Đệ Nhất Nữ Vương Ai Cập [Đồng Nhân NHAC]

chương 20

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Từ trong bóng tối có thể thấy được thân ảnh đơn độc tách ra khỏi đám người ngồi trong góc. Asisu tiến đến gần song sắt.

- Lệnh bà, cẩn thận.

- Không sao.

Asisu lắc đầu nhẹ. Nhìn hắn ta bị xích thế kia chắc chắn không làm gì nàng được. Nàng nắm lấy hai bên song sắt kế bên mình, gương mặt gần như áp sát vào song chắn. Ánh mắt dò xét nhìn bóng người riêng lẽ trước mặt. Mái tóc bạch kim, khăn trùm gần như che kín cả khuôn mặt. Mặc dù hắn ta không hề ngẩng đầu lên nhưng hình như đúng là tên hoàng tử cao cao tại thượng kia rồi.

- Đến tìm Carol?

Asisu hỏi một câu ngắn gọn, cộc lộc, trọng tâm đặt vào mục đích. Nakuto còn tưởng ông nghe lầm.

Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt xán xanh xoáy sâu vào song sắt. Asisu mỉm cười, có vẻ nàng đã đoán đúng rồi.

- Ở lại đây chờ Ruka tới đón ngươi đi, bây giờ chắc hắn cũng sắp tới rồi.

Hắn giãn to đồng tử, chuyện của Ruka đã bị bại lộ rồi sao?

Asisu tiến lại gần cai ngục, thì thầm vào tai hắn mấy câu.

- Canh- giữ- cho- tốt.

Nói xong còn vỗ vai hắn hai cái rồi mới rời đi, thật khiến cho người ta lạnh sống lưng. Nakuto theo sau cũng lườm cai ngục mấy cái rồi mới theo Asisu lên trên.

____________________________________________________________

- Khụ khụ... Ọe...

Asisu nôn đến mật xanh mật vàng. Cái gì mà lạnh lùng nữ nhân miễn dịch với mọi thứ kinh tởm chứ? Đều là lừa người mà!

- Lệnh bà, sao người lại xuống ngục giam bẩn thỉu đó chứ.

- Không xuống không được.

Nàng dùng khăn lau đi những vết dơ ở miệng, mùi chua vẫn còn lan trong khoang miệng cô. Đáng chết, như không lại chạy đến đây, hại nàng nôn mửa một phen.

- Lệnh bà, sắp tới là đại hôn của Pharaoh và công nương rồi. Người định khi nào xuất phát, nô tì lập tức chuẩn bị.

- Quà cưới của ta, đống sách lúc trước tồn đọng trong thư viện đấy, đem tặng Menfuisu hết đi. Nếu hắn tỏ vẻ không thích, cứ nói tặng cho Carol là được.

Asisu uống hết một ly nước đầy, mùi chua trong miệng cũng thuyên giảm một chút.

_____________________________________________________________

Lâu rồi nàng chưa được thư thái một lần, nhìn hồ sen trước mặt, Asisu cao hứng ra lệnh thả cá xuống dưới. Thấy Nakuto từ đằng xa đi tới, trên tay còn cầm một đống tấu chương hẳn là đến tìm nàng.

- Đến rồi?

Asisu nhìn vào cần câu cá, hỏi một câu mông lung. Ari nhìn quanh, mắt dừng lại ở trên người Nakuto.

- Tướng quân đã đến thưa lệnh bà.

- Ta muốn câu cá. Kêu Nakuto lại đây.

Nakuto nhận lệnh, đi đến bên cạnh nàng, bên bờ hồ đã đặt sẵn cần câu.

- Ta vừa bảo người thả cá xuống hồ, tướng quân có muốn thử chút?

- Rất sẵn lòng thưa lệnh bà.

Asisu lại nhìn xuống mặt nước gợn sóng nhẹ.

Nàng cùng Nakuto đồng loạt thả cần câu xuống nước. Cần câu vẫn còn thô sơ hiệu quả sẽ không cao như loại cần câu hiện đại.

- Ari, còn mấy ngày nữa đến hôn lễ nhỉ?

- Bẩm lệnh bà, còn hai tuần nữa.

- Tốt.

Đầu cần câu khẽ giật, cá đã cắn câu, Asisu dùng sức kéo lên. Bên cạnh còn có Ari cùng Eri hỗ trợ thả cá vào xô.

- Nakuto, ta nghĩ hôn lễ sẽ không diễn ra suôn sẻ.

- Ý lệnh bà là...

- Ta không biết nữa, đề phòng vẫn hơn.

Nakuto im lặng, chú tâm câu cá. Lệnh bà hình như ngày càng đa nghi hơn. Có phải người đã trưởng thành rồi không? Ban nãy cho dù là ông cũng không khỏi giật mình, từng câu từng chữ nữ hoàng nói ra đều mang tính uy hiếp, chẳng trách tên tù nhân kia lại trong sợ hãi như vậy.

- Ngươi dạy ta khinh công đi.

Nakuto quay sang nhìn Asisu, ánh mắt khó hiểu pha chút kinh ngạc.

- Ta nói ngươi dạy ta khinh công đi.

- Tại sao đột nhiên người lại muốn học khinh công? Có phải là có thích khách...?

Asisu phì cười, Nakuto, ngươi thật giống hoàng đế Nefermaat, chăm lo cho nàng như con gái vậy.

- Không phải, đề phòng thôi. Ngươi hiểu chứ, đề- phòng.

- Vậy đợi sau khi nữ hoàng quay lại thần sẽ dạy người. Bây giờ học... có hơi gấp gáp.

- Còn hai tuần nữa mà, không sao ta chỉ cần nhảy qua được sư tử là được rồi.

- Sư tử?! Lệnh bà, người làm lão thần sợ đấy.

- Đừng nói nữa, đừng nói nữa, chúng ta đi đến sân tập võ.

Đám lính theo lời phân phó của

_____________________________________________________________

Nakuto một tay day day mi tâm, một tay chống nạnh, lệnh bà thật sự không còn là nữ hoàng mà ông biết nữa. Khi còn nhỏ, người nếu đến Hạ Ai Cập cũng chỉ ẩn mình trong thần điện, nói là cầu phúc cho Pharaoh. Nay nữ hoàng về Giza, không những không đến thần điện mà còn xuống tận ngục giam tăm tối để xem tù nhân. Có phải nữ hoàng Asisu mà ông phục vụ hay không đây. Asisu không thích mặc váy khi tập luyện, Ari lấy từ trong tủ ra một bộ trang phục tập võ, nói là của tiên hoàng phi.

- Nào, chúng ta bắt đầu được chưa?

- Lệnh bà, khinh công là dùng nội lực mà nhảy qua, sẽ rất hao tốn thể lực, người vẫn muốn học sao?

- Đương nhiên, nếu không thì để ta trở thành gánh nặng của hộ vệ mất.

Nakuto cũng hết cách, nhìn dáng vẻ háo hức của Asisu thật không muốn sau khi để người thất vọng. Đã chuẩn bị sẵn tinh thần để khuyến khích nữ hoàng, không ngờ thể lực của Asisu lại rất tốt, có thể chạy được vòng sân. Nakuto cũng kinh ngạc, lệnh bsf từ nhỏ đã rúc mình trong thần điện, đừng nói là tập võ, chạy một chút là đã thở hổn hển, hôm nay lại có thể chạy vòng sân mà không nghỉ.

"Xem ra thân thể này cũng chưa phế đâu."

Truyện Chữ Hay