Đế Quốc Mỹ Nữ

chương 279: tiểu tử thối

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

- Mau nói đi, cậu tính dùng biện pháp gì đây?

Bỗng nhiên Dương Tĩnh ngồi dậy, cưỡi lên trên người Trương Dương, xoay đôi bàn tay trắng như phấn dán sát vào hai bên má Trương Dương.

- Thành thật khai báo đi, nếu không thì tôi sẽ dùng gia pháp trị cậu.

Trương Dương nhìn chằm chằm đôi thỏ ngọc đang rung rinh run rẩy quả cô, lần thứ hai kích động lửa dục, trực tiếp lao vào đảo lửa của cô…

- Còn chưa có ăn no đâu đấy…

- Không được… hiện tại… tại… Dù sao thì cậu cũng phải nói cho tôi biết trước là cậu có biện pháp nào hay chưa?

Vẻ mặt Dương Tĩnh đáng thương thấy rõ, cố ghé sát vào bên thành giường trắng muốt, rồi đôi mắt đẹp di chuyển ánh mắt xuống phía dưới nhìn chằm chằm Trương Dương náo loạn chuyển động, hữu khí vô lực mà hỏi han.

- Tôi dự định lén trộm chứng minh thư nhân dân của cô ấy, để cô ấy không có cách nào làm được giấy thông hành mà đi nữa.

Dương Tĩnh không nói gì mà trực tiếp đưa tay ra như thể muốn bóp chết Trương Dương ngay tại trận.

- Cậu tính như thế là có chủ ý gì đây hả? Có thể tưởng tượng ra một biện pháp khác khả thi hơn hay không?

- Nếu không thì tôi sẽ trộm chi phiếu của cô ấy làm cho cô ấy không có tiền để đi ra nước ngoài nữa…

- Còn không được nữa thì chắc là chị chắc là phải đi cầu thần bái phật một chút…

Trương Dương nghiêng nghiêng đầu, nghĩ nghĩ, nói thêm.

- Chính là… muốn hỏi xem miếu nhà ai linh hơn chút ít đấy mà.

- Trương Dương…

Dương Tĩnh không thể nhịn thêm được nữa, vươn tay kéo hết chăn ra…

- Được rồi, được rồi… Tôi thực sự cũng đã nghĩ tới một cái biện pháp rồi mà.

Trương Dương nhìn cô một cái, nói rằng.

- Nếu tôi mời cô giáo Dương Phi đến giúp đỡ cho Công ty Nữ Oa thì chị cảm thấy thế nào?

- Đến công ty giúp đỡ ư? Tôi khó lòng mà tin được, con bé luôn luôn là người không màng thế sự. Nếu mà con bé đối với công việc buôn bán có chút hứng thú thì sớm đã là thành viên tham gia vào Hội đồng quản trị tập đoàn Dịch Mậu rồi.

- Cho nên tôi nghĩ cứ thử trước một lần xem sao. Một khi không thuyết phục được mà nói, thì cùng lắm là tôi sẽ sử dụng tuyệt chiêu…

- Tuyệt chiêu?

Dương Tĩnh nghiêng đầu nhìn hắn một cái, nằm úp sấp ở trên giường cười hì hì nói rằng.

- Ngoại trừ việc tán gái và trai gái ở ngoài thì cậu còn có tuyệt chiêu gì nữa đây? Thủ đoạn của cậu xem chừng cũng không có ít đâu đấy, cậu ngay cả đại thiên kim Kiều gia cũng có thể lừa tới tay cơ mà. Nếu là Xinh tươi thì không chừng là cậu có biện pháp thực?

- Chị Tĩnh, chị cứ nghĩ đi nơi nào thế…

Trương Dương không nói gì một hồi.

- Tuyệt chiêu của tôi là nghĩ ra cách để khiến cho Đại sứ quán Tây Ban Nha từ chối…

- Ách, thế thì hơi bị “nổ” quá đấy, cậu định bụng chuẩn bị như thế nào đây?

Dương Tĩnh tò mò mở miệng hỏi.

- Thiên cơ bất khả lộ nhé. Cứ đi từ từ từng bước một thôi. Tôi có thể cam đoan với chị là tôi có cả hàng trăm loại thủ đoạn để khiến cho cô giáo Xinh tươi không đi Tây Ban Nha được.

Biện pháp gì à, Trương Dương đúng là có cả đống biện pháp để làm như hắn nói thực đấy. Ví dụ như là sửa đổi một chút thông tin tín dụng cá nhân của cô này, ví dụ khác là đến trang web đại sứ quán Tây Ban Nha sửa đổi một chút tư liệu cá nhân của cô này, vân vân và vân vân.

- Tôi cảm thấy biện pháp tối ưu nhất chính là cậu trực tiếp cướp đoạt em gái tôi về tay cậu đi, làm cho con bé mải bận lòng với cậu, cứ thế không đi nữa là được rồi.

- Chị Tĩnh, chị…

Trương Dương nhìn cô một cái, không biết phải nói điều gì cho đúng nữa.

- Chị cảm thấy tôi hiện tại chưa đủ bậy bạ hay sao?

Ngoài miệng thì hắn nói vậy nhưng trong lòng cũng thực là không biết phải làm sao. Thực ra chính hắn trong lòng cũng không phải không có mong muốn như thế, nếu như nói hiện tại có người đem Dương Phi bắt đi rồi thì hắn khẳng định sẽ phát điên, tìm mọi cách mà bắt tên đó lại thiến là điều không thể tránh khỏi.

Nhưng mà thực sự nói trắng ra là hắn theo đuổi cô thì không nói trước được cơ hội thành công chẳng đáng là bao, có khi còn trực tiếp bị Dương Phi dùng tay giết chết cùng không chừng. Vả lại, bên cạnh hắn có nhiều phụ nữ như vậy rồi, phải làm thế nào mà giải thích với các cô ấy được chứ? Lộ Lộ có thể hiểu được không? Cao Kỳ có thông suốt không? Kiều Hi Nhi có thể thấu hiểu không đây?

Hắn không thể dám chắc!

Cái hệ thống Nữ Oa chết tiệt này, thực sự là nửa khiến người ta vui mừng nửa khiến người ta lo lắng mà. Chỉ có điều là nói cách khác đi thì có khả năng Dương Phi là bổ tinh sử hay không đây? Nếu cô ấy chính là một người mà hắn cần tìm kiếm thì chính hắn liền sẽ yên dạ yên lòng hơn nhiều.

Cũng cùng một dạng suy nghĩ với Dương Tĩnh vậy, trước kia thực sự hắn không dám hy vọng xa vời đến mức độ như vậy, nhưng hiện tại đã xác định được cô là bổ tinh sử số năm thì cùng làm cái việc ấy với cô như thế này trong lòng hắn hoàn toàn không có chút áp lực nào…

- Chị Tĩnh này đương nhiên biết cậu làm đủ chuyện bậy bạ rồi, nhưng mà đó cũng là vì cậu tự chuốc lấy thôi, có thể trách ai được chứ. Cậu đã làm thì cần phải cho người ta thấy được khí phách nam nhi của mình, dám gánh chịu trách nhiệm của mình.

Dương Tĩnh khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng đấm đấm vào lồng ngực của hắn nói.

- Nói cho cậu chuyện thực sự đây, tôi giao Xinh tươi cho cậu đấy. Tóm lại, cậu không thể để cho con bé gặp chuyện gì bất trắc được, cũng không được cho con bé đi ra nước ngoài. Nếu mà xảy ra bất luận là một trong hai điều trên thì người duy nhất tôi hỏi tội chính là cậu đấy!

- Hức hức hức, nếu tôi không có làm được thì chị cứ phạt tôi làm cái chuyện đó với chị là được rồi…

- Cậu còn muốn lần sau nữa hả? Cậu nằm mơ đi nhé.

- Ừ, vậy ra ý của chị Tĩnh là hy vọng cô giáo Dương Phi sẽ đi nước ngoài đúng không?

Trương Dương cau mày, nghiêng đầu nhìn chằm chằm cô hỏi.

Dương Tĩnh nhất thời không kịp phản ứng lại.

- Tôi đương nhiên không có hy vọng con bé sẽ đi ra nước ngoài, nhưng mà cái chuyện tôi cùng cậu đó… chuyện đó thì có quan hệ gì chứ?

- Đương nhiên là có quan hệ rồi. Nếu mà chị không có đáp ứng tôi cái chuyện kia thì cô ấy nhất định sẽ đi nước ngoài cho xem.

- Vì cái gì chứ? Chuyện chúng ta là của chúng ta, với chuyện con bé đi ra nước ngoài thì có quan hệ gì đây?

- Nghĩ lại, còn muốn nữa…

Trương Dương xòe năm ngón tay ra quơ quơ trước mặt cô.

- Cái gì chứ…

Dương Tĩnh bị hắn làm cho hỗn loạn, cau mày, thấy Trương Dương xòe ra năm ngón tay thì cô nhìn nhìn, rồi sau đó mạnh mẽ đưa tay ra đánh Trương Dương một cái.

- Cậu cứ tiếp tục bông đùa đi, tôi sẽ không bị cậu lừa nữa đâu.

- Hì hì. Xem ra tôi còn phải đi học lại thuật thôi miên mới được.

Trương Dương ngượng ngùng mà cười nói, thu hồi năm ngón tay của hắn lại.

- Chỉ có điều là tôi nói thực đấy, đến lúc tôi thực sự khuyên cô giáo Dương Phi ở lại đây thì chị nên cám ơn tôi chứ?!

- Ừ, thế thì cậu muốn cái gì đây?

- Ừ, cho tôi làm cái đó một lần… Ơ kìa, tôi nói chuyện thực sự mà chị đá tôi để làm gì chứ?

- Còn không mau chóng về phòng của cậu đi, sáng mai để cho người khác nhìn thấy thì tôi còn có thể sống sao được?

Dương Tĩnh trừng mắt liếc hắn một cái, đứng lên, nhặt nhạnh hết đống quần áo Trương Dương ném bừa bộn lúc nãy.

- Mau lên đi.

- Ơ kìa, chị Tĩnh, chị không cần phải làm quá như vậy chứ.

- Tôi giết cậu cũng có khả năng đấy, đồ tiểu tử thối nhà cậu…

Dương Tĩnh không thể nhịn hắn thêm được nữa.

Cuối cùng thì Trương Dương buộc lòng phải chán chường mà chạy ra khỏi phòng cô. Nhìn nhìn bốn bề vắng lặng như tờ, hắn nhanh chóng chạy thẳng về phòng của mình, nín nhịn hai ngày nay rốt cuộc đã trút hết lên người chị Tĩnh trưởng thành xinh đẹp kia rồi, nhưng mà cô nói là đang là kỳ an toàn của mình nên chắc là không có vấn đề gì đâu. Chỉ có một điều đáng tiếc chính là độ trung thành của cô còn chưa đạt tới được chín mươi phần trăm, chứ nếu không thì đêm nay hắn đã kiếm được sáu cái tích phân rồi đấy.

Trở lại phòng, hắn vẫn là nhớ lại chuyện của Dương Phi, dù là chuyện công hay chuyện tư thì hắn đều thật lòng thật dạ không muốn để Dương Phi đi ra nước ngoài. Nếu mà cô thực sự đi ra nước ngoài thì cái nhiệm vụ cấp F của hắn trực tiếp vỡ tan như bong bóng nước rồi, hơn nữa càng lo lắng hơn chính là với thế lực của Thái gia hiện tại mà nói thì nếu cô thực sự đi đến Ma-đrít thì bọn chúng tìm cô chẳng có gì là khó, cho nên nếu cô không ở trong phạm vi tầm mắt của chính hắn thì càng khiến cho hắn thêm lo lắng muôn phần.

- Hệ thống trợ thủ, ta muốn một cách giữ chân Dương Phi không cho cô ấy đi ra nước ngoài, hơn nữa phải là biện pháp không mạo hiểm.

- Thực xin lỗi, vấn đề này của chủ nhân không có đáp án. Hệ thống không trả lời những vấn đề liên quan hoặc đề cập đến phương diện tình cảm.

Trương Dương vỗ đùi, khốn kiếp, cái hệ thống chết tiệt này, ngươi rõ ràng là phân biệt đối xử mà, cái gì mà gọi là không trả lời vấn đề liên quan đến phương diện tình cảm chứ? Vấn đề này thực nghiêm trọng lắm đấy, biết không? Được, nếu hệ thống ngươi đã không chịu giúp ta thì chính ta sẽ tự nghĩ biện pháp, ta có cả đống biện pháp đấy…

Trong phòng Hứa Đan Lộ, Hứa Đan Oánh trốn ở trong ổ chăn ngắm thân hình cô chị cả vừa mới tắm rửa xong, thay vào chiếc áo ngủ liền thân đang đi hướng về phía giường, đột nhiên cười hì hì rồi mở miệng hỏi.

- Chị này, mới vừa rồi lúc em đi vào phòng là các anh chị đang làm chuyện xấu đúng không?

Nghe cô hỏi vậy, Hứa Đan Lộ đưa mắt liếc nhìn cô một cái, trên mặt thoáng ửng hồng.

- Nha đầu thối, trong đầu toàn tưởng tượng những cái gì đấy hả? Cái gì mà chuyện xấu? Nói năng xằng bậy không thôi. Với lại, sao tự dưng hôm nay lại muốn ngủ cùng chị em thế? Không phải là em có phòng ngủ riêng hay sao?

- Chị à, chị đừng có cố mà nói vòng vo đi mà, đừng nghĩ là đánh trống lảng với em được nhé. Có phải là lúc đó chị cùng Cao Kỳ tỷ tỷ chơi đùa với anh rể hay không hả?

- Chơi đùa?

Hứa Đan Lộ dở khóc dở cười không biết nói sao cho đúng, đi đến bên cạnh giường rồi vươn tay bẹo cái mũi nhỏ nhắn của cô em gái một cái, nói luôn.

- Mau đi ngủ cho ngon giấc đi, giữ gìn tinh thần ngày mai còn làm việc nữa.

- Chị, em không có nói chuyện đùa chơi với chị mà. Em nhìn thấy được, mối quan hệ của anh rể và Cao Kỳ tỷ tỷ không hề đơn giản như vậy đâu, hơn nữa cả với Kiều Hi Nhi tỷ tỷ nữa, có phải là anh rể có ba người phụ nữ đúng không?

Hứa Đan Lộ không nói gì được một hồi, cô suy nghĩ một chút rồi vạch tấm chăn đơn trên giường ghé người vào sát bên người Hứa Đan Oánh, sau đó nghiêng đầu hỏi cô bé.

- Em cảm thấy thế nào? Nếu chị trả lời là đúng như em nói thì em thấy chị nên làm thế nào?

- Trong ánh mắt của chị không phải đã nói rõ hết thảy hay sao. Chị cảm thấy vui vẻ là được rồi, cần chi phải quan tâm đến người khác nghĩ hay cảm thấy thế nào chứ. Em luôn ủng hộ chị!

- Em gái tốt!

Hứa Đan Lộ nghe vậy, không khỏi ôm chặt lấy cô em gái, cọ cọ vào khuôn mặt của cô bé.

- Không uổng công tỷ tỷ thương em.

- Chị à, thực sự em với chị hai đều biết rằng nhiều năm qua đều là một mình chị cáng đáng mọi chuyện trong gia đình. Học phí, sinh hoạt phí của em và chị hai, phí điều trị bệnh của cha, thậm chí cả các chi tiêu trong nhà… đại bộ phận các khoản đều là do một mình chị gánh vác. Hiện tại nhìn thấy tỷ tỷ rốt cuộc cũng đã có chốn nương thân tốt rồi, em và chị hai thực sự rất vui mừng. Chỉ cần là sự lựa chọn của chị, nhất định em và chị hai sẽ ủng hộ chị.

- Huống chi…

Hứa Đan Oánh liếc mắt ngắm Hứa Đan Lộ một cái, nói bổ sung thêm.

- Huống chi anh rể lại là một nhân vật tài giỏi như vậy, chỉ có nhân tài như tỷ tỷ mới xứng đôi với anh ấy.

- Nghe em nói kìa, chị thực tốt như vậy sao?

Hứa Đan Lộ vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt khả ái của cô em gái, rồi sau đó ngửa người nằm thẳng ra, nhìn chằm chằm trần nhà sơn màu lam nhạt, thản nhiên mà nói.

- Thực ra thì chị sợ ba mẹ suy nghĩ không thoáng được, hơn nữa cũng sợ là sau lưng có người nói với bọn họ rằng bên cạnh Dương tử có rất nhiều phụ nữ…

- Chị ơi, chuyện đấy thì chị yên tâm đi. Chị có biết vì cái gì mà ba mẹ đồng ý để chúng em ở lại đây không?

Hứa Đan Oánh quay đầu, đôi mắt đẹp rạng rỡ nhìn chằm chằm Hứa Đan Lộ mà nói.

- Ba mẹ nói rằng đáng tiếc hiện tại không còn như là thời ngày xưa nữa, bằng không thì ba mẹ liền đem toàn bộ cả ba chị em chúng ta gả cho anh rể ấy chứ.

- Ba mẹ nói như vậy thật chứ?

Ngược lại, Hứa Đan Lộ cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

- Đương nhiên!

Hứa Đan Lộ quay mặt qua chỗ khác, đột nhiên nở nụ cười một tiếng nói.

- Oánh Oánh nhà chúng ta đã trưởng thành rồi đấy.

Hứa Đan Lộ nghe vậy, khuôn mặt xinh đẹp liền đỏ lên, cô bé đem đầu vui vào trong chăn.

- Tỷ tỷ thối, chị nói cái gì vậy chứ.

- Có phải là em cũng yêu mến anh rể của em đúng không? Trả lời thành thật với chị xem nào.

Hứa Đan Lộ vươn tay hướng về phía em gái.

Thân mình Hứa Đan Oánh loạn xoay một hồi.

- Chị này, khi không chị lại ức hiếp em như thế, không chơi với chị nữa…

- Chị em tiến bộ lắm đấy, không có chuyện gì đâu, em cứ nói thẳng với chị…

- Ngủ rồi!

Hứa Đan Oánh cố giả bộ.

- Nha đầu thối, em còn giả bộ nữa à. Chuyện thế nào, chị làm sao lại không biết được.

- Ơ kìa, em nói ngủ rồi mà… ngủ đi!

Hứa Đan Oánh cố gắng giả chết.

Qua một lát, cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn nhìn tỷ tỷ của cô, thấp giọng hỏi.

- Chị này, chuyện các anh chị làm buổi tối đó có thấy không thoải mái chỗ nào không?

- Có chuyện gì thế?

Hứa Đan Lộ còn không có kịp phản ứng.

- Thì trước khi Cao Kỳ tỷ tỷ đi vào, hai người đã làm rồi ạ?

- Làm gì có chuyện đó chứ, hả… Muốn chết phải không, nha đầu thối này, em…

Hứa Đan Lộ đỏ mặt một hồi, nha đầu này không phải đã thấy được hết rồi đấy chứ? Không được, phải nghĩ ra cách ngăn chặn cái miệng con bé lại mới được…

Truyện Chữ Hay