Sa Nặc Nhân cũng không biết đã có người nhớ thương cậu, đoàn xe vẫn tiếp tục đi tới cửa phòng đấu giá Kosovo mới dừng lại.
Quản lý phòng đấu giá vừa nghe người hầu đến báo, nói là có người từ vương cung đến, sợ đến vội vàng bỏ việc trên tay xuống, nhanh chóng chạy tới cửa đón tiếp. Sa Nặc Nhân cùng Thư Nhai cũng vừa vặn xuống xe, Thư Nhai so với Sa Nặc Nhân còn cao hơn một ít, thân hình hai người đều gầy gò, dung mạo tuấn tú. Quản lý đợi trong chốc lát, Xích Linh Vương tử cũng không có xuất hiện, chỉ có một mình Vương tử phi đến, lập tức tươi cười tiến lên nghênh tiếp. Đại hôn của Xích Linh Vương tử, được phát sóng trực tiếp cho toàn bộ đế quốc, cơ hồ chỉ cần là địa phương có mạng giả lập, đều biết đến chuyện đó.
Quản lý phi thường nhiệt tình, đón Sa Nặc Nhân cùng Thư Nhai vào trong, đội hộ vệ trước sau trái phải đi theo Sa Nặc Nhân, khiến không ít người có mặt lúc đó đều quay đầu lại nhìn xung quanh. Không cần nhiều lời, quản lý tự nhiên sẽ an bài cho họ một gian phòng riêng tốt nhất.
Mấy người tiến vào phòng riêng, bên trong có bố trí TV có thể quan sát toàn bộ sàn đấu giá, tất cả vật đấu giá cùng tiếng vọng ở hội trường đều sẽ được phát hình một cách rõ ràng, giống như là đang có mặt ngay tại hội trường, chỉ có điều hoàn cảnh so với ở hội trường tốt hơn rất nhiều, Sa Nặc Nhân mỉm cười nói: "Làm phiền ngài."
Quản lý vừa nghe, vội vã cung kính nói: "Vương tử phi khách khí."
Sa Nặc Nhân hỏi: "Ngày hôm nay có vật phẩm đấu giá đặc thù gì sao?"
Quản lý đưa tới một bảng điện tử các vật phẩm đấu giá, trên đó có ghi rõ ràng đồ vật muốn đấu giá ngày hôm nay, Sa Nặc Nhân lật xem từng từ từng tờ, để quản lý lui xuống trước làm việc của hắn, cậu nơi này không cần người hầu hạ, lúc này quản lý mới mang theo người hầu rời đi, cũng nói, có việc gì có thể gọi bọn họ bất cứ lúc nào.
Thời gian bọn họ tới có hơi trễ, buổi đấu giá đã tiến hành được một nửa, phòng đấu giá Kosovo không phải ngày nào cũng mở hội đấu giá, chỉ có khi hành hóa đã tích lũy đủ, mới bắt đầu mở hội bán đấu giá, vừa vặn chính là hôm nay, chỉ có điều bọn Sa Nặc Nhân tới có hơi trễ, buổi đấu giá đã tiến hành được một nửa.
Sa Nặc Nhân vẫn chưa có lật hết bảng vật phẩm đấu giá, liền nghe thấy TV toàn tức, nhân viên bán đấu giá giới thiệu một loại thực vật sẽ công kích người, lập tức ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy bên trong một cái bình chứa bằng pha lê trong suốt, một gốc thực vật xà đằng còn sống màu đỏ đậm, cao đến tầm eo người trưởng thành, đang tức giận vung mấy sợi dây mây đánh đánh bình chứa, trong TV toàn tức truyền đến tiếng vang "ầm ầm ầm", hiện trường một mảnh tiếng huyên náo, thậm chí có người ghét bỏ hô to, đem thứ này ra làm vật phẩm bán đấu giá, là không còn đồ vật khác để đưa ra sao?
Thời điểm Sa Nặc Nhân nhìn thấy gốc thực vật kia, ngây ngẩn cả người, nhìn màu sắc kia, tính công kích kia, không phải là Bàn Cầu Đằng trong ( nguyên tài Đồ Lục) sao?
Bàn Cầu Đằng là vật liệu làm tấm chắn tuyệt hảo, tính dai của nó cực mạnh, cách nhiệt cực tốt, điện cùng năng lượng đều có thể ngăn cản, nói cách khác, chỉ cần thêm Bàn Cầu Đằng vào bên trong tấm chắn, phàm là công kích có chứa năng lượng, trước tấm chắn đều không có hiệu quả, chuyện này quả thực là vật liệu tuyệt hảo! Chỉ là hiện trường không có người biết đến chuyện này, đều cảm thấy màu sắc của gốc thực vật này thật quỷ dị, còn có thể động, liền không nhìn thấy giá trị thực tế, cho nên giá khởi điểm bán quy định rất thấp. Sa Nặc Nhân tham dự bán đấu giá, chỉ tốn ngàn tinh tệ liền đem gốc Bàn Cầu Đằng hiếm hoi này lấy tới tay, quả thực là nhặt được cái lợi to lớn!
Vốn là muốn đi tới di tích cổ tìm thực tài cùng thú tài trong ( nguyên tài Đồ Lục) xem, kết quả là ở nơi đó không tìm được, lại là ở bên trong phòng đấu giá này tìm được, quản thực là quá may mắn!
Thư Nhai thấy Sa Nặc Nhân bộ dáng vui mừng vô cùng, kỳ quái nói: "Ngươi muốn cái kia làm cái gì?"
Sa Nặc Nhân vui vẻ nói: "Đó cũng là đồ tốt, không phải có tiền là có thể mua được."
Buổi đấu giá vẫn còn tiếp tục, Thư Nhai cũng không có thời gian hỏi kỹ, hai người cũng bắt đầu để ý hiện trường bán đấu giá. Sau đó mấy đồ vật đều là cơ thể sống đặc thù tìm được trong vũ trụ, bởi vì ngoài hình tương đối đẹp đẽ lại dịu ngoan, cho nên bị lấy về làm sủng vật bán đấu giá, những thứ đồ này, giống nhau nữ hài tử sẽ thích, không có đại nam nhân nào đi đâu cũng ôm theo sủng vật. Bất quá, thế giới vĩnh viễn không thiếu người kỳ quái, hiện trường vẫn có không ít nam nhân tranh đoạt, có thể là muốn tặng cho nữ hài tử ái một, có thể là chính mình giữ lại nuôi, nói chung, Sa Nặc Nhân đối với mấy thứ đó không có hứng thú.
Sau sủng vật, liền đấu giá hai đài cơ giáp cùng một ít khoáng thạch quý báu, mấy thứ đó đối với Sa Nặc Nhân đều không hữu dụng. Sau, bốn người hầu giơ lên một khối đồ vật đen thùi lùi tới, có chút giống thiên thạch, cái kia quả thực không nhỏ, cần tới bốn người mới có thể mang lên. Dưới đài có không ít người tò mò, Sa Nặc Nhân cùng Thư Nhai cũng đồng dạng.
Nhân viên bán đấu giá giới thiệu, khối đá này là do một người thám hiểm vũ trụ phát hiện ra, cho rằng nó có thể là một miếng năng lượng thạch, thế nhưng không có khai thác ra, được đưa lên đài bán đấu giá, có thể là năng lượng thạch, cũng có thể chỉ là một mảnh thiên thạch bình thường, chỉ có điều có chút khí tức năng lượng, cái này phải xem mắt nhìn của người mua.
Sa Nặc Nhân cùng Thư Nhai cùng lúc đó phóng thích tinh thần lực đi quan sát, quả thực có sóng năng lượng, rất yếu ớt, bên trong rốt cuộc có phải năng lượng thạch hay không, còn chưa thể chắc chắn.
Thư Nhai hỏi: "Muốn đấu giá không?"
"Đương nhiên muốn, cách thi đấu chọn người kế nhiệm đã không còn bao nhiêu thời gian, không thể bỏ qua bất luận một loại khả năng nào." Sa Nặc Nhân nói với giọng điệu vô cùng khẳng định, dứi hội trường cũng đã bắt đầu không ngừng tăng giá. Giá cả của khối đá này không cao không thấp, có thể xếp vào loại trung đẳng, phỏng chừng phòng đấu giá cũng không thể chắc chắn được bên trong đến cùng có năng lượng thạch hay không, ban đầu cũng có không ít người ra giá, càng về sau, người ra giác càng ít, đến cuối cùng chỉ còn lại ba người ra giá, một trong đó chính là Sa Nặc Nhân.
Sa Nặc Nhân không chút do dự ấn xuống nút giơ số đấu giá trên màn hình toàn tức, " triệu."
Thanh âm của một nam nhân cũng nâng lên, " triệu."
Thanh âm của một nữ nhân nói theo: " triệu."
Sa Nặc Nhân cắn răng, hai người kia là quyết tâm theo cậu tranh khối đá này sao? Nếu như không phải bọn họ vẫn tiếp tục tăng giá, cậu đã sớm lấy được khối đá này, cuối cùng cắn răng một cái, hô: " triệu."
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, không còn ai tiếp tục ra giá, đây là thổ hào a(), tuyệt đối là thổ hào! Cuối cùng, Sa Nặc Nhân dùng cái giá triệu tinh tế, lấy được khối đá đó vào tay.
: nhà giàu
Bên trong một gian phòng riêng, nữ nhân vừa kêu giá chính là Sa Tỉnh Yên, chỉ có điều thanh âm của ả đã qua xử lý, Sa Nặc Nhân cũng không có nhận ra.
"Tiêu triệu mua miếng đá vụn trở về, cũng là quá ngu." Sa Tỉnh Yên cười nhạo nói.
Sa Tỉnh Vinh cũng cười rộ lên, "Nếu như không phải chúng ta tăng giá, triệu nó đã có thể lấy được."
Sa Tỉnh Yên cắn răng, "Hãm hại nó ít tiền như vậy coi như là tiện nghi cho nó!"
Sa Tỉnh Vinh nói: "Đừng nóng vội, trò hay còn ở phía sau đó."
Sa Nặc Nhân phi thường phiền muộn, sau khối đá lớn kia, mãi cho đến khi kết thúc, đều chưa từng xuất hiện khối năng lượng thạch nào, vạn nhất bên trong khối đá lớn kia không phải năng lượng thạch, vậy triệu của cậu đều trôi theo dòng nước, cậu hiện tãi đã có chút hối hận vì chút xúc động ban nãy của mình.
Thư Nhai vỗ vỗ cậu, "Lấy đều đã lấy, còn lo lắng cái gì nữa?"
Sa Nặc Nhân khổ não nói: "Vạn nhất bên trong thật sự không có năng lượng thạch, ta tuyệt đối sẽ nôn ra máu! Nhiều tinh tệ như vậy, ném vào trong nước còn có thể nghe thấy tiếng vang đâu, vứt một khối đá vụn xuống... Phi, không đúng, bên trong tuyệt đối có thể khai thác ra năng lượng thạch!"
Thư Nhai cười rộ lên, "Đi thôi."
Sa Nặc Nhân thanh toán, đem hai món đồ bỏ vào trong túi không gian, đoàn người đi ra ngoài.
Hiện tại chính là thời điểm tan cuộc, cửa có không ít người đi ra ngoài, Sa Nặc Nhân cũng không có để hộ vệ đi trước mở đường, mà là đứng ở bên cạnh chờ đợi.
Đúng lúc này, trong đám người, một tiếng rít truyền đến, "A ----! Có bom! Chạy mau a!"
Bam đầu đám người còn không hiểu chuyện gì, nhất thời đại loạn, tất cả mọi người tranh nhau chen lấn xông ra ngoài, hộ vệ lập tức vây lại bảo vệ Sa Nặc Nhân cùng Thư Nhai, không cho đám người chạy trốn đụng vào bọn họ, trong đám người hoảng loạn, không biết là ai ném về phía này hai thứ có hình dạng quả bom, chính là vứt tại trước mặt Sa Nặc Nhân!
Hộ vệ tay mắt lanh lẹ, hai người mỗi người một cước, cấp tốc đem bom đá văng ra, quả bom trong lúc bị đá ra lại nổ tung giữa không trung, sóng xung kích cực lớn hất bay tất cả mọi người cùng đồ vật ở gần đó, Sa Nặc Nhân cùng Thư Nhai bị hộ vệ ấn xuống. Sa Tỉnh Yên nguyên bản thuận theo đoàn người chen ra bên ngoài, quay đầu nhìn lại, thấy Sa Nặc Nhân được hộ vệ bảo vệ dưới người, hoàn hảo không chút tổn hại, nhất thời tức giận, lại móc ra hai quả bom trong túi, hướng Sa Nặc Nhân ném qua!
Tên hộ vệ che chở Sa Nặc Nhân kia, thân thử vô cùng mạnh mẽ, ôm lấy Sa Nặc Nhân liền lăn tới phía dưới cầu thang, bom nổ tung, phá hủy cầu thang, đá vụn cùng khối thép đều nện ở trên người hộ vệ, Sa Nặc Nhân được hắn vững vàng bảo vệ.
Sa Tỉnh Vinh quay đầu lại, liền thấy Sa Tỉnh Yên làm việc ngốc, vội la lên: "Đi mau! Nhanh một chút đi!"
Lo lắng của Sa Tỉnh Vinh là chính xác, thừa dịp đàm người không chú ý có thể tập kích, thế nhưng tập kích chỉ có thể làm một lần, ngươi làm tiếp, tuyệt đối sẽ bị người phát hiện. Quả nhiên, hộ vệ vẫn luôn ở trong đám người quan sát, lập tức khóa được mục tiêu là hai người bọn họ, "Ở nơi đó! Bắt bọn hắn lại!"
Mấy người lập tức liên lạc với nhân viên cánh gác ở gần đó đến trợ giúp, cùng thời gian cũng đem hình ảnh của bọn họ truyền ra ngoài, để tất cả khâu kiểm tra của tinh cầu Gambra đều phải chú ý đến hai người này, cũng tổ chức người, nhất định phải bắt hai tên kia lại.
Hộ vệ lưu lại, ba chân bốn cẳng thật vất vả đẩy ra cầu thang bị phá hủy, đem tên hộ về cùng Sa Nặc Nhân cứu ra ngoài. Sa Nặc Nhân hoàn hảo, chỉ có một ít vết thương nhẹ, nhưng vết thương của người hộ vệ rất nghiêm trọng, bị mảnh bom vỡ cùng lực xung kích đánh trúng, nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng. Hiện trường hỗn loạn vô cùng, trừ bọn họ ra, còn có vài người bình dân vô tội đã chết.
Sa Nặc Nhân được cứu ra, không có lập tức rời đi, mà là ngồi chồm hỗm trên mặt đất, xem vết thương cho người hộ vệ kia. Hộ vệ được xem vết thương kia nhìn chằm chằm Sa Nặc Nhân, bởi vì nội tạng tổn thương, máu từ trong miệng không ngừng trào ra, hắn há há miệng, muốn nói chuyện, nhưng chỉ làm máu chảy ra càng nhiều hơn.
"Đừng nhúc nhích, đừng nói chuyện." Sa Nặc Nhân thay hắn lau máu chảy ra, từ trong không gian giới chỉ lấy ra hai bình dược tề, "Đến, há miệng, đem dược tề uống vào."
Sa Nặc Nhân cẩn thận đem dược tề đút vào trong miệng hắn, nhìn hắn nuốt xuống, "Ngươi sẽ không có chuyện gì, chẳng mấy chốc sẽ tốt lên."
Người bị thương ở hiện trường không phải số ít, có hộ vệ, có bình dân, trên trán cùng trên người Sa Nặc Nhân cũng có nhiều vết thương, cậu cũng không rảnh bận tâm, vội vàng xem bệnh cho mấy người bị trọng thương, một phụ nữ trung niên ôm một nam nhân khóc lớn, thấy Sa Nặc Nhân lại đây, kêu khóc nói: "Vương tử phi điện hạ, cầu ngài nhanh cứu chồng ta một chút..."
"Đừng nóng vội, ta tới xem một chút." Sa Nặc Nhân động viên nàng, xem xét thương tổn cho nam nhân kia, hắn là người bình thường, coi như Sa Nặc Nhân thấy được vết thương của hắn, dược tề kia cũng không thể dùng trên người hắn, cậu suy nghĩ một chút, chỉ có thể dùng đến Nguyên Quả đang đến kỳ trưởng thành --- Ngọc Phượng Tiên.
Ngọc Phượng Tiên là khi cậu còn ở Phượng gia cô đọng được, thời gian chín cần tháng, bây giờ mới qua được hai tháng. Ngọc Phượng Tiên là một gốc thực vật, hình dáng rất giống một vị mỹ nhân mặc váy dài, yêu kiều thướt tha. Sau khi trưởng thành, toàn bộ cây sẽ có trái, hình dáng trái cây giống như một phiến lá, rắn chắc lại mượt mà, thòi kỳ trưởng thành sẽ có màu xanh lục, sau khi trưởng thành sẽ có màu đỏ, rất đẹp, cũng ăn rất ngon, bởi vì là cây ăn quả, có thể dùng trực tiếp. Nó có thể bổ sung dinh dưỡng cần thiết toàn diện cho cơ thể, tăng cường tế bào hoạt tính, trì hoãn già yếu, cũng là một thứ thuốc cứu mạng rất tốt.