Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn

chương 149: khó có thể tha thứ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lấy xuống một trái Ngọc Phượng Tiên vẫn chưa có thành thục, chỉ to bằng nắm tay của trẻ con, vẫn còn là màu xanh lục, Sa Nặc Nhân lấy một chút thịt quả bỏ vào trong miệng nam nhân, "Ăn đi."

Nam nhân gian nan nhai nhai hai lần mới có thể nuốt xuống, thống khổ trên người nhất thời giảm bớt, hắn kinh ngạc nhìn trái cây màu xanh lục trong tay Vương tử phi.

Sa Nặc Nhân thấy có tác dụng, cứ như vậy, phân biệt đút cho những người bình thường mỗi người một chút trái Ngọc Phượng Tiên, như vậy muốn giữ được tính mạng hoàn toàn không có vấn đề.

Chờ tới thời điểm bác sĩ cùng dược sĩ ở gần đó chạy tới, Sa Nặc Nhân đã hết bận, những người thường khác nhìn qua cũng coi như đã ổn, chỉ là vẫn phải đến bệnh viện kiểm tra lại một lần mới chắc chắc.

Nam nhân trung niên được đút Ngọc Phượng Tiên lúc đầu, hiện tại đã có thể đứng lên được, hai vợ chồng phi thường cảm kích Sa Nặc Nhân, không ngừng hướng cậu hành lễ, "Cảm tạ, cảm tạ đại ân Vương tử phi cứu mạng, ngài thực sự là một người tốt, ngài có thể gả tới đây, là phúc khí Huyền Minh tinh vực chúng ta."

Sa Nặc Nhân bị thổi phồng lên cảm thấy có chút không tiện, vội hỏi: "Ngài ngàn vạn đừng nói như vậy, những thứ này đều là việc ta phải làm, coi như đổi thành người khác, cũng sẽ không thấy chết mà không cứu..."

"Nặc Nặc!" Xích Linh giống như một cơn gió chạy tới, đem người kéo vào trong lồng ngực, vẫn còn sợ hãi không thôi, "Em sao rồi? Bị thương sao? Đau ở nơi nào?"

Vừa nghe thấy hộ vệ cầu viện, đầu óc Xích Linh đều nổ tung, liều mạng điều khiển xe huyền phù, một đường phóng như bay tới đây, may là Sa Nặc Nhân không có chuyện gì, nếu không anh thực sự không có cách nào tha thứ cho bản thân.

Sa Nặc Nhân vỗ vỗ anh, "Em không sao, anh đừng lo lắng."

Xích Linh nhìn lướt qua hiện trường bán đấu giá, cửa ra vào đã bị nổ thành một mảnh phế tích, không ít người trọng thương còn nằm trên mặt đất chờ người cứu trị, cũng có không ít người tử vong tại chỗ. Lại nhìn Sa Nặc Nhân, trán của cậu bị trầy da, vết máu đã khô, đồng thời trên tay, trên cổ, trên mặt còn có rất nhiều vết thương, trên y phục cũng không thiếu vết máu. Sắc mặt Xích Linh phi thường lúng túng, đứng ở cửa, mệnh lệnh một cái tiếp một cái truyền xuống, ra lệnh mỗi một cửa ải, không tiếc bất cứ giá nào, nhất định phải đem hung thủ bắt về quy án!

Bên này giao cho những người khác phụ trách, Sa Nặc Nhân cùng Thư Nhai có Xích Linh cùng quay về, đến trước vương cung, đám tập kích chỉ nhằm vào Sa Nặc Nhân, Thư Nhai được hộ vệ bảo vệ phía sua, cũng không có bị thương, trở về vương cung liền cáo từ trở về chỗ ở của mình.

Sa Nặc Nhân cùng Xích Linh tiến vào phòng khách, Diễm Vương đang ở bên trong rống to với một người nam nhân mặc quân trang qua quang não, nam nhân kia một mặt kinh hoảng theo tiếng. Diễm Vương phi vừa thấy Sa Nặc Nhân trở về, liền vội vàng đứng lên nghênh đón, "Con sao rồi? Bị thương có nặng hay không?"

Diễm Vương phi nhìn bộ dáng máu đầy mặt của cậu thực dọa người, đã mời trị liệu sư, vội vàng tiến lên giúp đỡ xử lý vết thương.

Sắc mặt Xích Linh âm trầm đáng sợ, nhẹ giọng nói: "Em trước tiếp tục trị liệu, tôi đi một lát sẽ trở lại."

Nói xong câu này, cũng không chờ Sa Nặc Nhân đáp lại, quay người nhanh chân đi ra ngoài.

Anh tuyệt đối sẽ không để phạm nhân đào tẩu ở trên địa bàn của anh!

Sa Nặc Nhân biết được, Xích Linh chắc chắn rất giận dữ, cư nhiên xảy ra một vụ khủng bố tập kích ở ngay tại vương tinh như vậy, đây không thể nghi ngờ chính là khiêu khích dối với Diễm Vương. Thấy Diễm Vương phi một bộ dáng lo lắng, Sa Nặc Nhân cười cười: "Con không có chuyện gì, ngài không cần lo lắng."

Diễm Vương phi --- Phượng Khuynh Lưu hiện tại cũng đã gần năm mươi tuổi, nhưng thân hình vẫn cứ gầy gò, dung mạo tuấn nhã, lại không giấu được dấu vết của tháng năm, bất kể là màu da hay là chất lượng da thịt, cũng đã hiện ra vẻ già nua, dù vậy, khí chất Phượng Khuynh Lưu cũng rất có ý nhị. Sa Nặc Nhân một bên tiếp nhận trị liệu, một bên nắm lấy nửa trái Ngọc Phượng Tiên không dùng hết kia, mỗ phụ dù sao cũng là Vương phi, cứ trực tiếp lấy ra cho ông ăn như vậy, không khỏi có chút khó coi, Sa Nặc Nhân nắm lấy, trong phút chốc đem Ngọc Phượng Tiên cho vào trong đồ uống đưa cho ông, Ngọc Phượng Tiên đồ tốt như vậy, nhất định không thể lãng phí. Bất quá, mặc dù là thực quả, nhưng là vẫn có chỗ tốt của nó.

Sa Nặc Nhân nói làm liền làm, chờ sau khi vết thương được xử lý tốt, liền đi xuống nhà bếp trong ánh mắt kỳ quái của Diễm Vương phi, quản gia theo sau lưng, không biết Vương tử phi muốn làm gì.

Sa Nặc Nhân nhìn thấy ông đi cùng, mỉm cười nói: "Ngài đi làm việc trước đi, ta muốn làm cho mỗ phụ một ly nước trái cây."

Quản gia mỉm cười gật đầu, đây là muốn cho Vương phi một chút an ủi sao? Quản gia hiểu rõ, đi ra ngoài.

Sa Nặc Nhân nhìn ngó cảnh cửa, lén lén lút lút lấy ra nửa trái Ngọc Phượng Tiên từ trong không gian, đặt ở trong máy ép ép nó ra thành nước, sau đó cẩn thận cho vào trong bình dược tề, tổng cộng chứa được năm bình. Nếu cứ như vậy trực tiếp lấy ra cho bọn họ uống, thời điểm đó không giải thích được loại "dược tề" màu xanh lục này là cái gì, biện pháp thuận tiện nhất, chính là trộn vào trong nước trái cây, để cho bọn họ bất tri bất giác uống vào. Sa Nặc Nhân lấy ra mấy trái cây mới mẻ từ bên trong tủ sắt, đặt cùng một chỗ chế thành nước trái cây, sau đó rót một bình Ngọc Phượng Tiên vào bên trong bình nước trái cây, quấy đều lên, lấy ra một chút, cậu tự thân nếm thử mùi vị.

Rất thơm, bên trong có một trái cây nồng đậm, mang theo mùi thơm Ngọc Phượng Tiên như có như không, không thể không nói, Ngọc Phượng Tiên quả nhiên là mùi vị tốt đẹp nhất trong tất cả các loại trái cây.

Cậu rót nước trái cây ra thành hai chén bưng ra ngoài, một chén đưa Diễm Vương phi, một chén khác là của Diễm Vương, công hiệu của Ngọc Phượng Tiên cùng Thân Hải U Lam bất đồng, công hiệu của Ngọc Phượng Tiên, nói trắng ra một chút chính là có thể dưỡng già, giúp thân thể vẫn luôn bảo trì trạng thái trẻ trung nhất, dùng thường xuyên, phỏng chừng là căn bản không cần lo về vấn đề tuổi tác.

Diễm Vương phi không nghĩ tới, cậu vào trong nhà bếp lại là để làm nước trái cây cho bọn họ, biểu tình thanh lãnh cũng chuyển thành nhu hòa hơn một chút, "Cám ơn."

Sa Nặc Nhân mong đợi nhìn ông, "Nếm thử xem, uống có được hay không. Phụ thân, ngài cũng tới uống một chén."

Diễm Vương chính là đang nổi trận lôi đình vì sự kiện tập kích, tướng lĩnh phụ trách trị an ở vương tinh, bị ông mắng đến cẩu huyết lâm đầu(), hiện tại đang nóng giận trong bụng, nghe nói có nước trái cây uống, nhanh chân lại đây, bưng chén lên, uống một hơi cạn sạch.

: mắng chửi té tát

Sa Nặc Nhân: "..."

Diễm Vương phi đối với hành vi của Diễm Vương cũng rất vô lực, uống từ từ một chút, thưởng thức phẩm đạo, khẽ nhíu mày, đây là cái mùi vị gì? Có một loại dư hương khác bị che giấu dưới mùi trái cây, là loại mà trước kia ông chưa từng được thử qua, loại mùi kia thơm ngát thấm ruột thấm gan, giống như mùi vương của trái cây, uống xong một ngụm, còn lại trong miệng đều là loại hương vị kia, phi thường thoải mái, trong nháy mắt cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái, cảm giác cả người phấn chấn hẳn lên, uể oải trước đó cũng bị quét đi sạch sành sanh.

Diễm Vương phi uống vài lần, đem nước trái cây uống hết, đưa ra đánh giá, "Uống rất ngon."

Sa Nặc Nhân rất cao hứng, quyết định sau này đều làm như vậy, vừa không bị phát hiện, có thể bí mật bảo dưỡng thân thể cho hai người, không cần phải tiếp tục phiền não xem nên giải thích như thế nào. Ngọc Phượng Tiên bây giờ còn chưa có trưởng thành mà đã thơm như vậy, đợi đến khi hoàn toàn trưởng thành, đoán chừng chỉ cần nghe qua mùi của nó, liền khiến cho người lưu luyến quên về.

Không lâu sau, Xích Linh trở lại, phía sau còn có Sa lão gia tử vì nghe tin mà theo tới, nghe nói tôn tử ở tràng đấu giá bị phần tử khủng bố tập kích, sợ đến tim đều ngừng đập, liền vội vội vàng vàng chạy đến đây xem xem cậu có bị thương không.

Sa Nặc Nhân vội vàng an ủi gia gia đang kinh hoảng, "Ta không có chuyện gì, ngài đừng lo lắng."

Sa lão gia tử lôi kéo yêu tôn (yêu thương + tôn tử) cẩn thận quan sát một lượt, xác nhận quả thực không có chuyện, mới yên tâm. Lúc này, trầy da trên người Sa Nặc Nhân, sớm đã được trị liệu sư dùng máy trị liệu xử lý xong xuôi, sao còn có thể nhìn ra thương tổn gì?

"Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Bắt được hung thủ sao?" Sa lão gia tử hỏi Xích Linh.

Xích Linh do dự một chút, mới nói: "Đã bắt được hung thủ."

"Là ai?" Mấy vị có mặt tại đây cơ hồ là đồng thời hỏi lên.

Xích Linh liếc mắt nhìn Sa Nặc Nhân một cái, mới nhìn về phía Sa lão gia tử, "Là... Huynh muội Sa Tỉnh Vinh."

Sa lão gia tử đứng không vững suýt chút nữa ngã xuống đất, khiến Sa Nặc Nhân sợ đến vội vàng đỡ lấy người ông, "Gia gia, gia gia đừng nóng giận."

Sa lão gia tử ngã ngồi xuống ghế salon, dù có thế nào cũng không nghĩ tới, lại là hai cái nghiệp chướng kia, thanh âm run rẩy hỏi, "Có phải là... Có phải là đến để hãm hại Nặc Nặc?"

Trong mắt Xích Linh bắn ra một tia tàn nhẫn, "Đúng."

"Nghiệp chướng! Nghiệp chướng a!" Sa lão gia tử bi thống nói.

"Gia gia, gia gia ngài đừng có gấp, ta đi làm cho ngài một chén nước trái cây." Sa lão gia tử lớn tuổi, Sa Nặc Nhân sợ ông tức giận lại xảy ra chuyện xấu, vội vàng chạy vào trong nhà bếp làm hai chén nước nước trái cây, lại dùng một trái Ngọc Phượng Tiên, một chén cho Xích Linh, một chén đưa cho Sa lão gia tử, Sa Nặc Nhân thay ông cầm chén nước, run run rẩy rẩy uống vào.

Xích Linh cũng uống chén nước trái cây trong tay, sau khi uống xong, liếc liếc cái chén, luôn cảm thấy nước trái cây so với lúc thường uống ngon hơn, có thể là vì đây là do Sa Nặc Nhân làm ra, anh cho là như vậy.

Sau khi uống một chén nước trái cây vào, Sa lão gia tử rốt cuộc hô hấp thông thuận, lúc này mới nói xin lỗi: "Để Diễm Vương cùng Diễm Vương phi chê cười rồi, gây ra chuyện lớn như vậy, đều là lỗi của Sa gia!"

Diễm Vương nói: "Sa lão không cần tự trách, cũng may đã bắt được người, chỉ sợ... Hình phạt sẽ không nhẹ."

Diễm Vương chú ý đến phản ứng của Sa lão gia tử, lo lắng ông sẽ che chở cho hai người kia.

Sa lão gia tử vừa nghe, tức giận đến cả người run cầm cập, "Diễm Vương cứ việc xử trí như thế là được, hành vi của hai người bọn họ đã không còn là chuyện Sa gia có thể can thiệp, huống hồ, bọn họ liên tiếp tự làm hại đến tính mạng của mình, thật là làm cho ta lạnh thấu tâm!"

Lúc này Diễm Vương mới yên tâm, "Đã như vậy, bản vương an tâm."

Mấy người lại rảnh rỗi tán gẫu trong chốc lát, Diễm Vương hỏi Sa lão gia tử về tiến độ nghiên cứu cơ giáp, nói chuyện phiếm mấy câu, từng người liền tách ra làm việc của bản thân.

Diễm Vương gọi đơn độc Xích Linh tới thư phòng của ông, dặn dò: "Chuyện hành tung của huynh muội Sa Tỉnh Vinh, tạm thời đè xuống, trước tiên không cần báo lên quý tộc cực hình viện."

"Tại sao? Ta tuyệt đối không tha cho bọn hắn!" Xích Linh nổi giận trong bụng, đối với hai người này quả thực hận thấu xương, hết lần này tới lần khác muốn thương tổn Sa Nặc Nhân, quả thực chết không hết tội!

Diễm Vương nghiêm túc nói: "Ngươi chưa hề nghĩ tới, bọn họ làm cách nào mà vượt qua mấy vòng kiểm tra, thuận lợi tiến vào Gambra tinh?"

Xích Linh sững sờ, không sai, nếu như không có người thực lực tương đương hỗ trợ, bọn họ làm sao có khả năng dễ dàng vượt qua mấy vòng kiếm tra kia như vậy, còn công khai xuất hiện ở Gambra tinh cầu. Xích Linh đã bị hành vi của bọn họ làm tức giận quá mức, đâu còn thời gian rảnh rỗi suy nghĩ đến những chuyện này, cũng chỉ có phụ thân, trong tình huống đột phát như vậy mới có thể ổn định tâm thần, ngẫm nghĩ ý đồ sâu xa của sự tình.

Diễm Vương tiếp tục nói: "Ta thật sự muốn biết, Thanh Vương đưa hai quân cờ này tới đây, đến cùng là có mục đích gì."

Sắc mặt Xích Linh âm hàn, "Mục đích của bọn họ là Nặc Nặc, có người thay hắn diệt trừ Nặc Nặc, Thanh Vương tự nhiên mừng rỡ ngồi xem cuộc vui."

Ánh mắt Diễm Vương tức giận, trừng Xích Linh, "Nếu ngươi biết, vì sao không cần thận bảo vệ nó, còn để cho nó đơn độc đi ra ngoài?!"

Xích Linh cau mày, chuyện này là lỗi của anh, là do anh bất cẩn, không nghĩ tới ở nhà mình còn khiến cho Nặc Nặc thiếu chút nữa xảy ra chuyện, anh không thể thoái thác tội lỗi nãy của mình. Chỉ là, phụ thân quan tâm đến vợ anh như vậy, có phải là có chút quá hay không?

Xích Linh không phục nhìn lại ông, "Em ấy là người yêu của ta."

Diễm Vương: "..."

Ông chẳng lẽ còn không biết Sa Nặc Nhân là con dâu của ông sao? Con trai ông nói lời này là có ý gì?!

Diễm Vương không nhịn được nói: "Cút cút cút lăn đi, cút ra ngoài, nếu như hận bọn họ như thế, có bản lĩnh liền giành lấy vị trí Đế quân, thòi điểm đó hình phạt của bọn họ liền có thể xem ý của ngươi."

Xích Linh nói: "Đó là đương nhiên."

Truyện Chữ Hay