy, nhuyễn kiếm đại chấn, phá nát vạt áo Lâm Bích Nhi cùng linh đan đang tiến đến.
“Ngô...” Lâm Bích Nhi bị chấn động lùi về sau, lùi cả mấy bước mới trụ được thân mình, máu từ khóe môi chảy xuống dưới, nâng mắt lên.
Vân Thiển cắn môi, bước dài lên trước, kiếm đưa ngay chỗ trái tim nàng.
Thích Uẩn Cẩm bỗng nhiên bước lên từ vũng máu, lấy cung tên từ trên người tướng sĩ bên cạnh...
Hít một hơi thật sâu. Lắp tên, kéo công, híp mắt, nhắm...
Bóng dáng gầy yếu giữa đại quân đông nghìn nghịt lại vô cùng rõ ràng, tuyết cùng huyết kết hợp, ánh mắt hắn nhìn bóng trắng kia thật sâu, nhắm mắt lại, buông tay.... (nhamy: thiên a, tức chết ta, yêu kiểu gì thế lày, muốn bắn là bắn á????)
Nhìn thẳng về phía trước, Lâm Bích Nhi đột nhiên nở nụ cười.
Bỗng nhiên, thân thể Lâm Bích Nhi nhằm về phía Vân Thiển.
Nhuyễn kiếm đâm vào giữa tim nàng, Lâm Bích Nhi không hề có dầu hiệu gì mà xông tới, làm cho Vân Thiển không khỏi hoảng hốt, muốn thu kiếm nhưng đã không kịp, nhuyễn kiếm đã đâm vào giữa tim.
Tay Lâm Bích Nhi đột nhiên đỡ lấy Vân Thiển, dùng hết sức lực cuối cùng cuốn thân thể Vân Thiển xoay trong không trung.
Sét đánh ầm vang, gió đổi theo trăng! Ngoài năm trăm bước phát tiễn, cư nhiên lại chính xác như vậy! Ngô...
Thân hình Vân Thiển đột nhiên chấn động, cả người ngây ra, không biết nên làm sao.
Thân mình Vân Thiển rơi xuống, vội vàng đỡ lấy Lâm Bích Nhi đang trúng cả tên lẫn kiếm.
Nhìn Vân Thiển mang theo Lâm Bích Nhi rơi vào đám người đông nghìn nghịt, Thích Uẩn Cẩm nhíu mày, đột nhiên từ phía sau truyền đến một trận gió, bỗng quay đầu lại.
Một đôi hàn đồng đỏ tia máu đột nhiên chạm vào mắt hắn, Thích Uẩn Cẩm hoảng hốt, hắn vậy mà không có chú ý tới người xuất hiện phía sau mình, vì vậy chân chân thực thực hứng trọn một quyền, lui về phía sau vài bước, ổn định thân mình.
“Cô Độc Úy...” Không nghĩ tới người này lại lớn mật như vậy, dám lẩn vào trong đại quân nguy hiểm như vậy, thân hắn là hoàng đế vì sao không biết, nếu hắn chết ở nơi này thì Thánh Hoàng triều liền thật sự tiêu đời.
“Ngươi dám có ý đồ đả thương nàng?” Ngôn ngự lạnh như băng đều nồng đậm sát khí
“Tuy rằng bản cung thật sự hi vọng có được người như vậy, nhưng mà, thánh nữ Thuật quốc đâu phải để hắn muốn giết cứ giết, Cô Độc Úy, ngươi đã chuẩn bị chết ở nơi này rồi, do đó, hắn chết cũng là chuyện đương nhiên...” Quyền lợi trước mặt, lại là mỹ nhân, còn là người trong lòng, nhưng đều là hoa trong thoáng chốc sẽ tàn.