Một mình đi dạo tại hậu viện của Yên Vũ các, thế nhưng trong mắt Tuấn Tú tràn đầy ưu sầu.
.
Từ sau hôm Hữu Thiên ly khai, đã gần một tháng rồi! Vậy mà chưa một lần kể từ ngày đó ta gặp được Hữu Thiên! Những ngày qua, huynh ấy hầu như đi sớm về muộn, có khi cả đêm cũng không thấy trở về! Huynh nghĩ rằng ta không hiểu huynh là đang cố tình tránh mặt ta sao?
.
Thỉnh thoảng, ta đã nghĩ, có khi nào bản thân thực sự đã quá tham lam, đã quá huyễn hoặc khi đòi hỏi tình yêu của Hữu Thiên? Nếu cứ giữ tất cả trong lòng, cam tâm tình nguyện ở bên cạnh huynh ấy chẳng phải tốt hơn sao? Nếu như ta ngoan ngoãn một chút, không đòi hỏi quá mức như vậy, hẳn là Hữu Thiên sẽ đối với ta tốt hơn một chút? Giống như năm xưa, khi ta cùng huynh ấy trở về Yên Vũ các, Hữu Thiên đã chiếu cố ta, quan tâm ta rất nhiều...
.
Khẽ thở dài một tiếng, Tuấn Tú đi tới lương đình, ngồi xuống. Trong đầu nhớ lại khoảng thời gian cậu và Kim Tại Trung đến Yên Vũ các. Ta nhớ rõ, khi đó sức khỏe của Tại Trung ca vốn không được tốt, muốn làm việc gì cũng gặp rất nhiều khó khăn. Hữu Thiên mỗi ngày đều bế Tại Trung ca ra lương đình này, đánh đàn để Tại Trung ca bớt buồn chán.
.
Còn ta, sẽ an tĩnh mà ngồi một chỗ, lẳng lặng quan sát hai người họ, trong lòng tự cảm thán bản thân lúc bấy giờ chẳng khác "hòn đá ngáng đường" là mấy, sự tồn tại của chính mình quả thật dư thừa. Bất quá thỉnh thoảng khi đánh đàn, Hữu Thiên lại ngẩng đầu lên nhìn ta, khẽ mỉm cười với ta! Chỉ đơn giản vậy thôi, Kim Tuấn Tú đã vui mừng hơn nửa ngày trời, hiện tại ngẫm lại, hóa ra khi đó bản thân thật đúng là dễ thỏa mãn!
.
Nếu như thời gian có thể quay ngược trở lại, ta nhất định sẽ đem ái tình này chôn giữ thật sâu trong lòng, giá nào cũng không nói ra, vĩnh viễn không cho bất luận người nào biết. Nếu được như vậy, bản thân chí ít còn có thể được ở gần với Hữu Thiên hơn một chút! Chứ không như bây giờ, đối với Hữu Thiên, Kim Tuấn Tú chẳng khác gì kẻ xa lạ!
...
.
"Các chủ hình như mấy ngày rồi chưa trở về a?"
.
"Tất nhiên a! Mấy ngày trước Các chủ đã mua một tiểu quan từ Ngân Nguyệt các, rồi bố trí cho kẻ đó một chỗ ở sau biệt uyển a, như thế thì làm sao quay về các được!"
.
Cách đó không xa có hai người hạ nhân nói chuyện và nội dung câu chuyện đã thu hút sự chú ý của Tuấn Tú. Cậu lặng lẽ đi khỏi lương đình, trốn sau bụi hoa, lẳng lặng nghe hai người kia đối thoại.
.
"Có lần ta đã trông thấy tiểu quan kia, hắn thực ra chẳng phải trang giai nhân tuyệt sắc gì a! Thật không biết Các chủ vì sao lại mua hắn!"
.
"Chẳng lẽ ngươi không nhận ra sao? Đôi mắt của tiểu quan đó trông rất giống với Tại Trung công tử a!"
.
"Vậy ư? Nghe ngươi nói như vậy, ngẫm lại, ta thấy cũng có lý! Bất quá hắn chẳng thể nào so sánh được với Tại Trung công tử a!"
.
"Ngươi đừng đùa! Trong thiên hạ này, liệu tồn tại mấy người có thể so sánh được với Tại Trung công tử a? Tại Trung công tử chính là tài mạo song tuyệt, nhớ lại năm đó, công tử đã giúp Yên Vũ các làm không ít chuyện, cho dù sau đó công tử không còn võ công, nhưng mưu trí kia quả thực dễ có mấy ai sánh bằng!"
.
"Ngươi nói cũng đúng! Chỉ là ta thấy Tuấn Tú công tử so với đại ca quả thực một trời một vực, cái gì cũng không thể đem so sánh được!"
.
"Bất quá Tuấn Tú công tử tương đối hiền hòa! Không giống với Tại Trung công tử băng lãnh, còn các điểm khác thì..."
.
"Hai người các ngươi chính là 'ăn no rồi rửng mỡ' có đúng hay không?! Dám ngồi đây ăn nói bậy bạ?!"
.
Một tiếng quát chói tai cắt ngang cuộc đối thoại của hai người, Lương Nhi ở cách đó không xa đang đi đến gần bọn họ.
.
"Lương Nhi cô nương!" – Hai người song song nhìn Lương Nhi, chột dạ cúi đầu.
.
"Ta không phải đã nói với các ngươi là không được ở trong các bàn tán những chuyện này hay sao?! Hai người các ngươi trí nhớ quả thực rất ngắn, có đúng không?!" – Lương Nhi tức giận trừng mắt nhìn hai người hạ nhân.
.
"Chúng... Chúng tôi chỉ là có chút hoài niệm Tại Trung công tử mà thôi! Hơn nữa, việc Các chủ mua tiểu quan kia sớm muộn gì Tuấn Tú công tử cũng sẽ biết, sao có thể giấu giếm chuyện đó mãi được!" – Một trong hai người bất mãn lầm bầm.
.
"Ngươi..."
.
"Lương Nhi!" – Tuấn Tú từ trong bụi hoa bước ra, nhìn chằm chằm vào ba người "Tiểu quan là cái gì?"
.
Sau khi Tuấn Tú vào sống trong Minh trang, hầu như rất ít khi ra khỏi trang, cũng chưa từng đi đến cái nơi có tên gọi mỹ miều là "chốn phong nguyệt", ngay cả khi chuyển đến Yên Vũ các, thói quen vẫn không thể sửa. Tuy rằng khi còn bé thiếu chút nữa là cả ba huynh đệ bị bán vào Câu Lan viện, nhưng ngày đó Tuấn Tú vẫn còn nhỏ, trí nhớ chính là lúc tỉnh lúc mộng, không có bất cứ ấn tượng nào. Bởi vì vậy, đối với thứ gọi là tiểu quan, Tuấn Tú chẳng hề có dù chỉ một chút hiểu biết mơ hồ!
.
Lương Nhi không nghĩ tới việc Tuấn Tú ở gần như thế, nhất thời không biết nói sao cho phải, sững sờ đứng yên tại chỗ.
.
"Trả lời ta a? Sao các người không ai nói tiếng nào vậy?" – Tuấn Tú tiếp tục hỏi "Nói cái gì là Hữu Thiên mua một tiểu quan, rốt cuộc là có ý tứ gì?"
.
Tuy rằng không hiểu rõ ràng tiểu quan là cái gì, nhưng từ cuộc đối thoại của hai người hạ nhân, Tuấn Tú cũng loáng thoáng đoán được điều gì đó. Bởi vậy, cậu càng tò mò muốn biết rõ ràng rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
.
"Chuyện này... Kỳ thực không có gì hay ho để nói cả... Không có gì a!" – Lương Nhi nói mà úp úp mở mở.
.
"Nếu đã không có gì thì vì sao muốn giấu giếm ta? Cho dù ta không thông minh, nhưng không có nghĩa ta là kẻ ngu đần?!" – Tuấn Tú không khỏi đề cao âm lượng.
.
Lương Nhi cúi đầu, thủy chung trầm mặc, không nói năng gì.
.
Tuấn Tú nhìn Lương Nhi, biết rằng chẳng thể hỏi được nàng ta bất cứ chuyện gì, tức giận liên tục gật đầu.
.
"Hảo, hảo! Các ngươi không chịu nói, ta tự mình đi hỏi cho rõ ràng!" – Tuấn Tú nói xong xoay người muốn ly khai.
.
"Tuấn Tú công tử, xin công tử chờ một chút!"
.
Lương Nhi thấy vậy vội vàng bước về phía trước, muốn ngăn Tuấn Tú lại. Nhìn ra ý đồ của Lương Nhi, Tuấn Tú lập tức đề khí, thi triển khinh công rời đi. Lương Nhi thấy Tuấn Tú ly khai, khẩn trương đến liên tục giậm chân. Từ trước đến giờ, nàng phân phó người trong các giấu giếm Tuấn Tú chuyện đó, chẳng qua là muốn tốt cho cậu, không muốn cậu biết được lại chịu thêm đau khổ. Dù sao Tuấn Tú biết được thì chẳng thể thay đổi được gì, chỉ bất quá khiến bản thân càng thêm thương tâm mà thôi.
.
"Hai người các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì?! Mau mau phái người đến biệt uyển sắp xếp! Ngàn vạn lần cũng không được để Tuấn Tú công tử trông thấy tên tiểu quan kia, có nghe hay không?!" – Lương Nhi hướng về phía hai người hạ nhân, quát lớn.
.
"Vâng!"
Hai người nhận lệnh vội vàng đi tìm người, còn Lương Nhi thì một mình đuổi theo Tuấn Tú.
.
Mặc dù trong lòng Lương Nhi, địa vị của Tuấn Tú chẳng thể so sánh với Tại Trung, nhưng dù gì nàng cũng đi theo chăm sóc Tuấn Tú hơn một năm nay, không khỏi cảm thấy đau lòng thay cậu. Tuấn Tú công tử quá đơn thuần, cũng quá dễ bị thụ thương, ái tình đối Các chủ chính là quá cố chấp. Bản thân công tử tuy minh bạch trong lòng Các chủ không hề có mình, nhưng vẫn si ngốc mà yêu, mà chờ! Chỉ là công tử lại không hay biết, ái tình nếu có thể vì người dốc lòng nỗ lực là sẽ dễ dàng nhận được hồi báo, thì trên thế gian này đã không có quá nhiều kẻ đau khổ đến thế!!!!
__________________________
Khác với Duẫn Tại a!