Trong lòng Khương Trạch có một vị anh hùng
Vô luận là phong mật thư hay là mảnh ngọc bội có khắc chữ “Tố”, thậm chí ngay cả thê nhi của Niếp Hành đang bị áp giải về kinh cũng có chút giấu đầu hở đuôi. Khương Trạch cuối cùng cũng biết kẻ an bài đến tột cùng là đang muốn gì.
Năm đó, khi y điều tra nguyên nhân cái chết của Khương Tố cũng đồng thời điều tra được việc hắn tạo phản, sau đó chính là một lần điên cuồng tẩy sạch toàn bộ quan lại thân cận với phe phái Hữu tướng trước đây. Nếu không phải khi đó vừa lúc đánh hạ xong Tùy quốc, có thể lần nửa trọng tổ cơ cấu triều định, hành động này nhất định sẽ tạo thành hậu quả không thể tưởng tượng. Nhìn tình huống này, có vẻ hành động kiếp trước nếu y đã để lại cho Mỵ Cận và Tông Chính Việt một ấn tượng cực kỳ sâu sắc.
Suốt nửa năm qua, y đều cố gắng đi theo lộ tuyến giả ngu đời trước, như vậy trong kế hoạch của đối phương ước chừng cũng cho rằng y là nhị hoàng tử Khương quốc không hiểu thế sự lúc ban đầu. Vì vậy, nếu muốn hủy diệt một y chưa kịp trưởng thành hung tàn như hậu thế, biện pháp tốt nhất chính là vạch trần bí mật Khương Tố tạo phản.
Mà bí mật này cũng nhất định phải do Khương Trạch đích thân vạch trần.
Lấy sự kiện hành thích mở đầu, Khương Trạch càng tin tưởng người sau lưng thao túng không phải Khương Tố thì càng nhất định phải truy ra người tạo mây làm mưa, như vậy, một ngày nào đó liền thuận theo tự nhiên tra ra chứng cứ Khương Tố tạo phản. Dựa theo cá tính âm ngoan thủ lạt, trong mắt không chứa được một hạt cát của y, chắc chắn Khương quốc phải nhấc lên một màn tinh phong huyết vũ.
Đến lúc đó, cho dù Khương Tố đã buông tha kế hoạch mưu phản nhất định cũng sẽ bị tình thế bức đến bất đắc dĩ xuất thủ. Tiếp theo chính là tình cảnh hai người không chết cũng không dừng.
Hừ, lịch sử sao mà tương tự đến kinh người!
Mới cách đây không lâu, y còn tính toán kế hoạch tương tự với huynh đệ Tùy quốc, thật không nghĩ đến hóa ra cũng có người dùng thủ đoạn tương tự đến tính toán y và Khương Tố..
Chỉ tiếc y đã không phải Khương Trạch tâm trí chưa thành thục, cần phải dùng thủ đoạn thô bạo để phát tiết cảm xúc của kiếp trước. Vì vậy cái kế hoạch có thể coi như hoàn mỹ này đã định trước phải gặp thất bại.
Khương Trạch đứng chấp tay ra sau lưng, thản nhiên nghe tiếng cầu xin tha thứ tê tâm liệt phế của Đình úy sử từ ngoài điện vọng vào, làn mi hơi rũ xuống che giấu sát ý băng lãnh. Trong lúc này lại đột nhiên nở nụ cười.
Đã lâu không gặp —— thủ hạ bại tướng từ kiếp trước.
Vì một trận náo loạn này, buổi lâm triều đầu năm cũng liền bị bịt kín một tầng mây u ám. Đợi đến khi Khương Trạch ra lệnh bãi triều, văn võ quần thần đều vô ý thức dùng ánh mắt tự cho là mịt mờ quét về phía Khương Tố một lần, dường như chỉ cần như vậy là có thể nhìn thấu nội tâm của Khương Tố đến tột cùng là âm u hay phóng khoáng.
Khương Tố lẳng lặng đứng yên tại chỗ, vững như thái sơn.
Cho dù những ánh mắt kia đâm thẳng vào người khiến hắn phát đau, thế nhưng hắn từ sớm đã biết thế nào là “Miệng đời đáng sợ “, cũng biết cả đời này của hắn nhất định đều phải ngược dòng mà đi.
Trong lòng Khương Tố rất bình tĩnh.
Có nhiều chuyện, đã làm liền phải gánh chịu hậu quả tương ứng, mà nếu như mình không làm cũng hoàn toàn không cần lo sợ viễn vông.
Thế nhưng, đợi đến khi hắn bị Khương Trạch kéo về tẩm cung, nhìn những thứ bày trí quen thuộc bên cạnh mình lại bỗng nhiên có chút hoảng hốt. Mấy ngày trước, hắn ôm tâm tình mờ mịt, vội vàng chạy khỏi nơi này, lại không nghĩ ra khi mình quay về chính là dùng cái phương thức chật vật như vậy.
Số phận, thật đúng là khó thể nắm bắt.
Khương Tố tự giễu cong cong khóe môi, hắn nhìn Khương Trạch, bình đạm nói: “Đợi đến khi thê nhi của Niếp Hành được áp giải đến kinh đô, tất cả người trong thiên hạ đều sẽ cho rằng ta là người giật dây. Như vậy, A Trạch… đệ cảm thấy thật sự là do ta làm sao? “
Khương Trạch nhìn hắn, biểu tình trên mặt có chút hỗn loạn nhảy nhót: “Đó là ca ca sao?”
Khương Tố không nói gì, hắn lẳng lặng ngưng mắt nhìn Khương Trạch, đôi mắt sâu thẳm tựa đêm đen.
Khương Trạch hơi ngửa đầu ngưng mắt nhìn hắn trong chốc lát.
Sau đó y híp mắt, giữa biểu tình nghiêm túc của Khương Tố nhón ngẩng đầu hôn hắn một ngụm, lập lại câu nói: “Đó là ca ca sao?”
So với lần đầu tiên hôn Khương Tố ở nửa năm trước, Khương Trạch phát hiện lần này mình đã cao hơn một chút, chí ít không cần phải nhón chân cũng có thể chạm vào đôi môi của đối phương. Cái phát hiện này khiến y mừng rỡ không ít, vì vậy Khương Trạch khoái trá hím mắt một cái, lại ngửa đầu hôn thêm một ngụm.
Đương nhiên, lúc này y đã không thể thỏa mãn với cảm giác ấm áp của đôi môi chạm vào nhau, mà chủ động vươn lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm khóe môi đối phương.
Khương Tố: “…”
Hô hấp của hắn trong nháy mắt thác loạn, tia nhìn càng phát ra sắc thái âm trầm.
Kỳ thực Khương Tố làm sao không biết Khương Trạch thích mình.
Thế nhưng hắn thì sao? Từ lúc mười tuổi đến bây giờ, hắn đã quen xem Khương Trạch là bảo bối quý trọng nhất của mình. Loại tình cảm trước kia luôn bị vây hãm sát biên giới nguy hiểm, vào nửa năm trước theo sự phơi bày của chân tướng mà bắt đầu lên men biến chất, cho đến tận hôm nay, hắn đã vô pháp lảng quên rung động dưới đáy lòng.
Hắn cũng giống như Khương Trạch, ham muốn đối phương mãnh liệt đến không gì sánh được..
Chỉ là như vậy thì sao? Khương Trạch trước giờ vẫn được bảo vệ quá tốt, tuổi tác lại nhỏ không rảnh thế sự bên ngoài, y không hiểu được chuyện cảm tình nào đơn giản chỉ là ‘Ta thích ngươi, ta muốn được cùng ngươi’. Trên thực tế, một khi tình cảm có dính dáng đến chính sự triều đình, dính dáng đến toan tính lợi ích nhất định sẽ vì những lý do thoạt nhìn cực kỳ nông cạn mà dần dần tan rã.
Tựa như nửa năm trước, Khương Phong cứ dễ dàng như vậy tin tưởng vào đống chứng cớ chắp vá, nhận định mẫu phi hắn đã phản bội, thậm chí tại lúc sắp chết còn đem hết những kỷ niệm tươi đẹp mẫu phi của hắn lưu lại bóp méo thành một loại âm mưu dơ bẩn. Khương Tố đã từng căm hận Khương Phong vô tình, hoa mắt ù tai, thậm chí còn tuyệt vọng đến mức tự nhốt mình trong tẩm cung suốt một tháng liền, trong lòng không nhịn được hoài nghi xem hết thảy có phải là kế hoạch do Khương Trạch vạch ra.
Cho dù hiện tại quay đầu nhìn lại, hắn bất ngờ phát hiện hết thảy mọi cảm xúc đều đã theo gió tan đi, vết thương mà hắn ngỡ cả đời vẫn sẽ đầm đìa chảy máu cũng đã bắt đầu kết vảy khép miệng, đã không còn là nổi đau thấu tận xương tủy như lúc ban đầu.
Mặc dù hắn biết Khương Trạch là người vô tội nhất, thế nhưng tất cả mọi chuyện quả thực là vì y mà ra.
Còn hắn, cũng quả thực đã từng nổi lên tâm tư mưu phản.
Nếu như một ngày nào đó, cái người đã bỏ ra toàn bộ tín nhiệm không hề có chút giữ lại này, rốt cuộc cũng phát hiện sự thật là hắn đã từng phản bội. Như vậy giữa bọn họ sẽ phát sinh chuyện gì đây?
Sẽ giống như lời nói của Diệp Nam Bùi? Khương Trạch dưới cơn nóng giận sẽ đem toàn bộ những người có tham dự trong đó tàn sát không chừa? Hoặc là giống như lúc đầu y đã thẳng thắng nói, thuận theo thời thế đem ngôi vị hoàng đế tặng cho mình? Chỉ là bất luận thế nào, giữa bọn họ đều đã xuất hiện một vết rách khó thể hàn gắn.
Cảm tình và dã tâm, từ xưa đã không thể vẹn toàn.
Trong giờ khắc này, hắn ngưng mắt thật sâu nhìn Khương Trạch, ánh mắt mang theo vẻ phức tạp khó thể thăm dò. Đến lúc cất tiếng Khương Tố mới phát hiện thanh âm của mình đã trở nên cực kỳ thô nhám: “Nếu… là ta thì sao?”
Khương Trạch cũng không trực tiếp trả lời vấn đề này
Y đang suy nghĩ nguyên do vì sao ca ca lại hỏi một câu như vậy —— chẳng lẽ lo lắng tương lai lúc y phát hiện việc mưu phản? Vì vậy mới đã nát thì cho tan trực tiếp đến thử một phen?
Khương Trạch nháy mắt mấy cái.
Y nhìn thần sắc buộc chặt của Khương Tố, vẫn tiếp tục dùng móng vuốt ôm chặt vờ vai đối phương, giống như sau ngày trước, lặng yên không một tiếng động dụ dỗ Khương Tố tặng cho mình một nụ hôn sâu triền miên lưu luyến. Cuối cùng mới ngước gò má đã ửng đỏ lên, cực kỳ chấp nhất hỏi: “Không phải nếu, là ca ca sao?”
Khương Tố vô ý thức dùng tay phải vuốt ve gò má của y.
Hắn ngưng mắt thật sâu nhìn Khương Trạch, thực tế lúc này hắn nào còn khả năng phân ra tâm tư mà suy nghĩ, rốt cuộc tiểu hài tử nhà hắn không đúng chỗ nào mới có thể biến thời khắc ép hỏi giằng co nghiêm túc như vậy, phát triển trở thành quá trình cơ hồ ngập tràn hương diễm?
Chỉ là hắn đã bắt đầu thỏa hiệp với Khương Trạch.
Khởi điểm từ lúc Khương Phong tuyên bố tân thiên tử, hắn vẫn sống trong ánh mắt nghi vấn đồng tình của văn võ cả triều, cho dù là Hữu tướng nguyện ý trung thành đến chết cũng luôn dùng cái loại ánh mắt tràn đầy tiếc núi cùng tràn ngập đồng tình nhìn hắn, dường như nếu không chiếm được cái vị trí kia, từ đây về sau hắn liền trở nên không đất dụng võ.
Chỉ có Khương Trạch.
Chỉ có người này mới không biết mệt mỏi rưới vô số ánh dương quang vào góc tối tăm nhất trong tâm hồn hắn, loại cảm giác này thật sự quá ấm áp, quá thư thái, Khương Tố cũng vô pháp ức chế cánh môi cong lên thành một góc độ cực kỳ ôn nhu.
Tất cả mọi thứ đều vì Khương Trạch mà kết thúc.
Hắn xoa xoa gương mặt đã đỏ bừng của Khương Trạch, ánh mắt ôn nhu vô hạn: “Không phải là ta.”
Khương Trạch ôm chặt cổ của hắn, nhẹ nhàng mỉm cười.
Y chợt nhớ đến thiếu niên ngây thơ vô tri kiếp trước, bướng bỉnh chờ đợi Khương Tố quay đầu thương tiếc ôm y, không ngờ chỉ có thể chờ đợi điều ngược lại, bước chân của Khương Tố vậy mà lại trở nên càng lúc càng xa. Chờ đến khi y rốt cục hồi phục tinh thần, muốn nỗ lực đuổi theo mới phát hiện giữa bọn họ từ lâu đã xuất hiện một cái thiên hà vô pháp vượt qua.
Y ngỡ ngàng phát hiện ánh mắt băng lãnh của Khương Tố, đồng thời cũng hiểu được đã không thể quay về lúc ban đầu.
Sau đó, Khương Tố rốt cuộc cũng kế thừa phong thái năm đó của lão sư bọn họtrở thành tân thế hệ chiến thần Khương quốc. Mà Khương Trạch chỉ có thể đứng yên trong hoàng cung, nghe tướng sỹ ra roi thúc ngựa từ tiền phương truyền về công tích vĩ đại của Khương Tố.
Y nghe được người kia hăng hái chỉnh đốn quân đội, nghe được hắn hành quân dàn trận, bày mưu nghĩ kế, nghe được những lời đàm tiếu bình tĩnh khi hắn đem toàn quân Tùy quốc đánh đến hôi phi yên diệt…
Những vinh quang này đều thuộc về Khương Tố. Không ai có thể sánh bằng.
Đôi mắt Khương Trạch phát ra từng tia sáng ôn nhu dịu dàng, y dùng tư thái kiên quyết không gì sánh được ghé sát vào tai Khương Tố, từng lời từng chữ đều như gõ mạnh vào trái tim đối phương: “Đệ biết không phải là ca ca, đệ vẫn biết.”
Trái tim của Khương Tố run rẩy dữ dội.
Hắn cảm nhận được vòng tay của người trong lòng lại siết chặt hơn một chút, cái đầu nhỏ cực kỳ khả ái kia cũng tựa vào hõm vai của hắn, không ngừng rót lời thì thầm vào tai. Sau đó là khí tức nóng ẩm phun nhẹ vào vành tai, khiến gương mặt hắn cũng không khỏi lập tức đỏ bừng.
“Bởi vì trong lòng đệ, ca ca là anh hùng vĩ đại nhất.”
“Anh hùng của ta, cũng chính là anh hùng của cả thiên hạ.”
“Vì vậy ca ca —— “
Vì vậy ca ca, hãy cùng đệ thoát khỏi vũng lầy âm u đau sót này, trở thành nhân vật kinh tài tuyệt diễm như kiếp trước —— sau đó cùng đệ sóng vai!
…….
Lúc này trong lòng Hữu tướng lại là nóng như lửa đốt, lão cho gọi toàn bộ trọng thần và phụ tá dưới trướng đến nhà, một mực chờ đợi Khương Tố trở về.
Từ lúc lão đảm nhiệm vị trí Hữu tướng Khương quốc, gần như chưa bao giờ phải nếm trải cảm giác đứng ngồi không yên như hiện tại, cả một buổi chiều, trong đầu của lão đều không ngừng vang vọng những lời Đình úy sử đã nói trên triều đường. Chỉ là càng nhớ đến những chi tiết đã xảy ra lại càng cảm thấy Khương Trạch dứt khoát trảm thủ ra chúng Đình úy sử thật sự quá thỏa mãn lòng người; thế nhưng đợi đến khi Khương Tố vẫn mãi chậm chạp không về, lão trái lại bắt đầu hoài nghi có phải toàn bộ câu chuyện này đều do Khương Trạch bày ra, ý đồ không đánh mà thắng giải quyết Khương Tố!
Hữu tướng càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, thiếu chút nữa đã thống lĩnh nhân sĩ xông vào trong cung giải cứu Khương Tố rồi.
Cũng may lúc trời chưa kịp tối hẳn, Khương Tố rốt cục cũng xuất hiện.
Một đêm này ánh trăng sầu thảm, chỉ có sao nhỏ đầy trời rạng rỡ sinh huy.
Khương Tố tự mình cầm theo một ngọn đèn g chậm rãi đi đến, cước bộ không nhanh không chậm, thân hình cao to đĩnh đạc. Ánh sao từ trên bầu trời soi sáng đường nét gương mặt hắn, càng khiến hắn có vẻ bình tĩnh thong dong.
Vì vậy, mọi người trong phòng đều bị thần sắc bình thản an ổn của Khương Tố làm cho trấn định lại, cho dù trong mắt một nhóm người vẫn không nhịn được lộ ra thần sắc sầu lo như trước, nhưng đa số đều đã khôi phục tư thái bình tĩnh thanh cao cố hữu.
Khương Tố liếc mắt nhìn một vòng đám đông xung quanh.
Hắn biết xảy ra loại chuyện này, dưới trướng khẳng định sẽ có người tâm tư dị động. Thế nhưng việc này dù sao cũng đã phát sinh, bọn họ tuyệt đối phải làm được việc đến không sợ hãi, giữ lại tâm lực đối phó với càng nhiều tình huống phát sinh tiếp theo sau.
Tối nay hắn xuất hiện tại đây cũng bất quá là để trấn an nhân tâm mà thôi, vì vậy hắn vuốt cằm nói với mọi người một câu “Ta không việc gì, xin các vị hãy sớm nghỉ ngơi”. Đợi đến khi mọi người nói xong một loạt lời khách sáo, hắn mờ mịt ám chỉ cho Hữu tướng bí mật gọi lại một vài người tâm phúc.
Ở ngoài dự liệu của mọi người chính là, Gia Cát Du vậy mà cũng được giữ lại. Trên thực tế, hắn mặc dù không phải tâm phúc của Khương Tố, thế nhưng rốt cuộc cũng là tài hoa xuất chúng, hiểu rõ kinh thương chi đạo, còn thập phần thiện giải nhân ý, trong số thủ hạ dưới trướng Khương Tố cũng là một tồn tại vô cùng trọng yếu. Hiện tại hắn được lưu lại nơi này, trong đó nhiều ít đều có ý tứ muốn trọng dụng lấy lòng.
Những người hiện tại còn lưu lại không vượt quá mười, tràng diện tự nhiên cũng trở nên yên tĩnh. Khương Tố sai người dâng lên một ít bánh ngọt và trà thang: “Không biết chư vị đã dùng bữa tối chưa?”
Thấy mọi người lắc đầu liền nói: “Hiện nay sắc trời đã trễ, các vị liền tùy ý cùng ta dùng chút bữa khuya thôi.”
Mọi người tự nhiên đáp ứng.
Mấy người không nhanh không chậm dùng bánh ngọt lấp đầy bụng, sau đó lại uống một chén canh nóng, sau đó mới nghe Khương Tố chậm rãi nói: “Việc hôm nay trong triều, thiết nghĩ các vị đều đã biết.”
Vài người nhất tề gật đầu.
Khương Tố không dấu vết dò xét sắc mặt những người đối điện, cùng họ đối mắt: “Các vị theo ta thời gian không ngắn, nghĩ đến mọi người đều nguyện ý tin tưởng ta không phải loại người đê tiện âm hiểm, âm mưu hành thích thiên tử vào ngày tế thiên, bỏ mặc lợi ích thương sinh bách tính.”
Những lời này, nếu như vừa rồi hắn làm trò hỏi ra trước mặt toàn bộ phụ tá, cho dù là đông người như vậy nhưng khẳng định tất cả đều không chút do dự mà gật đầu tán đồng, vì vậy cho dù trong lòng bọn họ hoài nghi Khương Tố cũng khó thể giải thích cho rõ. Thế nhưng hiện giờ những người được lưu lại hầu như đều theo hắn đã lâu, hiểu rõ thái độ làm người của hắn, ngoại lệ duy nhất chính là Gia Cát Du từ đầu đến giờ vẫn thập phần thanh tỉnh. Mà những lời này của Khương Tố nói với bọn họ cũng coi như đã thành thật với nhau.
“Có người dự định vu hãm ta, khơi mào tranh chấp giữa ta cùng bệ hạ, muốn làm ngư ông đắc lợi, ta tự nhiên không thể ngồi yên chờ chết. Chỉ là hiện tại ta ở ngoài sáng địch ở trong tối, khó khăn hôm nay muốn tránh né cũng là điều không thể, chỉ có thể khẩn cầu chư vị tương trợ.” Khương Tố nói xong còn đứng dậy cúi người hành lễ, “Thứ nhất, chúng ta cần ổn định dân tâm, phòng ngừa triều đình rung chuyển. Thứ hai, cần phải giúp ta tỏ rõ trong sạch, rũ bỏ hiềm nghi.”
Cùng với khí thế bén nhọn khiến người không dám nhìn thẳng của Khương Trạch hoàn toàn khác biệt, Khương Tố trước giờ vẫn xây dựng hình ảnh tao nhã, chiêu hiền đãi sĩ Vì vậy, mọi người thấy hành động cúi người của hắn đều đứng dậy đáp lễ biểu thị xấu hổ, cam kết đóng góp thực lực ‘non nớt’ của mình.
Cả nhóm người sau khi nói xong mấy lời khách sáo lại lần nữa ngồi xuống, cuộc nói chuyện hiện tại mới coi như tiến nhập chính đề.
Ánh mắt của Gia Cát Du dừng lại trên người Khương Tố, trong phút chốt hắn chỉ cảm thấy vị thanh niên cao to tuấn lãng trước mắt đã có chỗ nào đó không giống. Đợi đến khi có thể nhìn thật kỹ mới phát hiện, sự lo lắng trong đáy mắt đuôi mày của đối phương đã hoàn toàn tan biến, cả người lại tăng thêm không ít khí tức rộng rãi thong dong.
Hơn bốn tháng trước, hắn nhìn thấy một túi gấm, dưới tình huống hoàn toàn không hiểu chút gì về đối phương đã dứt khoát hạ sơn chạy đến đô thành Khương quốc, gặp gỡ cả tân thiên tử cùng tiền thái tử ngộ nan giải của quốc gia này. Sở học của hắn mặc dù thiên hướng chính thống, thế nhưng đối với huyền học vẫn là có chút nghiên cứu am hiểu, lúc đó chỉ cảm thấy đôi huynh đệ này rất có ý tứ. Một người có tử vi tọa cung thiên sát cô tinh, một kẻ lại sở hữu mệnh cách tráng niên sớm thệ, lại hoàn toàn không ngờ được bọn họ sẽ có tạo hóa hôm nay.
Khương Tố tự nhiên có thể cảm thấy được ánh mắt của hắn, cũng không quá để ý mà hỏi: “Xem ra tiên sinh có điều chỉ dạy?”
Gia Cát Du cũng không tỏ ra xấu hổ, trái lại hơi liễm mâu mỉm cười: “Điện hạ quá lời, tại hạ người nhỏ lời nhẹ, không đáng nhắc đến.”
Hắn không hề có thành ý khách sáo một câu, lại nói tiếp, “Chẳng hay trong lòng điện hạ đã có tính toán gì?”
Khương Tố chỉ về phía đông, không chờ Gia Cát Du cất lời đã không chút nghĩ ngợi nói: “Có thể thần không biết quỷ không hay bày ra việc như vậy, tất nhiên không phải dân chúng tầm thường. Hiện tại Tùy quốc nội loạn không ngừng, đã không thể quản việc người khác; quốc quân Hàn quốc uể oải không phấn chấn, vô tâm chính sự; có tâm tư đảo loạn Khương quốc, thất thị hai nước phía đông.”
Tất cả mọi người đều gật gù tán đồng. Rất nghiễm nhiên, từ đại cục mà phân tích, lần hành thích này do hai quốc gia kia an bài hiển nhiên có hiềm nghi lớn hơn một chút.
Bóng đêm trong trẻo nhưng lạnh lùng, không khí trong phòng cũng đặc lại.
Lần lượt những người có mặt đều phát biểu cái nhìn riêng của bọn họ cùng phương pháp giải quyết thích hợp, Khương Tố cũng tiếp thu không ít. Trước khi hắn rời đi còn gọi riêng Hữu tướng lại, một lần nữa cúi người hành lễ với lão: “Chuyện hôm nay, có thể lớn có thể nhỏ. Xin hãy ngoại công dốc hết toàn lực, vì Tố ổn định dân tâm.”
Lúc hắn nói câu này, sắc mặt cực kỳ thành khẩn ngưng trọng, vì vậy Hữu tướng vốn đang muốn hỏi một câu “Sao không nhân cơ hội đoạt lại ngôi vị hoàng đế?” cũng do dự một chút rồi nuốt vào những lời này. Lão cũng đồng dạng khom người, nói: “Thỉnh điện hạ yên tâm, vi thần tự nhiên lo lắng hết lòng.”
Sắc mặt Khương Tố hiện giờ mới khá hơn không ít.
……………
Thuộc hạ dưới trướng Khương Tố đến tột cùng đã làm những gì, tạm thời cũng không nhắc đến. Lại nói đến sau khi Đình úy sử chết được bảy ngày, toàn bộ Đình úy ti đem phủ đệ của gã lật ngược lên để tra xét cũng không tìm ra bất cứ bắng chứng tư thông địch quốc nào. Vì vậy, kết luận điều tra chính là người này chỉ đơn thuần nóng lòng tranh công, bị người lợi dụng, mà kết quả này cũng đã nằm trong sở liệu của Khương Trạch.
Vị Đình úy sử này khẳng định đã bị người giật dây, lợi dụng tâm lý tranh công của gã mà đổ tội lên người Khương Tố. Khương Trạch đã đăng cơ được nửa năm, thế cục triều đình thập phần dễ thấy, Đình úy sử kia tự nhiên nhìn ra được Hữu tướng một mực tranh phong cùng thiên tử, mà người đứng sau lưng lão vốn là Khương Tố.
Gã cũng coi như một kẻ thông minh, đáng tiếc lại bị thông minh hại. Người ta thường nói “Bên cạnh giường mình nào dung kẻ khác ngủ say”, gã phỏng đoán tâm tư Khương Trạch, cho rằng dù y có tín nhiệm Khương Tố, thế nhưng ở chân tướng chuẩn xác được bày ra trước mặt cũng không nắm chắc Khương Tố thực sự thần phục hay không.
Hiện tại cho dù Khương Tố bị ép mưu phản, hổ phù rốt cuộc vẫn ở trong tay Khương Trạch, nhiều lắm chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió. Đến lúc đó, mặc kệ thiên tử lôi đình đại nộ thế nào, triều đình sóng gió bấp bên ra sao, tóm lại cũng không thiếu cơ hội để gã thăng quan tiến tước —— nói không chừng vận khí tốt, còn có thể mò được một chức vụ tương đương Hữu tướng đâu? !
Vì vậy người này liền đem theo tưởng tượng tuyệt vời kia mà lộ ra toàn bộ tin tức của mình, gã hiển nhiên không biết Khương Trạch tuyệt nhiên là tồn tại bất đồng với Khương Phong, cũng không biết kỳ thực Khương Trạch từ sớm đã nhìn thấu tất cả.
Bảy ngày sau, khi Đình úy đem tất cả kết quả điều tra dâng lên cho Khương Trạch, bất quá chỉ lấy được một cái gật đầu mạn bất kinh tâm của Thiên tử mà thôi.
… Sự trầm mặc bất thường không khỏi khiến kẻ khác sởn cả gai ốc.
Đến ngày thứ mười, thê nhi của Niếp Hành rốt cục cũng bị áp giải nhập kinh, Khương Trạch lại một lần nữa không chút bất ngờ mà chiếm được hai cổ thi thể.
Có người nói thê tử Niếp Hành từ biết vô vọng, đầu tiên dùng trâm cài đâm chết hài tử chưa đầy năm tuổi của mình, sau đó tự sát.
Vụ án hành thích cứ như vậy khép lại tại đây.
………..
Khương quốc tháng ba, mùa xuân ấm áp tràn về đại địa, vạn vật cũng theo đó sống lại.
Không quá nửa tháng, một góc băng sơn bị vạch trần của vụ án hành thích cũng theo cái chết của thê nhi Niếp Hành trở nên càng khó phân biệt.
Tuy rằng Khương Trạch cũng không hạ bất cứ mệnh lệnh phong khẩu gì, thế nhưng cả triều văn võ đều len lén nhìn Thiên tử bĩnh tĩnh thong dong trên long ngai, ánh mắt dò xét nét mặt đông lạnh của Khương Trạch, sau đó đều tự bấm bụng nhắc mình nói năng thận trọng. Vì vậy, sự kiện trước đây bị dân chúng đô thành vô tri biến thành việc trà dư tửu hậu, hiện tại lại bởi vì triều đình bất động thanh sắc mà nhạt nhẽo cả đi.
Mà những dân chúng kia cũng chưa từng phát giác, đám người thích kích động kẻ khác kia đều lặng lẽ biến mất vô tung theo mùa xuân ấm áp tràn về.
Nếu đã hiểu rõ ý đồ chân thực của kẻ giật dây phía sau, đồng thời Khương Tố cũng có ý định khống chế việc này, Khương Trạch liền vô tâm truy tra những thứ ngụy trang trên mặt nổi trong sự kiện Niếp Hành. Y thẳng thắng vung tay đưa lực lượng thâm nhập Tề quốc, nỗ lực tìm kiếm một ít kẽ hở, hoàn lại cho đối phương một đại lễ.
—— Thám tử lúc trước y cài vào Tề quốc truyền về tin tức: Từ tháng mười một năm ngoái, Thiên tử Tề quốc Tông Chính Việt bỗng nhiên lâm trọng bệnh, thậm chí ngay cả thượng triều hằng ngày cũng gặp khó khăn. Vì vậy, dưới tình huống bất đắc dĩ, quốc sự Tề quốc đều do Hữu tướng tạm chấp chưởng đại quyền xử lý, Tả tướng đi theo phụ tá, mà Tông Chính Việt lại nằm suốt trên giường an tâm dưỡng bệnh. Cho đến tận ngày tế thiên mới ‘vừa vặn khỏi bệnh’ mà trở về chấp chưởng tế lễ.
Tông Chính Việt niên kỷ vào khoảng tứ thập, hắn đăng cơ đã hơn mười năm, đủ để đem trên dưới Tề quốc nắm giữ trong lòng bàn tay, vì vậy việc thao túng tin tức với văn võ triều thần suốt một tháng cũng không phải là không thể. Đương nhiên, Khương Trạch biết rõ Tông Chính Việt trong khoảng thời gian này tuyệt đối không có khả năng bị đau bệnh quấn thân, như vậy tự nhiên là hắn đã đi làm việc gì đó không tiện tuyên dương ra ngoài.
Mà đợi đến khi tin tức cách một Hàn quốc truyền về đến tai Khương Trạch, phỏng chừng tất cả đã trần ai lạc định từ lâu.
Như vậy, vấn đề chính là: Trong đoạn thời gian đó, Tông Chính Việt rốt cuộc đã đi đâu?
………..
Trung tuần tháng ba, khi nghênh xuân hoa nở rộ nụ nụ cười ẩn ẩn tơ vàng của mình trên khắp bầu trời Khương quốc, phủ đệ của Khương Tố rốt cuộc cũng lần nữa hoàn công.
Phủ đệ trước đây của hắn ngay lúc sắp hoàn công lại mạc danh kỳ diệu phải đi lấy nước mà đổ nát, cho đến hôm nay vẫn chưa điều tra được thực hư. Cho nên lần này sau khi xây dựng xong triều đình cực kỳ để bụng, thậm chí còn phái ra một chi tiểu đội năm mươi người đến bảo hộ, phòng ngừa ngôi phủ đệ yếu ớt này lần nữa gặp phải thiên tai nhân họa gì đó.
Đương nhiên, loại xác suất này đương nhiên chính là cực nhỏ, đợi đến khi Tông chính phủ dâng lên cho Thiên tử ngày tháng thích hợp để chuyển nhà thì Khương Tố lại lần nữa nhìn thấy một tiểu hài tử nước mắt lưng tròng, biểu tình ủy khuất khóc không ra nước mắt nhìn mình.
Khương Tố khẽ thở dài một hơi.
Hắn xoa xoa tóc Khương Trạch, cũng không phát hiện mình đã bị tiểu hài tử làm hư mà nâng cằm y lên hôn một ngụm: “A Trạch có ngoan hay không?”
Khương Trạch bĩu bĩu môi không nói lời nào.
Vì vậy Khương Tố lại hôn y một ngụm: “Ngoan chút nào, được không?”
Đáng tiếc người nào đó cũng không giống như lúc đầu thuần lương dễ gạt, chỉ càng bày ra vẻ ủy khuất, đợi đến khi lừa được một chuỗi những lời ôn nhu nhỏ nhẹ cùng với hàng loạt bảo chứng mới miễn cưỡng đồng ý để Khương Tố dọn đến phủ đệ mới chỉ cách một bức tường.
Lúc trước bởi vì thất thế, phủ đệ đầu tiên của hắn được chọn tại một tòa nhà sát biên giới tôn thất, cách hoàng cung một khoảng khá xa. Thế nhưng sau khi phủ đệ bị hủy, Thiên tử thịnh nộ, có lẽ Tông chính phủ phát giác tình nghĩa Khương Trạch đối với hắn là cực kỳ sâu sắc, liền theo đó vuốt mông ngựa mà đem phủ đệ xây ngay bên cạnh hoàng cung. Nếu đứng ở trong tòa lầu cao nhất ở hoàng cung, thậm chí có thể nhìn thấy bóng người lui tới trong phủ đệ Khương Tố.
Mười một ngày sau, Khương Tố chính thức rời khỏi hoàng cung, tiến nhập tân phủ đệ.
Đã là thăng quan chi hỉ, tự nhiên cũng cần mở tiệc chiêu đãi tứ phương. Thế nhưng bởi vì Khương Phong băng hà chưa được ba năm, hắn chỉ mở một buổi tiệc chay đạm bạc mời thân hữu và số ít thủ hạ đắc lực dưới trướng. Đợi đến khi trăng ngả về tây, rốt cuộc làm xong hết mọi xã giao trở về phòng, Khương Tố liền phát hiện một người mặc áo trong màu nguyệt bạch đang lắc lư đôi chân trắng noãn lăn qua lăn lại trên giường của mình.
Khương Tố : “…”
Ánh trăng từ ngoài cửa sổ chênh chếch chiếu vào gương mặt gần như ngốc lăng của Khương Tố, chờ đến khi Khương Trạch dùng đôi mắt so với ánh trăng còn trong trẻo hơn vài phần nhìn qua thì Khương Tố giống như bị dội nước sôi mà vội vã đóng chặt cửa phòng. Sau đó hắn còn chạy qua khép lại phiến cửa sổ đang mở bên cạnh, hít sâu một hơi, nói: “… A Trạch sao lại ở chỗ này?”
Khương Trạch giống như hoàn toàn không hiểu gì cả, lắc lắc ngón chân: “Đệ sợ ca ca không thấy đệ thì không ngủ được. “
Y nói rất có đạo lý, Khương Tố cư nhiên không lời phản bác.
Vì vậy, Khương Tố chỉ có thể đem Trương Di tùy tiện để cho tiểu hài tử xuất cung ghi nhớ một khoản trong lòng, sau đó bật cười lắc đầu, cởi áo khoác nằm vật xuống bên cạnh Khương Trạch.
Thế nhưng một đêm này, Khương Trạch cũng không định đơn giản để Khương Tố đi ngủ.
Y kéo kéo gò má Khương Tố, đợi đến khi ca ca nhà mình híp mắt nhìn sang liền tỏ vẻ cực kỳ thần bí, cẩn cẩn dực dực lấy từ áo lót ra một cuộn cẩm bạch.
Đợi đến khi Khương Trạch mở ra, Khương Tố nhìn rõ nội dung bên trong xong chỉ có thể câm lặng: “…”
Hắn rất nhanh đen mặt đoạt lấy cuộn cẩm bạch kia, hai tay đột nhiên dùng sức xé làm hai nửa. Lại nhìn thấy bộ dạng hai mắt mở to như thú non bị kinh hách của Khương Trạch ngơ ngác nhìn mình, chỉ đành sốt ruột ôm người vào trong lòng, nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ “Ngủ đi”.
—— Ngày đó lúc Khương Trạch hỏi Trương Di đông cung đồ, hắn vốn tưởng đó chỉ là thiếu niên hiếu kỳ mà thôi, nào ngờ thời gian bất quá không đầy một tháng, y cư nhiên có thể tìm được đông cung đồ mới từ nơi khác, thậm chí còn nhét vào trong ngực, lén lút trốn ra khỏi cung, cùng hắn đêm khuya giao lưu tham khảo? !
Khương Tố cảm giác mình sắp bùng nổ rồi!
Hắn thật sự rất muốn đem Khương Trạch áp trên giường hung hăng đánh cho vài cái, để y chấm dứt đám tâm tư bừa bộn kia đi, thậm chí còn muốn giết chết những kẻ đã đưa thứ này cho Khương Trạch! Thế nhưng đợi đến khi hắn tỉnh lại từ trong một đám vấn đề giáo dục hài tử tuổi hiếu kỳ thì người trong lòng đã hô hấp nhẹ nhàng, cực kỳ thoải mái chìm vào giấc ngủ, phát ra từng tiếng khò khè nho nhỏ.
Khương Tố nhìn vào gương mặt say ngủ không chút phòng bị trong lòng mình, nhẹ nhàng thở dài một hơi, sau đó cẩn cẩn dực dực thay đổi tư thế thoải mái một chút, lần nữa ôm người vào trong ngực.
Sau đó hắn nghĩ, trên thế giới làm sao lại có người như Khương Trạch vậy chứ?
————————————-
/ Tạo mây làm mưa: Nguyên văn ‘Phiên thủ phúc vân’, trích từ câu “Phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ” (翻手为云、覆手为雨). Ý nghĩa của thành ngữ này là chỉ sự thay đổi như chong chóng, không biết đâu mà lần. Nghĩa bóng chỉ những người hay thủ đoạn, phản phúc, lèo lái, đảo điên. Nó có xuất xứ từ bài thơ “贫交行” [Bần giao hành] của甫 (Đỗ Phủ).
Phiên âm:
Phiên thủ vi vân, phúc thủ vũ,
Phân phân khinh bạc hà tu sổ?
Quân bất kiến Quản Bão bần thì giao,
Thử đạo kim nhân khí như thổ.
Dịch nghĩa
Nghiêng bàn tay làm mây, úp bàn tay làm mưa.
Bọn người khinh bạc cần chi đếm.
Bạn chẳng thấy Quản Trọng và Bão Thúc Nha bạn với nhau lúc nghèo.
Đạo ấy người đời nay vứt đi như vứt hòn đất
/ Trà thang: Có vẻ giống như một loại canh, mình không biết món này nên chỉ có thể search hình, thế nhưng hình ảnh cũng quá nhiều thể loại nên đành chọn một tấm mình cho là khả thi nhất mang vào đây.
fcddaaecebebedbc
/ Phong khẩu: Cấm nói.
/ Nghênh xuân hoa: Một loại hoa báo xuân của Trung Quốc, thuộc họ lài, bề ngoài khá giống hoa mai miền Nam.
nxfzqfulfmmx
Published by: ổ mèo lười
đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười