Khi Lăng Kỳ Hàn về đến hạ giới thì biết Minh Lan bị đưa vào thời không, chắc bây giờ cũng đã năm rồi.
Long Ngân Thần thấy chủ nhân thâm trầm liền cung kính hỏi:
- Chủ nhân, người có chủ ý gì không ?
Lăng Kỳ Hàn nghe Long Ngân Thần nói vậy, cũng biết hắn muốn đi chơi rồi. Quay lại nhìn nam nhân bạch y giống mình, đôi mắt đen sâu thẳm , làn da trắng mịn khiến cho nhiều người phải ghen tỵ. Sống mũi ngay thẳng , bạc môi hé mở, lông mày đậm thể hiện đây là người cương nghị. Nhưng nhìn người không thể nhìn bề ngoài, thẳng nhóc này nếu xưa kia mình không thu nhận, thì bây giờ đã có thể đứng đầu bảng tứ long quậy phá của tứ hải rồi.
- Ta nghĩ ta nên đi một chuyến đến nơi Minh Lan xuyên đến vậy. Ngươi ở lại trông coi nơi đây đi.
-Dạ._Long Ngân Thần bĩu môi trả lời. Lần nào cũng vậy chẳng cho hắn đi suốt ngày phải ở đây chán chết hắn. Sao hắn khổ như vậy chứ, hắn hối hận khi là đàn ông có được hay không, là nữ nhân thì có thể làm nũng , có thể đi theo chủ nhân đi chơi, hắn thật là số khổ mà, mặc niệm cho mình một lần.( hàn: Thượng đế phù hộ cho anh AMEN(^--^)
Mặc kệ Long Ngân Thần suy nghĩ cái gì Lăng Kỳ Hàn động bóng dáng bay đi , nàng phải đi đến cổ đại rồi.
Mộ Dung Hoàng Triều, trong không khí vui vẻ vì hoàng hậu đương triều của họ hạ sinh Nhị hoàng tử. Tất cả mọi người dân trong nước đều biết hoàng hậu của họ được hoàng thượng sủng ái vô cùng.
Hoàng thượng giải tán hậu cung chỉ để lại hoàng hậu này. Vị hoàng hậu này rất phúc hậu và hiền thục lòng dân rất yêu mến, mến mộ.
Trong hoàng cung của Mộ Dung Hoàng Triều đều rộ vui mừng. Hôm nay, hoàng thượng tổ chức tiệc mừng chào đón nhị hoàng tử của chúng ta. Hôm nay, trong đình Liên An, các hoàng thân quốc thích tề tựu đông đủ, hoàng thượng, hoàng hậu, thái tử cùng các vị vương gia ngồi uống rượu nghe ca múa.
Nhị vương gia đột nhiên đứng lên, nói:
- Nghe nói hoàng tẩu cầm kỹ vang danh thiên hạ, có hay không nhân dịp này trổ tài cho mọi người coi thử.
Cẩm Tú Liên nghe vậy liền đồng ý. Mộ Dung Thanh Anh rất tự hào về mẫu hậu vủa nhóc, ai không biết tài đàn của mẫu hậu là giỏi nhất. Vừa nghĩ đã muốn ngồi vào lòng mẫu hậu rồi, nhưng chưa đến gần đã bị một bàn tay to nào đó không khách khí ném về chỗ ngồi. Không phục nhóc con cất tiếng:
- Phụ hoàng người có biết mình rất nhỏ mọn không. Toàn độc chiếm mẫu hậu thôi a._ Bé cũng muốn học võ giỏi để ném phụ hoàng ra xa khỏi mẫu hậu có được không a.
Hai người một lớn một nhỏ đấu mắt, trong lúc đó cung nữ đã mang đàn đến.
Tiếng đàn nhè nhẹ vang lên, giống như xuyên thấu đêm đen, giống như mang tới tia nắng ban mai rực rỡ chói lọi.
Cẩm Tú Liên vừa đàn vừa nghĩ đến chủ nhân của mình. Người không biết đã đi dự hội bàn đào về chưa. Nếu như biết nàng xuyên qua chắc chắn sẽ giận. Đang mải suy nghĩ, đột nhiên có tiếng tiêu vang lên. Đầu tiên có điểm đột ngột, thế nhưng đã từ từ dung hợp được, rất hài hòa, tự nhiên, cầm tiêu hợp tấu. Tiếng tiêu tiếng cầm tuyệt như vậy, toàn bộ người trong hoàng cung đều ngây ngẩn lắng nghe, sững sờ đứng ở các nơi, đây là thanh âm đẹp nhất, xúc động nhất thế gian này.
Mọi người đều nhìn lên cao, chỉ thấy giữa bầu trời xanh biếc, bạch y nữ tử lơ lửng giữa trời, giống như mây nhưng lại tựa tiên nữ dạo chơi trần thế. Trong mắt Cẩm Tú Liên chợt lóe rồi đắm chìm vào bản nhạc.
Tuy rằng không hiểu âm luật, thế nhưng trong trời đất như chỉ còn tiếng đàn này tiếng đàn này lại tuyệt vời như thế, tuy không biết nàng đang đàn thủ khúc gì, thế nhưng mọi người lại biết nó rất êm tai, rất rung động.
Tất cả đám người hoàng đế Mộ Dung Hoàng Triều ai cũng chăm chú lắng nghe, tiếng cầm của hoàng hậu này bọn họ đã từng nghe qua, quả thực chính là tuyệt nhất thế gian. Cùng với tiếng tiêu của người nọ, huyền diệu phảng phất không khí của tiên nhân, phải nói người thổi tiêu này rất giỏi.
Chỉ thấy xa xa trên trời bạch y nữ tử cầm Ngọc Bích tiêu trong suốt rực rỡ, thắp sáng cả bóng dáng, huyền ảo, phong thần cũng như ngọc, tựa như mây trôi trên trời cao, lại như ánh trăng soi tỏ màn đêm.
Cầm Tú Liên hoàn toàn chìm đắm trong tiếng đàn của bản thân, cũng đắm chìm trong tiếng tiêu của chủ nhân mình, quên đi bản thân.
Trong thiên địa, chỉ còn có tiếng đàn, chỉ còn có tiếng tiêu.
Cứ vang xa, cứ dài mãi.
Tiếng đàn vừ dứt, Cẩm Tú Liên lập tức quỳ xuống, nói:
- Chủ nhân! Lan Nhi biết sai rồi xin người lượng thứ.
Mọi người cúng đờ tại chỗ, người vừa thổi tiêu đó là chủ nhân của hoàng hậu ( Liên Nhi) sao? Chỉ thấy bóng dáng màu trắng lơ lửng trên trời, vẫn đang ở đấy, như hư như ảo.
Mộ Dung Thanh Anh thấy mẫu thân mình quỳ cũng quỳ theo, tiếng nói non nớt của trẻ em vang lên:
- Không biết mẫu hậu con đã làm sai chuyện gì. mong người lượng thứ, người có trách thì trách Thanh Anh có được hay không?
Mộ Dung Mộc Lâm thấy lão bà với con trai của mình cùng quỳ xuống, không biết nên làm như thế nào. Người kia là ai mà khiến cho họ sợ đến vậy. Không chịu im lặng Mộ Dung Mộc Lâm nói:
-Ngươi là ai?
Không tiếng trả lời chỉ thấy bóng dáng cô gái khẽ động phi thân xuống mặt đất.
Nàng như một vị tiên tử lạc trần gian hay là trích tiên bị giáng xuống trần thế.