Đế Trường Trạch

chương 24

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tâm tư của người trẻ tuổi bây giờ thật khó mà cân nhắc nha

Dưới ánh đèn bập bùng run rẩy, Khương Tố lẳng lặng ngưng mắt nhìn Khương Trạch.

Thời gian nhẹ nhàng trôi qua, chỉ chớp mắt một cái đệ đệ của hắn đã từ tiểu hài tử khả ái biến thành dáng dấp thiếu niên tinh xảo xinh đẹp ngày hôm nay. Thân hình của y cao gầy thon dài, dung mạo rực rỡ tựa thuấn hoa, khí chất diễm lệ bức nhân, y chính là người đẹp nhất thiên hạ.

Ngày đó Khương Tố đã nói với Diệp Nam Bùi, hắn đã sớm có người trong lòng, vì vậy không có khả năng hứa hẹn một lời với đối phương. Mà con người kia, từ lúc còn nhỏ đến bây giờ vẫn luôn vững vàng chiếm trọn toàn bộ đường nhìn cùng tâm thần của hắn, hắn hoàn toàn không có khả năng đem tình yêu đó phân chia cho bất luận kẻ nào.

Khương Trạch vốn là tồn tại độc nhất vô nhị trong thiên hạ.

Ánh mắt Khương Tố bất chợt sâu hơn, hắn nhắm mắt lại rồi ngửa đầu ra sau, nét mặt lộ ra một chút mệt mỏi: “Ngoan, đừng ồn ào nữa, đi ngủ thôi.”

Khương Trạch cười nhẹ không thèm để ý đến Khương Tố.

Y nhẹ nhàng gỡ mũ miệng trên đầu xuống.

Mái tóc đen kịt như màn đêm lẳng lặng rơi xuống sau lưng, gần như hòa thành một thể với lễ phục huyền sắc, càng làm nổi bậc khuôn mặt băng cơ ngọc cốt của y.

Khương Tố tựa hồ cảm thấy mình ngửi thấy một luồng hương thơm phát du mát lạnh từ xa truyền tới.

Mắt của hắn khe khẽ run rẩy rồi mới mở ra.

Lúc này Khương Trạch đã bắt đầu vũ động thân thể.

Khương Tố biết đối phương đang nhảy chính là 《Vân môn chi vũ》trong ngày tế thiên. Thân ảnh của Khương Trạch phiêu hốt như tiên tử, động tác chậm rãi mà nhẹ nhàng vô hạn, biểu tình cũng tuyệt nhiên tràn đầy thành kính thánh khiết.

Khương Trạch vẫn mở to mắt nhìn Khương Tố, đồng tử của y trong trẻo lấp lánh không gì sánh được.

Vân môn chi vũ, dâng cho thượng thiên, vốn yêu cầu người hiến vũ trong lòng phải có vô hạn kính ý. Mà Khương Tố trong lòng y chính là ánh trăng chí cao vô thượng, vì người này mà hiến vũ, tự nhiên không chê vào đâu được.

Khương Tố lẳng lặng nín thở, giờ phúc này hắn giống như đang bị mê hoặc, chập rãi ngồi thẳng người lên, tầm mắt không hề di chuyển chiếu thẳng vào Khương Trạch.

Ngoài điện khắp nơi đèn đuốc sáng choang.

Trong điện một mảnh mơ hồ bối rối.

Khuôn mặt của Khương Trạch ẩn mình trong ranh giới giữa tối và sáng, phảng phất giống như bị một tầng sương trắng như có như không bao phủ, chỉ có mũi chân trắng nõn oánh nhuận cùng với mắt cá thỉnh thoảng lộ ra dưới làn váy màu son. Lòng dạ của Khương Tố phảng phất cũng không tiếng động hòa vào vũ điệu của người trước mặt cùng nhau nhảy nhót.

Nửa kín nửa hở, tựa có tựa không, vốn là thủ đoạn tốt nhất trên đời để mê hoặc lòng người.

Cứ như vậy, Khương Trạch thất thần trong nháy mát.

Chỉ thấy Khương Trạch bắt đầu rời khỏi ranh giới quang ám phân chia, Khương Tố dần dần có thể nhìn rõ dung nhan trong trẻo của đối phương, rồi lại thấy y vươn ra bàn tay phải phảng phất cũng được bao bọc bởi làn sương mờ ảo đang phát sáng kia.

Hắn bỗng nhiên ý thức được —— Khương Trạch đang mời gọi chính mình.

Chờ đến khi Khương Tố hồi phục tinh thần lại, cũng không biết là ai chủ động trước —— nói chung hắn đã đem người kia đặt xuống dưới thân, tùy ý gặm cắn đôi môi mềm mại diệu kỳ ấy.

Hắn có thể cảm thấy được huyết dịch toàn thân đều đang điên cuồng kêu gào xông thẳng vào từng ngóc ngách cơ thể, đây là cái loại cảm giác phảng phất như chỉ một khắc sau da đầu của hắn sẽ bị xung động cùng khoái lạc làm cho nổ tung, cũng có thể nói, hiện tại cả người của hắn đều đã chạm đến cực hạn.

Khương Tố rõ ràng cảm nhận được đôi bàn tay mát lạnh của Khương Trạch chạm vào da thịt nóng hổi như lửa đỏ của mình, dùng một loại lực lượng không nặng không nhẹ vuốt ve bụng dưới của hắn. Chỉ là hành động này không chỉ không thể giảm bớt cảm giác khô nóng khó nhịn mà còn càng thêm kích thích xao động đối khát trong thân thể dâng tràn.

Bàn tay của Khương Trạch lại tiếp tục trượt xuống phía dưới tìm kiếm.

Khương Tố đột ngột bắt lấy bàn tay đang tác quái của Khương Trạch, dùng một tư thái không cho phép phản kháng cố định lại trên đỉnh đầu đối phương. Sau đó bàn tay của hắn lại lần nửa mô phỏng hành động của Khương Trạch, vô sự tự thông cởi bỏ lễ phục của y, thâm nhập vào sâu trong áo lót. Còn dùng đầu ngón tay được phủ một lớp chai mỏng của mình đùa bỡn đầu nhũ đối phương, thẳng đến khi vật nhỏ kia hoàn toàn đứng thẳng lên liền vô thức bấm mạnh một chút.

Hắn liền nghe được người dưới thân phát ra một tiếng khóc thét rên rỉ ngọt ngào.

Khương Tố dùng giác quan bén nhạy của mình cảm nhận nhịp hô hấp kịch liệt của Khương Trạch, từng làn hơi nóng bỏng gấp rút phả thẳng vào mặt hắn.

Cứ thế hương tựa u lan.

Cứ thế mặc người đùa bỡn.

Khương Tố ép buộc chính mình tỉnh táo lại, hắn cưỡng chế bàn tay đang dán trên ngực Khương Trạch lui ra, buông lỏng gông cùm khống chế thân thể đối phương.

Hắn chỉ thấy được cả cơ thể Khương Trạch đều bởi vì động tình mà nhẹ nhàng run rẩy.

Thế nhưng hắn còn có nhiều thứ vẫn chưa hiểu rõ ràng —— hắn không biết Khương Trạch ở phương diện này thật sự đã đủ thành thục hay chưa, nếu hôm nay hắn giữ lấy Khương Trạch, như vậy mặc kệ sau này Khương Trạch muốn cùng hắn cả đời hay lựa chọn rời khỏi, hắn tuyệt đối không thể buông tay.

Khương Tố dùng bàn tay khẽ lau đi nước bọt trong suốt bên khóe môi Khương Trạch, đôi mắt tối tăm khó lường: “A Trạch, đệ rốt cuộc…”

Khương Tố vẫn không nói ra.

Bởi vì Khương Trạch lại mở to đôi mắt mê ly thất thần của mình, khóe môi ướt át sưng đỏ khẽ nhếch, vô ý thức dùng đầu lưỡi mềm mại của mình liếm khẽ ngón tay hắn.

Khương Tố hít sâu một hơi, dứt khoát đứng dậy rời đi.

Hắn lại một đêm không về, đồng thời trong năm ngày kế tiếp hoàn toàn không hề xuất hiện trước mặt Khương Trạch lần nào nữa.

Mà Khương Trạch cả ngày ghé vào trên án kỷ, hai mắt vô thần ngơ ngác nhìn vào khoảng không trước mặt.

Rất hiển nhiên, xúc cảm chưa từng trải qua mấy hôm trước khiến vị Thiên tử cả hai kiếp đều thủ thân như ngọc chịu rung động rất lớn. Y thậm chí đã bắt đầu hiểu được đám hôn quân yêu mỹ nhân không yêu giang sơn trong lịch sử đến tột cùng đang suy nghĩ điều gì.

Thế nhưng dù sao cũng là vô dụng.

Tuy rằng mở đầu và quá trình đều phát triển đúng theo dự kiến của y, thế nhưng vì sao kết cục lại hoàn toàn trái ngược? Lúc đó bọn họ đều đã như vậy, y rõ ràng cảm giác được thân thể Khương Tố đã có biến hóa, huống chi y là một mỹ nhân như hoa tựa ngọc đã tình nguyện nằm dưới thân đối phương, vì sao Khương Tố lại còn dừng lại, dứt khoát rời đi?!

Phải nói là nghị lực Khương Tố cường đại hay là lực hấp dẫn của y… Không thể nào, y đã học trộm nhiều bản lĩnh câu dẫn người như vậy, không có khả năng thiếu sót!

Thế nên, chẳng lẽ muốn y chủ động nhào qua ăn tươi ca ca nhà mình?

Khương Trạch giật mình lắc đầu lia lịa.

… Y có thể sao?

Tuổi trẻ hiện nay nha, tâm tư thật sự quá khó cân nhắc rồi.

………..

Vì vậy, hưu mộc sau năm mới đến ngày thứ ba, Khương Trạch liền yêu cầu Trương Di tìm cho mình một ít đông cung đồ, đồng thời ý vị thâm trường nhìn đối phương, cùng còn dặn thêm một câu: “Không cần nói cho ca ca biết.”

Trương Di kỳ thực phi thường không muốn để ý đến y.

Thế nhưng nhìn vẻ mặt dối trá “Nói cho ca ca liền giết chết ngươi nha” của người đối diện, Trương Di cũng đồng dạng phi thường sốt ruột. Nghe nói người này là do chủ tử nhà mình nuôi lớn, cũng không biết bản lĩnh mở to mắt nói dối này đến tột cùng học được từ ai đây!

Nói chung chúng ta có thể tạm thời không nhắc tới tâm trạng uất ức xoắn xuýt của Trương Di, bởi vì cho dù gã không tình nguyện đến thế nào vẫn phải sai người đem việc này báo lại cho Khương Tố. Vì vậy hắn đợi được thủ hạ đem về mấy phần họa ảnh nam nữ cực kỳ tả thực lại có chút mịt mờ.

Trương Di : “…”

Gã diện vô biểu tình đem mấy tấm họa ảnh ném cho Khương Trạch, chờ đến khi Khương Trạch chán ghét dùng cán bút lật qua nhìn xem một vòng, rốt cuộc cũng hiểu được nguyên nhân ngày ấy Khương Tố rời đi. Xem đống họa ảnh thuần sắc nam nữ kích tình này, xem ra ca ca sợ y tương lai hưởng qua tư vị nữ tử liền chán ghét nam nhân không đủ lạc thú sao?

……

Mồng sáu, quần thần thượng triều.

Năm ngày hưu mộc, chính vụ mặc dù không đến mức chất cao như núi, thế nhưng tất nhiên sẽ xuất hiện trình độ ứ đọng nhất định, vì vậy ngày hôm nay tuyệt đại bộ phận thần tử đều không có sự vụ gì trình tấu, lâm triều cũng bất quá là một lần dạo chơi ra mắt, nhắc nhở mọi người cần điều chỉnh lại trạng thái, tiếp tục cần cù mà thôi.

Ngày hôm nay, Khương Trạch rốt cuộc cũng lần nữa nhìn thấy Khương Tố.

Tròn trịa năm ngày, đợi đến khi rốt cuộc cũng nhìn thấy đối phương mới rõ ràng mình tột cùng có bao nhiêu tưởng niệm hắn. Thậm chí Khương Trạch chỉ hận không thể giam người vào thâm cung, ngày đêm ôn tồn, khiến hắn cho dù trong chốc lát cũng không thể ly khai chính mình.

Bất quá những suy nghĩ trong lòng, Khương Trạch chưa bao giờ hiển lộ nửa phần, y vẫn trước sau như một biểu thị vẻ lười biếng nhàn tản, truyền một câu “Vô sự bãi triều”, ánh mắt thủy chung vẫn không rời khỏi người Khương Tố.

Lại hết lần này đến lần khác, có người mắt không đủ sắc biểu thị có bản tấu cần dâng lên.

Người khải tấu chính là Đình úy sử, bộ hạ trực thuộc của Đình úy, việc như thế nào vẫn chưa khiến cả triều văn võ gợn lên bất cứ bọt nước gì, ngay cả Khương Trạch cũng là tùy ý phất tay bảo hắn có chuyện mau nói, lại không ngờ tin tức nghe được đủ khiến cả triều đình rung chuyển. Đình úy sử bẩm báo: “Một ngày trước, thám tử thâm nhập Tùy quốc điều tra án kiện hành thích đã ra roi thúc ngựa đuổi về, mang theo vật chứng đại biểu thân phận người sau màn. Vì vậy hiện tại, thần xin văn võ cả triều đứng ra làm chứng, vạch trầm bộ mặt người mang ý đồ bất chính, mua danh chuộc tiếng.”

Khương Trạch vô ý thức nâng mi ngưng mắt nhìn người này, ngón trỏ tay phải cũng bắt đầu gõ gõ thành long ỷ.

Bởi vì Đình úy tra ra thân phận của Niếp Hành, y sợ Khương Tố phát hiện mình có thể điều động Thiên Long vệ nên đã dùng tốc độ nhanh nhất rút người đang điều tra ở Tùy quốc trở về, cho nên hiện giờ vẫn chưa có đủ tin tức hữu dụng. Y chỉ dò la được có người cho Niếp Hành một số tài phú rất lớn, đồng thời còn đưa vợ con gã di dời đến địa phương ẩn mật khác.

Thế nhưng rốt cuộc là Tông Chính Việt hay là Mỵ Cận, y vẫn hoàn toàn không nhìn ra như trước. Nếu đã như vậy chẳng bằng tương kế tựu kế.

Y nhíu mày: “Ngươi nói.”

Trương Di lấy ra bảng tấu Đình úy sử thượng trình dâng lên cho Khương Trạch. Đợi đến khi y mở ra đọc qua một lần, liền dùng ánh mắt khó hiểu liếc nhẹ về phía Khương Tố, đạm nhiên nói: “Đây là vật chứng ngươi đã nói?”

Khương Tố bỗng nhiên có dự cảm bất thường.

Sau một khắc, quả nhiên nghe Đình úy sử nói: “Tự nhiên không chỉ có như vậy! Bệ hạ mời xem khối ngọc bội này, đây là thứ tìm được trên người vợ con của Niếp Hành!”

Cả sảnh đường trong nháy mắt chìm trong không khí tĩnh mịch quỷ dị.

Sắc mặt Khương Tố cũng không kiềm được mà biến đổi.

Tuy rằng hắn đứng ở tận phía sau, thế nhưng với thị lực bén nhạy của mình tự nhiên có thể nhìn thấy được trên khối ngọc bội này có khắc một chữ “Tố”!

Cùng lúc đó, hắn nghe được Đình úy sử la lớn: “Không sai! Kẻ bụng dạ khó lường an bày thích khách ám sát bệ hạ trong lễ tế thiên —— chính là Khương Tố!”

Cả sảnh đường tiếp tục chìm trong tĩnh mịch.

Mọi người đều dùng nhãn thần không thể tin tưởng nhìn Khương Tố.

Chỉ có Khương Trạch không chút gợn sóng lật xem khối ngọc bội có khắc một chữ “Tố” được Trương Di cứng ngắc trình lên.

Y không có tân lực nhìn Khương Tố mà chợt siết chặt nắm tay.

Vì vậy cả triều đình vốn đang yên lặng như mộ địa, bỗng vang lên vài tiếng động nhỏ vụn trầm thấp khiến người nghe sởn cả gai ốc. Chờ đến khi mọi người hoàn hồn chỉ thấy được Thiên tử chậm rãi mở từng ngón tay trắng mịn như bạch ngọc của mình ra, mà thứ gọi là vật chứng kia đã biến mất không thấy vết tích, chỉ có một nắm bột phấn khó có thể xách định nguyên hình từ lòng bàn tay y chảy xuống.

Đồng tử của Khương Tố triệt để co rút.

Khương Trạch đứng dậy.

Động tác của y rất chậm rãi, Thái úy chợt nhớ đến vài hôm trước khi tế tổ, khí thế của thanh bảo kiếm gia truyền phủ đầy bụi khi được lão rút ra cũng phảng phất sắc bén bức nhân như vậy. Cho đến khi mũi kiếm hoàn toàn ra khỏi vỏ, thậm chí khiến người ta sinh lòng kính sợ mà không dám nhìn thẳng vào duệ phong của nó!

“Chứng cớ gì, toàn là tà thuyết hoặc chúng.” Khương Trạch nhàn nhạt ngưng mắt nhìn Đình úy sử sắc mặt đại biến, đột nhiên lộ ra một nụ cười khát máu, “Kéo xuống —— trảm lập quyết.”

————————–

/ Phát du: Loại dầu gội hoặc dầu xả làm từ hoa cỏ thiên nhiên của cổ đại.

/ Đông cung: Tranh ảnh miêu tả chuyện phòng the

/ Duệ phong: Tia gió bén nhọn, có thể hiểu là kiếm khí.

Published by: ổ mèo lười

đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười

Truyện Chữ Hay