Xích Linh nhấc tay vung lên, đem nó chém thành hai nửa rơi trên mặt đất. Sa Nặc Nhân thật sự ghê tởm rồi, không biết những thứ này đều là quái vật gì, toàn thân đều khoác tấm da trơn bóng như da người, hành động hình thể lại giống như động vật, vừa nhìn liền biết đều là quái vật từ phòng thí nghiệm này ra.
"Đi!" Xích Linh lôi kéo Sa Nặc Nhân chạy ra bên ngoài, Công Ngọc Diễm theo sát phía sau, hộ vệ Resse đang chiến đấu, thấy bọn họ ra, đều tụ lại đây!
Đồng tử() Sa Nặc Nhân bỗng nhiên co lại, nỗi sợ hãi cực lớn dâng lên ép chặt tim cậu, "Đi nhanh thôi! Đại quái vật trong sơn động đi ra! Đi mau!"
: con ngươi
Sa Nặc Nhân cùng Xích Linh chạy ở phía trước dẫn đường, chuẩn bị đường vòng rời khỏi khu rừng rậm này.
Công Ngọc Diễm vừa chạy vừa hỏi, "Quái vật như thế nào?"
Sa Nặc Nhân mặt lạnh, "Ngươi tuyệt đối sẽ không muốn nhìn thấy nó!"
Công Ngọc Diễm đã hiểu, nhất định là quái vật so với trong phòng thí nghiệm còn buồn nôn hơn, mắng câu thô tục, nhanh chóng chạy trốn.
Bọn họ ở trong rừng rậm chạy loạn, cơ hồ chạy thành một vòng, lại bắt gặp một nhóm người khác, nhóm người kia chính là tỷ đệ Francey gia, bọn họ đang dây dưa với một con quái vật, con quái kia cao khoảng ba mét, đùi thú nhân, đáng sợ chính là, hai tay tráng kiện như chân thú, lại mọc thêm một đôi tay nữa, bắt được một Resse liền ném vào thân cây, hai ba lần ngã chết, lại bắt thêm một người!
Sa Nặc Nhân phi thường khiếp sợ, biết được quái vật này có ý thức, những người khác cũng phát hiện điểm này, tóc gáy cả người đều dựng lên!
Ái Tu đang chiến đấu, tranh thủ liếc mắt nhìn Sa Nặc Nhân một chút, lại tiếp tục tiến lên chém giết quái vật.
"Giết nó!" Xích Linh hạ lệnh, xông tới trước tiên, những người khác đuổi theo, may mắn bọn họ nhiều người, coi như quái vật hung mãnh hơn nữa, cũng không địch lại, cuối cùng đầu bị một kiếm của Xích Linh chém xuống, thế giới rốt cuộc an tĩnh!
Hai nhóm người đều mệt đến tê liệt, Bối Nhã cười hì hì tới nói cảm ơn, bên nàng đã chết hai người hộ vệ.
"Các người sao lại ở chỗ này?" Sa Nặc Nhân khó hiểu hỏi.
"Bị đuổi tới, hiện tại bên ngoài tất cả đều là loại quái vật này." Bối Nhã hoàn toàn không bị con quái vật vừa nãy dọa sợ, vẫn cứ cười hì hì.
"Làm sao có thể? Hai tiếng trước ta mới tra xét, căn bản chưa thấy quái vật, cho dù có trốn đi, làm sao lại đột nhiên chạy tới tập kích người?" Sa Nặc Nhân rất kinh ngạc.
Bối Nhã nhún vai, "Cái này ta cũng không biết, lúc đó chúng ta ở gần rừng rậm liền chạy vào."
Sa Nặc Nhân nhắm hai mắt lại, lần này phóng thích ý thức lực kiểm tra, ý thức lực cấp tốc lan ra, rất nhanh đã lan tới cánh đồng hoang vu trăm dặm, tất cả mọi chuyện bên trong đều hiện lên rõ ràng trong đầu cậu, rõ ràng phảng phất tận mắt nhìn thấy, Sa Nặc Nhân vừa nhìn, nhất thời trợn mắt há mồm! Nguyên bản là tiểu thế giới an tĩnh, giờ phút này lại sôi trào, khắp nơi đều là quái vật hình thù kỳ quái, mấy nhòm người đều đang chém giết quái vật, mỗi người có tử thương, mà kỳ quái chính là, chỉ có vùng rừng rậm này là yên tĩnh nhất, quái vật cũng là ít nhất.
Sa Nặc Nhân nghĩ đến một khả năng, kinh hồn bạt vía phóng thích ý thức lực về một hướng, cái hướng kia là yên tĩnh nhất, không có một con quái vật dám tới gần, đó là một cái sơn động cực lớn, ý thức lực của cậu quanh quẩn ở cửa động, do dự có nên đi vào nhìn một chút, ngay lúc đó, hai con mắt giống như đèn lồng mở ra...
Sa Nặc Nhân sợ đến thu lại ý thức lực, miệng mở lớn thở hổn hển, dùng ý thức lực quan sát so với tinh thần lực xác thực tốt hơn nhiều, tinh thần lực nhiều nhất chỉ có thể tra xét đại khái, đối với nguy hiểm cùng sóng năng lượng mẫn cảm nhất, dùng ý thức lực quan sát sự vật, lại giống như tận mắt nhìn thấy vô cùng rõ ràng, phạm vi tra xét cũng rộng hơn, nhưng cùng lúc cũng tiêu hao rất nhiều tinh lực cùng thể lực.
Chính tại thời điểm đang thở dốc, đột nhiên chú ý tới một người cách đó không xa, người kia chính là trị liệu sư trước đó không lâu bị cậu đuổi đi, giờ khắc này hắn đang núp phía sau một thân cây nhìn trộm bọn họ, không biết hắn muốn làm gì.
Sa Nặc Nhân nhỏ giọng nói cho Xích Linh chuyện này, Xích Linh nói: "Trước tiên đừng để ý hắn, hắn muốn làm cái gì, chắc chắn sẽ tìm cơ hội ra tay."
"Bên ngoài hiện tại hỗn loạn, nơi này ngược lại an toàn hơn không ít." Sa Nặc Nhân nói.
Bối Nhã cười nói: "Ai nói không phải đâu, nói không chừng đại gia hỏa trong rừng rậm này, có thể trấn trụ những tiểu quái vật đó."
Sa Nặc Nhân nhìn nàng một cái, Bối Nhã chỉ cười với cậu.
"Nơi này cũng không phải an toàn nhất, chúng ta qua bên kia một chút, bên đó quái vật không dám tới gần, trong sơn động lại có "đại gia hỏa" như ngươi nói, đi không?" Sa Nặc Nhân hỏi mọi người.
Tất cả mọi người còn do dự, nếu như là thứ đến đám quái vật này cũng không dám tới gần, bọn họ đi qua, không phải đi chịu chết?
Cuối cùng vẫn là Xích Linh đưa ra đáp án, "Đi qua."
Quyết định của anh, Công Ngọc Diễm đương nhiên nghe theo, Sa Nặc Nhân càng không phải nói, cho nên chỉ còn lại tỷ đệ Francey gia, bọn họ suy nghĩ một chút, nghĩ đến nhiều người cũng an toàn hơn, không thể làm gì khác cũng đành kiên trì đi theo.
Xích Linh vẫn luôn nắm tay Sa Nặc Nhân, dẫn cậu đi về phía trước, khiến Bối Nhã nhìn mà nhướng mày.
"Có cần báo cho những người bên ngoài tiến vào tránh một chút không?" Sa Nặc Nhân hỏi.
"Đó là con đường bọn họ tự mình lựa chọn, không cần quan tâm." Xích Linh trả lời.
Sa Nặc Nhân lặng lẽ phóng thích tinh thần lực, phát hiện cái tên trị liệu sư kia vẫn theo ở phía sau, lén lén lút lút, không biết muốn làm gì.
Bọn họ dừng lại ở một nơi gần sơn động, nơi này quả thực rất yên tĩnh, quái vật tán loạn xung quanh không dám tới nơi này.
Trải qua trận chém giết vừa rồi, có không ít người bị thương, bọn họ có người đang uống dược tề, có người đang băng bó vết thương, mỗi người đều rất chật vật, ngồi dưới tàng cây nghỉ ngơi.
Sa Nặc Nhân trong lúc rảnh rỗi, lại bắt đầu phóng thích tinh thần lực đi tìm cái tên trị liệu sư kia, khiến cậu bất ngờ chính là, cái tên vẫn luôn đi theo phía sau bọn họ lại không thấy, là lạc mất hay là đã dời đi?
Xích Linh từ trong không gian lấy ra thức ăn đưa cho Sa Nặc Nhân, Sa Nặc Nhân vừa ăn vừa suy nghĩ, nguyên nhân những quái vật này đi ra. Cậu đột nhiên cảm giác được một luồng sát khí, đang muốn ngẩng đầu nhìn, lại bị Xích Linh đè xuống, ra hiệu cậu tiếp tục ăn, không nên cử động.
Sa Nặc Nhân đành phải giả bộ không biết, một Resse đứng trước mặt bọn họ, mỉm cười đưa tới một bình nước, "Cảm ơn ngươi đã cứu chúng ta."
Sa Nặc Nhân không nhúc nhích, Xích Linh đưa tay tiếp nhận bình nước kia, Resse kia lại không buông tay, hai người đối mắt một hồi, nhất thời Resse kia sát khí tràn ngập, một cây chủy thủ nằm ngang vai vung về phía cổ Xích Linh, Xích Linh từ lâu đã nắm chặt bội kiếm của mình, "Keng" một tiếng đụng vào nhau!
Resse kia một đòn không thành, cấp tốc rút lui, tốc độ nhanh chóng, giữa không trung lại bị một luồng sức mạnh vô hình kéo lấy, bị túm quăng về phía một cây đại thụ, Xích Linh nhảy lên, vung kiếm chém vào!
"Nhận lấy cái chết ――!" Một tiếng hô to, một bóng đen từ trên trời hạ xuống, trường đao trong tay lao tới trước mặt Xích Linh!
Anh bỗng nhiên giơ tay, tụ hợp năng lượng, đâm xuyên qua người nọ!
Biến cố phát sinh quá đột nhiên, tất cả mọi người không có phản ứng, bên này đã đánh nhau, Ái Tu phản ứng rất nhanh, một đao chém đứt cổ người tập kích!
Bởi khoảng cách quá gần, máu người kia phun lên trên người Sa Nặc Nhân.
Xích Linh giải quyết đối thủ, bước nhanh lại đây, nắm lấy Sa Nặc Nhân trên dưới kiểm tra, "Bị thương sao?"
Sa Nặc Nhân vẫn chưa hết sợ hãi lắc đầu một chút, Xích Linh dùng ống tay áo lau máu khô dính trên mặt cậu, sờ sờ mặt cậu, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, có anh ở đây, em sẽ không có chuyện gì."
Sa Nặc Nhân chậm rãi trấn tĩnh lại, "Em không sao."
Xích Linh lúc này mới yên tâm, liếc nhìn Ái Tu, đối với hắn nói tiếng, "Cảm tạ".
Ái Tu không nói lời nào, chỉ là liếc mắt nhìn Sa Nặc Nhân một cái, liền đi về bên người Bối Nhã.
Xích Linh kiểm tra thi thể người kia, phát hiện đuôi giấu ở trong quần, tất cả mọi người đều chấn động ―― Hạt nhân!
"Hạt nhân làm sao lại ở trong đội ngũ của chúng ta?!" Công Ngọc Diễm cả giận nói, vừa rồi hắn cách quá xa, không thể giúp được gì.
"Một đường tới đây, chỗ sơ suất lớn nhất chính là tra xét trên phi thuyền, nhất định là đã bị đánh tráo vào lúc đó." Xích Linh đã nghĩ thấu sự tình từ đầu đến cuối, những quái vật này đột nhiên đi ra tập kích bọn họ, khẳng định là do Hạt nhân giở trò quỷ. Có khả năng bọn chúng một đường theo dõi tới đây, chỉ có một nhóm phi thuyền cuối cùng chưa có trở về tinh hạm, không qua kiểm tra, thời điểm đại môn di tích cổ mở ra, bọn họ thuận thế lấy ra cơ giáp tiến vào, chúng cũng theo vào, lại dễ dàng biến hóa dung mạo giống như nguyên chủ, liền thoải mái trà trộn vào trong đám người bọn họ.
Câu nói này vừa ra, mấy người dẫn đầu cũng hoài nghi nhìn về phía hộ vệ của chính mình, nói không chừng trong bọn họ cùng có Hạt nhân đang ẩn núp. Hộ vệ không được tín nhiệm, cũng cảnh giác nhìn về phía đồng bạn, chỉ lo người bên cạnh chính là Hạt nhân.
Kỳ thực muốn kiểm tra cũng rất đơn giản, Công Ngọc Diễm cả giận nói: "Đều cởi quần ra!"
Còn không đợi Công Ngọc Diễm kiểm chứng, Sa Nặc Nhân đột nhiên kinh ngạc thốt lên một tiếng, "Nguy rồi!"
Một bóng đen đã nhảy vào trong sơn động kia, ở trong đó bắn ra một phát pháo, đại gia hỏa bỗng nhiên bị công kích phát ra một tiếng gào phẫn nộ, tiếng gào chấn động thiên địa, đại gia hỏa từ bên trong động lao nhanh ra, mỗi một bước đi đều làm cho mặt đất rung chuyển!
Sa Nặc Nhân hít sâu, không biết có nên cao hứng hay không, đại gia hỏa chạy ra kia lại là Linh Tê hỏa ngưu trong ≪Nguyên tài Đồ Lục≫!
Linh Tên hỏa ngưu lao ra, đầu sỏ gây tội lại chính là cái tên trị liệu sư kia, một đường chạy trốn về phía bọn họ.
"Chạy mau! Nó có thể phun lửa!" Sa Nặc Nhân hô to một tiếng, mọi người cũng nhanh chóng tản ra!
"Mẹ nó! Ta đi diệt cái tên "chó chết" kia!" Công Ngọc Diễm hét lớn một tiếng, chạy về phía "trị liệu sư" đang lao tới kia, súng Gaussian liên phát đều bị hắn tránh được!
"Trở về!" Sa Nặc Nhân hô to, Linh Tê hỏa ngưu tính tình bướng bỉnh phi thường táo bạo, hình thể béo tốt, cao tới hơn năm mét!
Sa Nặc Nhân vừa chạy vừa nói với Xích Linh: "Có thể nghĩ biện pháp nhảy lên trên lưng của nó không? Đó là Linh Tê hỏa ngưu, trên lưng nó một loại hỏa thạch(), là năng lượng thạch độ tinh khiết phi thường cao, nói không chừng Phượng Hoàng có thể dùng đến!"
: đá
Lúc này con thú cao tráng hung mãnh, khẳng định không thể liều mạng đấu lại, trước mắt chỉ có thể vui mừng nó không thể bay! Rừng rậm không thích hợp để cơ giáp tác chiến, tìm được địa phương trống trải, bay lên vẫn là có thể.
"Diễm! Mang Nặc Nặc tiến vào cơ giáp của ngươi! Bảo vệ em ấy!" Xích Linh hô lên một tiếng, thả ra Xích Tông, phóng về phía Linh Tê hỏa ngưu!
Công Ngọc Diễm đang chuẩn bị truy sát tên khốn kia, bị Xích Linh bắt lại, chỉ có thể trở về, mang theo Sa Nặc Nhân tiến vào cơ giáp của mình, bay lên trên không, đầu thú lớn như vậy liền không có biện pháp bắt được bọn họ. Nó có thể xưng vương xung bá trong rừng rậm, nhưng đối mặt cơ giáp, nó cũng chỉ có thể lùi lại!
Linh Tê hỏa ngưu khí lực lớn vô cùng, Xích Tông rút ra đại kiếm giằng co, bị đầy lùi về sau mấy chục mét, cuối cùng một cước đạp ở trên thân đại thụ, bỗng nhiên nhảy lên, đại kiếm chém về phần lưng gáy của Linh Tê hỏa ngưu, "Leng keng" một tiếng, hỏa thạch mọc ra trên lưng nó, cư nhiên không bị sứt mẻ một chút nào!
Linh Tê hỏa ngưu táo bạo vừa nhấc đầu, liền phun ra ngọn lửa cao mấy mét, khiến một đài cơ giáp đang bay trên không trung rơi xuống, đài cơ giáp kia còn chưa kịp đứng dậy, Linh Tê hỏa ngưu liền hung mãnh nhảy lên, "Oành" đặt mông đem cơ giáp đập thành mớ sắt vụn!
Tất cả mọi người: "..."