Mỗi ngày của Asisu đều trôi qua rất nhanh. Buổi sáng sau khi thượng triều sẽ phê tấu chương ở thư viện. Sau khi dùng bữa vào giờ Ngọ sẽ cùng Nakuto luyện tập. Liên tục trong tuần, Asisu rất nhanh đã có thể nhảy lên tường cung điện.
- Nakuto, cám ơn ngươi. Mấy ngày nữa ta phải quay trở lại Thebes rồi. Chuyện ở Giza vẫn còn phải phiền ngươi.
- Được lệnh bà tín nhiệm chính là may mắn của thần.
Một tên lính hớt hải chạy tới, cắt ngang cuộc trò chuyện của Asisu và Nakuto.
- Lệnh bà, tướng quân! Có kẻ cướp ngục!
Cướp ngục? Asisu nghĩ ngay đến Izumin và Ruka, rốt cuộc hắn không chờ được mà đến Giza rồi sao?
- Đã bắt được tên cướp ngục chưa?
- Bẩm, hiện đang tra khảo.
- Đi thôi, để xem kẻ này là ai mà to gan như thế.
________________________________
Phòng ngục ẩm thấp, xụp xệ y hệt lần đầu nàng đến. Bên trong mỗi phòng là một phạm nhân. Một người có mái tóc bạch kim nổi bật là Izumin, người còn lại cúi mặt có lẽ chính là Ruka.
Tên cai ngục tra khảo hét lên:
- Là ai đã sai ngươi đến đây?!
Ruka vẫn im lặng, Asisu chăn chú quan sát cử động của hắn và cả Izumin. Cả hai đều án binh bất động.
- Không cần tra nữa.
Tên cai ngục thấy nàng thì cúi đầu hành lễ, sau nhận lệnh của Nakuto mà lui ra ngoài.
Asisu thong thả ngồi lên ghế gần đó, ánh mắt không nóng không lạnh mà nhìn hai phòng giam. Ánh mắt như nhìn thấu tận tâm can của từng người.
- Ruka, tại sao lại không bảo vệ cho Carol? Sắp tới là quốc hôn, sẽ có nhiều sát thủ hơn thường ngày đấy.
Ruka không rõ biểu cảm, giọng nói như ánh lửa chập chờn lúc cao lúc thấp:
- Lệnh bà đã biết hết tất cả sao còn hỏi thần?
Asisu nhún vai, biểu cảm thật nất đắc dĩ.
- Đây là nhã hứng của ta a. Chỉ thích giày vò người khác. Thích nghe từ chính miệng phạm nhân thừa nhận tội lỗi.
Ngưng một lát
- Nhưng mà, tên tù nhân mà ngươi muốn cứu, lại là khách của Ai Cập a... Cho nên ta thật bất đắc dĩ mà phải thả cả hai người ra thôi. Nakuto, thả người đi.
- Lệnh bà?
- Cứ làm đi, ở đây còn có cấm quân, ngài sợ gì chứ? Không tin ta?
Nakuto không còn cách nào mà làm theo lời Asisu, bên hông còn giữ chặt thanh kiếm.
Không ngoài dự liệu của nàng, Ruka thật ngoan ngoãn đi ra, không chống cự cũng không có ý định chạy trốn.
- Nếu như ta không lầm thì... hoàng tử Izumin mới là chủ nhân của ngươi phải không? Ta cho chủ tớ gặp nhau, có phải ta chính là vị quân chủ nhân từ nhất không?
Nàng chỉ vào ngục giam còn lại.
- Đi thôi, đưa cả chủ tử của ngươi đi nữa, khách quý đến mà ở trong ngục thì quá thất lễ rỗi.
__________________________________
- Gặp qua hoàng tử.
Asisu ngồi trên tràng kỷ, tay đung đưa giỡn với con mèo Ba Tư lông trắng Ari mang về.
Izumin ngồi ở phía đối diện, ánh mắt vẫn đặt trên từng cử chỉ của nàng.
- Ngươi nhận ra ta sao?
- Đương nhiên, ta đặc biệt ghi nhớ những kẻ làm thương mình. Nhát là những người làm ta rơi xuống nước.
- Cho nên mới nhốt ta trong ngục lâu như vậy.
Asisu cười, đây chính là ngầm thừa nhận.
- Vậy tại sao bây giờ lại thả ra? Hơn nữa, làm sao ngươi biết Ruka là người của ta?
- Ừmmmm, là trực giác đi. Giác quan thứ của phụ nữ rất nhạy đó nha. Ta thả ngươi vì sắp tới là hôn lễ của Menfuisu và Carol, đại diện Hitite vắng mặt chính là đại bất kính. Ta thả ngươi, không truy cứu việc Ruka cướp ngục, đổi lại hoàng tử Hitite đi với ta, đương nhiên là một công đôi chuyện rồi.
Asisu vuốt lông mèo, con mèo cũng giống như chủ của nó, trầm ngâm bình thản.
- Carol gả cho Menfuisu, ngươi hẳn là đau lòng đi?
- Tại sao lại đau lòng?
Izumin khó hiểu, số lần gặp nàng ta đếm trên đầu ngón tay, vì cái gì mà đau lòng?
- Không đau lòng? Đừng tự dối nữa, ta sẽ không cười ngươi đâu?
- Ta rõ ràng không có ấn tượng với nàng ta, vì cái gì mà đau lòng?
- Ừm ừm, không đau lòng không đau lòng.
Trên mặt nàng viết rõ hai chữ "Không tin" thật to.
Izumin cũng không hiểu, hắn rõ ràng không có một chút ấn tượng gì với cô gái sông Nile, vì sao lại tích cực gán ghép hắn với nàng ta như thế?