Nhìn cô gái hạ xuống như tiên tử, không thấy rõ dung mạo của cô gái, dung nhan đã được che chắn bởi lớp mạn sa mỏng. Chỉ thấy, da nàng trắng như tuyết, đầu lông mày như vẽ, linh khí nhất chính là chu sa giữa tâm mi ẩn hiện đóa hồng liên, đôi mắt dưới đầu lông mày kia, tỏa ra sự lạnh nhạt khó gần, trên người nàng thoát ra một sức hút lạ thường thanh thoát. Khiến cho mọi người đơ người tại chỗ.
Khi nàng đến gần, mọi người vẫn ngây người như cũ. Tiếng nói trong trẻo vang lên, đánh thức mọi người khỏi mộng:
- Minh Lan, ngươi biết mình làm vậy sẽ trái thiên quy không. Ngươi không sợ Thiên Đế trị tội sao. Trước lúc ta đi ta đã dặn ngươi như thế nào hả.
Mọi người tỉnh lại trong giấc mộng. Thiên Đế - thiên quy? Chẳng nhẽ hoàng hậu và vị cô nương này là tiên tử? Nhìn cô gái không rõ dung mạo, dung nhan đã được che chắn bởi lớp mạn sa mỏng. Chỉ thấy, bạch y nữ tử vẫn đứng đó đầu lông mày khẽ cau lại thể hiện nàng đang rất giận dữ, chu sa giữa mi tâm như ẩn như hiện đóa hồng liên càng thêm rõ nét, đôi mắt dưới đầu lông mày kia, từ đầu đã tỏa ra sự lạnh nhạt khó gần bây giờ càng thêm cuốn hút, trên người nàng tỏa ra một sức hút lạ thường thanh thoát đúng là tiên tử.
Đúng vậy, vị hoàng hậu Cẩm Tú Liên này chính là Minh Lan mượn xác, bạch y nữ tử không ai khác mà là Lăng Kỳ Hàn. Đây là thể xác của Lăng Kỳ Hàn ở thế giới này.
Minh Lan nghe vậy không khỏi đơ người. Chủ nhân, khi nào thì người để thiên quy vào mắt vậy? Người nói dối mà mặt không đỏ, mắt không nháy, lại còn nói trôi chảy quá a. Mẹ kiếp, mình đang sợ mà chủ nhân vẫn còn giỡn hả trời, có phải ta theo nhầm chủ không vậy trời.
Trong đầu vẫn kêu gào, nhưng Minh Lan vẫn biết thức thời, chủ nhân muốn trốn việc đi chơi thì kệ người.
- Chủ nhân Lan Nhi biết sai rồi mong người tha lỗi.
- Ta không nói dài dòng, ngày sau, ta đến đón ngươi về, ngươi tự sắp xếp.
- Chủ nhân.....
- Cô nương là ai mà muốn bắt thê tử của ta đi? Nàng là hoàng hậu của Mộ Dung Hoàng Triều. Nàng phải ở lại bên ta và các con ta! Không cho phép nàng đi!-Câu sau nói với Minh Lan.
Lăng Kỳ Hàn rất thưởng thức vị hoàng đế này, ngũ quan góc cạnh, gương mặt cương nghị, khí thế vương giả, cả người phát ra đế vương khí, quả là người mang chân mệnh đế vương. Một người phàm như vậy, lại yêu sâu đậm một tiên tử, đã vậy sẽ cho hắn cơ hội.
- Đã như vậy thì ta sẽ cho ngươi một cơ hội, chỉ cần mùng tháng sau, ngươi có thể bảo vệ được thê tử của ngươi, không để ta bắt đi như vậy ta sẽ để nàng ở lại.
- Được ta đồng ý.
- Không được.
Hai âm thanh đều vang lên, nhưng Lăng Kỳ Hàn không phản ứng, chỉ quay người, bóng dáng dần biến mất. Chỉ khoảng không xa vọng về câu nói:
- Ta sẽ chờ ngươi.
Minh Lan quỳ xuống mặt đất như hết sức sống, phải để Mộ Dung Mộc Lâm dìu nàng. Các vị vương gia vẫn đứng đó. Mộ Dung Thanh Anh như chết lặng, nương của nó phải rời xa nó sao? Bỗng nhiên Nhị vương gia hỏi:
- Hoàng tẩu người đó là ai? Tẩu thực sự là ai?
- Ta nói ra với các ngươi, không ai được truyền ra ngoài, nếu không sẽ bị sự truy nã của cả hai giới thần, ma.
Nói rồi Minh Lan cho lui tất cả mọi người ra ngoài.
- Thực ra thân thể này là của Cẩm Tú Liên, ta tên là Minh Lan. Người xuyên sang thế giớ này là Cẩm Tú Liên của thế kỉ , nhưng có lẽ nàng ta đã hồn xiêu phách tán nên mới hút nhấm ta đang ở gần cánh cửa thời gian vào. Ta chỉ là một tiên tử nho nhỏ đi theo Liên Hoa Thánh Đế - cũng chính là người vừa nãy. Nàng không phải thần cũng chẳng phải ma. Vì nếu là ma thì khắp người sẽ có ma khí, nhưng ma giới rất tôn sùng nàng. Nàng cũng không phải thần, vì nàng vẫn còn thể xác của mình, nàng cũng không theo nguyên tắc của những vị thần. Một ngàn năm trước đột nhiên nàng giải tỏa tranh chấp giữa hai giới thần - ma tạo ra cách giới. Vì vậy mới được tôn sùng là Liên Hoa Thánh Đế. Bây giờ ta đã làm trái ý nàng nên nàng mới bắt ta về. Mộc Lâm, ngươi không đấu lại nàng đâu, hãy để ta về thôi.
Mộ Dung Đế nghe thê tử nói vậy sững sờ, nhưng bảo hắn trơ mắt nhìn thê tử của hắn đi, thì hắn không làm được:
- Liên Nhi... à không... Lan Nhi ta không làm được! Ta nhất định sẽ đánh thắng.
Tất cả mọi người ở đó đều nói:
-Hoàng tẩu (mẫu hậu), ta (con) sẽ bảo vệ người. Sẽ không để ai bắt người đi.
Minh Lan muốn ngăn cản, nhưng nhìn họ kiên quyết như vậy đành gật đầu.
Lăng Kỳ Hàn vừa ra khỏi hoàng cung Mộ Dung Hoàng Triều, liền ra quyết định đi ngao du, thăm quan thắng cảnh luôn tiện.... trốn việc hay là nói trốn đám thủ hạ a. Nói ra thì đúng thật buồn cười, đường đường là Liên Hoa Thánh Đế lại trốn việc đi chơi! Nhưng ai bảo nàng nhát gan a mặc dù nhiều lúc táo bạo, lười làm mặc dù nhiều lúc chăm chỉ nhưng ở phạm vi tu luyện, còn việc khác thôi cho nàng xin, đừng tìm nàng. Chính vì truyện này mà Kỳ Hàn không hề biết, bọn thuộc hạ của nàng rất hăng say xây dựng mạng lưới truy nã nàng khắp mọi nơi, đặc biệt bây giờ đang phát truy nã tìm trẻ lạc toàn giang hồ. Nhưng người nào đó vẫn không biết, nàng đến một quán trọ tìm phòng để ngủ.
Trong một tửu lâu nào đó, nhìn bề ngoài xa hoa nhưng bên trong có một bàn đầy thức ăn xa đầy đủ sơn hào hải vị, đúng là lãng phí a ( Hàn: ta cũng muốn ăn Hạo ca: không cho!!!! Hàn:đập bàn em không cho a gặp chị nữa xách dép, chạy ). Xung quanh họ đều có những người canh giữ thể hiện đây là những người không thể đắc tội.
Đang ngồi trên bàn tiệc, một nam tử bận áo bào bạch y, ngọc bội dắt trên đai lưng, khuôn mặt trẻ con, người này khoảng chừng - tuổi, đôi mắt hiện lên vẻ giảo hoạt. Người còn lại một thân trang phục lụa đen, bên hông đeo bảo thạch màu xanh ngọc, cử chỉ khoan thai, đẹp đẽ quý giá. Cả người toát ra hơi lạnh khiến người ta không rét mà run, một thân ngạo khí khó thấy. Nếu nói nam tử này là chúa sơn lâm cai quản một phương, thì bạch y nam tử là tiểu hồ ly gian trá.
Nam tử áo đen uống rượu do nam tử áo trắng rót. Một lúc sau, toàn thân hắn nóng lên, muốn xé rách quần áo, đặc biệt hơn cả là hạ thân có phản ứng. Chết tiệt! Hắn trúng mị dược! Nhìn tên thủ phạm vẫn ung dung, hắn không nhịn được rống lên:
-Hoàng Liên Phong, ngươi làm vậy là sao? Ta muốn đánh chết ngươi.- Tuy nói như vậy nhưng lực bất tòng tâm, con thỏ nhỏ thằng nhãi con dám làm vậy với hoàng huynh hắn, được lắm ta sẽ đạp hết đồ cổ của ngươi cho ngươi thương tâm. Nhưng giờ hắn phải xử lý phiền toái này đã.
Hoàng Liên Phong không tự chủ rụt cổ lại, hoàng huynh tức giận thật đáng sợ a, rất là biết điều hắn nhảy ra xa Hoàng Liên Hạo bước mới dám dừng lại, nói:
- Hoàng huynh a, đệ làm vậy cũng vì tốt cho huynh, huynh không biết huynh không động nữ sắc mọi người đồn huynh đoạn tụ a, đệ chỉ giúp huynh thôi...
Chưa nói xong đã không thấy bóng dáng Hoàng Liên Hạo đâu chỉ còn vọng lại:
- Tiểu tử, ngươi đợi đấy ta sẽ cho ngươi đẹp mặt.
Hoàng Liên Phong không tự chủ rùng mình, hoàng huynh a ngươi thật đáng sợ a, hắn bao giờ mới có hoàng tẩu chứ. Hắn vừa nghĩ hoàng huynh mình đoạn tụ, lại là công hoặc thụ càng thấy da gà da vịt của hắn nổi lên, không tự chủ được rùng mình, mẹ kiếp thật dọa người.
Trong khi Hoàng Liên Phong đang ra sức cho trí tưởng tượng bay cao, bay xa, thì Hoàng Liên Hạo đã đi tìm nhà trọ để thực hiện chính sách dập lửa, đường đường là hoàng đế một nước lại rơi vào hoàn cảnh này thật là đáng giận, càng nghĩ hắn càng lôi tên Hoàng Liên Phong ra mắng vạn lần, vừa đi đến một căn phòng liền đẩy mạnh cửa vào chuẩn bị đi tắm.
Nhưng hắn vừa bước vào phòng liền ngửi thấy một mùi hương thanh thoát không nhiễm tạp chất, hắn đưa ra kết luận hắn đi nhầm phòng . Đang định đi ra ngoài thì nhìn thấy một cô gái đang ngồi trên giường, vừa giống như đang luyện công lại tựa như bị mất sức. Dung mạo không rõ, dung nhan được che chắn bởi lớp mạn sa mỏng. Da nàng trắng như tuyết, đầu lông mày như vẽ khẽ cau lại như đang ẩn nhẫn điều gì, linh khí nhất chính là chu sa giữa tâm mi ẩn hiện đóa hồng liên, đôi mắt nàng nhắm nghiền trên người nàng tỏa ra một sức hút lạ thường thanh thoát nhưng lại làm cho người ta không dám đến gần. Hoàng Liên Hạo thất thần, cô gái này thật đẹp cũng thật thần bí, nhưng lại làm cho tim hắn đập nhanh. Cô gái này hắn muốn.(Hàn : chặng đường của anh còn dài nha hehe). Chịu đựng dục vọng gào thét hắn, tiến về phía nàng.