233. Lần đầu nhìn thấy thiếu phu nhân.
Tiên nữ không bị hòa tan mà bị người vừa tới dọa sợ, đôi mắt nàng trợn tròn sau đó lấp lánh, thân thể cũng lui về sau một bước.
Vốn dĩ đã kinh ngạc đứng ở bên hồ, một bước này của nàng khiến góc váy màu trắng bị nước hồ thấm ướt.
"Ta chỉ đi ngang qua, muốn tới đánh cá." Hạng Nam vội vàng lui về sau một bước. "Cô nương chớ sợ."
Cô nương kia không lui lại nữa, mà nâng đôi mắt đề phòng lên, cùng với chút cảm xúc kỳ lạ nào đó chợt lóe qua. Nàng không hề rũ tầm mắt xuống mà lại nhìn chằm chằm hắn, tựa như muốn trừng để hắn rời đi.
Hạng Nam cười cười lại lui ra phía sau một bước, nhìn trái, nhìn phải: "Không biết hồ nước này có cá không?"
Tiên nữ không trả lời hắn, mà nhấc chân cất bước, nàng vòng một vòng lướt qua người hắn sau đó đi về phía thôn xóm bên kia. Bước chân nàng không nhanh cũng không chậm, ngẫu nhiên còn quay đầu nhìn hắn một cái, tựa như để xác nhận người này có đi theo nàng hay không.
Khi nàng quay lại nhìn, Hạng Nam nở nụ cười với nàng, còn vẫy vẫy tay, thấy vậy, nàng trừng mắt liếc nhìn một cái rồi quay đầu đi nhanh hơn.
Bước chân vội vã của nàng càng lúc càng xa, rồi nhanh chóng đi vào thôn nhỏ kia.
Hạng Nam thu tầm mắt lại, nhìn về phía hồ nước như suy nghĩ gì đó, nhưng ngay sau đó có âm thanh ồn ào đánh gãy hắn, một đám đàn ông thân cao thể tráng, đeo binh khí hoàn mỹ vọt ra từ rừng cây.
"Không có ở nơi này à."
"Rõ ràng là ở bên này."
"Nói là muốn bắt cá."
Bọn họ nhìn đông, nhìn tây bàn luận với biểu tình hoảng loạn, sau đó thấy Hạng Nam, tức khắc ánh mắt trở nên cảnh giác và sắc bén.
"Ngươi là ai?"
Hạng Nam nói: "Người qua đường." Rồi chỉ chỉ hồ nước. "Muốn xem xem có cá hay không." Không chờ đám người kia dò hỏi, hắn lại chỉ chỉ về phía sau. "Vừa rồi có một vị tiểu thư đi vào trong thôn."
Ngay lúc này, trong thôn cũng có người chạy ra.
"Thiếu phu nhân đã trở lại, các ngươi đừng tìm lung tung nữa." Người nọ hô.
Thiếu phu nhân à? Hạng Nam cảm thấy kinh ngạc, cô nương kia nhìn qua cũng chỉ 14 -15 tuổi thôi...Mà, người nhà phú quý kết thân sớm cũng là điều thường thấy, ca ca hắn năm đó cũng được đính thân khi chưa tròn 10 tuổi -- Đương nhiên hắn sẽ không cho rằng vị tiên nữ vừa rồi là thôn cô, bởi làm gì thôn dân nào có thể nuôi dưỡng ra một vị cô nương như vậy chứ. Hiện giờ, phủ Quang Châu có vô số người đến cậy nhờ, trong đó không ít thế gia hào phú.
Thế gia, hào phú đến cậy nhờ phủ Quang Châu khác với bá tánh bình dân. Bọn họ có xe ngựa, có tráng phó hộ vệ, đi vào phủ thành có thể tùy ý mua phòng ốc đồng ruộng, nhưng mà cũng vì thế bọn họ phải nộp rất nhiều tiền cho phủ nha.
Khác hoàn toàn với lưu dân thậm chí là thương nhân có thể tùy ý ở lại, ăn uống miễn phí, phú hào nổi danh hay thế gia danh môn thậm chí đã che giấu thân phận cũng sẽ bị phủ Quang Châu mời đến phủ nha.
Tri phủ tổ chức yến hội bảo đảm với bọ họ có thể yên ổn ở lại phủ Quang Châu, ở lại Hoài Nam đạo vượt qua loạn thế. Sau đó, là khóc, là than, là xin bọn họ lấy ra một chút gọi là phí an gia, số lượng không nhỏ đâu, hơn nữa như vậy còn chưa xong, thỉnh thoảng tri phủ còn mời bọn họ tham gia yến hội, uống rượu xong là giơ tay đòi tiền, với nhiều danh mục khác nhau, lần trước là phí an gia, lần này là phí trang trí, hoặc phí kinh thương.... Không kinh thương cũng phải nộp bởi vì bọn họ phải mua hàng hóa ở đây.
Tóm lại, thế gia hào phú rất chán ghét, nhưng rồi lại không thể bóp mũi chịu đựng, bởi vì ngoại trừ đòi tiền ra thì họ không chịu nạn gì khác, càng không hề có việc xét nhà cướp bóc. Nếu mà rơi vào tay phản quân thì không chỉ bị lấy tiền tài mà được an ổn đâu.
Cho nên, họ có thể tự tại ở phủ Quang Châu, nhưng khác với lưu dân, bá tánh và thương nhân, bọn họ không hề kính trọng quan phủ và Võ thiếu phu nhân, thậm chí họ còn cất giấu hận ý nữa.
Đây cũng là điều mà Hạng Nam cảm thấy khó hiểu nhất.
Suy nghĩ của hắn bay xa, nhưng đám hộ vệ bên cạnh kéo hắn trở lại. Hồ nước mùa đông xôn xao, bọt nước văng đầy, đám hộ vệ đừng bên hồ, dùng cục đá, dùng đao kiếm trong tay ném loạn, đập loạn xuống mặt nước.
"Bên kia, bên kia có cá."
"Ta thấy rồi, ấy dà! Ngốc muốn chết."
"Không bắt được thì xuống nước đi."
"Hôm nay cần phải bắt được nhiều cá hơn, bằng không thiếu phu nhân sẽ không vui đâu."
Bọn họ hô to gọi nhỏ không hề để ý tới Hạng Nam, có mấy gã hộ vệ bắt đầu cởi áo tựa như thật sự muốn bắt cá, với tình huống này hắn cũng không thể ở lại nữa. Hắn cười cười xoay người gọi ngựa của mình về, leo lên rời đi.
Hắn không đi tới thôn xóm kia xem xét, càng không định tìm hiểu đó là nhà ai, việc này giống như đang đi trên đường thấy một đóa hoa chớm nở thật tươi đẹp, gặp được là sung sướng nhất thời, là lạc thú mà thôi.
Hạng Nam với khóe miệng cong cong đi vào thành, mà ở ngoài thành, khóe miệng của một binh sĩ trẻ tuổi đang run rẩy, sắc mặt trắng bệch, cứng đơ cả người.
Hắn ôm một cây dù đen, phía sau lưng cõng theo hai chiếc rìu lớn. Lúc đầu, ở huyện Đậu hắn chỉ là một gã thợ săn, vì muốn ăn thêm 2 bát cơm nên mới tham gia dân tráng doanh, sau đó từng bước, từng bước thành binh sĩ.
Đôi tay hắn có thể cầm chắc được hai chiếc rìu, trước kia ở trên núi, hắn có thể chém chết một con hổ lớn, hiện tại trên chiến trường, vung rìu một cái là có thể chém đứt được 2 cái đầu người đấy. Nhưng giờ này, khắc này chỉ cầm một cây dù mà hắn cũng run rẩy, giống như tiếp theo cây dù này sẽ trượt khỏi tay hắn.
Cây dù này quá nặng.
Mấy hôm trước, hắn được điều động vào đội hộ vệ Võ thiếu phu nhân đi huyện Đậu, nhưng chẳng qua chỉ là hộ vệ bên ngoài, bên người Võ thiếu phu nhân có mười mấy người là Chấn Võ quân chân chính, nhưng vừa mới đây, Phương đại hộ vệ chạy tới, đưa cây dù cho hắn.
"Từ giờ trở đi, ngươi hãy chấp dù cho thiếu phu nhân." Phương đại hộ vệ nói.
Sau đó, người nọ chạy mất, chỉ nháy mắt đã không thấy bóng người. Tiểu binh ôm dù không kịp phản ứng, chỉ có thể hỏi lại mấy người bên cạnh xem Phương đại hộ vệ vừa nói gì, đám thuộc hạ cũng trợn tròn mắt nhìn chằm chằm cây dù đen trong tay hắn.
Cây dù đen này thoạt nhìn cũng bình thường thôi, nhưng trong mắt bọn họ thì ngang với soái kỳ, bởi, nó cùng bọn họ bôn ba ngàn dặm, ra trận giết địch. Soái kỳ ở đâu, dù đen ở đó, trong lòng bọn họ tồn tại của cây dù này tựa như thần minh vậy.
"Muốn ngươi bung dù cho thiếu phu nhân." Mấy thuộc hạ khô cằn đáp.
Tiểu binh ực một cái, cổ họng khô khốc nuốt nước miếng, tay ôm dù mà thiếu chút nữa quỳ mọp xuống. Vì sao? Không ai biết cả, cũng không biết nên làm như thế nào cả, họ chỉ biết nhận được mệnh lệnh thì phải nghe theo.
Tiểu binh ôm dù đen ngây ngốc, sau đó nhìn thấy các chiến hữu, đồng bạn hộ vệ đi tới, bọn họ vây quanh một.... một tiên nữ.
Tiên nữ mặc váy áo màu trắng, mái tóc đen nhánh buộc đơn giản sau người, bước từng bước đến trước mặt bọn họ.
Tiểu binh ngừng thở, những người khác cũng ngừng hô hấp, mấy hộ vệ theo sau đã có thể khôi phục lại hơi thở nhưng biểu tình vẫn còn mờ mịt như mất hồn.
"Ngươi tên làm gì?" Lý Minh Lâu nhìn người trẻ tuổi ôm dù đen.
Lúc này, chỉ nháy mắt các hộ vệ đến từ Kiếm Nam đạo bên người nàng biến mất không thấy đâu, thay đổi thành dân tráng ở huyện Đậu, hiện tại cũng được xưng là Chấn Võ quân.
Nguyên Cát và Phương Nhị có thể nhớ được tên của bọn họ, còn nàng thì không.
"Bao, Bao...." Tiểu binh lắp bắp nói.
Lý Minh Lâu nói: "Bao Bao?" Nàng nhắc lại một lần nữa, sau khi nhớ kỹ thì gật đầu: "Đi thôi." Cứ thế cất bước đi qua.
Bao Bao... khuôn mặt đỏ dừ, nước mắt sắp trào ra: "Ta, ta tên là Bao Kim Ngân." Hắn quá căng thẳng, nói còn chưa hết câu.
Hộ vệ ở bên cạnh lấy lại tinh thần, tuy vẫn còn mờ mịt nhưng trên chiến trường không có cơ hội để mọi người ngây ngốc đâu, việc đã rồi thì làm, đó đã trở thành bản năng.
"Thiếu phu nhân gọi ngươi là gì thì ngươi là cái đó."
"Đừng dong dài nữa."
"Nhanh đi theo đi."
Có người lại lo lắng một việc khác: "Bung dù cho thiếu phu nhân không phải việc là dễ dàng."
Bọn họ quá quen với việc Phương hộ vệ vĩnh viễn theo sát bên người thiếu phu nhân, mặc kệ là đi bộ hay cưỡi ngựa, cây dù đen không hề rời khỏi một chút nào, ánh nắng cũng không làm gì được hắn.
Sở dĩ thiếu phu nhân phải dùng dù đen để che bởi vì nàng bị thương, không thể để ánh nắng chiếu vào, mà hiện tại nàng đi tự mình bước lên vài bước!
Thanh âm của chúng binh ùa tới, họ nổi giận quát Bao Kim Ngân: "Nhanh đi!"
Bao Kim Ngân giơ dù lên, cõng theo hai cây rìu, 2-3 bước đã đuổi kịp, đứng bên người Lý Minh Lâu. Tán dù đen căng ra, mặt trời rực rỡ giữa ngày đông bị phá vỡ, rũ xuống một bóng râm.
Nàng cất bước về phía trước, bóng râm luôn đi theo sau.
Binh mã bốn phía khôi phục hàng lối, một người tới gần dò hỏi thiếu phu nhân đã cần xe chưa?
Mỗi lần ra ngoài đại đa số nàng sẽ ngồi xe, dù cho có quần áo, khăn che và dù đen bảo vệ, nàng vẫn không dám đi lại dưới ánh mặt trời, nhưng hiện tại, không được, nàng muốn ngay lập tức cả tòa thành này biết được bộ dạng của nàng như thế nào, và tức khắc quên đi Võ thiếu phu nhân với bộ dạng che mặt, che dù đen.
"Dẫn ngựa tới." Nàng nói.
Sau khi quát nhẹ một tiếng, quân mã cường tráng chạy băng băng vào trong thành mang trên mình nó thiếu nữ mặc váy trắng, theo sát bên người là một binh sĩ mặc giáp nhẹ, sống lưng thẳng tắp, tay cầm dù đen.
Trên đường cái rất nhiều người qua lại, có người vội vàng đi đường, có người nhàn nhã ngồi nói giỡn. Sắp đến giữa trưa rồi, người không có cơm ăn hoặc lười nấu cơm đang chuẩn bị đi tới cửa thành ăn vội bát cháo của Thiếu phu nhân. Sau đó, có tiếng vó ngựa, tiếng áo giáp va chạm hỗn loạn, đây là binh mã sắp đi qua. Mọi người đã quen thuộc nên sôi nổi né tránh, thế rồi họ thấy được cây dù đen trong toán binh mã này.
"Là Võ thiếu phu nhân!"
Mọi người đều kêu gọi, mặc kệ đã từng gặp qua Võ thiếu phu nhân hay chưa, ai ai cũng nhận ra được nàng. Mỗi lần Võ thiếu phu nhân đi ra ngoài đều có dù, quần áo che kín mặt mày. Bởi vì, Võ thiếu phu nhân có thương tích, đương nhiên dân chúng không đàm luận về vấn đề này cũng càng không cười nhạo. Mọi người nỗ lực quên chuyện này đi, họ chỉ nhớ kỹ cây dù đen mà thôi.
Mặc kệ là xuân, hạ, thu, đông hay trời đầy mây gió chỉ cần nhìn thấy dù đen thì họ biết Võ thiếu phu nhân tới.
Rất nhiều người trào ra, giơ tay múa may, nhưng rất nhanh thân hình bọn họ cứng đơ, không thể tin được nhìn đội binh mã chạy tới, phía trước đội ngũ này, dưới tán dù đen kia.
Những đôi tay khựng lại giữa không trung, tiếng la hét ngưng đọng, không ít người há to miệng ăn gì đó, chỉ biết há hốc làm đồ ăn rơi ra khỏi miệng, có người đang nâng ấm trà, cốc trà thì buông lỏng, ấm cốc rơi xuống mặt đất vỡ vụn.
Lưng ngựa nhấp nhô, dưới dù đen, váy trắng, tóc đen bay bay, tựa như gió lạnh, tựa như băng sương, nơi nào đi qua sẽ bị đông cứng lại ngưng thành băng.
- ----------------------------