- Giao dịch gì chứ?
Cảm thụ được bàn tay ma quái của Trương Dương mang đến một cái cảm giác kích thích khác thường, hai chân Dương Tĩnh không tự chủ được mà kẹp chặt lại, giãy dụa một hồi, đôi bàn tay trắng như phấn cố gắng túm chặt lấy cơ thể hắn mà làm điểm tựa, miệng tò mò mà hỏi tới một câu.
Nhưng sau khi mở miệng nói cô lập tức hối hận, cái này thực sự không nên hỏi chút nào, đây nhất định là cái bẫy của Trương Dương.
- Đương nhiên là chuyện có liên quan đên Dương Phi tỷ tỷ. Không phải chị hy vọng cô ấy cùng bác trai có thể hòa hảo với nhau hay sao?
Trương Dương lén lút đưa bàn tay xê dịch xuống phía dưới, sau khi chạm đến trên bờ mông rất cao của cô, cho dù có cách lớp vải áo ngủ, nhưng hắn vẫn cứ có thể cảm nhận được độ mềm mại kinh người từ tuyết đồn truyền tới tay hắn. Quả nhiên là mỹ nhân trưởng thành đến độ chín muồi có khác, đến độ tuổi của cô như vậy đã muốn trưởng thành đến cực điểm. Lần trước sau khi cùng cô hành lạc một trận, hắn liền cảm thấy làn da của cô đột nhiên chợt như lộng lẫy diệu người.
Chỉ nhìn cũng khiến người ta tim đập thình thịch.
- Xinh tươi á?
Dương Tĩnh quả nhiên đã bị cái đề tài mà Trương Dương hắn đưa ra hấp dẫn không nổi, hoàn toàn không có chút cảm giác rằng Trương Dương lúc này đang chậm rãi đưa tay hướng lên phía trên, chạm đến vị trí xương ngực cách bộ ngực cao ngất của cô một khoảng cách chẳng còn bao xa.
- Cậu thực sự có biện pháp sao?
- Tạm thời tôi chưa có nghĩ tới chuyện đó.
Trương Dương dừng một chút, cố ý làm cho cô có chút tỉnh táo lại mà nói.
- Nếu đã là chuyện cậu chưa có nghĩ tới thì cậu còn định giao dịch với tôi cái gì?
Quả nhiên Dương Tĩnh không vừa lòng, cố gắng xoay xoay thân mình.
- Tôi nói không nghĩ tới, chính là trong tạm thời mà thôi. Nhưng mà chỉ cần qua một đoạn thời gian nữa là tôi có thể giúp chị thực hiện được điều đó.
Trương Dương lần thứ hai lặng lẽ di chuyển bàn tay của hắn hướng lên phía trên, đột nhiên hắn thở dài, nói.
- Chẳng qua là buổi tối tôi nghe được từ miệng cô giáo Dương Phi một cái tin tức. Đối với chị mà nói thì tôi thấy đây có thể coi là một cái tin dữ đấy, chỉ sợ về sau tôi cũng không có cơ hội mà giúp chị được nữa.
- Cậu nói vậy là có ý tứ gì? Xinh tươi nói với cậu cái gì?
Lần thứ hai Dương Tĩnh bị Trương Dương hấp dẫn bởi đề tài hắn nói, hoàn toàn không để ý đến tình trạng cơ thể cô hiện tại.
Trương Dương hít lấy một hơi không khí, lần thứ hai lại tạm dừng, chậm rãi gật đầu rồi sau đó hỏi lại.
- Chẳng lẽ chị chưa biết chuyện hay sao?
- Tiểu tử thối, nếu con bé có thể bày tỏ với tôi thì tôi còn phải nhờ đến sự trợ giúp của cậu hay sao? Cậu không gạt tôi chứ?
- Gạt chị để làm gì chứ. Chính tôi hôm nay cũng mới biết được.
Bàn tay Trương Dương chậm rãi xâm nhập đến mép dưới núi non no đủ của cô, sau đó tiếp tục hướng lên phía trước, cương quyết trực diện nắm chặt thỏ ngọc tuyết trắng mềm mại của cô.
Thân mình Dương Tĩnh khẽ run lên, cô “ưm” một tiếng rồi nói.
- Muốn tìm chỗ chết à? Lại dám ăn hiếp tôi như vậy à?
Cô cố gắng giãy dụa muốn thoát khỏi bàn tay ma quái của Trương Dương…
- Đó là chuyện thật! Cô giáo Dương Phi nói là muốn ra nước ngoài… Đến Ma-đrít ở Tây Ban Nha để học tiếng Tây Ban Nha.
- Hả? Có thật vậy không? Cậu không lừa tôi đấy chứ… Bàn tay thối của cậu, đừng có đòi chạm vào.
Trong nháy mắt cô ngạc nhiên, bàn tay Trương Dương không biết từ lúc nào đã theo lỗ hổng trên áo ngủ của cô, linh hoạt chui vào bên trong và rồi hiện đang trực tiếp nắm lấy thỏ ngọc tuyết trắng của cô.
- Cậu…
Dương Tĩnh khóc không ra nước mắt, con người này thực sự là rất gian xảo mà, nhưng trong lòng của cô vẫn bị những lời nói của Trương Dương quấn lấy.
- Vừa rồi là cậu gạt tôi đúng không? Sao con bé có thể vô duyên vô cớ có ý định chạy ra nước ngoài như vậy được?
- Tôi biết nguyên nhân cô ấy làm thế, chỉ có điều…
Cảm nhận được thỏ ngọc Dương Tĩnh truyền đến cho hắn cảm xúc mê hoặc chết người, phía dưới Trương Dương như sắp phát nổ ra rồi nhưng hắn vẫn cố gắng kiềm chế lại, liếm nhẹ cái cổ trắng nõn của cô, thấp giọng nói.
- Chỉ có điều chị cần phải đáp ứng với tôi một điều kiện nho nhỏ thì tôi mới nói cho chị biết được.
Dương Tĩnh nghe hắn nói vậy, biết thừa là cái tên tiểu tử thối này muốn làm chuyện gì rồi nên buộc lòng cô chỉ có thể ôm hận mà dậm dậm chân, tức giận nói.
- Điều kiện gì, nói mau… Tôi tuyệt đối không đáp ứng cậu làm cái chuyện đó đâu.
- Cái chuyện đó là chuyện gì?
- Chính là cái chuyện đó đó, cậu tự biết còn hỏi.
Dương Tĩnh tức giận lại giậm chân, mắng.
- Vậy, để tôi xem một chút xem có thể hay không nhé?
- Xem cái gì chứ?
Dương Tĩnh nói, nhìn thử hắn một cái, vẫn cố gắng cân nhắc cho cẩn trọng một chút.
- Đương nhiên là nhìn phía trong áo ngủ của chị.
Trương Dương cười tủm tỉm mà nói rằng.
- Hừ, cậu chỉ biết làm mấy chuyện vớ vẩn…
Dương Tĩnh bĩu môi.
- Nếu cho cậu nhìn rồi, cậu còn có thể bỏ qua cho tôi sao?
- Vậy chị không muốn biết là cô giáo Dương Phi vì cái gì mà muốn ra nước ngoài hay sao?
- Cậu… cậu là tên tiểu tử thối đáng ghét. Có thế mà cũng lợi dụng để hiếp đáp tôi.
Cô đỏ mặt, nhìn chằm chằm bàn tay Trương Dương lúc này đang ở trên bộ ngực đầy đặn của cô, thở hổn hển mà lại thoáng cam chịu, nói thêm.
- Chỉ một lần thôi đấy, không có lần thứ hai nữa đâu. Lần sau không được viện cớ như thế này nữa, hiểu không?
- Ừ!
Trương Dương nghe cô nói vậy liền đáp lại qua loa cho có, đến cái nước này thì dù có phải đáp ứng yêu cầu của cô là làm thái giám thì hắn cũng đáp ứng, về phần có thực hiện lời hứa hẹn ấy hay không… đã có lần thứ nhất, lần thứ hai rồi nếu nói không còn lần sau nữa thì quỷ cũng không tin!
Nhận được sự chấp thuận của cô, Trương Dương hưng phấn, hắn quyết đoán mà cởi đai lưng áo ngủ của cô. Dương Tĩnh nhìn bộ dáng, hành động cấp bách của Trương Dương, tức giận mà vươn tay toan đấm thẳng hắn một phát nhưng lại thấy mình không có cách nào khác, chỉ có thể mở mắt trừng trừng mà nhìn hắn cởi bỏ áo ngủ trên người cô.
Cổ áo kia vừa mới tạc ra, núi non to lớn ngay tức khắc như cá nhảy khỏi lồng, đôi thỏ ngọc tuyết trắng rung lên khiến cho Trương Dương trong nháy mắt trợn mắt há mồm, nước miếng chảy ròng ròng. Quả nhiên, bên trong áo ngủ cô ngoại trừ một chiếc quần lót màu trắng viền ren đen thì hoàn toàn không có một thứ gì khác nữa.
- Thật tuyệt mỹ!
Trương Dương nhìn chằm chằm quang cảnh tuyệt mỹ trước mắt, kích động một trận.
- Tĩnh tỷ, tôi muốn tôi…
- Không được!
Dương Tĩnh vội vội vàng vàng muốn mặc lại đồ ngủ, nhưng nhanh chóng đã bị Trương Dương đưa tay vươn đến nắm lấy bầu ngực.
- Muốn chết à!
Dương tĩnh theo bản năng đưa tay che chắn lấy vị trí tối thượng của mình không cho Trương Dương nhìn thêm, suy nghĩ một hồi, lại không cam lòng mà bỏ tay xuống, đưa tay liều mạng đập đập Trương Dương.
- Đã vậy rồi cậu còn không mau đi tắm rửa đi…
Trương Dương vừa nghe có phần không khỏi mừng rỡ, được đằng chân lại lân đằng đầu, cố nói.
- Tắm chung đi mà.
- Không được!
Vẻ mặt Dương Tĩnh bỏ bừng bừng, cô vươn chân ra mà đá Trương Dương mấy cái.
- Đi mau đi, đi nhanh!
- Cùng nhau đi!
Trương Dương không buồn phân trần thêm nữa dùng tay bồng lấy toàn thân cô lên. Dương Tĩnh tức giận kêu lên oa oa, liều mình vươn tay mà đấm đấm Trương Dương. Còn Trương Dương cố nén cơn cười đắc ý, ôm cứng lấy cô đưa vào phòng tắm.
- Không được… không được ở trong phòng tắm… đừng... đừng mà…
Hồi lâu qua đi, Dương Tĩnh giống như con cá chạch nép sát vào ngực Trương Dương, cô đưa một bàn tay xoắn lấy một lọn tóc đen nhánh của mình mà cọ cọ vào ngực Trương Dương. Qua một lát, dừng tay, cô trực tiếp hướng ngực hắn đấm một cái.
- Tiểu tử thối này, kỳ cục quá!
- Có dễ chịu không?
Trương Dương cũng lơ đễnh nhẹ nhàng vuốt vuốt suối tóc mềm mượt đen nhánh của Dương Tĩnh, trong ánh mắt đong đầy yêu thương, ôn nhu hỏi lại.
Dương Tĩnh xấu hổ đến độ mặt mũi đỏ bừng, đành phải quay mặt qua chỗ khác không dám nhìn hắn nhưng mà vẫn cố đưa tay bẹo hắn một hồi, chỉ có điều là cô không có dùng hết sức mà bẹo thôi.
- Muốn chết hay sao còn dám hỏi cái câu hỏi như thế hả?
Suy nghĩ một chút, cô lại nhíu mày, nhìn chằm chằm Trương Dương rồi tức giận nói.
- Cậu còn không mau nói cho tôi biết đi. Xinh tươi vì lý do gì mà muốn đi ra nước ngoài?
- Cô ấy cho là một khi cô ấy ra nước ngoài thì những người xấu kia sẽ không có cách nào uy hiếp đến tôi nữa. Cũng chính là cô ấy sợ làm liên lụy đến tôi.
Nghe hắn nói vậy, Dương Tĩnh không khỏi ngẩn ngơ, nhìn chằm chằm Trương Dương rồi nghiêm túc hỏi thăm.
- Có thật vậy không?
- Ừ!
Trương Dương gật gật đầu.
- Tôi chắc là không có đoán sai đâu.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
- Làm như thế nào à?
Trương Dương mỉm cười.
- Tôi tự có biện pháp giải quyết !
- Biện pháp gì nào?
- Trước tiên chị trả lời tôi một câu hỏi đã.
Trương Dương cười tủm tỉm mà nhìn Dương Tĩnh nói rằng.
- Câu hỏi gì?
- Mới vừa rồi có dễ chịu không?
- Tôi giết cậu!