Một đài cơ giáp từ trên trời giáng xuống, người lái xe từ cabin đi ra, hướng Xích Kính bẩm báo, "Bọn họ đi về rừng rậm bên kia."
Xích Kính rời đi trước so với Xích Linh, lại cố ý lưu lại mật thám, giám thị động tĩnh Xích Linh, không nghĩ tới bọn họ cư nhiên chạy tới rừng rậm, trong đó có thể có bảo bối gì?
Iman cũng hỏi: "Bọn họ đi rừng rậm làm gì?"
Mật thám: "Trước mắt còn chưa biết, bọn họ luôn hướng đi vào trong, giống như tìm hái thực vật."
Xích Kính cười rộ lên, "Khá lắm Xích Linh, nhìn không ra, sẽ biết chiều người như vậy, Sa Nặc Nhân vừa mới bắt đầu học chế tác dược tề, nó liền dẫn người đi hái thực tài, thực sự là nâng niu giống như bảo bối."
Lúc nói lời này, còn không quên quan sát biểu tình của Iman, Iman chỉ là mím môi không nói, trong mắt không vui, hiểu rõ, Xích Kính trong lòng cười lạnh.
"Tiếp tục theo dõi bọn họ, xem xem họ rốt cuộc muốn làm gì." Xích Kính dặn dò.
"Vâng." Mật thám nhận lệnh trở về.
Mạng giả lập của đế quốc không tới được đây, quang não cũng không thể dùng, chỉ có thể đi qua đi lại.
Đoàn người trầm mặc tiếp tục đi sâu vào trong, dọc theo đường đi, Sa Nặc Nhân lại tìm được mấy gốc Bảy màu chu ngọc. Càng đi sâu vào trong cổ thụ lại càng thưa thớt, tia sáng rơi xuống, so với bên ngoài rùng rậm càng sáng hơn. Xích Linh giơ tay ra hiệu dừng lại, anh một mình tiến lên, kiểm tra một gốc cổ thụ, mỗi gốc đều rất thô, mà kỳ quái chính là, phía bên kia gốc cây, độ cao khoảng bốn, năm mét đều có một vết lõm, vỏ cây cũng tróc ra, đất dưới tàng cây giống như bị đạp thành bùn nhão.
"Mọi người cẩn thận, nơi này có dị thú cỡ lớn, cao chừng năm, sáu mét, hình thể to lớn." Xích Linh từ chút vết tích này nói ra phán đoán.
Sa Nặc Nhân nhắm mắt lại, phóng thích tinh thần lực, khuếch tán ra bốn phía, cậu vẫn là quen dùng tinh thần lực hơn, tinh thần lực đã theo cậu mười mấy năm, cho nên dùng tiện tay, mặc dù tốc độ không nhanh như ý thức lực, phạm vi cũng không quá rộng cùng hiện rõ từng đường nét, nhưng dùng thuận tiện, muốn biết tình huống cũng có thể biết được đại khái.
Tinh thần lực đảo qua cánh rừng, phảm vi bao trùm còn chưa tới cực hạn, cậu tiếp tục mở rộng, lại "Ong" một tiếng đụng phải một tầng ánh sáng màu trắng ngà, cũng không thể tiến thêm chút nào. Sa Nặc Nhân kinh ngạc, hóa ra thế giới này cũng có giới hạn, cậu đổi hướng men theo màn ánh sáng đi về phía trước, đi tới khi tinh thần lực sắp cạn, vẫn là màn ánh sáng trắng, liền đi lên, kết quả vẫn như cũ.
Cậu nghi hoặc thu hồi tinh thần lực, nơi này đến cùng là chỗ nào? Địa phương nhỏ này tự hồ là bị màn ánh sáng ngăn cách, bên kia tấm màn sẽ là cái gì chứ?
Cậu đêm chuyện mình dùng tinh thần lực đụng phải màn ánh sáng trắng nói cho Xích Linh, Xích Linh cũng không hiểu.
"Hình thú cỡ lớn gì đó đều không có phát hiện?" Xích Linh biết được, người có thinh thần lực cao, có thể khuếch tán ra ngoài, cảm giác được một ít nguy hiểm.
"Không có, bất quá bên kia có mấy cái sơn động, khả năng ở trong động?" Sa Nặc Nhân cũng không rõ ràng, "Chúng ta đang tới gần khu vực trung tâm phát hiện có kiến trúc bị tổn hại, đi qua xem?"
Xích Linh chỉ hơi trầm ngâm, "Đi."
Mọi người đi theo chỉ dẫn của Sa Nặc Nhân, hướng kiến trúc tổn hại ở giữa vùng rừng rậm đi tới, Sa Nặc Nhân vẫn duy trì tinh thần lực ở bên ngoài, chú ý nguy hiểm ẩn nấp xung quanh, cái năng lực này so với Resse tai thính mắt tinh còn tốt hơn, phạm vi cảnh giác cũng xa, có thể sớm phát hiện nguy hiểm.
Bọn họ đi vài giờ đồng hồ, mới nhìn thấy một khối kiến trúc cũ nát, diện tích lớn đến mấy trăm mét vuông, vách tường hẳn là bị ma thú cỡ lớn đâm thủng, sụp một phần, còn lại một phần vẫn nguyên vẹn. Bọn họ trốn ở phụ cận quan sát một chút, nhóm Resse đều chuẩn bị xong vũ khí, có thể động thủ bất cứ lúc nào.
Sa Nặc Nhân điều khiển tinh thần lực, sau khi tra xét, mới nói: "Bên trong giống như không còn vật sống, muốn đi vào sao?"
"Tiến vào." Xích Linh hạ lệnh.
Mọi nười cảnh giác quan sát xung quanh, cẩn thận tới gần kiến trúc.
"Ai tẻ nhạt như vậy, xây một khối kiến trúc ở giữa vùng rừng rậm đây?" Công Ngọc Diễm thầm nói.
"Có thể là do không chịu được ánh sáng." Sa Nặc Nhân nói.
Công Ngọc Diễm vừa thấy Sa Nặc Nhân để ý đến hắn, tâm tình nhất thời tốt lên, "Ở đây cũng chưa chắc an toàn, đi lại nhiều trong sâm lâm, cũng không sợ gặp phải công kích? Đúng rồi, theo lý thuyết trong sâm lâm đều sẽ có dị thú, tại sao một đường tới đây đều không gặp phải?"
Sa Nặc Nhân cũng cảm thấy kỳ quái, giương mắt nhìn sơn động cách đó không xa, tâm lý có chút sợ hãi, "Sẽ không phải là đều trốn trong sơn động đi?"
Công Ngọc Diễm nói: "Cũng không phải hoàn toàn trốn trong sơn động chứ?"
Sa Nặc Nhân nhún nhún vai, "Ai biết được, nói không chừng sẽ có thú loại khác đâu?"
Vừa trò chuyện, bọn họ đã tiến vào khu kiến trúc, dưới chân phế tích còn rất mới mẻ, tựa hồ cũng không có bị phong hóa theo thời gian.
"Tách ra tìm, không được tới gần sơn động." Xích Linh nói.
Hộ vệ Resse đều tản ra, cẩn thận đi tới, tìm kiếm tất cả vật có giá trị.
Ba người Sa Nặc Nhân trực tiếp đi về khu kiến trúc coi như vẫn được bảo tồn hoàn chỉnh, cửa đã không còn bóng dáng, bên trong cũng giống như gặp phải cướp bóc, bình pha lê, bàn, ghế tựa còn có máy móc vứt đi, chất đống một chỗ.
Công Ngọc Diễm cùng Xích Linh kiểm tra gian phòng bên cạnh, Sa Nặc Nhân đi qua nghiên cứu máy móc vứt trên mặt đất, muốn nhìn một chút xem có thể khởi động hay không, tìm nửa ngày, tìm thấy một cái có vẻ như là công tắc khởi động, ấn xuống, máy móc "Ong ong" hai tiếng, liền tóe lửa, dọa Sa Nặc Nhân nhảy dựng.
"Cái máy này chưa có hỏng!" Sa Nặc Nhân kích động nói.
Hai người kia đều nhanh chóng tiến tới, hợp lực dựng cái máy kia lên, nó chỉ cao bằng nửa người, hai người vây kín không còn khe hở. Ba người nghiên cứu nửa ngày cũng không biết nó dùng để làm gì.
Xích Linh lấy ra một cái thẻ năng lượng tinh bản, "Dùng cái này thử xem."
Ánh mắt Sa Nặc Nhân sáng lên, đúng vậy, phương pháp luyện chế năng lượng tinh bản chính là do Francey gia mang từ nơi này ra, nói không chừng máy móc nơi này cũng là dùng nó khởi động.
Xích Linh tìm được hộp thẻ, to nhỏ tương đồng, cơ bản đã có thể xác định, không quản nơi này là bước ngoặt văn minh của nơi nào, ít nhất có thể khẳng định, văn minh này có thể dùng năng lượng tinh bản.
Đem tấm thẻ còn trong máy rút ra ngoài, thay bằng thẻ mới trong tay Xích Linh, lại ấn xuống công tắc, lúc này cái máy "Vù" một tiếng sáng lên, trên màn hình xuất hiện hai hàng chữ, ba người đọc không hiểu, hẳn là ngôn ngữ của văn minh này, ba người cũng không dám ấn loạn, sợ ấn sai, bỏ qua tin tức quan trọng, vậy thì cái được không bù nổi cái mất.
"Trước tiên mang về rồi hãy nói." Đem chiếc máy thu vào trong không gian, ba người liền kiểm tra những chiếc máy khác, có máy đã hư hại, chỉ có mỗi chiếc máy kia còn dùng được.
"Nhìn xem có chíp hay không." Xích Linh nói.
Ba người bận rộn một trận, thu hoạch duy nhất vẫn chỉ là một chiếc máy còn dùng được kia, những phòng khác đều rối như tơ vò, trên cơ bản không còn đồ vật dùng được, đều bị tổn hại.
Công Ngọc Diễm đứng trước một cánh cửa nhỏ thò đầu vào bên trong xem, bên trong một mảnh đen thui, "Nơi này có cánh cửa ngầm."
Ba người liếc mắt nhìn nhau, đều do dự có nên xuống dưới xem một chút hay không.
"Bên trong giống như không có vật sống." Tinh thần lực của Sa Nặc Nhân vẫn được thả ra bên ngoài, nếu có nguy hiểm, cậu cũng có thể nhận ra được.
Ba người lấy ra đèn năng lượng, theo cầu thang xuống dưới, bên trong đen thùi lùi, mùi vị âm u ẩm mốc nhức mũi, còn có mùi thuốc dày đặc. Sa Nặc Nhân nhớ lại những chiếc máy chồng chất cùng bình pha lê vỡ vụn, cậu đoán nơi này có thể là phòng thực nghiệm. Xây phòng thực nghiệm ở bên trong khu rừng rậm, là nghiên cứu cái gì đây?
Đi tới dưới cùng, Sa Nặc Nhân xác nhận suy đoán của mình, phía dưới là một gian phòng thực nghiệm rất lớn, thiết bị bên trong được bảo tồn coi nhu hoàn hảo. Bọn họ đứng trong phòng thí nghiệm, dùng đèn năng lượng soi xung quanh. Sa Nặc Nhân nhân nhìn thấy phía sau có khoang dung dịch rất lớn, trong khoang đổ đầy dung dịch, bên trong còn có vật thể màu da, mọc đuôi, nhìn thân hình chắc hẳn là động vật. Cậu cầm đèn năng lượng vòng tới phía trước, liếc mắt nhìn thấy đồ vật bên trong, sợ đến hét lên một tiếng.
Xích Linh nhanh chóng lại gần, nhìn thấy đồ vật bên trong khoang dung dịch, cũng nhíu mày.
Công Ngọc Diễm trực tiếp mắng to, "Thao, thật ghê tởm."
Đồ vật lơ lửng trong khoang thuyền dung dịch, nhìn từ phía sau là thân thể động vật, nhìn từ phía trước nửa người trên lại là nhân loại, là một nam nhân trưởng thành, hiện tại chính là đang nhắm mắt lơ lửng, giống như là đang ngủ.
Sa Nặc Nhân cau mày, "Phòng nghiên cứu này dùng người sống để thí nghiệm?"
Công Ngọc Diễm ghét bỏ nói: "Ai biết được, thật ghê tởm!"
Ở bên trong còn có rất nhiều khoang dung dịch như vậy, trong khoang đều lơ lửng các loại nửa người nửa thú vật hình thù kỳ quái. Sa Nặc Nhân ngừng lại trước một khoang thuyền, trong khoang dung dịch này, chỉ có một cá nhân, dáng dấp thiếu niên, mái tóc là màu trắng quỷ dị, bị đặt ở chỗ này, hẳn cũng không phải nhân loại bình thường. Cậu đi vòng quanh khoang dung dịch một vòng, phát hiện xương cùng của thiếu niên rất dài, cũng có thể nói chính là đuôi.
"Hai người tới xem cái này một chút." Sa Nặc Nhân gọi hai người, chờ bọn họ tới gần, lại hỏi, "Nhìn thấy cái này, các ngươi nghĩ tới điều gì?"
"Hạt nhân?!" Hai người cơ hồ trăm miệng một lời nói ra đáp án này!
Sau đó bọn họ đều yên lặng, bọn họ đều nghĩ tới một khả năng, lẽ nào Hạt nhân cũng là kết quả cửa phòng thực nghiệm? Nhưng mà, chủng tộc của bọn họ số lượng rất nhiều, chiếm đoạt toàn bộ một địa phương sinh tồn, đó hoàn toàn là một chủng tộc, sẽ tự mình sinh sôi, ngoại trừ mọc ra cái đuổi, những nơi khác so với nhân loại cũng không có gì khác nhau, không có phòng thí nghiệm nào có thể tạo ra vật chủng gần giống với nhân loại như vậy.
Sa Nặc Nhân đột nhiên cảm thấy khác thường, ngẩng đầu nhìn lên phía trên, thình lình phát hiện một con quái vật trơn bóng bám trên nóc nhà, tứ chi mọc ra giác hút, thân hình cao to vừa giống như người lại vừa giống như động vật, trên đầu mọc ra ngũ quan() nhìn bọn họ toét miệng cười, cả người không có một cọng lông, thời điểm Sa Nặc Nhân chiếu đèn năng lượng đến nó, con ngươi của nó co lại thành một cái khe.
: năm bộ phân trên khuôn mặt con người
"A ――! Sống! Ở phía trên!!" Sa Nặc Nhân hô một tiếng, quái vật kia trực tiếp rơi xuống dưới, Xích Linh tốc độ cực kỳ nhanh, bổ tới một kiếm, lại bị tránh thoát, quái vật mượn lực khoang dung dịch, lần nữa nhào tới!
Công Ngọc Diễm "Đùng đùng" nổ hai phát súng, đạn Gaussian bắn thủng khoang dung dịch quái vật bám vào lại không bắn trúng nó, tốc độ con quái vật trở nên cực kỳ nhanh, thở phì phò liền biến mất.
"Đi lên!" Xích Linh một tay cầm kiếm, tay kia kéo Sa Nặc Nhân lại, mang theo cậu chạy lên trên. Công Ngọc Diễm ở phía sau, không ngừng nổ súng, bức bách con quái vật kia không dám tới gần.
Khi chạy tới cửa, Sa Nặc Nhân dừng lại, hoảng sợ nhìn Xích Linh, "Thứ trong sơn động... Chạy ra."
Hiện giờ không phải lúc do dự, Xích Linh lôi cậu chạy ra ngoài, ra khỏi cánh cửa kia, bên ngoài tiếng hét hỗn loạn truyền đến, một thứ có hình thể giống như tiểu quái vật vèo một cái phóng qua, như là mới phát hiện bọn họ, bám lên tường mượn lực nhảy lại, đánh về phía bọn họ.