Editor: camanlwoibieng
- ---------------%-----------------
Bạch Cảnh Sách cúi đầu cùng quần thần hành bái, dư quang nơi đuôi mắt nhìn thấy một phần tay áo màu đỏ tươi, lại thoáng nhìn rèm châu trước đế tọa, không khỏi cười lạnh, bạo quân này xem ra cũng biết thanh danh thối nát của mình, sợ người khác ám sát hắn, cố ý dùng rèm châu che lại.
Hôm nay hắn tới không đúng lúc.
Nhưng hắn nhớ rõ Độc Cô Ly từng nói với hắn vài câu.
"Nếu gặp phải tình huống bất ngờ, vạn bất đắc dĩ, tiên hạ thủ vi cường*."
*ra tay trước sẽ chiếm được nhiều lợi thế
"Bắt giặc phải bắt vua trước."
Bạch Cảnh Sách nghĩ, nếu hắn bảo Độc Cô Ly giải quyết cục diện yến hội tối nay giúp hắn, Độc Cô Ly nhất định trả lời là: Thời cơ chín muồi, đã đến gần mục tiêu, có thể giết.
Ánh mắt hắn hơi trầm xuống, lần thứ hai cúi đầu, che lấp sát khí nơi đáy mắt.
Yến hội hôm nay, chưa nói đến có phải là Hồng Môn Yến hay không.
Lý Thanh Vân gần ngay trước mắt, hắn tuy tàn bạo, nhưng lại không biết võ công. Nếu có thể tìm được thời cơ thích hợp, trực tiếp giết vua, cũng không phải không có khả năng.
Lúc Bạch Cảnh Sách ấp ủ sát khí. Lấy lại tinh thần, quần thần đã đứng lên, cúi đầu, không ai dám nhìn thẳng bệ hạ.
Lý Hoằng bình tĩnh giải thích: "Quy củ trong cung, nếu ai dám nhìn thẳng bệ hạ, chính là muốn mất đi tròng mắt, muốn không có đầu."
Bạch Cảnh Sách trong lòng khinh miệt cười lạnh. Đây thực sự là một quy tắc kỳ lạ.
Lý Thanh Vân tính cách cổ quái kỳ quặc. Tàn bạo bất nhân như thế, tùy tùy tiện tiện nhìn thẳng vào hắn hắn liền muốn giết người ta, khó trách tất cả mọi người đều muốn hắn chết.
Trong yến hội, Lý Thanh Vân không nói một câu, uống mấy ngụm rượu, liền chậm rãi đứng dậy rời đi.
Bạch Cảnh Sách thấy thế, vội vàng nói lời tạm biệt với Lý Hoằng, nói mình cần đi tiểu tiện một chút, liền ra khỏi Quỳnh Lâm Uyển, lặng lẽ nhìn chằm chằm Lý Thanh Vân được Lục Hoa dìu đi phía trước.
"Đã say rồi. Ngài và trở về cung nghỉ ngơi một chút đi." Lục Hoa ôn nhu nói.
Nói xong liền đỡ Lý Thanh Vân ngồi vào trong kiệu, đặt đệm gối mềm mại vào cho hắn.
Lục Hoa chỉnh lại mái tóc hơi lộn xộn của Lý Thanh Vân, thở dài nói: "Bệ hạ, ngài không biết uống rượu mà còn muốn uống."
"Mấy người đó, ngươi coi chừng." Thà giết nhầm một ngàn lần, cũng không được buông tha một người nào." Lý Thanh Vân tuy say, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo.
"Có nô tài ở đây, ngài cứ yên tâm." Ánh mắt Lục Hoa trở nên tàn nhẫn.
Kiệu của bệ hạ được bốn thị vệ nâng lên
Lục Hoa cười cười. Yến hội Hàn Thực hôm nay chính là Hồng Môn Yến, hắn đã tra ra mấy thần tử phản loạn, Lý Túc cũng ở đây. Hắn có thể vì bệ hạ quét sạch tất cả những người có lòng phản loạn.
Lục Hoa đeo găng tay màu đen, ra lệnh cho quân trưởng Cấm Vệ quân bắt đầu điều động binh lực.
Một trận náo động, tối nay lần nữa mở ra.
Bạch Cảnh Sách tránh thoát một kiếp này.
Hắn dùng khinh công, quan sát bốn phía, dưới tình huống không có bất kỳ kẻ nào phát hiện ra hắn, theo kiệu đi tới bên ngoài Long Tiên Cung.
Bạch Cảnh Sách hơi híp mắt, Lục Hoa không ở bên cạnh, chung quanh lại không có ám vệ trông coi, đây chẳng phải là thời cơ tốt nhất của giết vua sao?
"Bệ hạ, bệ hạ..." Cung nữ nhẹ giọng gọi, "Đã đến Long Tiên Cung."
Người trong kiệu không lên tiếng, có lẽ là ngủ đã thiếp đi.
Các cung nữ không dám gọi nữa, không ai dám vén rèm lên nhìn bệ hạ, chỉ đứng tại chỗ, chờ bệ hạ tỉnh lại.
Hai tay Bạch Cảnh Sách vươn sáu cây ngân châm ra, đem toàn bộ ngân châm đánh về phía các cung nữ xung quanh.
Trúng ngân châm, các cung nữ đồng loạt ngã xuống.
Lý Thanh Vân hơi mệt mỏi. Nháy mắt nghe được tiếng từ bên ngoài vang lên liền tỉnh táo lại. Nhưng mà còn chưa kịp đợi hắn có phản ứng, rèm kiệu liền bị vén lên, một con dao găm đâm vào tim hắn--
Bốn mắt nhìn nhau.
Bạch Cảnh Sách trong nháy mắt xoay mũi đao sắc bén của chủy thủ hướng về phía mình. Sau đó bóp cổ Lý Thanh Vân đẩy ngã hắn xuống đệm mềm, hai tròng mắt lập tức đỏ tươi, trong ánh mắt có khiếp sợ cùng khó hiểu.
"Cửu, Cửu Nhi?"
Bộ não của hắn bỗng dưng trống rỗng.
Cửu Nhi hắn cực khổ tìm kiếm, biến mất vô tung vô ảnh, sao lại xuất hiện ở hoàng cung Ung Quốc, sao lại xuất hiện trong kiệu của đế vương Ung Quốc.
"Ngươi sao lại ở đây?!" Bạch Cảnh Sách hô hấp dồn dập, dường như tự hỏi mình đồng thời cũng hỏi người dưới thân. Hắn nhớ tới tin đồn Lý Thanh Vân thích cướp đoạt nam sắc, trong nháy mắt tìm cho mình một lý do, nghiến răng nghiến lợi nói: "Là Lý Thanh Vân, là Lý Thanh Vân bắt ngươi vào cung?! Phải không! Nói đi!"
Lý Thanh Vân bị hắn bóp đến sắp không thở nổi.
Cả người Bạch Cảnh Sách vững vàng áp chế hắn, khiến Lý Thanh Vân vốn đã hơi say một chút khí lực cũng không có.
Hắn vươn tay muốn đánh về phía mặt Bạch Cảnh Sách, giọng nói khàn khàn nhưng không mất uy nghiêm: "Ngươi làm càn!"
Bạch Cảnh Sách để trống một bàn tay nắm chặt lấy xương cổ tay trắng ngầng của Lý Thanh Vân, si mê chăm chú nhìn chằm chằm gương mặt hắn ngày đêm mong nhớ, trong đáy mắt Lý Thanh Vân vẫn luôn toát ra kiêu ngạo mãnh liệt làm cho người ta muốn chinh phục. Hắn cả ngày lẫn đêm đều mơ thấy hắn đem người này đè dưới thân tùy ý bừa bãi xâm phạm.
Lý Thanh Vân mắt phượng phiếm hồng, giận dữ trừng mắt nhìn Bạch Cảnh Sách, lồng ngực bởi vì tức giận mà phập phồng không ngừng, đôi môi đỏ mọng cũng nhiễm vài phần diễm sắc.
Bạch Cảnh Sách trong khoảng thời gian ngắn quên mất tình cảnh lúc này, hắn chỉ muốn hôn Cửu Nhi, muốn làm xong chuyện lần trước ở khách điếm chưa làm xong.
Ai biết Lý Thanh Vân quay đầu đi chỗ khác, hiển nhiên tức giận đến trước mắt tối sầm, sắc mặt có chút tái nhợt. Hắn nghĩ không ra, Bạch Cảnh Sách sao lại xuất hiện ở chỗ này?!
Bạch Cảnh Sách cắn chặt răng bóp chặt mặt hắn, nắm cằm hắn, hung ác nói: "Cửu Nhi! Ngươi nói đi, tại sao ngươi lại ở đây! Tại sao ngươi phải chết giả! Nói!!"
Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân cực kỳ tức giận, hận không thể giết Bạch Cảnh Sách: "Như ngươi nhìn thấy!"
Bạch Cảnh Sách nhìn vào xiêm y màu đỏ của Lý Thanh Vân, giật mình phát hiện xiêm y này thêu kim Lòng vàng óng. Ở Ung Quốc, chỉ có người tôn quý nhất mới có thể mặc màu đỏ, cũng chỉ có người tôn quý nhất, trên xiêm y mới được quyền thêu Ngũ Trảo Kim Long.
Đầu hắn ta lại trống rỗng.
Đáp án kia làm cho môi Bạch Cảnh Sách trắng bệch, không thể tin được.
Mái tóc đen nhánh của Lý Thanh Vân xõa tung khắp nơi, hắn nhìn chằm chằm vào tên hỗn đản làm loạn này, mắt phượng ửng đỏ: "Bạch Cảnh Sách. Có thể xuống khỏi người cô không?"
Bạch Cảnh Sách dường như bị đả kích, hai tròng mắt đỏ ngầu, gắt gao nhìn Lý Thanh Vân, dường như không thể tin được, nhưng lại không thể không tin: "Ngươi là Lý Thanh Vân. Ngươi đúng thật là Lý Thanh Vân?!"
"Đúng." Lý Thanh Vân nhìn hắn chằm chằm. Trên tay bắt đầu động tác, chậm rãi tìm kiếm chủy thủ bị Bạch Cảnh Sách làm rơi.
Ai ngờ bị Bạch Cảnh Sách phát hiện, hắn đi trước Lý Thanh Vân một bước lấy được chủy thủ, vững vàng đặt nó nằm ngang trước cần cổ trắng nõn của Lý Thanh Vân.
Chủy thủ lạnh lẽo dán lên da thịt Lý Thanh Vân.
Thân thể Lý Thanh Vân khẽ run rẩy, trong mắt phượng lại một mảnh trấn định, "Bạch Cảnh Sách, ngươi thả cô ra, hết thảy đều dễ nói chuyện."
Vành mắt Bạch Cảnh Sách đỏ tươi, nhìn hắn chòng chọc, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hết thảy đều dễ nói chuyện? Khó mà nói được! Cửu Nhi, ngươi lừa gạt chúng ta thật khổ!"
Hàng mi Lý Thanh Vân khẽ run, mắt phượng nhìn thẳng vào Bạch Cảnh Sách, "Cửu Nhi ở đâu ra? Cô là Lý Thanh Vân! Không phải Cửu Nhi trong miệng ngươi!"
Bạch Cảnh Sách nghe vậy, tức giận đến sắp thổ huyết.
Hắn cười lạnh nói: "Được! Được! Thật sự là người không thể xem bề ngoài, ngươi là Lý Thanh Vân, ngươi vậy mà lại là Lý Thanh Vân! Mục đích ta đến đây ngươi cũng thấy rồi, ta muốn giết chính là Lý Thanh Vân!"
Mũi đao lạnh lẽo dán vào mặt và cổ Lý Thanh Vân, chỉ cần hơi tiến thêm một tấc nữa là có thể trực tiếp giết Lý Thanh Vân.
Khoảnh khắc đó Lý Thanh Vân thật sự cảm thấy Bạch Cảnh Sách sẽ giết hắn. Hắn sợ chết, hơn nữa không có võ công, người bên cạnh lại không thể đến cứu hắn, chỉ cần hơi chọc Bạch Cảnh Sách, trong khoảnh khắc liền có thể mất mạng.
Đôi mắt phượng của hắn hơi ảm đạm. Mấy ngày nay hắn đã thấy được mị lực thuộc về thánh tử Mỹ Nhân tộc. Tuy rằng điều này khiến hắn giống như không biết xấu hổ, nhưng hắn không muốn chết--
Lý Thanh Vân vươn bàn tay thon dài trắng muốt ra, chậm rãi vuốt ve lồng ngực Bạch Cảnh Sách, rõ ràng rất chậm, lại khiến người ta hít thở không thông. Tay hắn chậm rãi vuốt ve mặt Bạch Cảnh Sách, khi ngước mắt lên, mắt phượng phiếm hồng, nước mắt theo khóe mắt, khiến người ta phát điên muốn nhìn hắn khóc nhiều hơn một chút. Đôi môi đỏ mọng khẽ mở ra: "Đừng giết ta có được không? Ta có thể hứa với ngươi bất cứ điều gì."
Bạch Cảnh Sách hô hấp dồn dập, chỉ trong nháy mắt, dục vọng thuộc về nam nhân lập tức dâng lên. Trong mắt hắn hiện lên dục vọng điên cuồng: "Bất cứ điều gì sao?"
"Bất cứ điều gì." Đầu ngón tay Lý Thanh Vân khẽ miết thắt lưng hắn, giọng nói như cổ.
"Bộp" một tiếng, chủy thủ rơi xuống đỉnh đầu Lý Thanh Vân, thuận theo khe hở rơi vào trong vách của kiệu liễn.
Bạch Cảnh Sách hoàn toàn bị cổ trụ. Hắn đã căm hận mình vì sao lúc ở khách điếm không ép buộc Cửu Nhi, lúc này đây nói cái gì cũng phải cùng Cửu Nhi trải qua xuân tiêu.
Hô hấp của hắn hơi tắc nghẽn, đưa tay cởi bỏ xiêm y của Lý Thanh Vân.
Đây là người tôn quý nhất Ung Quốc, bị hắn đè ép, mà hắn lại đang dùng thủ đoạn đáng xấu hổ cùng hạ lưu ép buộc Lý Thanh Vân phải thần phục cầu hoan.
Bạch Cảnh Sách không biết sự tình tại sao lại biến thành như vậy.
Bạch Cảnh Sách chỉ biết khi nhìn thấy người này lập tức liền có thể bị sắc xuân trong mắt hắn mê hoặc.
Hắn muốn vấy bẩn người nam nhân này.
Tình cảnh khách điếm ngày đó tái hiện, cả người Lý Thanh Vân phát run, mắt phượng ẩm ướt, từng giọt lệ lại rơi xuống.
"Đừng khóc." Bạch Cảnh Sách lung tung lau đi nước mắt ở khóe mắt Lý Thanh Vân.
Một giây sau, Cấm Vệ quân đã vây quanh kiệu, thanh âm binh khí từ bên ngoài truyền vào, thủ lĩnh Cấm Vệ quân lạnh lùng quát lớn: "Kẻ nào dám can đảm lỗ mãng! Thả bệ hạ ra!"
Sắc mặt Bạch Cảnh Sách biến đổi.
Không đợi hắn phục hồi tinh thần, Lục Hoa đã cầm trường kiếm tiến vào, nhìn thấy tình hình bên trong, tức giận đến sắc mặt đại biến, hận không thể giết người này mới tốt!
Trên người Bạch Cảnh Sách không có binh khí, bị Lục Hoa không hề có lực áp chế, Lý Thanh Vân dưới thân lại co chân đá về phía huynh đệ hắn, đau đến nỗi hắn toát mồ hôi lạnh. Trong lúc sét đánh không kịp bưng tai, Lục Hoa đã bức người ra khỏi kiệu.
Bạch Cảnh Sách bị Cấm Vệ quân giữ chặt, vô số binh khí nhắm ngay cổ hắn.
Hắn thầm nghĩ: Xong rồi.
Lý Thanh Vân vội vàng mặc xiêm y, lúc đi ra tuy có chút lộn xộn. Hắn từ trên cao nhìn xuống Bạch Cảnh Sách, đưa tay tát Bạch Cảnh Sách một cái, hai cái, ba cái, bốn cái, năm cái tát...
Cung nữ thái giám xung quang câm như hến, cực kỳ sợ hãi cảnh tượng này. Toàn bộ đều quỳ xuống, đầu dán mặt đất hoảng sợ nói: "Bệ hạ bớt giận!" Bọn họ thật sự sợ hình ảnh Vương Thái y chết lại tái hiện!
Bạch Cảnh Sách bị đánh đến không lên tiếng. Nhìn chằm chằm Lý Thanh Vân, thấy mắt phượng hắn phiếm hồng, trên cổ còn có một đạo vết máu do chủy thủ lưu lại, cùng với dấu vết màu đỏ nhạt còn chưa tiêu tan của Độc Cô Ly ở sâu trong cổ.
Lý Thanh Vân xách cổ áo Bạch Cảnh Sách, mắt hiện rõ tia tàn nhẫn: "Bạch Cảnh Sách, cô đã dễ dàng tha thứ cho sự vô lễ một lần hai lần... Ngươi lại tùy ý làm bậy! Nếu ngươi muốn chết cô liền thành toàn ngươi!"
Bạch Cảnh Sách tuy rằng đang quỳ, rơi vào thế yếu, nhưng hắn vẫn dùng ánh mắt có tính xâm lược cực mạnh gắt gao nhìn Lý Thanh Vân, nói: "Bộ dáng ngươi vừa mới khóc rất dễ nhìn. Sao lập tức lại lợi hại lên rồi."
Lại một cái tát được giáng xuống.
Khóe miệng Bạch Cảnh Sách vươn chút máu tươi, nhìn chằm chằm cổ áo hơi lộn xộn của Lý Thanh Vân, "Bạch mỗ thật sự nghĩ không ra. Yêu nghiệt trời sinh đã thiếu nam nhân như ngươi, như thế nào lại là Hoàng đế Ung quốc."
Lại một cái tát nữa hung hăng đánh tới.
Bạch Cảnh Sách liếm liếm máu bên môi, nhìn thấy Lý Thanh Vân bị mình chọc tức đến hai mắt đều ửng hồng, giống như một con Phượng Hoàng nhỏ xù lông, đáng yêu cực kỳ. Nhân sinh này diễm sắc vô song, nhất cử nhất động của hắn đều giống như đang câu dẫn người. Bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy hắn đều muốn hắn. Cái chết của Vương Thái y trong cung, Vương Thái y kia sợ là đã làm chuyện gì không nên làm.
"Bạch Cảnh Sách, ngươi thật sự cho rằng ngươi có Bạch gia chống lưng, cô sẽ không dám giết ngươi!" Lý Thanh Vân túm tóc Bạch Cảnh Sách, hai mắt ửng hồng, lại nghe bạch Cảnh Sách lặng lẽ ghé sát bên tai hắn nói bốn chữ.
Lý Thanh Vân khó mà tin nổi nhìn hắn.
Bạch Cảnh Sách biết tung tích Ngọc tỷ?!
"Ngươi uy hiếp cô?" Lý Thanh Vân giận đến run rẩy.
Bạch Cảnh Sách nhìn hắn cười đến thoải mái: "Ngươi không thể giết ta, nếu giết ta, ngươi vĩnh viễn cũng đừng hòng biết nơi ở của thứ này! Chỉ cần ngươi thả ta ra, ta có thể rũ lòng từ bi mà nói với ngươi. Cửu Nhi... À không, bệ, hạ!"
"Bệ hạ" vốn nên là xưng hô kính sợ và tôn trọng, thế nhưng từ trong miệng Bạch Cảnh Sách nói ra liền không hiểu sao lại có hàm nghĩa đặc thù khác.
Lý Thanh Vân tức muốn giết hắn, nhưng lại bởi vì chuyện Ngọc tỷ mà không thể giết hắn.
Bạch Cảnh Sách thấy Lý Thanh Vân chậm rãi đứng dậy, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt xinh đẹp tuyệt diễm đến mức khiến người ta kinh hãi.
Đế vương cửu ngũ chi tôn thân thể yếu ớt, bộ dáng lung lay sắp đổ rơi vào đáy mắt Bạch Cảnh Sách.
Trong mắt hắn tối sầm lại.
Lục Công công đỡ hắn, trước măt Lý Thanh Vân từng trận biến đen, không biết là bị tức giận hay là bị dọa. Thuận một hơi, mới nói: "Đem thích khách này âm thầm giam giữ vào thiên lao!"
"Vâng!"
Cấm Vệ quân giam giữ Bạch Cảnh Sách vào trong đại lao.
- ---------------%-----------------
Bạch Cảnh Sách dọc theo đường đi đều phát tán suy nghĩ.
Lý Thanh Vân chính là Cửu Nhi.
Cửu Nhi chính là Lý Thanh Vân.
Đó quả thật là một chuyện đáng kinh ngạc...!
Bạch Cảnh Sách cũng không phải là một người lấy đại cục thiên hạ làm nhiệm vụ của mình, hắn thích sa vào lưới tình. Chìm đắm trong tình yêu. Hắn cũng không tuân thủ nguyên tắc như Độc Cô Ly, hắn chỉ là cảm thấy việc này thú vị, hơn nữa Độc Cô Ly là cấp trên của hắn, hắn cũng cảm thấy ám sát bạo quân là một chuyện khiến hắn cảm thấy hứng thú.
Hiện giờ mục tiêu của Bạch Cảnh Sách đã thay đổi.
Hắn không muốn giết hôn quân.
Hắn muốn vấy bẩn hôn quân.
Bạch Cảnh Sách chỉ cần nhớ tới Độc Cô Ly không biết Cửu Nhi gần trước mắt, hết lần này đến lần khác tự tay đẩy Cửu Nhi yêu quý của mình ra xa, sau đó còn bố trí vây giết cái gọi là thê tử yêu quý của y, không khỏi cười rộ lên.
Độc Cô Ly, ngươi thông minh một đời lại hồ đồ nhất thời!
Thật muốn ngươi được toại nguyện, thành công hủy diệt tất cả mọi thứ của Lý Thanh Vân, khiến hắn cả đời này hận ngươi nhất, vậy ngươi liền không còn cơ hội nữa.
Và ta...
Bạch Cảnh Sách cảm thấy vô cùng may mắn khi mũi tên của mình không bắn chết Lý Thanh Vân. Rồi lại thầm hận mình từng đối với hắn lộ ra sát tâm.
Nhưng ta vẫn còn cơ hội, phải không?
Bạch Cảnh Sách bị đẩy vào trong đại lao, quay đầu nhìn Cấm Vệ quân dùng xích sắt khóa cửa lao lại, lạnh lùng trừng hắn một cái rồi rời đi.
Hắn chậm rãi ngồi xuống, chung quanh lâm vào một mảnh yên tĩnh u ám.
Chỉ còn cảm gián nóng rát đau đớn trên mặt.
Bạch Cảnh Sách vuốt hai bên mặt, đau đến lạnh hít một hơi: "Cửu Nhi, Lý Thanh Vân, ngươi thật đúng là... Giống như lời đồn, xuống tay quá nặng đi."