Editor: camanlwoibieng
- ---------------%-----------------
Bạch Cảnh Sách ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy nam tử xinh đẹp như Độc Cô Ly cũng thực sự kinh diễm một phen, vẻ ngoài của y quá có tính mê hoặc.
Độc Cô Ly đẹp như trăng sáng. Không phải đẹp theo kiểu sắc sảo, lần đầu nhìn thấy y chỉ biết kinh diễm tán thưởng trên thế gian sao lại có lang quân phong thái nguyệt hoa kinh tài tuyệt diễm* như vậy.
*đẹp đến mức khiến người ta phải kinh hãi
Nhưng ở chung càng lâu, Bạch Cảnh Sách lại càng hiểu được-- diện mạo Độc Cô Ly có bao nhiêu kinh động thiên nhân, tài hoa có bao nhiêu tuyệt thế vô song, thật sự làm cho người ta cảm giác được y có bao nhiêu cao ngạo và thanh lãnh. Ngược lại, lòng dạ của y có bao nhiêu tuyệt tình cùng ngoan độc, tâm cơ có bao nhiêu thâm trầm không lường được.
Ngay từ đầu Bạch Cảnh Sách chỉ có ý thưởng mỹ, lòng kiêng kỵ và nỗi sợ hãi mơ hồ hiện giờ, đều là vì nhìn thấy những thủ đoạn cao thâm khó lường cùng sự tàn nhẫn khi đối phó địch nhân của Độc Cô Ly mà sinh ra, Bạch Cảnh Sách càng ngày càng khó nắm bắt Độc Cô Ly.
Mỗi lần nhớ tới thủ đoạn trước kia cùng với sự tàn nhẫn lúc đối đãi với địch nhân của y-- Bạch Cảnh Sách liền cảm thấy da đầu từng trận tê dại, sau lưng âm lãnh thấu xương.
"Cho nên, thẻ cược lần này là gì?" Bạch Cảnh Sách uống một ngụm trà.
Đôi mắt đẹp trong trẻo của Độc Cô Ly tĩnh lặng, môi mỏng khẽ mở ra: "Ngọc tỷ Ung quốc."
Bạch Cảnh Sách nghe vậy sợ tới mức thiếu chút nữa đem trà trong miệng phun ra ngoài, sặc một cái, vỗ vỗ ngực, ho khan vài cái mới bình ổn lại. Hắn quả thực không thể tin đây là tin tức hắn nghe được, hít một hơi khí lạnh: "A Ly, ngươi thực sự là... Ngọc tỷ, ngươi làm sao lấy được?"
"Ở bãi săn Vân Hồ Sơn, trước trận ám sát bạo loạn kia, Lý Thanh Vân đã đánh rơi nó. Ta biết địa điểm Ngọc tỷ rơi xuống, lần này từ Đoàn gia thôn trở về đã âm thầm đến Vân Hồ Sơn tìm được."
Bạch Cảnh Sách cười ha hả nói: "Ngọc tỷ Ung Quốc mất đi, một chuyện lớn như vậy nếu truyền khắp Ung Quốc, chỉ sợ ngôi vị Hoàng đế của Lý Thanh Vân lập tức tràn đầy nguy hiểm."
"Ừm."
Bạch Cảnh Sách nhịn không được hỏi: "Tại sao không lập tức sử dụng lợi thế này?"
Độc Cô Ly lạnh nhạt liếc hắn một cái: "Ngọc tỷ của một nước rất quan trọng. Sử dụng đúng cách có thể dẫn đến hiệu quả chiến thắng bất ngờ. Vai trò của Ngọc tỷ không nằm ở đây. Ngươi có thể nói với Lý Túc tin tức này." Y dừng một chút, trong mắt phong vân gợn sóng, "Ngọc tỷ mất tích. Hắn ta nhất định không thể chờ nổi."
Bạch Cảnh Sách mặc dù vẫn không rõ cục diện Độc Cô Ly sắp đặt. Nhưng cũng mơ hồ hiểu được ít nhiều, ý cười không đạt tới đáy mắt: "Ta hiểu rồi. Lý Túc người này bảo thủ, chỉ biết cái lợi trước mắt. Nếu như để hắn biết tin tức này, đối với chúng ta mà nói chính là một hòn đá ném hai con chim."
"Có Ngọc tỷ, dù không sử dụng thế lực Tinh Thần Lâu. Cũng có thể không cần mất một binh một tốt nào mà làm xấu đi quan hệ giữa Tam Vương Lý thị và Lý Thanh Vân."
Bạch Cảnh Sách lại đến Vương phủ một chuyến.
Thay vì nói là Vương phủ, chi bằng nói là lồng giam dùng để giam lỏng Tam Vương. Lầu các xa hoa đã cũ nát, trong phủ cỏ cây mọc lộn xộn, ban ngày ban mặt thỉnh thoảng còn có chuột chạy tán loạn.
Và một con tiểu Hồ Ly lông trắng như tuyết.
Càng làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi chính là, Lục Vương gia Lý Huyền đang si ngốc đuổi theo con tiểu Hồ Ly màu trắng kia, mắt lóe tinh quang, trong miệng hô to: "Cửu đệ đừng chạy."
"Lục Vương gia không được chạy loạn!", "Vương gia đừng chạy lung tung nữa mà!", "Bên kia là lạc viện của Ngũ Vương gia rồi!", "Lục Vương gia!"
Sáu bảy hạ nhân vội vàng đuổi theo Lý Huyền.
Bạch Cảnh Sách cảm thấy một màn này thật sự là hoang đường. Không khỏi khoanh hai tay lạnh lùng đứng xem kịch.
Lý Huyền nhìn chăm chú vào tiểu Hồ Ly không chớp mắt, vươn tay bắt lấy, dán vào mặt mình, sủng nịch nói: "Tiểu Cửu Nhi, hoàng huynh bắt được ngươi rồi."
Bạch Cảnh Sách thoáng giật mình. Bởi vì Lý Huyền gọi một tiếng "Tiểu Cửu Nhi", tâm tư hắn liền không yên. Bối rối một lát mới phát giác "Tiểu Cửu Nhi" trong miệng Lý Huyền là tên bạo quân không biết xấu hổ nhất.
Bạch Cảnh Sách xùy một tiếng. Lý Thanh Vân không thể so sánh với Cửu Nhi xinh đẹp lại thiện lương trong lòng hắn.
Bây giờ thấy Lý Huyền coi Bạch Hồ là Lý Thanh Vân mà đuổi theo, lại dùng vẻ mặt thân mật cùng sủng nịch như vậy, Bạch Cảnh Sách liền cảm thấy quỷ dị.
Lý Thanh Vân khiến Lý Huyền điên điên dại dại, còn hại Lý Huyền đoạn tử tuyệt tôn. Lý Huyền là người bị hại, hắn nên hận Lý Thanh Vân mới đúng.
Một giây sau, chuyện khiến Bạch Cảnh Sách không thể tưởng tượng nổi đã xảy ra.
Lý Huyền không biết tại sao đột nhiên cuồng bạo ném Bạch Hồ xuống mặt đất, vô tình ngược sát. Còn tàn nhẫn điên cuồng giẫm lên thi thể tiểu Bạch Hồ, trong miệng không ngừng mắng, trong mắt không ngừng rơi lệ.
Rõ ràng là buổi trưa, ánh nắng chói chang. Bạch Cảnh Sách lại cảm thấy cảnh này khiến người ta phát lạnh.
Lý Huyền ôm thi thể Bạch Hồ đầy máu, khóc đến mặt đầy nước mắt, đau lòng giống như vật chết này là người yêu của hắn.
Những hạ nhân dường như đã chết lặng. Có người nói thầm, "Đây đã là sủng vật thứ tám bị Lục Vương gia giết chết rồi đó. Con tiểu Bạch Hồ này nuôi tốt như vậy..."
"Tính tình người Lý gia sao lại thô bạo như vậy." Bạch Cảnh Sách không hiểu sao lại rùng mình một cái.
Hắn vội vàng đi về phía lạc viện của Ngũ Vương gia Lý Túc.
Lý Huyền ôm thi thể Bạch Hồ, nhìn bóng lưng Bạch Cảnh Sách cười si dại.
Khi tới nơi, Lý Túc đã pha trà xong chờ Bạch Cảnh Sách đến. Hắn nhếch môi khẽ cười nói: "Bạch Nhị gia, sao thế? Các hạ lại mang đến cho bổn vương mưu đồ hoàn mỹ hay chiến thuật bất khả chiến bại gì sao?"
Bạch Cảnh Sách hơi dừng lại, hắn dựa vào cánh cửa khắc hoa, nhìn thẳng Ngũ Vương gia Lý Túc, cười lạnh nói: "Vương gia quá khiêm tốn. Dù không có Bạch mỗ bày mưu tính kế giúp Vương gia. Dựa vào việc Vương gia nhiều năm nghỉ ngơi dưỡng sức, giấu tài... Còn an bài rất nhiều nhân thủ ở bên cạnh bạo quân, chờ phục kích." Dứt lời, Bạch Cảnh Sách vuốt ve thanh cung tiễn hoa lệ như bạch ngọc là vật bất ly thân sau lưng mình, cười nói, "Vương gia nhất định là một vị quân vương tốt hơn hắn."
Những lời này khiến dã tâm Lý Túc càng sâu. Hắn vẫn khiêm tốn nói, "Không có không có. Đều nhờ Bạch Nhị gia bày mưu tính kế. Bạch Nhị gia chính là thiên hạ đệ nhất thần xạ thủ. Bổn vương khắp nơi còn cần dựa vào Bạch Nhị gia ngài. Lần này được lương tướng trợ trận, chính là phúc của bổn vương."
Bạch Cảnh Sách cười ngả ngớn nói: "Bạch mỗ đây..." Hắn giả vờ hành lễ thần tử, "Trước cung chúc bệ hạ rồi?"
Lý Túc nghe được tâm hoa nộ phóng*. Trên mặt lại không lộ ra, lễ phép nâng tay Bạch Cảnh Sách lên, cười đến khiêm tốn lại giả dối: "Bạch Nhị gia, xưng hô này còn quá sớm."
*hoa nở trong bùng-cực kỳ vui vẻ
Bạch Cảnh Sách cười cười nói: "Bạch mỗ lần này tới, đích thị là có một chuyện quan trọng muốn cùng Vương gia thương lượng."
"Ồ?"
Bạch Cảnh Sách thu liễm ý cười: "Ngọc tỷ Ung Quốc không ở trên người Lý Thanh Vân."
Một tin cực kỳ chấn động, giống như một quả bom, nổ tung trong đầu Lý Túc.
Dị quang trong mắt Lý Túc lưu chuyển, trong lòng kích động: "Bạch Nhị gia có biết Ngọc tỷ ở đâu không?"
Bạch Cảnh Sách cao thâm khó lường nói: "Bạch mỗ cũng đang tìm. Ngọc tỷ này có thể đến tay Vương gia ngài hay không, vậy phải xem thành ý của ngài."
Lý Túc nghe vậy nụ cười liền cứng ngắc, mặt cười tâm không cười nói: "Lời này của Bạch Nhị gia có ý gì?"
Bạch Cảnh Sách cười nói: "Vương gia là người thông minh. Có thể hiểu ý tứ trong lời nói của Bạch mỗ."
Lý Túc nhìn thẳng vào Bạch Cảnh Sách, trong mắt đã có tia tức giận, nhưng vẫn nhịn xuống, cười hỏi: "Huyền cơ trong lời của Bạch Nhị gia, vẫn nên nói rõ là tốt nhất. Nếu không bổn vương sao có thể hiểu được."
Bạch Cảnh Sách nói: "Người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc."
Thấy bộ dáng Lý Túc như có điều suy nghĩ song tựa như hiểu được cái gì đó. Bạch Cảnh Sách lại tiếp tục lập lờ nước đôi* nói, "Vương gia, ngài sẽ hiểu..."
*(Doublespeak) là một nghệ thuật thao túng ngôn từ nhằm giấu đi nghĩa đen (nghĩa gốc), khiến người nghe vui vẻ chấp nhận nghĩa chuyển mà không biết rằng họ đã bị đánh lừa
Lý Túc nghe vậy. Gác tay trầm tư.
Bạch Cảnh Sách nhếch môi cười khẽ: "Ta tin Ngọc tỷ Ung Quốc này nhất định sẽ xứng với một vị vương giành được thắng lợi cuối cùng."
"Là... sao?" Dã tâm nhen nhóm trong mắt Lý Túc đã cháy sáng, "Đến thời cơ rồi?"
"Hết thảy còn phải chờ Vương gia định đoạt." Bạch Cảnh Sách cười khẽ một tiếng, ánh mắt lưu chuyển, "Vương gia trước tiên mang thành ý tới đi?"
Lý Túc cười cười, từ trong thư phòng lấy ra một bộ tấm bản đồ, cùng với một bản danh sách công văn đưa cho Bạch Cảnh Sách.
"Đây là bản đồ quân sự trọng yếu của hoàng đô Ung Quốc, và đám quan viên đại thần bị bổn vương mua chuộc, cùng với thị vệ một nhóm trong cung. Đã đủ chứng minh thành ý của bổn vương chưa?"
Bạch Cảnh Sách mở bản đồ quân sự Ung Quốc ra, hắn có khả năng nhìn qua là không quên được, liếc mắt một cái liền có thể nhớ rõ ràng. Hơn nữa tất cả quan viên thần tử phản bội cũng đều ghi nhớ trong lòng. Hắn trở về liền có thể vẽ bản đồ, viết ra danh sách tất cả quan viên giao cho A Ly.
Lý Túc chỉ để Bạch Cảnh Sách nhìn một nén hương rồi cầm về. Cười nói: "Thiên Sách quân ở thành Vân Châu xa xôi, đến nơi này còn cần ba ngày ba đêm. Thế lực dưới tay Lục Hoa cũng đã sớm bị Bạch Nhị gia đào ra. Hơn nữa dân chúng thiên hạ đã sớm oán hận Lý Thanh Vân, ta tin việc này nhất định có thể thành công."
Trong mắt hắn sắc bén: "Khi ngày đó đến, bổn vương nhất định phải khiến Lý Thanh Vân không thể trở mình!"
Hai người mưu tính đại sự thêm một lúc, chuẩn bị tốt tất cả, Bạch Cảnh Sách liền mua một bản vẽ, dựa theo trí nhớ vẽ ra một bản đồ, chuẩn bị rời khỏi Vương phủ, giao cho Độc Cô Ly.
Trong Vương phủ--
Lý Hoằng một thân bạch y, ngồi trên xe lăn, tuy rằng tàn phế, nhưng dung mạo tuấn tú, phong thần tuấn lãng.
Ánh Mặt Trời chiếu lên người hắn, nhẹ nhàng tựa như Lan Quân Tử*.
*Tên gọi cây hoa Lan Quân Tử xuất phát từ đặc điểm cây kháng chịu được khắc nghiệt, dù điều kiện bất thuận như đất quá khô hoặc ngược lại quá ướt thì cây vẫn sống mạnh mẽ. Giống như người quân tử biết nhẫn nại trong hoàn cảnh khốn cùng.
"Bạch Cảnh Sách." Lý Hoằng nhìn Bạch Cảnh Sách đang đến trước mặt, ánh mắt hơi trầm xuống.
Bạch Cảnh Sách gặp "đáp án chính xác" trong miệng Độc Cô Ly, không khỏi nổi lòng tôn kính, "Bạch mỗ tham kiến Vương gia."
Lý Hoằng nhìn hắn suy nghĩ sâu xa: "Nghe nói Nhị gia của Bạch gia tiễn thuật nhất tuyệt, được xưng là thiên hạ đệ nhất. Hôm nay vừa thấy, quả nhiên khí độ bất phàm."
Bạch Cảnh Sách cười nói: "Vương gia quá khen. Bạch mỗ bất quá chỉ là cầm cung chơi đùa mà thôi."
Lý Hoằng từ chối cho ý kiến.
Hai người nói rất nhiều lời, nói gần nói xa đều có ý dò xét.
Ngươi tới ta đi, vậy mà thăm dò ra vài phần địch ý.
Cuối cùng, Lý Hoằng chỉ thản nhiên cười nói: "Bạch Nhị gia thân phận bất phàm. Đến Ung Đô cũng không thông báo cho bệ hạ một tiếng. Hôm nay chính là Tết Hàn Thực*, bệ hạ đêm nay ở Quỳnh Lâm Uyển tổ chức Hàn Thực yến hội, các đại thần trong triều đều mang theo gia quyến tới, Bạch Nhị gia thân phận như thế, cũng nên đến trước mặt bệ hạ bái kiến một phen."
*Trong văn hóa dân gian, Tết Hàn Thực còn được gọi là Tết Bánh trôi - bánh chay (“hàn thực” có nghĩa là “thức ăn lạnh”), được diễn ra vào ngày mùng 3 tháng 3 âm lịch. Tết Hàn Thực xuất hiện chủ yếu ở Trung Quốc và Việt Nam.
Bạch Cảnh Sách thầm kêu không ổn.
Hắn ta đến đây để âm thầm hành động. Cũng chưa bao giờ muốn tiến cung tham gia yến tiệc cung đình ngày Tết Hàn Thực. Ai biết đây có phải là Hồng Môn Yến hay không?
Nhưng Mà Lý Hoằng lại không ngừng nói xuống, dù Bạch Cảnh Sách muốn cự tuyệt cũng không còn gì để nói. Cuối cùng không thể không đi.
"Vậy xin đa tạ vương gia đã chỉ dẫn." Bạch Cảnh Sách hít sâu một hơi, đem oán khí đè vào trong ngực.
Lý Hoằng giương mắt nhìn hắn cười nói: "Tiễn thuật của Bạch Nhị gia nổi danh khắp thiên hạ. Bệ hạ ắt hẳn rất vui khi gặp được một người như ngài." Dứt lời, Lý Hoằng lại bổ sung, "Có điều, trong yến hội nhất định không được mang theo bất kỳ vũ khí nào-- Bao gồm cả cung tiễn của Bạch Nhị gia..."
Bạch Cảnh Sách biến sắc: "Cung tiễn của ta là vật bất ly thân!"
Lý Hoằng thở dài: "Quy củ trong cung là như thế, không ai được phép mang theo vũ khí. Bạch Nhị gia là con dân Ung Quốc, dùng thông ấn Ung Quốc, muốn tiến cung bái kiến bệ hạ, đương nhiên là phải tuân thủ quy tắc trong cung."
"... Được rồi. "Bạch Cảnh Sách nắm chặt nắm đấm.
Hắn đáng lẽ không nên để Lý Hoằng nhìn thấy.
Bất quá như vậy cũng tốt, thuận tiện đi vào quan sát địa hình trong cung một phen, cũng xem thử các thần tử Ung Quốc một chút. Vậy thì sau này hành động sẽ càng thuận tiện hơn.
Bất quá chỉ là một buổi yến hội mà thôi, cho dù tên bạo chúa Lý Thanh Vân kia phát hiện mình đang âm mưu làm thế nào để kéo hắn xuống ngôi vị Hoàng đế. Không có bằng chứng, hắn ta không thể làm gì được mình cả.
Vừa hay, có thể nhìn thử một chút, tên hôn quân thô bạo ngang ngược, hoang dâm vô đạo, thị sát thành tính trong lời mắng chửi của thiên hạ là như thế nào!
Bạch Cảnh Sách không cách nào trở về báo tin cho Độc Cô Ly, đành phải lên đường đi với Lý Hoằng, trông thấy Lý Huyền si ngốc ôm Hồ Ly.
Lý Huyền ôm lấy chân hắn, cười ngây ngô.
Bạch Cảnh Sách biến sắc, trong lòng nảy ra một kế, đem bản đồ quân sự Ung Quốc đã vẽ xong cùng với danh sách quan viên phản bội, toàn bộ nhét vào trong xiêm y Lý Huyền.
Lý Huyền không hề hay biết, cười ngây ngô.
"Làm sao vậy?" Lý Hoằng nghi hoặc quay đầu lại.
Bạch Cảnh Sách ghét bỏ lui về phía sau một bước, vỗ vỗ xiêm y.
Lý Hoằng thản nhiên nhìn Lý Huyền nói, "Không cần để ý tới hắn, chẳng qua chỉ là một kẻ ngốc mà thôi."
Bạch Cảnh Sách cười cười.
Yến hội cung đình của Tết Hàn Thực. Quần thần tụ tập, nói cười vui vẻ.
Chỉ là bên dưới cảnh tượng hài hòa này, chính là che dấu sát khí bừng bừng.
Lý Thanh Vân không chỉ mời Lý Hoằng, còn phái người "mời" Lý Túc tới.
Bên trong Quỳnh Lâm Uyển to lớn như vậy, các vị đại thần nhìn hai vị Vương gia này, tâm tư khác nhau, không dám lên trước đáp lời.
Mọi người đều biết, bởi vì trận chính biến ở Vân Hồ Sơn, hiện giờ bệ hạ đang huyết tẩy triều đình, tất cả những người tham dự vào cuộc vây bắt ám sát này, đều bị liên lụy đến cửu tộc, chặt đầu, lưu đày... Kết cục vô cùng thê thảm.
Mà trận hỏa khí này khi nào thiêu đến trên đầu Tam Vương, không ai biết được.
Bạch Cảnh Sách đi theo phía sau Lý Hoằng và Lý Túc, nghe hai huynh đệ này câu được câu không qua loa cường điệu cảm thấy cực kỳ nhàm chán.
Đến khi nhìn thấy Khúc Thủy Lưu Thương của Quỳnh Lâm Uyển cùng với những vũ cơ uyển chuyển xinh đẹp nhẹ nhàng bay múa, đám quần thần mặc quan phục, hắn rốt cuộc đã có chút ấn tượng đối với hoàng cung Ung Quốc.
Xa hoa tráng lệ.
"Chúng thần bái kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Lý Thanh Vân mặc hoa phục màu đỏ của đế vương bên trên thêu một con kim Long tinh xảo chậm rãi ngồi xuống.
Phía trước đế tọa, rèm châu màu vàng rủ xuống, loáng thoáng che lấp dung mạo cửu ngũ chí tôn trên ghế.