Hầu như không cần cân nhắc, bọn họ trực tiếp lựa chọn vế sau, trực tiếp tới chỗ đấu giá tìm vật mình muốn, nói không chừng có thể thu được một ít quặng mỏ có nguồn năng lượng hữu dụng. Tại địa phương ngư long hỗn tạp() này, có rát nhiều đồ vật bên ngoài không dám bán đấu giá, ở đây lại dám, không chừng thật sự có thể thu được thứ tốt.
: nhiều loại người lẫn lộn
Nhưng nhóm bọn họ người, không khỏi gây chú ý, Xích Linh quyết định tách ra hành động, chọn mấy người tới nơi đấu giá nhìn xem, những người khác lưu lại, tìm một chỗ kín đáo trốn đi, chờ mọi chuyện an bài ổn thỏa, sẽ liên lạc với bọn họ.
Vốn là Xích Linh chỉ muốn mang theo Sa Nặc Nhân cùng Công Ngọc Diễm đi, nhưng tỷ đệ Bối Nhã cũng muốn đi theo, đến cuối cùng Karni cũng đi, Karni mà đi thì khẳng định Ysaye cùng Tân Đức Lỗ cũng đi theo, bởi vậy, còn lại tám người, ngoại trừ An Trạch có sức chiến đấu tạm được, những người khác đều không thể nhìn, mà ngay trong nhóm bọn họ, sức chiến đấu mạnh nhất thật ra lại là Ysaye cùng Tân Đức Lỗ, Xích Linh và Công Ngọc Diễm xếp sau, bọn họ đều đi là chuyện không thể, cuối cùng Xích Linh đành phân, anh mang theo Sa Nặc Nhân, Công Ngọc Diễm, Karni cùng Tân Đức Lỗ đi, Ysaye lưu lại, hắn so với Công Ngọc Diễm đáng tin hơn, còn có chuyện quan trọng hắn có thể xử lý, vì vậy, mọi thứ được quyết định như vậy.
Sàn đấu giá rất dễ tìm, cứ đi thẳng về phía trước, có một hội trường vô cùng lớn bằng kim loại, mái hình tròn, từ ngoài nhìn vào, rách rách rưới rưới như bãi rác, xung quanh nó, còn có rất nhiều ngôi nhà nhỏ hơn, đều là được dựng lên bằng các vật liệu khác nhau, có cái trực tiếp lấy phần kim loại phi thuyền bỏ đi, nhiều như vậy tụ tập cùng một chỗ, cũng rất đồ sộ. Nhìn đến đây, bọn họ mới biết, vị trí vừa rồi của bọn họ là ngoại thành, nơi này mới đúng là "thành thị", mà cái hội trường kim loại lớn nhất kia, chắc hẳn là "trung tâm thành phố".
Năm người bọn họ đi lại trong đám người vẫn rất dễ thấy, chủ yếu là do dung mạo cùng màu da của bọn họ, người nơi này quanh năm phải chịu đựng ảnh hưởng của phóng xạ hạt nhân vũ trụ, đều hiện ra vẻ già nua tang thương, cộng thêm không khí khô hanh, cát bụi rất nhiều, quanh năm không có mặt trời, làn da bọn họ khô nứt ảm đạm, không hề trơn láng giống như đám Xích Linh, cho nên một đường tới đây, có không ít con mắt dán lên người bọn họ, thậm chí có người nôn nóng khó nhịn, đối với Sa Nặc Nhân và Karni trắng nộn mềm mịn như nước nuốt nước miếng, họ chưa từng gặp qua người nào trắng mịn xinh đẹp như vậy, lớn lên so với nữ nhân ở nơi này còn tốt hơn, da dẻ đều non mịn, có thể nào không động tâm, nếu không phải kiêng kỵ khí tràng của ba người bên cạnh bọn họ, phỏng chừng đã sớm xông tới.
Sa Nặc Nhân bị những đôi mắt như hổ như sói nhìn đến tê cả da đầu, ánh mắt khát khao như vậy cậu từng thấy, khi còn bé, ánh mắt của đám người xâm lược kia, cũng là như vậy, tràn đầy dơ bẩn cùng dục vọng ô uế.
Mấy người không để ý đến ánh nhìn của những người xung quanh, trực tiếp đi tới hội trường to lớn nhất kia, nơi đó chính là sàn đấu giá lớn nhất tinh cầu này, bên trong đều có bán đấu giá, cái gì cũng có, chỉ cần có người muốn, ngay cả một khỏa trái cây cũng có thể lấy được.
Sa Nặc Nhân đi tới gần cửa sàn đấu giá, bên trong rất lộn xộn, người rất nhiều. Bọn họ vừa mới bước vào cửa, liền có một quản sự ánh mắt sáng quắc tiếp đón, người kia gầy gò cao cao, nở nụ cười đáng yêu bắt chuyện, "Mấy vị khách quý, muốn mua hay bán?"
Xích Linh: "Mua."
Quản sự lập tức cười lên: "Thật tốt! Mời mấy vị lên phòng riêng trên lầu chờ đợi! Hôm nay số quý khách rất may mắn, chúng ta đang muốn bán đấu giá những món đồ chất lượng cao, bảo đảm quý khách sẽ thỏa mãn!"
Lập tức có người đi qua dẫn đường cho bọn họ, mang bọn họ tới lầu hai, mở cửa một phòng riêng, người dẫn đường kia lại đứng đó, không hề rời đi, chờ lấy tiền boa.
Nhất thời mấy người đều có chút ngây người, lúc tỉnh táo lại, đều cảm thấy gay go. Không phải bọn họ không có tiền, ngược lại mỗi người trong đây đều rất có tiền, nơi này vẫn thuộc về Đại Uyển Toàn Tí, tinh tệ vẫn có thể sử dụng, chỉ là bọn họ không biết phải đưa tiền boa như thế nào, lấy quang não chuyển khoản? Này không phải là muốn bọn họ lấy ra quang não của mình? Nhìn người dẫn đường kia, trên tay bọn họ căn bản không có quang não, bên trong đều là tin tức cá nhân, ở đây, cơ hồ không có ai đơn giản, không có ai còn giữ chứng cứ phạm tội của chính mình, như vậy nhất định phải có cách trả tiền khác, nhưng bọn họ lại không biết.
Sa Nặc Nhân nhìn gương mặt lạnh lùng của Xích Linh, không thể hy vọng anh nói chuyện với người khác, nhìn Công Ngọc Diễm đang xoa cằm, đoán chừng là nghĩ lấy ra quang não chuyển khoản, lại nhìn Karni, khẳng định cũng đang nghĩ tới chuyện này, Tân Đức Lỗ càng không thể trông cậy vào, ngay cả lời nói cũng không lưu loát, Sa Nặc Nhân chỉ có thể tự mình giải quyết.
Người kia đã nhìn chằm chằm bọn họ hồi lâu, chút nhiệt tình vừa nãy cũng đã hơi phai nhạt, hoài nghi nhìn đám Xích Linh, có phải là một đám quỷ nghèo hay không.
Sa Nặc Nhân mỉm cười nói: "Thật không tiện, chúng ta vừa mới tới đây, vẫn chưa quen với quy củ của nơi này, xin hỏi tinh tệ ở nơi này phải dùng ra sao?"
Người kia tỉnh ra, khuôn mặt lập tức tươi cười trở lại nghênh đón nói: "Mấy vị có thể đem tinh tệ chuyển qua một thẻ từ, loại thẻ từ này rất thông dụng ở hoang tinh, bên trong chỉ chứa tiền, sẽ không tiết lộ tin tức cá nhân của ngài. Cũng có thể lấy vật đổi vật, đấu giá tại chỗ, thu về tinh tệ. Phòng đấu giá của chúng ta có thẻ từ còn trống, tinh tệ một tấm, quý khách có cần không?"
Xích Linh nói: "Lấy một tấm."
"Được rồi." Người kia lập tức móc một tấm thẻ từ trên người ra, đưa cho Xích Linh, sau đó ra ngoài cửa chờ, biết bọn họ khẳng định sẽ lấy quang não chuyển tiền vào thẻ, người làm như bọn họ cũng biết quy củ, chỉ làm ăn, không hỏi chuyện không nên hỏi.
Tấm thẻ từ kia vừa vặn có thể cắm vào khe thẻ trong quang não, dễ dàng chuyển tiền qua, không thể không nói, người thiết kế thẻ từ quả thực rất thông minh.
Sa Nặc Nhân không để Xích Linh phải nhọc lòng, lấy ra quang não của cậu chuyển tiền vào, trước đó không lâu cậu mới vừa kiếm được không ít tiền từ Nhã Đạt Đế quốc, có triệu tinh tệ, đủ mua rất nhiều thứ. Cậu trước chuyển qua một ít tinh tệ, lại gọi người kia tiến vào, trong tay người kia cầm một chiếc máy xoát thẻ loại nhỏ, chờ Sa Nặc Nhân trả tiền.
"Chào ngài, tổng cộng cần trả là tinh tệ, là phí phòng riêng, tinh tệ là phí dụng thẻ từ." Người kia nói.
Sa Nặc Nhân líu lưỡi, cái gian phòng chắp vá này cũng đến tinh tệ, bên trong ngoại trừ một cái bàn và mấy cái ghế, trên bàn cũng có chút đồ ăn, ngoài ra không còn thứ gì khác, ngay cả màn hình quan sát cũng không có, trước phòng riêng đại khái chỉ có một cái cửa sổ, có thể trực tiếp nhìn thấy khán đài dưới lầu, là thiết kế phi thường cổ xưa, còn muốn tinh tệ!
Sa Nặc Nhân thầm ca thán, liền thanh toán nhiều hơn , là tiền boa cho người kia.
Người kia cao hứng cầm cái máy ly khai, cũng nhiệt tình nói có yêu cầu gì thì gọi hắn, bên trong gian phòng có chuông, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi người vào phục vụ.
Công Ngọc Diễm chà chà miệng, "Nơi này thực sự là nơi kiếm tiền tốt a."
Sa Nặc Nhân thở dài, "Càng là nơi như thế này, kiếm tiền càng dễ dàng."
Ngày hôm nay không biết là có món hàng gì tốt, có rất nhiều người đến, phía dưới nói nhao nhao ồn ào phi thường hỗn loạn, ô nhiễm không khí, loại người gì cũng có, không ít người đều có tướng mạo hung ác, giọng thô to tráng hán, hầu như không cần nghĩ, đều biết là bọn họ đang làm gì.
Buổi đấu giá rất nhanh đã bắt đầu, mấy đồ vật đấu giá đầu tiên rất tẻ nhạt, đều là sản phẩm đã bị Đế quốc đào thải ra, tới nơi này sửa chữa qua hai lần liền bán ra, dù như vậy cũng có rất nhiều người tranh cướp, đặc biệt là cơ giáp, những đài cơ giáp đã cũ không còn sử dụng được nữa, ở đây phi thường quý hiếm, cơ hồ vừa mới đưa tới liền bị người tranh đoạt hết, kỳ thực mấy đài cơ giáp đó chỉ là cấp ba cấp bốn, lại thêm vào những tổn hại hỏng hóc, coi như cướp được, thời gian có thể sử dụng cũng không dài, cho dù như vậy, vẫn là có không ít người muốn cướp.
Còn có một sản phẩm tương đối dễ bán, chính là dược tề. Resse đa số thời điểm đều tương đối kích động, ỷ vào năng lực hơn người của chính mình, rất dễ dàng phạm tội, cho nên Resse trốn tới nơi này cũng không ít, mà những Resse này, cơ hồ đều được chiêu nạp vào đạo tặc tinh tế, bọn họ ra ngoài đánh cướp rất dễ dàng bị thương, thế nên nhu cầu đối với dược tề so với cơ giáp còn cao hơn, vì vậy dược tề trị liệu phổ thông đều hết với tốc độ ánh sáng, tỷ như thuốc cầm máu cùng bổ huyết tề đều là dược tề thường dùng, Tụ Khí Tề cũng có, Mệnh Căn Nguyên tương đối ít ỏi, Mệnh Căn Nguyên chỉ có dược sư cấp năm mới có thể chế ra, giống như ở Đế quốc, Mệnh Căn Nguyên cũng tương đối quý hiếm, cung không đủ cầu, muốn tới được nơi như thế này, đã ít lại càng ít, cho nên thời điểm phía dưới nói muốn bán ra nửa hộp ( bình) Mệnh Căn Nguyên, hội trường quả thực sôi trào muốn lật tung nóc nhà, kỳ thực cấp bậc dược tề Mệnh Căn Nguyên kia cũng chẳng hề cao, ba bình hạ phẩm, hai bình trung phẩm, nhưng đối với người nơi này mà nói, có đã là tốt lắm rồi, căn bản không có cơ hội phàn nàn về phẩm cấp.
Hai phe nhân mã cãi nhau nửa ngày, năm bình Mệnh Căn Nguyên đã bị nâng lên đến mấy chục triệu, lại không có bên nào muốn từ bỏ, cuối cùng là trực tiếp rút đao súng động thủ, đánh chết người trực tiếp kéo ra ngoài, nhân viên trên đài đấu giá ngược lại rất bình tĩnh, hiển nhiên là loại tình cảnh này đã thấy rất nhiều. Sa Nặc Nhân nhịn không được nhíu mày, quả thực rất không quen với phương thức sinh tồn ở nơi này. Cuối cùng, nửa hộp Mệnh Căn Nguyên kia, bị một đám tinh đạo hung thần ác sát đoạt được, sau khi giết mấy người, không ai còn dám tranh đoạt với bọn hắn.
Nhân viên bán đấu giá bắt đầu giới thiệu món thương phẩm cuối cùng, bọn họ vốn cho là sẽ thấy năng nguyên thạch quý giá hoặc là khoáng thạch hi hữu gì đó, nhưng thế nào cũng không nghĩ tới, vật được bán đấu giá cuối cùng, lại là người!
Ở nơi như thế này, cái gì cũng thiếu, chính là không bao giờ thiếu người, tiện nghi nhất cũng là người, hiện tại hội đấu giá cư nhiên đem người ra quay bán, còn là vật phẩm áp trục(), coi như mua về làm nô lệ cũng không ai muốn, phía dưới một mảnh im lặng, cơ hồ không có ai cảm thấy hứng thú, có người thậm chí đã đứng dậy rời đi.
: cuối cùng, được cho là quý giá nhất trong một cuộc đấu giá
Nhân viên bán đấu giá lại vẫn như cũ phấn khởi cất cao giọng giới thiệu: "Ngày hôm nay bổn tràng bán đấu giá không phải là người bình thường! Hắn chính là thứ gần đây được bàn tán vô cùng nháo nhiệt trên chợ đen, các quốc gia tranh nhau vây bắt, chủng tộc xinh đẹp nhất đến từ tinh hệ xa xôi ―― Thủy Ủy tộc nhân! Bọn họ có dung mạo vô song, tinh thần lực siêu cao cùng với thể chất thụ thai tự nhiên! Bổn tràng bán đấu giá ở Đại lục bỏ hoang mới có được một người, giá khởi điểm chỉ có triệu tinh tệ! Các ngươi còn đang chờ cái gì, đại mỹ nhân như vậy, tuyệt đối khó gặp! Nhanh chóng rung chuông đi nào, bắt đầu tranh đoạt đi!!"
Thời điển Sa Nặc Nhân vừa nghe đến "chủng tộc xinh đẹp nhất", đại não liền ông một tiếng nổ tung, những lời sau đó một chút cũng nghe không vào, đôi mắt nhìn vào cái lồng giam đang được mảnh vải đen che phủ, thời điểm mảnh vải đen bị kéo xuống, bên trong hiện ra một nam nhân tóc dài với tư thế bị trói hai tay, hắn nằm nghiêng bên trong lao tù, cả người trần như nhộng, da thịt như tuyết, vô cùng mịn màng, đặc biệt là dung mạo tuyệt sắc kia, xinh đẹp đến khiến người ta nghẹt thở.
Các nam nhân ở hiện trường đều sôi trào, đứng lên rít gào, không ít người nhìn mỹ nhân bên trong lồng giam kia, bắt đầu không coi ai ra gì làm những chuyện bỉ ổi, nhưng người như vậy không chỉ có một hai, mà thực sự rất nhiều, bọn họ đều rõ ràng, Thủy Ủy nhân quý giá như vậy, bọn họ khẳng định không bao giờ có thể có được, hiện tại được thấy tận mắt, lại có thể ảo tưởng với đối tượng, chuyến này đến đúng là đáng giá!
Sắc mặt Sa Nặc Nhân trắng bệch, cả người run rẩy, phảng phất mất đi linh hồn, nhìn nam nhân nằm trong lao tù thoi thóp kia, trong mắt cậu chứa đầy lệ, lại cố nén không để nó chảy xuống, gương mặt kia... Gương mặt kia cậu sao có thể nhớ lầm, không phải là Thư ca ca mà cậu vẫn cho là đã chết ―― Thư Nhai sao? Đó đã từng là Thư ca ca cậu thương nhất, người kia rõ ràng thiện không chiến, lại lựa chọn lưu lại bọc hậu, để cho cậu cùng mỗ phụ đi trước...
Đã nhiều năm như vậy, cậu vẫn luôn vì chuyện này mà oán hận mỗ phụ vô tình, cậu có nằm mơ cũng không nghĩ tới, còn có một ngày có thể gặp lại y!