Vừa rời khỏi Yên Vũ các, Tuấn Tú đã đi thẳng đến Biệt uyển.
.
Ta nhất định phải đi! Nhất định phải tìm hiểu xem đang có chuyện gì xảy ra! Kim Tuấn Tú ta không muốn bản thân bị người khác coi là kẻ ngu đần, chẳng hay biết một chuyện gì!
.
Kỳ thực, từ cuộc hội thoại giữa hai người hạ nhân, Tuấn Tú cũng loáng thoáng nghe được một số thông tin, biết được Hữu Thiên tựa hồ đã mua một tiểu quan. Mặc dù ta không hiểu tiểu quan là loại người thế nào, nhưng ta có thể chắc chắn kẻ đó có đôi mắt giống hệt Tại Trung ca!
.
Nếu là như vậy, phải chăng Hữu Thiên có tình cảm với tiểu quan đó? Liệu rằng bởi vì người giống với Tại Trung ca kia, mà Hữu Thiên sẽ càng ngày càng thêm lãnh đạm với ta?
.
Ta không muốn! Dù có thế nào, ta cũng tuyệt không muốn sự tình đi đến mức này!
...
.
Với khinh công bậc nhất, rất nhanh Tuấn Tú đã đứng trước đại môn Biệt uyển. Còn người do Lương Nhi phân phó quả thực chẳng thể theo kịp với tốc độ của cậu, nhân ảnh vẫn chưa thấy bóng dáng!
.
Tuấn Tú đang muốn đi vào Biệt uyển, nhưng khi vô tình nhìn qua một bên, cậu trông thấy Hữu Thiên đang cùng một thiếu niên tay cầm chong chóng từ đằng xa đi về phía Biệt uyển. Tuấn Tú nhất thời chấn động, trong lúc vô thức, bản thân đã tự động trốn vào một góc cách đó không xa, nhãn thần không dời khỏi Hữu Thiên và thiếu niên kia dù chỉ mảy may.
.
Lúc đó, Hữu Thiên đang cùng thiếu niên kia vừa tản bộ vừa nói chuyện, tựa hồ rất hài lòng. Người thiếu niên thi thoảng lại nghịch ngợm như tiểu hài từ, thổi chong chóng, mỉm cười cực kỳ ngọt ngào. Còn Hữu Thiên thì dùng ánh mắt tràn đầy nhu tình, chăm chú quan sát thiếu niên, như thể gã càng nhìn gắt gao bao nhiêu, thì có thể xuyên thấu qua người kia bấy nhiêu, và từ đó thấy được thân ảnh của một người khác.
.
Chứng kiến nhãn thần vô cùng ôn nhu đó của Hữu Thiên, Tuấn Tú chỉ cảm thấy lồng ngực co rút từng cơn, đau đớn đến không thể hô hấp. Ánh mắt đó... từ trước đến nay, chẳng phải ngoài Tại Trung ca, huynh chưa từng dành cho bất cứ người nào khác sao? Vậy mà hiện tại, huynh cư nhiên... – Tuấn Tú rời ánh mắt khỏi Hữu Thiên, chuyển sang thiếu niên đi bên cạnh, cẩn thận tỉ mỉ quan sát dung mạo của người kia.
.
Đôi mắt đó! Thực sự là đôi mắt đó! Sao có thể giống Tại Trung ca như vậy? Mâu tử như thủy, thanh triệt mà thấu minh. Chỉ có duy nhất một điểm bất đồng với Tại Trung ca, là ánh mắt kia thiếu đi sự lãnh nhiên!
.
Hữu Thiên và thiếu niên cùng đi vào Biệt uyển, dần biến mất khỏi tầm mắt của Tuấn Tú. Tuy người đã đi mất, nhưng Tuấn Tú vẫn như cũ ngơ ngác, cả người ngây ngẩn nhưng ánh mắt vẫn nhìn chăm chú về phía đại môn Biệt uyển.
.
Nguyên lai là như thế sao, Phác Hữu Thiên?
.
Trong ngực huynh, vị trí của Kim Tuấn Tú ta quả thực chẳng thể sánh được với một kẻ có đôi mắt giống Tại Trung ca, đúng không?
.
Bất tri bất giác, hai hàng thanh lệ đã tuôn rơi.
.
"Tuấn Tú công tử?" – Lương Nhi lúc này mới đuổi kịp được Tuấn Tú. Nhưng khi trông thấy lệ ngân trên gương mặt cậu, ai cũng có thể đoán được việc Tuấn Tú đã trông thấy dung mạo của người tiểu quan kia. Lương Nhi chính là không phát giác được biểu tỉnh trên gương mặt mình lúc này có bao nhiêu thương tiếc.
.
"Ngươi sao vậy? Cảm thấy ta rất đáng thương hại ư?" – Tuấn Tú xoay người nhìn Lương Nhi"Ta nói cho ngươi biết! Kim Tuấn Tú ta không cần người khác thương hại!"
.
Tuấn Tú nói xong liền nhanh chóng ly khai.
.
"Tuấn Tú công tử!" – Lương Nhi vội vàng đuổi theo.
.
"Đừng đi theo ta!" – Tuấn Tú hét lớn một tiếng, lập tức lại dùng thanh âm thập phần trầm thấp tiếp tục nói "Đừng đi theo ta! Coi như ta van cầu ngươi! Hãy để ta được yên tình một mình!" – Dứt lời, Tuấn Tú buồn bã đi về phía trước.
,
Nghe Tuấn Tú nói xong, Lương Nhi bất đắc dĩ thở dài một hơi. Tuy Tuấn Tú muốn cậu muốn được ở một mình, nhưng với tình huống hiện tại, thử hỏi ai có thể yên tâm. Lương Nhi hết sức lo lắng, tìm một khoảng cách thích hợp rồi lén lút đi phía sau Tuấn Tú, nỗ lực không để cậu phát hiện ra việc bản thân đang bị người khác bám theo.
.
Tuấn Tú một mình đi trên đường cái náo nhiệt, ồn ã, kỳ thực cậu chỉ vô thức bước đi, cũng không biết rốt cuộc bản thân muốn đi đến nơi nào. Không có mục đích, không có điểm đến, chỉ tiếp tục bước đi, đi mãi... Ngay cả khi mặt trời khuất bóng, tà dương bị bóng đêm lấn át, Tuấn Tú chính là không có ý định quay về Yên Vũ các. Ta về đó để làm gì? Cho dù trở lại đi chăng nữa, chỗ đó cũng đâu có Hữu Thiên!
.
Hữu Thiên! Ta từng tâm niệm rằng, sau khi chúng ta thành thân, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày ta sẽ có được huynh!
.
Chỉ là ta sai rồi! Kim Tuấn Tú này thực sự sai rồi!
.
Quá khứ hay hiện tại, thậm chí là cả trong tương lai sau này, Phác Hữu Thiên chính là chưa từng yêu Kim Tuấn Tú! Trong tim huynh, vĩnh viễn cũng không có chỗ dành cho ta!
.
Cả đời này, trong tâm trí huynh lúc nào cũng đầy ắp hình ảnh của Tại Trung ca! Trái tim con người nhỏ bé như vậy, liệu còn chỗ nào dành cho Kim Tuấn Tú!
...
.
Tạm ngừng cước bộ, Tuấn Tú thở một hơi phiền muộn thực dài. Lơ đãng nhìn xung quanh, khi phát hiện ra bản thân đang đứng trước đại môn Ngân Nguyệt lâu, Tuấn Tú không khỏi ngây ngẩn cả người.
.
Ngân Nguyệt lâu ư? Hình như hai người hạ nhân đó có nói tiểu quan kia được Hữu Thiên mua từ Ngân Nguyệt lâu? Rốt cuộc thì Ngân Nguyệt lâu là nơi thế nào a? Mà tiểu quan là loại gì vậy?
.
Trong lúc nhất thời, lòng hiếu kỳ thành công lấn át thương tổn, Tuấn Tú đứng đờ một chỗ, nhìn đại môn đang rộng mở của Ngân Nguyệt lâu.
.
Ngay sau đó, hai tiểu quan đứng trước đại môn chiêu khách trông thấy y phục trên người Tuấn Tú chính là không tầm thường. Nghề nghiệp của họ là gì chứ, còn không mau đi đến chỗ cậu chèo kéo mới là chuyện lạ!
.
"Công tử, đừng đứng ngây ra nữa! Mau vào trong thăm quan đi, đảm bảo công tử sẽ thỏa mãn!"
.
Tuấn Tú còn chưa kịp phản ứng, đã bị hai tiểu quan kèm sát hai bên, lôi vào bên trong.
.
Lương Nhi từ đầu đến giờ vốn lặng lẽ bám theo, ở đằng xa nhìn thất Tuấn Tú bị người ta tiếp cận, vội vàng chạy tới, nhưng chính là vẫn chậm một bước. Nàng là nữ nhân, không thể tùy tiện vào nơi này, chỉ có thể đứng ngoài mà lo lắng không yên.
.
Tuấn Tú công tử không hiểu thế sự! Từ trước đến nay, chưa từng biết đến nơi trăng hoa phong lưu này, đi vào bên trong rồi, lỡ có chuyện gì xảy ra thì biết phải làm sao a? – Lương Nhi đắn đo suy nghĩ, sau cùng nàng đã quyết định đi tìm Hữu Thiên. Vừa định ra chủ ý, Lương Nhi cấp tốc chạy về Biệt uyển.
...
.
Khi Lương Nhi về đến Biệt uyển, Hữu Thiên và Ảnh Tùy vừa dùng xong bữa tối, hiện tại đang ngồi ở thiên thính nói chuyện phiếm. Hữu Thiên trông thấy Lương Nhi hớt hơ hớt hải chạy lại, nhíu mày tỏ ý không hài lòng.
.
"Xảy ra chuyện gì sao?" – Hữu Thiên nhàn nhạt hỏi.
.
"Các chủ! Tuấn Tú công tử đi vào Ngân Nguyệt lâu, thuộc hạ sợ sẽ xảy ra chuyện, cho nên..."
.
"Tuấn Tú vào Ngân Nguyệt lâu?!" – Hữu Thiên ngay lập tức "Rầm" – một tiếng, đứng bật dậy, cắt ngang lời Lương Nhi "Sao lại để Tuấn Tú đi đến nơi đó?!"
.
"Chuyện này..." – Lương Nhi liếc mắt nhìn về phía Ảnh Tùy ngồi bên cạnh, không trả lời.
.
Trông thấy thần sắc của Lương Nhi, Hữu Thiên đại khái cũng đoán được đã có chuyện gì xảy ra, minh bạch việc lần này có thể có liên quan đến Ảnh Tùy, không khỏi thở dài tận đáy lòng.
.
Kỳ thực ta chỉ là biến Ảnh Tùy là cái bóng của Tại Trung mà thôi!
.
Mua hắn rồi cho hắn ở lại đây cũng chỉ vì ta không muốn chứng kiến cái người có chút tương tự Tại Trung này phải ở lại địa phương dơ bẩn đó, chịu sự lăng nhục của kẻ khác. Ta không phủ nhận ta rất thích Ảnh Tùy! Nhưng đó chỉ là thích, cảm xúc giống như đối với một người đệ đệ, không hơn không kém!
.
Hữu Thiên chính là khônng nghĩ tới chuyện gã làm sẽ khiến Tuấn Tú phản cảm. Mà có lẽ nên nói, gã căn bản chưa từng nghĩ đến!
.
"Ngươi cứ về Yên Vũ các trước đi! Ta đi tìm Tuấn Tú rồi sẽ trở về" – Hữu Thiên phân phó Lương Nhi xong, nhaanh chóng xoay người rời khỏi Biệt uyển.
.
Ta phải mau mau đến đó đưa Tuấn Tú về mới được! Ngân Nguyệt lâu là nơi nào chứ?
.
Ai cũng có thể đến đó, chỉ duy nhất Tuấn Tú là không nên đến và ta cũng không cho phép chuyện đó!
____________________________
Mâu tử: chỉ đôi mắt.
Lãnh nhiên: lạnh lùng.