Editor: camanlwoibieng
- --------------%-----------------
Khi nghe nói thân thể Độc Cô Ly không khỏe, Tô Ngọc vội vàng buông canh thuốc đang nấu trong tay xuống, mang theo hòm thuốc vội vàng chạy tới Dao Hoa Cung. Khi vào trong Dao Hoa Cung, Tô Ngọc liền bắt mạch cho Độc Cô Ly.
Độc Cô Ly sai tất cả người hầu trong điện rời đi, chỉ lưu lại một mình Thiên Mặc ở bên cạnh hầu hạ.
"A Ly. Tên hôn quân kia lại uy hiếp ngươi sao?" Tô Ngọc sốt ruột thấp giọng nói.
"Sao ngươi lại gọi giống hắn vậy?" Độc Cô Ly không vui nhíu mày.
Tô Ngọc bị nghẹn một chút, thật cẩn thận nói: "Ngươi không vui sao?"
"Không có."
"Ta chỉ muốn gọi ngươi là A Ly, không có ý gì khác."
Tô Ngọc nhìn Độc Cô Ly, trong mắt ẩn giấu sự ôn nhu cùng tình cảm rất sâu sắc. Hắn không biết mình tại sao vừa nhìn thấy Độc Cô Ly lần đầu tiên đã yêu thích y, trong tâm trí điên cuồng nhận định người này.
Đây có lẽ là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, có vẻ như tất cả mọi thứ đều đã được sắp đặt.
Hắn sinh ra để gặp Độc Cô Ly.
"Tô Thái y có tiếp tục cho hắn dùng loại thuốc kia không?" Độc Cô Ly thản nhiên mở miệng.
Tô Ngọc phục hồi lại tinh thần, khuôn mặt ưu sầu nói: "Thể chất của hắn đã trở nên yếu đi, chịu không nổi lượng thuốc như vậy. Sao ngươi không dừng lại?"
"Dừng lại?" Độc Cô Ly thần sắc hơi lạnh, quay đầu, con ngươi tựa như băng tuyết nhìn chăm chú vào Tô Ngọc, "Tô Thái y mềm lòng rồi sao?"
"Không có, chỉ là ta cảm thấy có thể từ từ, nếu thân thể Lý Thanh Vân trở nên suy nhược quá nhanh, khó tránh khỏi sẽ làm người ta hoài nghi, tai mắt của Lục Công Công quanh bệ hạ nhiều như vậy, nếu bị Lục Công Công phát hiện, hắn sẽ âm thầm xử lý chúng ta."
Tô Ngọc dừng một chút, nói: "Lục Hoa chính là người năm đó đi theo Đoàn Quý phi, hắn cam nguyện tiến cung làm thái giám đi theo bên người Đoàn Quý phi, vì Đoàn Quý phi cùng đương kim bệ hạ làm rất nhiều chuyện âm độc không thể để người khác nhìn thấy."
"Tâm tư của Lục Hoa đối với Đoàn Quý phi rõ như trăng rằm. Hắn đối đãi với đứa con ruột duy nhất của Quý phi, đương nhiên cũng... Tóm lại, bệ hạ rất coi trọng Lục Công Công, quyền lực của Lục Công Công cũng rất lớn, ngoài các nhóm thái giám ám vệ lớn nhỏ trong cung ra, bên ngoài cung cũng có thế lực của hắn."
"Chúng ta không thể đánh rắn động cỏ."
Độc Cô Ly uống một ngụm trà, chậm rãi nói: "Lúc ta ở Tuyết Quốc, cũng đã từng nghe qua những chuyện này của Ung Quốc. Năm đó, tin đồn Đoàn Quý phi hại nước hại dân đã náo loạn rất lớn."
"Đúng vậy, sắc đẹp chính là tội nghiệt." Tô Ngọc cảm thán nói.
Con ngươi Độc Cô Ly lạnh như băng. Chơi đùa với bình ngọc trong tay, vô ý cười lạnh một tiếng.
Sắc đẹp là tội nghiệt.
Nếu mẫu thân của Lý Thanh Vân không bị hại như vậy, vì sao phải đi gây họa cho người khác?
"A Ly, tù binh Tuyết Quốc đều đã được thả ra, hắn đối với ngươi cũng coi như khoan dung, ngươi thật sự muốn tiếp tục..." Tô Ngọc muốn nói lại thôi.
"Tô Thái y, ngươi hôm nay mềm lòng quá nhiều lần." Con ngươi Độc Cô Ly lạnh như băng, y nâng mắt lên, "Hơn nữa, Tuyết Quốc diệt vong, đối với ta mà nói, không có bất kỳ quan hệ gì."
Tô Ngọc hơi ngẩng ra.
"Lý Thanh Vân xử trí Tuyết Quốc, dù là phóng thích hay giết hết, ta cũng không quan tâm." Độc Cô Ly thản nhiên nói. Lúc trước cầu xin cho Tuyết Quốc, chẳng qua chỉ là kiểm tra phân lượng lời nói của mình trong lòng Lý Thanh Vân.
Tô Ngọc liền không hỏi nhiều nữa, ánh mắt nhìn Độc Cô Ly lại có phần mềm mại: "Cho nên ngươi muốn Lý Thanh Vân chết..."
"Đúng vậy." Độc Cô Ly bình thản nói.
Tô Ngọc không biết bị cái gì mê hoặc, ánh mắt của hắn dần dần kiên định lại: "A Ly, chỉ cần là ý nguyện của ngươi, cho dù là lên núi đao xuống chảo dầu, ta đều sẽ giúp ngươi đạt được."
"Đa tạ ngươi, Tô Ngọc."
Nghe được tiếng cảm ơn này, Tô Ngọc lộ ra một nụ cười: "Có thể làm cho ngươi vui vẻ là được rồi."
"Tiếp tục dùng thuốc đi." Độc Cô Ly nói, "Ngươi có thể tạm ngừng. Trong khoảng thời gian này để ta cho hắn uống thuốc độc kia, hắn đối với ta không có tâm phòng bị. Nếu có biến cố, thì điều chỉnh lại là được."
Tô Ngọc gật đầu.
"Tô Thái y, ngươi có thể đi rồi."
Tô Ngọc phục hồi tinh thần lại, thu thập xong hòm thuốc, đang chuẩn bị cáo từ.
"Còn có chuyện gì?" Ánh mắt Độc Cô Ly lãnh đạm như tuyết.
"A Ly. Hắn không có chạm vào ngươi, phải không?" Tô Ngọc ôn nhu nhìn y.
Độc Cô Ly thản nhiên nói: "Ta đã nói rồi, nếu hắn ta dám làm bậy..."
Trong ánh mắt của y hiện lên một chút sát khí.
Tô Ngọc yên lòng.
Đột nhiên, Tô Ngọc lại nhớ tới ấn ký màu đỏ ở xương bả vai Lý Thanh Vân, mở miệng nói: "Xương bả vai của hắn có một đồ đằng màu đỏ. Hôm nay ngươi có nhìn rõ không? Ngươi đã bao giờ thấy qua vật tổ* đó chưa?"
*vật mà người xưa xem như gốc gác, tổ tiên của thị tộc mình (mn có thể lên gg tra đồ đằng + totem để hiểu thêm chi tiết)
Độc Cô Ly mặt mày thanh lãnh: "Chưa từng thấy qua."
"Được rồi, chắc chỉ là vết bớt bình thường thôi." Tô Ngọc cảm thấy mình nghĩ nhiều.
Sau khi hắn trở về liền lật xem một số sách cổ và điển tịch.
Trong một quyển sách cổ có ghi chép về [Mỹ Nhân tộc], bên trong có thể nhìn thấy đồ đằng tương tự so với lần trước.
Đó là đồ đằng Phượng Hoàng huyết sắc.
Vết bớt biểu trưng cho tộc Mỹ Nhân-một chủng tộc dường như bị diệt sạch ở Cửu Châu, sẽ di truyền cho thế hệ sau, nhưng không phải tất cả người của Mỹ Nhân tộc đều sẽ có vết bớt này.
Chỉ có thánh nữ thánh tử của Mỹ Nhân tộc mới có thể di truyền cho con mình.
Nhưng mà hiện giờ Mỹ Nhân tộc đã bị diệt, người còn lưu lại ở Cửu Châu kết cục cũng vô cùng thê thảm.
Nghe đồn, người của chủng tộc này, trời sinh xinh đẹp tuyệt thế, cho dù là nam hay nữ đều rất câu nhân dâm đãng. Bởi vì sinh ra với thân thể mềm mại, nên trong lúc hoan ái có thể khiến người khác thoải mái đến cực điểm, còn có thể mang đến tuổi thọ kéo dài như trong Truyền thuyết. Vì vậy, Mỹ Nhân tộc còn sót lại hiện nay có thể nói là "Trân bảo hiếm có".
Bọn họ hoặc là bị bán vào lầu xanh, hoặc là bị quý nhân và quan to bỏ số tiền lớn mua về nhà làm sủng vật. Tóm lại, nam nhân vừa nhìn thấy bọn họ ánh mắt liền bốc hỏa.
Mỹ Nhân tộc hiện giờ có địa vị thấp kém ở Cửu Châu, chủng tộc này vừa xuất hiện, liền bị những lời nói mập mờ cùng ô ngôn ếu ngữ không đâu vào đâu châm chọc. Mỹ Nhân tộc ở Cửu Châu chỉ là thứ để vương công quý tộc vui chơi lấy lòng mà thôi.
Mà... Lý Thanh Vân...
Tô Ngọc cảm thấy mình điên rồi.
Với thủ đoạn tàn bạo và tính tình buồn vui thất thường của Lý Thanh Vân, cùng với tác phong cưỡng đoạt nam nhân kia... Làm sao có thể là Mỹ Nhân tộc?
Tô Ngọc lắc đầu.
Trong đầu đột nhiên xuất hiện, lại là cảm giác da thịt tinh tế khi châm cứu cho Lý Thanh Vân hôm nay, phần xương bả vai hoàn mỹ sau lưng, còn có đôi chân lộ ra trong lúc vô tình, đầu ngón chân mượt mà, chân nhỏ khẽ động một cái, làm cho người ta muốn đeo lên mắt cá chân hắn một chiếc lục lạc thanh thúy dễ nghe.
Lắc lư như vậy có phải là êm tai hơn không?
"Tô Thái y, ngươi xuất thần rồi." Độc Cô Ly nhắc nhở.
Tô Thái y mạnh mẽ lấy lại tinh thần, ảo não nói: "Thực xin lỗi A Ly, ta đang nghĩ một vài chuyện nên nhất thời nhập tậm."
Độc Cô Ly thản nhiên nói: "Cái vết bớt kia nếu không phải là thứ gì trọng thì không cần để ý nữa."
"Được." Tô Ngọc đè nén sự khác thường trong lòng, tự nhủ Lý Thanh Vân cùng Mỹ Nhân tộc dù dùng đại bác bắn cũng không tới được.
Lý Thanh Vân là một bạo quân thủ đoạn tàn nhẫn, hắn từ nhỏ đã có thủ đoạn âm độc, làm hại nhiều huynh đệ tỷ muội của mình như vậy, thậm chí ngay cả việc tiên đế qua đời cũng có thể là do hắn làm.
Bạo quân tính tình âm u như thế, tuyệt đối không có khả năng là người của tộc Mỹ Nhân.
Hắn căn bản không tưởng tượng ra được bộ dáng Lý Thanh Vân khi giống Mỹ Nhân tộc...
- --------------%------------------
Editor: Chuyện là t cũng đang trong giai đoạn chạy nước rút cho kì thi sắp tới rùi nên chắc ko đăng truyện thường xuyên được. Sau tháng này là t sẽ năng suất lại mỗi ngày một, hai chương cho mn. Êu Êu❤🍀