Khi đã xác định rõ mục tiêu, thì lại có tiếng gõ cửa nữa.
“Cậu chủ ơi, đến giờ ăn sáng rồi đó ạ.”
Cùng giọng nói với cô gái lúc nãy. Ngay khi định mở cửa, thì bàn tay đẹp đẽ ấy xuất hiện nắm tay nắm cửa, tiếp đó là đôi tay mảnh khảnh cùng bờ vai quyến rũ, nhưng gương mặt ấy còn khiến tôi phải nín thở nữa.
“Cậu chủ?”
Dễ thương thế! Mình đang ở trong phim hay gì à? Nếu Chris là người xinh đẹp nhất thế gian này thì cô gái này chắc chắn là người thứ hai đấy. Mái tóc đen mượt óng ánh như những chiếc lông ướt bóng loáng của quạ, được búi lại. Đôi mắt đen thăm thẳm như hút người ta vào kia nhìn tôi từ khoảng trống trên mái tóc dài.
Cô nàng cao khoảng 150cm, dáng người hơi mảnh khảnh xíu. Nói cho dễ hiểu ấy, thì ngực với mông cô nàng nhỏ quá trời quá đất. Hay đúng hơn, nếu nhìn vẻ ngoài của cô trẻ trung như vậy, thì đây là khởi đầu suôn sẻ lắm đó nha. Chúng sẽ thành những yếu tố khiến vẻ dễ thương vốn có
của cô thành vẻ đẹp quyến rũ đấy. Tôi đã tận mắt nhìn thấy rất nhiều thần tượng, người mẫu và nữ diễn viên Nhật, và vẻ dễ thương của cô nàng này giống hệt như những người trong số kia đấy.
Sau này tôi mới biết được chuyện đó, rõ ràng là người hầu độc quyền của trưởng nam quý tộc được chọn cẩn thậnvới sự cân nhắc rằng họ có thể là ứng cử viên tình nhân trong tương lai. Cô nàng trẻ trung xinh đẹp được gia đình tôi tìm thấy đây cũng là người như thế.
Dĩ nhiên là cái thằng chả biết tí gì như tôi vẫn đang đứng chỗ này với vẻ cực đoan.
“Cậu chủ?” cô ấy lo lắng nói lại.
“Ừ, không có gì đâu. Xin đừng lo về chuyện ấy.”
Cô hầu gái tóc đen nghi ngờ nhìn tôi.
Cô ấy vừa phát hiện ra có gì không ổn trong cuộc trò chuyện ngắn lúc nãy à?
Không có ký ức của thằng cha Norwin, tôi chẳng biết phải hành xử ra sao trong tình huống như này.
“Cậu chủ ơi, cậu vẫn còn ngái ngủ hả?”
Ứ ừ, chỉ vì nói ‘làm ơn’ mà cô ấy không tin sao? Norwin là nhãi ranh cổ mẫu đấy hả? Ây dời ơi, Chả đâu vào đâu cả! Bloody Norwin, mi có phải là nhân vật nền không đấy? Lẽ ra mi phải cố mà hiểu những hướng dẫn cớ bản chứ. Mi vô dụng tới nỗi xếp dưới cả cãi lũ ranh con vô dụng chả làm được tích sự gì ngoài chơi hội đồng và giết Chris đấy.
Ừm, giờ mình là thằng Norwin đó rồi mà.
“Hầy. Đùa hả trời, giờ làm gì đây?”
Dù xác định được mục tiêu cao cả như thế nhưng giờ chưa cả tiến hành bước đầu tiên mà tôi đã vấp thế này rồi.
"Ừ, làm gì bây giờ nhỉ? Dù sao thì, cô nàng có nói gì về bữa sáng phải không nhờ? Thường thì ăn sáng ở đâu vậy ta? Phòng này? Hay có phòng ăn ở đâu đó?"
“Ừm, bữa sáng nhỉ?” Tôi lầm bầm vậy và bắt đầu bồn chồn tại chỗ. Và như dự đoán, cô hầu gái tóc đen đó bắt đầu đi như thể chỉ dẫn tôi vậy.
“Được rồi.”
Tôi liền rời khỏi phòng và đi theo cô hầu gái tóc đen. Dinh thự này rất rộng, lẽ ra chuyện này là hiển nhiên lắm rồi. Ngoài cửa phòng tôi là hành lang trải dài theo hai hướng. Công nhận là dạo này tôi không ra ngoài tập thể dục, ước tính của tôi có thể không đáng tin lắm, cơ mà hành lang này dài khoảng 50 mét. Việc chuyển sinh đến thế giới này bắt đầu phai dần đi khi tôi bước qua đống đồ đạc và mấy bức tranh kì lạ trang trí trên hành lang.
“Vui lòng đi lối này ạ.”
Không lâu sau, bọn tôi đến căn phòng nhỏ có bàn ăn đặt sẵn. Căn phòng tôi thấy đến giờ không hề phô trương tí nào. Cũng chả phải là cảnh ấm áp về một gia đình đang tươi cười quây quần bên nhau.
Mình không hề có quan hệ tốt đẹp với gia đình à?
Thiết nghĩ thì tôi chả thể đưa ra kết luận như thế chỉ với những chuyện đó, tôi liền ngồi vào bàn.
“Cảm ơn vì bữa ăn.”
Bữa ăn đầu tiên ở dị giới có vị khá là…bình thường. Dù vậy, tôi cảm thấy bữa sáng vừa ăn có thể bị dân thường ở đây coi là xa hoa ấy. Rốt cuộc thì cô hầu gái tóc đen kia vừa đợi tôi vừa ghen tỵ nhìn chăm chăm vào bàn ăn. Nhưng mà, vẫn tụt hậu so với ẩm thực Nhật Bản lắm. Ẩm thực của nền văn minh vài thế kỷ trước không thể thỏa mãn tôi được. Như người ta nói, chỉ khi đánh mất thứ gì đó thì mình mới nhận ra được giá trị của chúng mà thôi. Sau bữa ăn toàn thịt là thịt, tôi muốn được ăn ít cơm trắng quá đi.
Giờ thì tôi ăn sáng xong rồi đây, tôi muốn nghiêm túc bắt tay vào công việc kinh doanh. Thời gian là hữu hạn. Đơn giản là không thể để lãng phí 10 năm này.
“Xin lỗi. Lịch trình hôm nay của tôi là như nào thế?”
Tôi liền hỏi cô hầu gái đó.
“Xin lỗi?”
Cái này mới này.
Cô hầu gái, người đã phục vụ tôi đến tận bây giờ, nghiêng đầu với vẻ đáng yêu như thể vừa nghe điều gì đó khó hiểu vậy.
“Ừ, ý tôi là, tôi muốn xác nhận kế hoạch hôm nay ấy.”
"Kiếm thuật, nghi thức, ma thuật, tiết học hàng ngày, phải có gì như thế đúng không nhỉ?"
Tôi tự ngẫm vậy, nhưng khi cô hầu gái nhướn mày tỏ vẻ khó hiểu, môi cô vẫn mím chặt.
"Khoan, không thể nào."
“Cậu chủ này. Thực sự xin lỗi phải nói điều này, nhưng hôm nay không có kế hoạch gì đâu ạ.”
"Hiểu rồi. Ra là vậy à."
Trong Arcadia Quest, thông thường những người sinh ra trong giới quý tộc, vốn là tầng lớp thống trị, bắt đầu học hành siêng năng từ khi còn nhỏ. Việc Norwin thậm chí không nhận được nền giáo dục cơ bản như vậy, phải có vài hoàn cảnh đằng sau đó mà tôi không biết. Linh cảm của tôi khi ăn sáng một mình đã thực sự đúng. Vị thế của Norwin trong ngôi nhà này khá là a đuồi.
“Cậu chủ ơi?”
Không thể kìm được nụ cười đang trực trào trong lòng, tôi bắt đầu run lên. Rốt cuộc thì, điều này nghĩa là tôi được tự do làm gì mình muốn đấy! Tôi không biết hành động của mình sẽ hạn chế đến mức nào, cơ mà miễn sao vẫn nằm trong tầm ngắm thì tôi vẫn tự do thôi.Không bị ràng buộc bởi những nghĩa vụ đi kèm với việc trở thành một quý tộc, tôi có thể lợi dụng tình huống này để hoàn toàn cống hiến hết mình cho việc cứu Crescentia rồi.
Tôi là một tên NEET ưu tú đã dành cả thanh xuân để cố gắng cứu lấy Crescentia mà không hề quan tâm đến ánh nhìn lạnh lùng gia đình dành cho tôi vì đã bỏ rơi họ. Một đứa trẻ ngoan không bao giờ từ bỏ ước mơ của mình. Với tôi, dinh thự này chả là gì ngoài núi kho báu.
"Được rồi! Tận dụng thời gian này để phát triển bản thân thôi nào! Đầu tiên là…Ma thuật!"
Quyết định làm vậy, tôi liền bớt mơ màng lại, đuổi cô hầu gái tóc đen ra ngoài, rồi nhốt mình trong phòng. Không có ai xung quanh theo dõi, tôi có thể luyện tập xài ma thuật lúc nào cũng được.
Thường thì người ta cần một cuốn sách giáo khoa hoặc gia sư để bắt đầu. Nhưng nhờ vào việc chơi Arcadia Quest hàng ngàn lần mà tôi đã sở hữu tất cả các kiến thức về ma thuật. Nói cách khác, tôi là một cuốn từ điển sống, thất bại về ma thuật là không thể đâu nhé!
Tôi liền giơ tay phải ra trước mặt, nhẩm lại những gì đã ghi nhớ và bắt đầu niệm chú với tốc độ có chủ ý.
“Hới hỏa tinh linh! Xin hãy trả lời tôi…”
Tôi có thể cảm nhận được nhiệt đô cơ thể cao lên như bị sốt. Một cảm giác kỳ lạ chưa hề được trải nghiệm ở Nhật Bản. Trực giác tôi hiểu rằng cảm giác này chính là là thứ đã sinh ra ma thuật. Sâu trong tôi khơi dậy cái cảm giác ấy, lưu thông nó khắp nơi và rồi để nó chảy ra qua bàn tay phải đang dang ra này.
“Uầy!”
Tự dưng tôi bị cơn buồn nôn “hành” và rồi mất tập trung.
"Quái gì thế này?"
Thậm chí mình còn không hề hình thành suy nghĩ đơn giản như thế.Một cảm giác ngột ngạt kỳ lạ khiến tôi không khỏi cảm thấy hoang mang. Đây có lẽ là thứ mà người ta gọi là 'Hết Mana' trong game. Bị các triệu chứng tồi tệ hơn gấp mười lần so với bệnh cúm hành hạ, tôi chỉ nhớ lại cảm giác thất vọng khi để mất ý thức mà thôi..