Editor: camanlwoibieng
- --------------%------------------
Ngoại bào màu đỏ và áo lót màu trắng dần dần rút đi. Làn da của Lý Thanh Vân hơi trắng, cả vai và cổ đều rất đẹp, trên người không có một chút thịt thừa nào. Hai tay thon dài của Độc Cô Ly nắm lấy cánh tay Lý Thanh Vân, chậm rãi đỡ hắn nằm sấp trên giường.
Tô Ngọc vội vàng cầm túi châm cứu lên tiến tới cạnh giường, dùng kim nhỏ nhẹ nhàng đâm vào huyệt đạo sau lưng Lý Thanh Vân. Dáng vẻ khi châm cứu rất nghiêm túc.
Trong điện vô cùng yên tĩnh.
Lục Công Công cẩn thận nhìn chằm chằm vào tay Tô Ngọc, sợ nếu tay Tô Thái y không vững sẽ làm bệ hạ đau.
Kỳ thật cũng không có đau như tưởng tượng, giống như là bị muỗi đốt vậy. Đầu óc Lý Thanh Vân có chút mơ màng, hai má bắt đầu nóng lên, trán cũng tiết ra vài giọt mồ hôi, theo đường nét của gương mặt chậm rãi trượt xuống. Đôi tay vô thức nắm lấy chăn đệm trên giường, đem chăn đệm tóm đến lộn xộn vô cùng.
"Có đau không?" Độc Cô Ly hỏi.
"Vẫn còn tốt."
Ánh mắt Lý Thanh Vân thoáng tan rã. Khi những mũi kim kia đâm vào lưng hắn giống như bị vô số con muỗi đốt vậy, nhưng còn lại chính là cảm giác thoải mái chảy vào kinh mạch toàn thân, tựa như có một cỗ khí đục bị bài tiết khỏi cơ thể, làm cho trạng thái mệt mỏi gần đây của Lý Thanh Vân đỡ đi rất nhiều.
Ước chừng qua một canh giờ*.
*2 tiếng
Tô Ngọc cẩn thận tỉ mỉ lấy cây châm ra từng chút từng chút một.
Hai mắt hắn vô thức nhìn thoáng qua xương bả vai Lý Thanh Vân.
Một ấn ký mơ hồ màu đỏ vô cùng bắt mắt, tuyệt diễm khác thường đang chậm rãi lộ ra.
Tô Ngọc cho rằng mình nhìn lầm, dụi dụi mắt đang muốn nhìn kỹ. Thì một giây sau, Lục Công Công-Lục Hoa liền nhanh chóng khoác áo choàng da cáo lên người Lý Thanh Vân, tỏ ý cảnh cáo nhìn chằm chằm Tô Ngọc, giọng điệu cổ quái nói: "Tô Thái y, nhìn thẳng vào long thể là hành vi bất kính đấy!"
"Vâng." Tô Ngọc cúi đầu lui về sau nửa bước, lông mày cung kính lại mang theo lãnh ý. Trong lòng hắn có chút phiền não, trong một khoảnh khắc là Độc Cô Ly, trong một khoảnh khắc lại là ấn ký màu đỏ ở xương bả vai Lý Thanh Vân. Ấn ký màu đỏ thẫm như máu chưa nhìn rõ hình dạng nhưng rất bắt mắt. Hình như hắn đã từng nhìn thấy nó.
Rốt cuộc đã gặp nó ở đâu?
- ---------------%------------------
Lý Thanh Vân chậm rãi ngồi dậy.
Đôi mắt phượng của hắn dần dần khôi phục lại tiêu cự, lập tức mặc xiêm y vào. Tránh cho nhân vật chính bên cạnh nghĩ là mình muốn đùa giỡn hay có ý giở trò lưu manh với y. Mặc dù không có làm gì, nhưng thứ cần tránh vẫn phải tránh.
Tô Ngọc cúi đầu nói: "Bệ hạ, trải qua đợt châm cứu điều trị vừa rồi. Khí bẩn đục trong cơ thể ngài hẳn là đã từ từ được bài tiết ra, chỉ cần điều dưỡng thêm một khoảng thời gian là có thể khôi phục long thể an khang."
Tô Ngọc sau khi nói xong. Ánh mắt vừa vặn nhìn thấy một bàn chân ngọc trong áo choàng màu đỏ chậm rãi buông xuống dưới giường, mắt cá chân mảnh khảnh, mu bàn chân trắng ngần, năm ngón chân tròn trịa lại phấn nộn, nhẹ nhàng cử động... Thần trí Tô Ngọc chấn động mạnh mẽ, lấy tay lau mồ hôi trên thái dương.
Trời ơi, hắn ta vừa mới nghĩ đến cái gì vậy?
"Tô Thái y rất nóng?" Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân hơi nhướng lên, không vui nhìn Tô Ngọc đang cúi đầu đổ mồ hôi nóng. Từ sau khi thức tỉnh ý thức, hắn mỗi lần nhìn Tô Ngọc đều không vừa mắt, bây giờ lại cảm nhận được ánh mắt kỳ quái của Tô Ngọc lúc nhìn mình. Trong lòng càng trở nên khó chịu.
"Không, không có ạ." Tô Ngọc khôi phục tinh thần, chắp tay thở dài, "Bệ hạ, thần xin cáo lui trước, thần... Thần đi nấu thuốc cho bệ hạ."
"Lui ra đi." Lý Thanh Vân cũng không muốn Tô Ngọc ở lại chỗ này. Khi ý thức của hắn thức tỉnh, thấy được kết cục tương lai, Tô Ngọc thế mà lại là một nhân vật phúc hắc* hung ác.
*chỉ những người có bụng dạ đen tối
Tô Ngọc là một pháo hôi công thứ n. Hắn bề ngoài ôn nhu thuần khiết thánh thiện, là một thần y lấy cứu người trị thương làm nhiệm vụ của mình. Nhưng thực tế, hắn hoàn toàn là một kẻ điên.
Hắn điên cuồng si mê cùng ái mộ nhân vật chính thụ, phần yêu này rất khủng và bố bệnh hoạn. Tô Ngọc sau này vì muốn có được Độc Cô Ly, không tiếc dùng loại thuốc này trên người nhân vật chính, muốn cùng y gạo nấu thành cơm.
Thủ đoạn của hắn đối với tình địch là Lý Thanh Vân càng thêm tàn nhẫn cùng độc ác. Dùng độc dược làm thân thể Lý Thanh Vân càng ngày càng kém.
Là nguyên nhân gây ra sự suy nhược thể chất của Lý Thanh Vân sau này.
Thuốc Tô Ngọc đưa tới Lý Thanh Vân đều sai người lặng lẽ đổ đi, chưa bao giờ uống.
"Chủ tử, thuốc tới rồi." Thiên Mặc chậm rãi mang chén thuốc tới.
Độc Cô Ly tiếp nhận, khuấy vài cái, sau đó đưa đến trước miệng Lý Thanh Vân, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên: "Bệ hạ, uống thuốc thôi.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Lý Thanh Vân kinh ngạc nhìn nụ cười nhàn nhạt của Độc Cô Ly, trong lúc nhất thời nhìn đến ngây người. Thuốc đút xong mới phản ứng lại.
Độc Cô Ly cầm lấy một chiếc khăn tay thêu Bạch Mai lau khóe miệng Lý Thanh Vân, thản nhiên nói: "Bệ hạ ngẩn người là đang suy nghĩ cái gì sao?"
Khăn tay truyền đến hương hoa Mai nhàn nhạt.
"Thơm quá."
Lý Thanh Vân cầm khăn tay trong tay Độc Cô Ly, đưa tới đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, nâng mắt lên mỉm cười nhìn y: "A Ly thơm quá."
Với người khác đây rõ ràng là lời khen ngợi, đến Độc Cô Ly lại nghe vô cùng chói tai. Nụ cười của y hơi ngưng đọng, ánh mắt cũng bắt đầu lạnh đi. Thơm? Nó được sử dụng để miêu tả một người nam nhân ư?
Độc Cô Ly lẳng lặng nhìn chăm chú vào Lý Thanh Vân, Lý Thanh Vân đang vuốt khăn tay y đã dùng, đang dùng chóp mũi ngửi nó, nói nó thơm.
Thật kinh tởm.
"Nêu bệ hạ thích thì ta tặng bệ hạ." Giọng nói Độc Cô Ly không có một chút độ ấm. Trong ánh mắt kiêu ngạo của y mang theo một tia xa cách cùng chán ghét không thể phát hiện.
Chiếc khăn tay thêu hoa Mai trắng hiển nhiên đã bị chủ nhân vứt bỏ.
Lý Thanh Vân vuốt chiếc khăn tay Bạch Mai làm tơ tằm, giống như nhặt được trân bảo. Ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Độc Cô Ly, "Đây là món quà đầu tiên A Ly nguyện ý tặng cho cô, cô sẽ cất giữ cẩn thận."
"Ừm." Độc Cô Ly ngữ khí nhàn nhạt, tinh tế có thể cảm nhận được chút ý vị cao cao tại thượng. Y quả thực không hiểu, một cái khăn tay bình thường mà nam nhân đã từng dùng mà thôi, sao tên hôn quân này cao hứng như thế? Có gì đáng để vui mừng?
Lý Thanh Vân bỏ khăn tay hoa Mai vào tay áo. Thấy nhân vật chính thụ vẻ mặt lạnh nhạt, liền nhịn xuống dục vọng muốn hôn y. Nhớ tới kết cục bi thảm của têh cặn bã công là mình. Lại hít sâu một hơi, nói: "A Ly, ngươi có một chút vui mừng nào không?"
"Bệ hạ đang nói cái gì vậy?" Độc Cô Ly nâng đôi mắt xinh đẹp mà lạnh lùng lên.
Lý Thanh Vân chăm chú nhìn vào nốt chu sa đỏ thẫm trên mi tâm Độc Cô Ly. Hắn kỳ thật đã bị khuôn mặt tuyệt đại mỹ nhân này của Độc Cô Ly thu hút. Nếu Độc Cô Ly không phải là nhân vật chính thụ, với tính cách của Lý Thanh Vân, thật sự có thể sẽ không từ thủ đoạn cũng phải cùng y ngày đêm trải qua Xuân tiêu.
Nhưng không được a, như vậy chỉ làm cho Độc Cô Ly càng thêm chán ghét hắn, sau đó hai người lại đi đến kết cục bi thương như trong cốt truyện.
Lý Thanh Vân thở dài trong lòng.
"A Ly, cô phóng thích tù binh Tuyết Quốc, cũng đã cho ngươi tự do, ngươi vui không?"
"Vui." Ngữ khí Độc Cô Ly rất nhạt. Tính cách của y xưa nay chỉ có lạnh lùng cùng kiêu ngạo, cũng rất ít khi cười, thường xuyên làm bộ dáng từ chối người ngoài ngàn dặm dáng vẻ xa cách.
Lý Thanh Vân nhìn y thật lâu: "Chỉ mong ngươi thật sự vui."
- --------------%------------------
Lý Thanh Vân ở trong tẩm điện Dao Hoa Cung mấy canh giờ, nói chuyện một chút với Độc Cô Ly rồi trở về.
Ngón tay thon dài của Độc Cô Ly chậm rãi vén rèm cửa sổ lên, xuyên qua cửa sổ khắc hoa nhìn về phía bóng lưng màu đỏ trong tuyết bên ngoài đại điện.
Y cười khẽ một tiếng, nốt chu sa nơi mi tâm nương ánh Mặt Trời tỏa sáng rực rỡ, đồng tử đen như Mặc Ngọc lại lạnh tựa băng hàn, chưa từng nhiễm một chút cảm xúc nào. Phảng phất thế gian này không có bất cứ thứ gì có thể liên quan đến trái tim y.
"Có vui không? Ngươi chết rồi, ta sẽ rất vui."
Cung nữ trong điện nghe y nói như vậy sợ tới mức quỳ trên mặt đất, canh hạt sen trong tay thiếu chút nữa bị lật úp, nàng không dám mở lời, ánh mắt hoảng sợ, run rẩy đưa lên canh hạt sen: "Chủ tử, bệ hạ sai người đưa tới, nói... Nói rằng để ngài điều dưỡng thân thể."
"Đổ đi."
Ánh mắt Độc Cô Ly lạnh như băng tuyết, không lộ ra một chút ý nghĩ nào, cũng không có liếc mắt nhìn canh hạt sen một cái, đứng dậy đi lướt qua cung nữ kia, dừng một chút, "Thân thể ta không khỏe, gọi Tô Ngọc tới chẩn trị."
"... Vâng." Cung nữ hoảng sợ nhìn canh hạt sen trước mắt.