Sa Nặc Nhân cưỡng bách chính mình tỉnh táo lại, cậu không thể hoảng, không thể loạn, giờ phút này người có thể cứu Thư Nhai chỉ có cậu, cậu có trách nhiệm và cũng nhất định phải cứu y ra ngoài!
Giá quy định là một triệu tinh tệ, đối với người nơi này mà nói, đã là rất cao, nhưng vẫn có người có thể mua được, chỉ cần là người có một chút gia sản, cũng không tiếc tất thảy. Có được Thủy Ủy nhân này, tương đương với có được một Arthur cùng với thể chất thụ thai tự nhiên, coi như không thấy dung mạo tuyệt sắc của y, chỉ nhìn hai thứ này, cũng không tiếc hết thảy mà ra giá!
Có người đột nhiên la lớn: "Còn sống sao? Tại sao không nhúc nhích?!"
Nhân viên trên đài lập tức giải thích, "Người này tính cách cương liệt, rất khó dạy dỗ, liền cần một chút giáo huấn, lấy danh dự của ta bảo đảm!"
Karni nhìn người bên trong lồng giam, có chút không đành lòng, "Bán đấu giá Arthur, là trái pháp luật đi?"
Công Ngọc Diễm nói: "Ở đây giết người cũng không trái pháp luật, huống hồ là bán đấu giá Arthur?"
Sa Nặc Nhân gắt gao nắm chặt nắm đấm, nhếch môi, cậu đang cố nén phẫn nộ, giơ tay ấn chuông trên bàn, sự khác thường của cậu, tất cả đều rơi vào trong mắt Xích Linh.
Nam nhân vóc dáng nhỏ con mang bọn họ tới lúc trước, một mặt cười lấy lòng bước vào, "Quý khách có gì dặn dò?"
Sa Nặc Nhân nhìn xuống đài đấu giá, giá cả vẫn còn đang tăng lên, "Nơi này có thể dùng vật đổi vật, làm sao đổi?"
Nam nhân kia giới thiệu, "Nếu như là đồ tốt, chỉ cần giá trị đầy đủ, có thể trực tiếp mang lên đài đấu giá, chỉ cần giá cả vượt qua giá của vật phẩm ngài muốn có là được, đương nhiên, bán đấu giá vượt qua bao nhiêu, tất cả đều thuộc về bổn tràng. Ngài là có đồ muốn bán đấu giá sao?"
Sa Nặc Nhân không chút suy nghĩ liền lấy từ trong không gian ra bốn hộp (chắc hộp có bình) dược tề đặt lên trên bàn, "Ta ra bốn hộp cực phẩm Mệnh Căn Nguyên, đổi với người trên đài kia."
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người tại chỗ, cực... Cực phẩm Mệnh Căn Nguyên?! Mọi người đều biết, cực phẩm Mệnh Căn Nguyên rất khó chế tác, cơ hồ là rất khó xuất hiện một bình, cho nên giá cả của nó ở chợ đen cũng bị đẩy lên rất cao, có tiền cũng không thể mua được, mà Sa Nặc Nhân lại một hơi lấy ra bốn hộp Mệnh Căn Nguyên cực phẩm, tất cả mọi người đều bị dọa đến choáng váng, nam nhân nhỏ con hai mắt càng sáng hơn, gắt gao nhìn chằm chằm dược tề trên bàn, thẳng nuốt nước miếng, lắp bắp nói: "Này, này chuyện này... Ta ta không làm chủ được..."
"Đi tìm người có thể làm chủ đến, nhanh lên!" Sa Nặc Nhân vội la lên.
"Vâng, vâng, vâng, ta ta ta đây liền đi đi đi!" Nam nhân vóc dáng nhỏ con xoay người chạy, đến cửa còn chân trái ngáng chân phải té lộn mèo một cái, đâu còn quan tâm đến đau đớn, nhảy dựng lên mở cửa đi ra ngoài.
Xích Linh cau mày, đối với quyết định không cẩn thận của Sa Nặc Nhân không tán thành, cậu có khả năng còn không biết giá thị trường của cực phẩm dược tề, càng không biết giá thị trường của Mệnh Căn Nguyên.
Anh đẩy hai hộp dược tề lại, "Dùng hai hộp là được rồi."
Lúc này Sa Nặc Nhân mới chú ý tới ánh mắt của ba người khác, cùng lúc đó, cuộc bán đấu giá bên ngoài đã tạm ngừng, người phụ trách chính của sàn đấu giá này cũng tới rồi.
Sa Nặc Nhân biết làm như vậy sẽ gây phiền toái cho bọn họ, nhưng mà, cậu nhất định phải cứu Thư Nhai, nhất định!
"Xin lỗi, em muốn cứu y." Sa Nặc Nhân nhìn Xích Linh, không thể có bất kỳ sơ xuất nào.
"Cứu y hai hộp là được rồi, tin tưởng tôi." Xích Linh nói.
Sa Nặc Nhân mím mím môi, cuối cùng lựa chọn tin tưởng Xích Linh, bằng không số tiền đấu giá dư ra, cũng đều thuộc về sàn đấu giá, không đáng giá.
Một đám người hấp tấp tới, đầu lĩnh âu phục giày da, tô son trát phấn, hẳn là người phụ trách nơi này, vừa nhìn thấy hai hộp dược tề trên bàn, đôi mắt nhất thời sáng lên, cười nói: "Là quý khách muốn bán đấu gia cực phẩm Mệnh Căn Nguyên sao?"
"Đúng." Sa Nặc Nhân đối với người này cực kỳ chán ghét, chỉ vì hắn đem Thủy Ủy nhân ra bán đấu giá giống như thương phẩm.
Đôi mắt người phụ trách nhìn chằm chằm hai hộp dược tề kia, "Ta có thể nhìn qua sao?"
"Đương nhiên." Sa Nặc Nhân lấy ra một bình, đưa cho hắn.
Người phụ trách liền vội vàng đưa hai tay đỡ lấy, dưới ánh sáng nhìn xem, màu xanh trong suốt thấu triệt, màu sắc phi thường tinh khiết, trợ thủ ở phía sau đưa tới máy kiểm tra dược tề, người phụ trách đem dược tề cẩn thận bỏ vào bên trong khe thẻ, xạ tuyến màu đỏ quét qua, hiện ra dữ liệu kiểm tra.
Độ tinh khiết: .%; dược tính: đan tư.
Tất cả mọi người lần thứ hai khiếp sợ!
Người phụ trách kích động trên trán đổ mồ hôi, "Ây... Ta nghe nói là bốn hộp..."
Sa Nặc Nhân đã hoàn toàn bình tĩnh lại, cười yếu ớt nói: "Chỉ có hai hộp."
Người phụ trách có chút do dự, liếc mắt nhìn nam nhân vóc dáng nhỏ con bên cạnh, nam nhân dùng ánh mắt ra hiệu, đúng là bốn hộp.
Người phụ trách rất không cam tâm, che cười nói: "Không biết hai hộp khác kia, có thể đặt ở bổn tràng bán đấu giá hay không?"
Sa Nặc Nhân tiếp tục cười yếu ớt, "Có thể thì có thể, bất quá các người còn Thủy Ủy nhân sao?"
"Cái này..." Người phụ trách chần chờ, nghe được phía dưới là một đoàn tiếng mắng chửi, không thể làm gì khác hơn đành nói: "Việc này sau đó lại bàn, trước tiên ta cầm hai hộp này đi đổi, nhìn xem hưởng ứng, như thế nào?"
"Có thể." Sa Nặc Nhân nói.
Lập tức có hai người tới đây, mỗi người ôm một hộp rất cẩn thận, đi ra ngoài.
Người phụ trách cũng theo sau ra ngoài, Sa Nặc Nhân phóng thích tinh thần lực đi theo, liền nghe người phu trách nhỏ giọng phân phó thủ hạ, "Nhanh đi thông tri lão đại, mau đi!"
Sa Nặc Nhân có chút áy náy nhìn về phía Xích Linh, Xích Linh chỉ là nắm chặt tay cậu.
Nhân viên bán đấu giá nhận được thông báo, đi ra một lát, thời điểm đi lên lần nữa đã hưng phấn muốn rít gào, "Các vị khách quý, hôm nay sàn đấu giá, có người chọn muốn dùng vật đổi vật, vật phẩm vị khách quý kia lấy ra đấu giá, tuyệt đối khiến các ngươi phải đỏ mắt!!! Hai hộp --- cực phẩm --- Mệnh Căn Nguyên!!!"
Phía dưới lập tức phát ra tiếng hét chói tai vang động đất trời, tất cả mọi người nhảy lên, đặc biệt là mấy nhóm tinh đạo, mỗi người đều đứng dậy tại chỗ ngồi, quơ vũ khí cao giọng gào thét!
"Bọn tiểu nhị! Giá quy định triệu tinh tệ, gộp chung hai hộp, các ngươi còn chờ cái gì, nhanh chóng tiến hành đấu giá nhanh đi đi đi đi!!!" Nhân viên bán đấu giá trên đài hưng phấn nhảy tưng tưng.
: giống tiếng vọng hoặc kéo dài ý =)))
Phía dưới khán đài đã bắt đầu ra giá, giá cả nhanh chóng tăng lên, hoàn toàn không kém điên cuồng hơn thời điểm Thủy Ủy nhân được đưa ra, hơn nữa còn có xu thế vượt quá!
Sa Nặc Nhân rất bất ngờ, cậu ngược lại không nghĩ tới, giá quy định của hai hộp Mệnh Căn Nguyên cực phẩm do sàn đấu đưa ra lại cao như vậy.
Xích Linh giải thích: "Mỹ nhân là tốt, nhưng cũng là phải có mạng hưởng thụ mới được, chỉ cần có thể lấy được hai hộp này, người kia đời này sẽ không phải lo chết sớm nữa."
Hóa ra là như vậy, vốn là Mệnh Căn Nguyên ở Bạch Ngân tinh hệ, được Resse cho rằng là thuốc kéo dài sinh mạng, Mệnh Căn Nguyên vừa nãy phẩm cấp thấp như vậy cũng đều là giết người cướp đoạt, huống hồ đây còn là hai hộp Mệnh Căn Nguyên cực phẩm, mỗi người đều dốc hết sức báo giá, hiện trường rất hỗn loạn, trong đội có phụ trách báo giá, có phụ trách ác chiến, rất nhanh giá cả bị nâng lên cao hơn mười mấy lần, hiện trường ác chiến chết không ít người, cuồi cùng hai hộp Mệnh Căn Nguyên cực phẩm, lấy giá . triệu tinh tệ, bị một nhóm người đoạt được, mà Thủy Ủy nhân bên kia, giá cao nhất cũng chỉ dừng ở . triệu tinh tệ.
Dùng vật đổi vật thành công!
Sa Nặc Nhân thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nhìn về phía Xích Linh.
Xích Linh nắm tay cậu, "Đi, nhanh chóng rời đi, chúng ta hẳn là đã bị người theo dõi."
Lộ ra thực tài (của), tuyệt đối là tự tìm đường chết.
"Xin lỗi, là tôi làm phiền đến mọi người." Sa Nặc Nhân rất áy náy.
"Đừng nói như vậy mà, chuyện như vậy cũng là khiến người ta không vừa mắt, ngươi không ra tay, ta cũng sẽ ra tay!" Karni an ủi.
"Không sai, ngươi làm rất đúng." Công Ngọc Diễm phụ họa.
Thời điểm bọn họ đi tới hậu đài, cái lồng giam kia mới được người chuyển xuống phía dưới, còn chưa mở khóa, người phụ trách đang đứng đó dặn dò người khác làm việc, vừa nhìn thấy bọn họ lập tức chào đón, mặt tươi roi rói, "Sao quý khách lại tự mình tới đây, ta đang chuẩn bị sai người đưa người đến cho các ngươi."
"Không cần, tự chúng ta tới lấy." Trong tay Sa Nặc Nhân ôm một bộ quần áo, đó là Xích Linh, y phục của cậu nhỏ, Thư Nhai không mặc vừa.
Người phụ trách nhanh chóng sai người mở khóa, Sa Nặc Nhân khom lưng đi vào, đem quần áo quấn lên trên người Thư Nhai. Thư Nhai tuy rằng không thể động, nhưng vẫn còn ý thức, cả người y trần như nhộng, chỉ còn lại mỗi sợi dây chuyền trên cổ, cảm giác có người khoác quần áo cho mình, giương mắt nhìn sang. Sa Nặc Nhân đang đưa lưng về phía mọi người, đối mặt với ánh mắt đề phòng của Thư Nhai, viền mắt lập tức đỏ lên, nước mắt doanh tròng, "Đừng sợ, ta mang ngươi rời khỏi nơi này, đến, mặc quần áo vào."
Sa Nặc Nhân mặc quần áo cho y, rất lao lực, Thư Nhai không biết làm sao vậy, có ý thức, lại không nhúc nhích nổi.
Công Ngọc Diễm uốn cong eo, cũng hỗ trợ cậu mặc quần áo cho y, hai người hợp lực, cầm quần áo mặc cho y, "Ta cõng y, chúng ta đi."
Công Ngọc Diễm đem người vác lên, Sa Nặc Nhân cũng ở bên cạnh đỡ, người phụ trách thấy bọn họ phải đi, lập tức tiến lên, "Quý khách, chúng ta bàn bạc một chút, lại bàn tiếp hai hộp còn lại, ngài đừng vội đi a."
"Ngày mai chúng ta còn quay lại, hôm nay đi trước." Sa Nặc Nhân nói, cậu cần phải tìm một chỗ yên tĩnh kiểm tra thương tổn cho Thư Nhai.
Người phụ trách cũng không muốn xé rách da mặt với bọn họ, chỉ có thể quấn lấy bọn họ lưu lại trong chốc lát, Sa Nặc Nhân đương nhiên biết dụng ý của hắn, người hắn phái thông báo lão đại còn chưa đến, khẳng định không thể để cho họ đi. Chính vì như thế, Sa Nặc Nhân mới muốn mau chóng rời khỏi nơi này, chỉ là, bọn họ vừa mới tới cửa, đã bị một đám người vây lại.
Một người phụ nữ trùng hợp đi qua, thời điểm phát hiện nhóm người này, khiếp sợ trợn to hai mắt, cấp tốc tìm chỗ trốn đi, quan sát tình huống.
Một nam nhân cường tráng đi ra, quát lên: "Muốn đi cũng không được, bắt lại!"
Sa Nặc Nhân chỉ cảm thấy phiền phức lớn rồi, nắm thật chặt Thư Nhai không buông tay, Thư Nhai nằm nhoài trên lưng Công Ngọc Diễm, mái tóc dài màu đen buông xuống, y vô lực quan sát thiếu niên đi bên cạnh, nghĩ đến vì sao khi cậu nhìn thấy mình lại muốn khóc.
Xích Linh nháy mắt với Công Ngọc Diễm, đồng thời ám chỉ Karni, bảo Tân Đức Lỗ chuẩn bị sẵn sàng, cơ giáp của bọn họ coi như là tổn hại nghiêm trọng, cũng tốt hơn so với hàng rác thải ở nơi này, huống hồ xuất kỳ bất ý(), còn có thể tìm được cơ hồ đào tẩu.
: ra tay bất ngờ
Công Ngọc Diễm hiểu ý, lấy ra cơ giáp, cõng Thư Nhai nhảy mấy cái liền tiến vào khoang lái, Tân Đức Lỗ cũng đem Karni ôm vào, hai đài cơ giáp đột nhiên xuất hiện, khiến bên kia không ứng phó kịp!
Xích Linh tìm được cơ hội, lôi kéo Sa Nặc Nhân bỏ chạy, đám tinh đạo kia bị Tân Đức Lỗ cùng Công Ngọc Diễm ngăn cản, một hồi chiến đấu, liền quay đầu bỏ chạy. Sa Nặc Nhân tới một nơi rộng rãi yên lặng thả Phượng Hoàng ra, Phượng Hoàng biến thành phi hành khí màu vàng, mang theo hai người bay về phía hoang mạc xa xa, hai đài cơ giáp cũng bám theo phía sau.
Nguồn năng lượng của Phượng Hoàng không nhiều, bay đến một hẻm núi, liền thả hai người xuống, chính mình biến thành vòng tay quấn trên cánh tay Sa Nặc Nhân, hai đài cơ giáp cũng dừng lại, bốn người ra khỏi cơ giáp, tìm tới một cái sơn động bí mật, nhanh chóng chui vào trốn. Tốc độ cơ giáp của bọn họ tuyệt đối nhanh hơn đám tinh đạo kia, huống hồ bên kia lại bị tấn công bất ngờ, sau mới lấy ra cơ giáp đuổi theo, chỉ biết phương hướng đại khái, lại không tìm thấy người.