232. Nữ tử trên thế gian.
Từ khi bị An Khang Sơn vây hãm trong đại trận, rồi giết ra được trùng vây tiếp đó là gom nhặt thành quân, Hạng Nam đã bị mất tin tức với phủ Thái Nguyên, không lâu trước đây mới phái người đưa tin về, khôi phục lại liên hệ.
"Công tử, tại sao ngài không nói tiếng nào mà đã rời khỏi Hoạt Châu rồi?"
"Thiếu chút nữa là bỏ lỡ."
Đám tùy tùng Hạng gia phong trần mệt mỏi, đứng ở trong phòng mồm năm miệng mười oán giận, Trần Nhị thì nhanh chóng bày đầy một bàn đồ ăn, tận dụng mọi khoảng dừng để giới thiệu món ăn, đây là nước lê, đây là kẹo hồ lô, đây là cá rán....
Các tùy tùng cũng tận dụng thời gian để ăn uống, hành trình từ phủ Thái Nguyên đến Hoạt Châu quả là hung hiểm, bọn họ tránh né phản quân, màn trời chiếu đất chịu không ít khổ cực, khó khăn lắm mới tới Hoạt Châu, báo lên danh hào Hạng thị của phủ Thái Nguyên, quả nhiên thật sự giống như suy đoán của người trong nhà. Nơi này là địa bàn của Nam công tử, binh mã mà ngay cả quan phủ đều đối đãi có lễ có phép với bọn họ. Họ lập tức gặp được thủ lĩnh của Nghĩa Thành quân, cũng chính là phó tướng của Hạng Nam.
Phó tướng nói cho bọn họ biết Hạng Nam đã rời khỏi Hoạt Châu.
Tùy tùng oán giận: "Lúc công tử viết thư về cũng hề nói muốn về nhà mà."
Hạng Nam cười cười: "Ta nhận được tin của Lục thúc, thúc ấy bảo ta trở về một chuyến."
Lập tức, đám tùy tùng không oán giận nữa, bọn họ tuy là tùy tùng cũng lão thái gia nhưng ở Hạng gia thì Hạng Vân càng có tiếng nói hơn.
"Vậy tại sao công tử lại đến đây?" Một người khác hỏi. "Nếu không phải gặp được thân binh mà công tử để lại thì thiếu chút nữa chúng ta lại bỏ lỡ rồi."
Sau khi nghe được Hạng Nam rời Hoạt Châu về nhà thăm người thân, bọn họ không dám nghỉ ngơi, lập tức đuổi theo, cả đường đi.... tới phủ Quang Châu này cũng không được coi là vất vả.
Sở dĩ không vất là là vì con đường từ Hoạt Châu đến Quang Châu không thường thấy bóng dáng của phản quân, lại còn có thành trì mở cửa, thôn xóm ven đường cũng có người sống. Bọn họ có thể vào thành tá túc, có thể mua đồ ăn tại thôn xóm ven đường, thông suốt nhẹ nhàng như đi đường trước kia vậy.
Về ăn uống thì càng thêm thoải mái....
Bọn họ tận dụng mọi thời gian để uống một ngụm nước lê, cắn một cây kẹo hồ lô, hay nhai một miếng cá rán, thanh âm oán giận càng thêm hàm hồ.
"Công tử chỉ mang theo một người mà chạy tới nơi xa như này, quá nguy hiểm."
Hạng Nam cười: "Nơi này sao có thể nguy hiểm, đều là vệ quân của Đại Hạ ta."
Một tùy tùng nuốt vội miếng kẹo vụn, thở dài: "Công tử, mọi người bị phản quân ngăn cách ở phía đông nên không biết, bên ngoài loạn như thế nào."
Bọn họ ở phủ Thái Nguyên chưa từng đối chiến với phản quân, nhưng lại có hàng loạt tin tức hỗn loạn truyền về, hơn nữa, là tùy tùng bôn tẩu giữa Thái Nguyên và Lũng Hữu, cũng với lần đến Hoạt Châu này, dọc đường đi họ chính mắt nhìn thấy rất nhiều.
Bá tánh ly tán, thành trì rách nát, mà phản quân thì không cần nói nhiều, giữa Vệ quân còn lục đục với nhau, càng lúc càng rối loạn.
"Bên Hà Nam đạo, một tướng quân của thành trì này bị một tướng quân của thành trì khác chết, tướng quân giết người kia còn dùng chính cậu em vợ của mình để lãnh đạo binh lính của người chết kia.
Hạng Nam chưa từng nghe qua, kinh ngạc hỏi: "Quan Sát sử Hà Nam đạo mặc kệ à?"Một tùy tùng khác, uống ừng ực hết bát nước lê, xoa xoa miệng nói: "Có nha, Hà Nam đạo lập tức an ủi vị tướng quân giết người kia, e sợ hắn mang theo binh mã chạy mất."
Vệ quân đã không chỉ là vệ quân của Đại Hạ, sau khi tiên đế chết, tất cả như rắn mất đầu, Vệ quân biến thành tư binh của Tiết độ sứ, của Quan sát sử hay của chính tướng quân lãnh binh. Hạng Nam im lặng, việc này hắn đã nghĩ tới, nhưng không ngờ lại xảy ra nhanh như vậy, hơn nữa Tân đế đăng cơ vẫn không hề ngăn chặn.
"Bên phủ Quang Châu này là của Chấn Võ quân, thật hung hãn." Tùy tùng nhỏ giọng nói. "Công tử đi một mình phải cẩn thận một chút."
Hạng Nam cười cười, chuyển đề tài, hỏi bọn họ mang theo cái gì, đám tùy tùng vừa được xả hơi, vừa được ăn no, nên bắt đầu lấy ra thư nhà, quần áo v...v... Phụ thân trách cứ, mẫu thân khóc lóc, tổ phụ tán dương, rồi cả lời dặn dò, vướng bận từ bạn bè thân thích đều bày hết lên bàn, sau đó tùy tùng lấy riêng ra một lá thư.
"Đây là thư của Đại tiểu thư." Hắn nói với thái độ cung kính.
Tuy Lý Đại tiểu thư gả vào Hạng gia nhưng nhà họ nào dám xưng nàng là tức phụ, không có họ Hạng, từ trên xuống dưới đều cung kính gọi là Đại tiểu thư. Xưng hô là Đại tiểu thư, cũng chưa từng có ai ngộ nhận nàng thành Hạng gia Đại tiểu thư cả.
Không quá nhiều người biết "vị ấy" là Lý tam tiểu thư, không biết mới có thể thật lòng. Hạng lão thái gia muốn mọi người thật lòng đối xử với Đại tiểu thư, thật lòng mới có thể đổi thật lòng.
"Đại tiểu thư thật tài giỏi."
"Khi bắt đầu chiến loạn, Đại tiểu thư lập tức mang mọi người đến thôn trang, hộ vệ của Lý gia cũng tới bảo vệ."
"Đại tiểu thư còn thu nhận toàn bộ những người đến cậy nhờ."
"Ít nhiều gì thì cũng nhờ Đại tiểu thư mà cuộc sống của mọi người có thể trôi qua giống trước kia."
"Hiện tại, toàn bộ phủ Thái Nguyên cũng với những nơi xung quanh đều ca ngợi Đại tiểu thư, mỗi người đều hướng về phủ thành."
Đám tùy tùng mồm năm miệng mười, người sau nối tiếp người trước kể về mọi việc của Lý Đại tiểu thư, Hạng Nam nhận lấy thư, đánh gãy lời bọn họ: "Ta muốn đọc thư, các người đi nghỉ đi." Rồi, hắn gọi Trần Nhị. "Chuẩn bị một ít giấy và bút mực."
Phu thê cửu biệt (xa cách lâu ngày) giờ gặp lại chắc hẳn có rất nhiều tương tư muốn tỏ bày, cho nên bọn họ không quấy rầy nữa. Đám tùy tùng cười thưa dạ, Trần Nhị cũng đi cùng sắp xếp cho bọn họ nghỉ tạm, tới khi cầm bút mực trở về thì lại thấy Hạng Nam đứng bên cửa sổ trêu mấy con chim sẻ.
"Xem xong thư rồi à?" Trần Nhị làm mặt quỷ. Vừa rồi, nghe mấy tùy tùng kể về Lý đại tiểu thư, hắn vừa kinh ngạc lại vừa hâm mộ: "Ngươi đã tài giỏi rồi mà cưới tức phụ cũng tài giỏi không kém." Cho tới bây giờ hắn chưa từng gặp qua một nữ tử nào như vậy.
Hạng Nam quay đầu lại, nói: "Không phải hiện tại ngươi đang gặp hay sao?"
Trần Nhị ngẩn ra: "Ý ngươi là Võ thiếu phu nhân à?" Hắn lắc đầu ngay lập tức. "Sao Võ thiếu phu nhân có thể giống thế được, Võ thiếu phu nhân...."
Không giống ở chỗ nào? Đột nhiên hắn không nói lên được, cảm thấy Võ thiếu phu nhân thật xa xôi, hoặc là nói không phải nữ tử...
"Có rất nhiều nữ tử tài giỏi ở thế gian này." Hạng Nam nói, đồng thời rải hết số hạt đậu trên tay xuống mặt đất, tức khắc một đám chim sẻ béo ú trên cành kêu lên chíp chíp.
Lý "Đại tiểu thư" kia ỷ vào gia thế làm vài việc thì có là gì, hơn nữa toàn bộ những hành động ấy là để dụ dỗ chứ không phải để cứu hộ người khác, đây đều là vì tô son điểm phấn, dệt hoa trên gấm cho bản thân nàng ta. Hiện tại còn muốn dụ hoặc hắn về, để làm rạng rỡ, vinh dự thêm cho nàng, và cho Kiếm Nam đạo ư.
Nói gì mà phủ Thái Nguyên cần hắn, một vạn binh mã Kiếm Nam đạo đang chờ nghe lệnh hắn, thật buồn cười.
Để lừa hắn về nhà, thì lý do của Lục thúc vẫn tốt hơn một chút, vì Hạng thị.
Khóe miệng Hạng Nam rũ xuống, Hạng Vân nói, Loạn thế này là cơ hội để Hạng thị đứng trước mặt hoàng đế, để lấy lại uy danh thế gia đại tộc của tổ tiên. Chuyện này, ta vốn định làm một mình, không nghĩ rằng cháu đại nạn không chết, còn tập hợp được một toán binh mã, tạo được uy danh hiển hách. Điều này khiến ta thật sự vui vẻ, nhưng lại có chút khổ sở, vui vẻ là cháu tài cán xuất chúng, khổ sở là nếu ta chết, gánh nặng của Hạng gia sẽ ở trên vai cháu.
Hạng Vân sẽ chết ư? Hắn nhớ tới bức thư của phụ thân, nội dung thật đơn giản, ngoài mắng hắn là nghịch tử linh tinh, lần này còn mắng thêm, trách hắn không nhậm chức trong vệ quân của Hạng Vân, mà chạy đến Tuyên Võ đạo, thiếu chút nữa đã bỏ mạng tại đây. Mà Hạng Vân không có con cháu thân nhân hỗ trợ bị Kiếm Nam đạo sai sử như trâu ngựa, liên tiếp gặp phải thích khách, một tay bị phế bỏ, lần này thiếu chút nữa cũng bỏ mạng....
Hạng Vân hy vọng hắn trở về nhận lấy binh mã Kiếm Nam, tương lai vạn nhất Hạng Vân có việc, thì Kiếm Nam cũng có thể giúp hắn chia sẻ gánh nặng của cả gia tộc Hạng thị. Đương Nhiên, Hạng Vân sẽ nỗ lực gồng gánh gánh nặng này.
Cho nên, Hạng Nam tính trở về nhà một chuyến, trước là về thăm nhà, sau đó là hỏi rõ ràng tình huống của Hạng Vân. Sau đó sẽ thuyết phục tổ phụ, dù cho không có Kiếm Nam thì Hạng thị cũng có thể lãnh binh, cũng có thể lập nghiệp.
Trần Nhị ở phía sau, vừa chọc vừa kêu này này: "Chim sẻ đẹp như vậy à? Ngươi không viết thư cho tức phụ của mình sao?"
Hạng Nam thu tầm mắt lại, xoay người nhìn lên mặt bàn, thư đã xem xong đang nằm ở đó, còn hồi âm ư....
"Ngươi viết thay ta đi." Hắn nói, rồi vung tay áo cất bước ra ngoài.
Trần Nhị ngạc nhiên: "Ta không biết chữ!"
Bước chân của Hạng Nam đã ra tới cửa phòng, hắn quay đầu lại cười: "Vậy thì ra ngoài đường tìm người viết cho, nói là viết thư cho thê tử xa cách đã lâu, bọn họ sẽ biết viết như thế nào."
Người thiếu niên văn nhã mặc áo bào trắng, không mặc áo giáp, không mang binh khí, dưới ánh mặt trời đầu đông quay đầu mỉm cười. Trần Nhị chỉ cảm thấy lóa mắt, sau khi lấy lại tinh thần thì đối phương đã đi mất, không nhìn thấy đâu....
Hạng Nam không hề đi dạo trong thành giống mấy ngày trước, mà cưỡi ngựa ra khỏi thành. Trong thành quá náo nhiệt, hắn muốn tìm một nơi ít người, yên lặng một chút.
Bên ngoài phủ Quang Châu là đồng ruộng phì nhiêu, tuy rằng vào đông quang cảnh hoang vắng như không phải ruộng hoang.
Hạng Nam để ngựa tự do hoạt động, còn mình thì chậm rãi bước trên đồng ruộng, thỉnh thoảng khom người vốc một nắm đất, đất đã được cày xới trộn lẫn rất nhiều cỏ khô và rễ mục, đây chắc chắn là chất dinh dưỡng cho đất đai vào mùa xuân năm sau.
Tuy rằng hắn không phải loại quý công tử chưa bao giờ động chân động tay, hay không phân biệt được ngũ cốc nhưng trước kia hắn hoàn toàn không cảm thấy hứng thú với việc trồng trọt này. Chẳng qua, vào giờ này, khắc này nhìn thấy đất đai phì nhiêu sẽ nghĩ đến việc nên trồng cây lương thực gì đây, thật kỳ lạ cứ như vậy hắn thấy tâm cảnh dần bình thản hơn.
Cách đồng ruộng khá xa là thôn xóm nhỏ, bên cạnh còn có rừng cây, một dòng sông nhỏ uốn lượn bao lấy rừng cây rậm rạp, bên đó chắc hẳn có một cái hồ nhỏ.
Hồ nước không bị đóng băng, không biết có cá hay không nhỉ? Hắn càng thêm hứng thú, cúi đầu nhặt một nhánh cây thật dài trên mặt đất, trong đầu nghĩ chút nữa cởi đai lưng ra, đến bên hồ, tùy tiện đào một ít giun đất, nói không chừng có thể câu được cá đấy, khi còn nhỏ ca ca hay dẫn hắn làm như vậy.....
Chợt bên hồ vọng ra tiếng bõm, bõm tựa như tảng đá ném vào trong nước, bàn tay đang cởi đai lưng của hắn dừng lại, bên hồ có người.
Cũng có người đang bắt cá hay sao?
Hạng Nam cầm theo nhánh cây đi tới, không biết đối phương thu hoạch thế nào nhỉ?
...
...
Người đầu tiên phát hiện là Lý Minh Lâu, thính lực của nàng nhạy bén hơn so với người bình thường, đặc biệt là khi người sống tới gần, ngoài đồng ruộng thường xuyên có hương dân đi lại, nàng hoàn toàn không để ý, chỉ khẽ nhắc Phương Nhị đang ngồi ôm dù nhắm mắt dựa vào thân cây ở đối diện.
Chỉ có một mình Phương Nhị, bởi đang ở trong cảnh nội phủ Quang Châu sẽ không có nguy hiểm, binh mã với số lượng nhiều không thể tiếp cận được nơi này, mà chỉ có tán binh hay du tặc thì hắn cũng không sợ.
Nhưng khi hắn đứng lên, nhìn người đang đi đến thì ngay lập tức ngồi sụp xuống.
"Hạng Nam." Hắn khẽ giật giật môi.
Lý Minh Lâu biết mình đã phạm vào một sai lầm, kiểm tra phía ngoài lỏng lẻo những bên trong lại chặt chẽ của phủ Quang Châu thật sự có thể ngăn cản và phòng bị được binh mã địch nhân lòng mang ý xấu, nhưng không phòng bị được người quen biết cũ dỡ xuống binh khí, đi một mình không mang theo binh mã.
Thứ có thể uy hiếp được nàng thật ra không phải hung đồ tay cầm đao thương mà là những người quen cũ có thể nhận ra nàng.
Đao thương không giết được nàng, nhưng một từ, một ngữ gọi ra tên họ sẽ lấy đi mạng sống của nàng.
Thứ nàng khó khăn lắm mới cướp được trước mặt ông trời.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Lý Minh Lâu nói với Phương Nhị: "Đi đi."
Phương Nhị ôm lấy cây dù đen cúi xuống lẩn vào rừng cây, chỉ trong chớp mắt đã biến mất một cách vô thanh vô tức.
Lý Minh Lâu tháo mũ, cởi che mặt và áo choàng đen bên ngoài, dùng chúng bọc lấy mấy cục đá, ném vào trong hồ.
Bõm.. bõm vài tiếng, quấn áo hút nước lại có đá nặng dìm xuống, hoàn toàn chìm sâu xuống đáy hồ, chỉ để lại từng vòng, từng vòng gợn sóng trên bề mặt.
Mà tiếng bước chân ở phía sau cũng dừng lại, Lý Minh Lâu quay đầu lại.
...
...
Hạng Nam nhìn thấy bên hồ nước lạnh lẽo và hoang vắng, một thiếu nữ mặc đồ trắng đang đứng.
Đó hẳn là một tiên nữ.
Tóc nàng đen mượt tựa bóng đêm, mặt nàng trắng tựa tuyết, môi nàng đỏ tựa máu, hai mắt sáng tựa sao trời, cổ nàng thon dài, tay chân mảnh khảnh, bờ vai và vòng eo thon nhỏ. Nàng đứng bên hồ giống như khối băng được chạm khắc tỉ mỉ phát ra thứ ánh sáng trong vắt, tỏa sáng lấp lánh.
Không ai có thể nhìn thẳng nàng, nhưng cũng không ai có thể dời tầm mắt khỏi nàng.
Hạng Nam ngừng cả hô hấp, tựa như sợ hơi thở của mình sẽ hòa tan nàng mất.
- ----------------------