Để cứu lấy nhân vật yêu thích của mình, tôi đã quyết định phá cốt truyện game

chương 18: tài năng chiến đấu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Cha ơi! Sao con lại phải ghép cặp với thằng này chứ?”

“Đúng rồi đấy. Cháu chả thấy công bằng gì cả.”

Đây là khoảnh khắc duy nhất Saraswati và tôi lại tâm đầu ý hợp như vậy.

Tôi chả muốn luyện tập với “bà nội” này tí nào, đơn giản là vì không thích thôi.

Có thể thấy rõ Saraswati sẽ thấy khó chịu vì sự gián đoạn liên tục này.

“Xin lỗi Saras yêu dấu, nhưng đây là thỏa thuận. Nên là, nhóc kia, ta là giáo viên. Còn mi là đệ tử. Thế, muốn nói gì nào?”

“---Hớ? Đừng có giả đần chứ ạ!”

“Không, không có gì đâu ạ, thưa thầy?”

Tôi có thể nhận thức rõ nụ cười của tôi đang dần trở nên gượng gạo, nhưng rồi tôi đã cố kiềm nén cơn giận.

Một ngày nào đó tôi sẽ đánh bại ông, chắc chắn luôn đấy.

“Nhưng mà cha ơi!”

“Giờ ta sẽ không nói cho con biết đâu, nhưng đây là việc phải làm. Con có thể học hỏi được nhiều thứ từ thằng bé này đấy.”

Schneizel cúi xuống và nói chuyện ngang tầm mắt với Saraswati.

Nhưng, giống như một con ngựa hung hăng, cô gái trẻ ấy chỉ biết phồng má.

"COn không có gì để học hỏi từ thằng đó cả!"

"Ồ, thế cơ à?"

"Tất nhiên rồi ạ!"

Schneizel mỉm cười.

Lúc ổng cười, vì lý do nào đó tôi lại tưởng tượng đến nụ cười của ông bố nhà mình.

“Thế cố mà đánh bại nhóc đó đi.”

Ơ, có phải mục đích của cuộc trò chuyện này là dẫn đến sự kiện đó không nhể?

“Nếu thắng thằng nhóc này, thì không cần phải nói tới chuyện thành viên gì đó nữa. Thậm chí ta còn nhận con làm đệ tử ấy chứ.”

“Thật ạ?”

“Ờ.”

“Rồi, những việc con cần làm là đánh bại thằng đó thôi nhỉ?”

Saraswati nhìn tôi với vẻ tràn đầy động lực, và Schneizel thì đứng đằng sau cười cười.

Tôi cũng là đệ tử chứ bộ, trường hợp mà mấy cha thắc mắc ấy. Đừng có hành động luôn mà không có tôi đây.

Nhưng tôi đây không có quyền từ chối.

“Bác Schneizel à~ Giờ hãy phổ biến chi tiết luật thi đấu đi ạ.”

“À ừ. Nhóc phải cầm vũ khí trên tay, và người đầu tiên đánh trúng đối thủ bằng kiếm gỗ sẽ thắng.”

“Hiểu rồi ạ. Nói cho rõ ràng thì, không xài ma thuật phải chứ ạ?”

“Bình thường.”

“Vâng, ma thuật à—”

Saraswati kinh ngạc nhìn tôi khi nghe thấy từ “ma thuật”.

Lý do là vì Saraswati không làm chủ được ma thuật kể cả lúc bắt đầu câu chuyện. Tôi tự hỏi liệu em ấy có thấy xấu hổ về những gì vừa nói hồi nãy không.

Con không có gì để học hỏi từ thằng đó cả!

“Saraswati, con cũng phải theo luật đấy nhá?”

“Con không quan tâm. Luật có như nào đi nữa thì con vẫn sẽ thắng thôi.”

Tự tin gớm.

“Thế thì cả hai đứa chọn vũ khí theo ý thích đi.”

Schneizel chỉ vào những vũ khí đã được bày sẵn trên mặt đất. Thực tế là cả hai không phải là những người không cùng hội cùng thuyền.

Tôi tự hỏi mục đích của việc này là gì.

Saraswati mà tôi biết là một cô gái yêu kiếm hơn bất cứ thứ gì khác, nhưng tài năng của em thì lại không được như ý muốn.

Trên em ấy là người cha, một anh hùng, và ngay bên dưới là cô chị gái, người cũng rất là tài năng.

Cô hận bản thân chỉ là kẻ không ra gì, lại còn từng quay lưng với kiếm nữa chứ.

Tuy nhiên, khi em ấy gặp nhân vật chính, Arthur, và chứng kiến nỗ lực phi thường mà hắn dành cho thanh kiếm của mình, em đã bắt đầu lại.

Sau đó, ẻm làm hòa với Lucy, và những nỗ lực của em ấy đã được đền đáp khi luyện tập với cha mình và Lucy, người mà em ấy đã cố tình tránh mặt...

Hừm.

Ở giai đoạn này, có lẽ Schneizel thấy rằng Saraswati không có tài năng gì.

Đảm bảo đây là lý do ông không cho phép em ấy trở thành đệ tử.

Thế, những việc tôi được yêu cầu giờ đây chỉ có chăm chỉ tập luyện thôi à?

KHông thể tin là tôi mới 5 tuổi, nhưng mà tôi đây có trí tuệ và tài năng về ma thuật đấy.

Có lẽ là Schneizel muốn con gái thấy gốc rễ của mọi chuyện là sự chăm chỉ.

Tốt quá nhỉ?

Nếu có thể thắng con bé Saraswati, tôi có thể sẽ thắng Lucy, và cả Schneizel nữa, như là khoai tây nóng ấy.

“Rồi, thử thôi nào.”

Vì trước kia chưa hề cầm kiếm bao giờ nên tôi liền cầm thanh giáo gỗ lên.

“Nhóc có chắc là không dùng kiếm không đấy?”

“Vâng, cháu đã cầm kiếm bao giờ đâu.”

Tôi không nghĩ mình có thể chiến thắng bằng kiếm trước một đối thủ có kinh nghiệm, cho dù người đó có tài năng đến đâu.

Nếu tôi muốn xóa điều kiện đó, tôi nghĩ giáo là lựa chọn tốt nhất ở đây, vì chắc là nó có thể chống lại sự khác biệt về tầm với.

"Lên thôi."

Sự lựa chọn của Saraswati vẫn là thanh kiếm.

Ban đầu, nó là một vũ khí ngắn hơn ngọn giáo, và vì dành cho trẻ em nên nó chỉ dài bằng một nửa ngọn giáo mà tôi đã lấy.

"Thế đã sẵn sàng chưa?"

“Lúc nào cũng sẵn sàng ạ ".

Tôi không biết làm thế nào để thiết lập cái đồ này. ------ Ờ kệ mịa đi.

"Được rồi. Bắt đầu!"

Schneizel điều khiển trận đấu từ khoảng cách gần.

Giờ thì vào tư thế chuẩn bị thôi.

Nhưng mà bắt đầu kiểu gì nhỉ?

Chả biết nữa, nhưng tôi đoán là mình chỉ cần đứng đây chĩa mũi giáo về phía đối thủ thôi.

“Gì đấy?”

“Lần đầu của em đó ạ!”

“Ừ thì ta cũng nghe được những lời đồn đại có thành ý về nhà ngươi đó.”

Ngay sau khi đưa ra lời nhận xét trinh nguyên giáo, Saraswati liền nở nụ cười khó chịu lao tới.

Trên tay ẻm là thanh kiếm, và em ấy định dùng nó hành tôi.

Mẹ ơi sợ vãi!

Tôi không thể quay lưng rồi xách mông lên chạy được, nên là tôi liền cố gắng nắm chặt lấy đôi bàn tay đang run rẩy này hết cỡ để có thể lừa được ẻm, và rồi giơ ngọn giáo trước mặt em ấy để kiểm tra trươc tiên.

Nhưng,

vừa mới phản ứng thôi mà người đứng trước mặt đã biến đâu mất rồi…

“Đừng có trốn nữa!”

“Đừng né coi!”

Thanh kiếm gỗ đó định đập vô đầu tôi, nhưng mà tôi đã lùi lại một bước để tránh.

Quên cái việc cầm giáo, tôi liền lấy tay che đầu để bảo vệ.

Thật luôn, thật của thật của thật luôn đấy hả trời?

Giờ tôi đang định đấm em ấy đúng không nhỉ?

Em ấy 6 tuổi thật à? Mấy bé 6 tuổi lại đi làm mấy việc xấu xa này ư?

Đúng hơn là chả có tài cán gì nhỉ?

Chịu thôi, em ấy chỉ đơn giản là né một cách bình thường, hiểu chưa các cháu?

Mặc dù tôi là một tay giáo nghiệp dư, nhưng nó có thực sự dễ dàng như vậy không?

“Nhóc con à, con bé được đào tạo hàng giờ mỗi ngày đấy. Không có chuyện yếu như sên đâu.”

Schneizel nói với giọng tự hào về sự dũng cảm của con gái mình, nhưng với vẻ mặt hơi tiếc nuối.

Ồ, vâng, đúng rồi.

Tôi biết niềm đam mê kiếm thuật của Saraswati.

Trong câu chuyện, em ấy đã đạt đến mức sức mạnh mà một người bình thường có thể thành thạo trước bất kỳ ai khác, cho đến khi đụng phải bức tường tài năng của mình.

Em ấy không thể yếu đuối như vậy đâu.

Vì mới sáu tuổi thôi nên tôi lỡ đánh giá thấp rồi, nhưng tôi sẽ không mất cảnh giác nữa.

"Lên đi. "

"Không cần nói cũng tự làm được rồi!”

Tôi cố gắng hết sức để quan sát Saraswati, người đang tiến về phía mình một lần nữa.

Nói thẳng nhé, tôi sợ đến mức muốn chạy trốn luôn đấy, nhưng tôi đã cố gắng chịu đựng nỗi sợ hãi ấy cho đến bây giờ.

Nhìn bao quát thì, chả có đòn nhử nào cả.

Chỉ là bước chân của một đứa trẻ thôi, nên là nó không nhanh như vậy, và không có gì giống như một kỹ thuật kỳ lạ đối với những con mắt chưa qua đào tạo.

Tôi đã đưa ra một số giả thuyết bằng cách so sánh ngoại hình của em ấy với cô gái tương lai mà tôi biết từ Arcadia.

---Có lẽ tất cả những gì Saraswati có thể làm bây giờ là những điều cơ bản.

Em ấy có lợi thế hơn là bởi vì đang đối đầu với một “con gà”, nhưng chắc là ẻm không thể làm được mấy chuyện phức tạp đâu.

Được rồi, vậy thì, cứ dùng hết những gì mình có thôi.

Đầu tiên là kiểm tra ngọn giáo này đã.

Giống như trước đây, tất nhiên là Saraswathi đã đến để ngăn chặn nó rồi.

“Hây dô!”

Tôi đã lường trước được điều này và nhanh chóng thu cây giáo của mình lại trước khi bị hất tung đi.

Và khi tôi lùi lại, một lần nữa tạo khoảng cách thì Saraswati lại đến gần.

"Tên khốn kia!"

Saraswati, người đã trở nên tuyệt vọng, lại lao tới, nhưng tôi không thể lại gần em ấy bằng cách chạy lùi hoặc tránh sang một bên và chọc ẻm bằng ngọn giáo của mình được.

Sau một thời gian tấn công và phòng thủ theo cách này, tôi dần dần cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Chính trong vương quốc kiếm, em ấy mới trở thành mối đe dọa đối với tôi.

Nếu tôi không để em đến gần và chọc bằng một ngọn giáo từ phía xa thì ẻm không khác gì một cô gái vô dụng cả.

Saraswati có lẽ không biết làm thế nào để đối phó với một đối thủ đang chạy trốn.

"Cái quái gì vậy!'

Cuối cùng,vì mất kiên nhẫn nên Saraswati đã liều lĩnh lao tới dâm tôi.

Được rồi, tôi sẽ chỉ sử dụng cây giáo của mình như một tấm séc, và sau đó dùng chân để bắt ẻm.

Tuy nhiên, việc hám lợi như vậy đã xuất phát từ tôi.

"Nhanh đến mức nào vậy rtoiwf?"

Việc lao qua mà không quan tâm đến thiệt hại nhanh hơn tôi tưởng.

Phớt lờ ngọn giáo đang hướng về đây, nó đâm vào cơ thể tôi, và trong khi khuôn mặt đang nhăn nhó vì đau đớn, tôi lại càng tiến về phía trước.

Tôi thấy mình đang nhìn vào vẻ mặt tuyệt vọng của Saraswati.

Tình trạng không có tí khoảng cách này có ngặt nghẽo quá không nhỉ?

Tôi vội thu ngọn giáo của mình, nhưng Saraswati, người đang trong trạng thái tấn công, không có khả năng đuổi kịp tôi.

Tại thời điểm này, nhược điểm của vũ khí dài và khó xử lý nó trong khoảng cách ngắn là hơi bị tệ đấy.

"Chết tiệt, nếu mà mình hiểu rõ hơn thì..., không, không."

Không cần dùng giáo để đâm nữa đâu nhỉ?

Vừa nảy ra ý tưởng, Saraswati đã hạ bàn tay đang nắm chặt thanh kiếm xuống và bằng cách đưa cơ thể của mình lại gần , càng ngăn cản chuyển động của tay phải.

Mặc dù vậy, tôi không thể ngăn chặn hoàn toàn đòn tấn công, nhưng đòn tấn công đó đến với tôi sau hai lần chặn hoàn toàn không gây đau đớn tí nào.

"Giờ thì..."

"Không thể nào!"

Saraswati đứng đó, choáng váng khi thấy đòn tấn công của mình bị vô hiệu.

---Tôi thắng rồi!"

Tôi móc chân ẻm và khiến em ấy ngã, tận dụng lợi thế của việc cưỡi ngựa.

Trong một trận chiến nào đó, tôi sẽ leo lên và đấm tới tấp, nhưng đây là một trận đấu tay đôi.

Tôi quay mặt về phía trọng tài Schneizel..

"Cháu thắng ròi đúng không ạ?"

"Hở, , ... ------"

Nhưng những gì nhận lại là một phản ứng mơ hồ như vậy.

⚪️.

Schneizel không thể tin vào những gì mình vừa thấy trong trận đối đầu đó.

Đầu tiên là Norwin.

Như đã thông báo trước đó, có vẻ như cậu bé không có kinh nghiệm trong việc dùng giáo, thế đứng và đòn đánh của cậu vô cùng vụng về.

Nhưng điều đó không quan trọng.

Cậu bé đó chỉ không biết cách sử dụng giáo thôi. Cậu sẽ có thể trở thành một tay giáo giỏi hơn ngay sau khi học kiếm thuật và chiến đấu.

Điều quan trọng là cậu bé đó vẫn rất bình tĩnh, mặc dù đây chỉ là trận chiến thứ hai.

Như trường hợp tấn công nơi ẩn náu của ma cà rồng, Norwin chiến đấu bằng cách quan sát đối thủ và môi trường xung quanh, luôn tìm mọi cách để giành lợi thế.

Tôi tự hỏi liệu một đứa trẻ trong trận chiến đầu tiên chống lại ma cà rồng có thể làm được đến như vậy không.

Lúc đó, tôi bị cuốn vào cuộc chiến nên là cứu cậu nhóc đó cũng muộn rồi.

Lần này, tôi cũng đã thấy chuyển động tương tự.

Cậu ta đánh giá khả năng của Saraswati bằng đòn tấn công thứ nhất và thứ hai, sau đó, cậu ta phong tỏa cuộc giao tranh từ xa bằng cách tận dụng khoảng cách của ngọn giáo.

Nếu một chuyên gia đã làm điều này, thì vẫn có thể hiểu được.

Nhưng nếu một người nghiệp dư không có kỹ năng được yêu cầu làm điều tương tự, thì bao nhiêu người có thể làm được đây?

Một đứa trẻ năm tuổi? Một đứa trẻ bị đối xử lạnh nhạt?

Thật quá khó tin.

---Khả năng tư duy của Norwin không chỉ là một lợi thế.

Trong khi Saraswati di chuyển bằng trực giác, thì phản ứng của Norwin hơi chậm lại vì cậu nhóc đang đặt những suy nghĩ chồng chất lên nhau.

Đó là một cuộc đọ sức giữa những võ sĩ non kinh nghiệm nên nó không ảnh hưởng gì đến cậu, nhưng cái phương pháp mỗi lần ra tay đều chậm trễ ấy sẽ không hiệu quả ở đó.

Nhưng ngay cả điều đó cũng có thể được khắc phục nếu sự nhanh nhạy trong suy nghĩ của cậu nhóc được cải thiện.

Một viên ngọc thô.

Norwin thực sự là một viên ngọc thô sẽ tỏa sáng khi được đánh bóng.

Việc cậu nhóc đó có tài với thương hay không vẫn còn phải được xác định, nhưng cách

suy nghĩ trong trận chiến chắc chắn sẽ khiến cậu trở thành một chiến binh vĩ đại.

, Tâm trí của Schneizel tràn đầy sự tự tin như vậy.

---Và sau đó là Saraswati.

Cô bé là một cô gái vô tích sự đến phút cuối, nhưng việc làm cuối cùng của cô bé đó thật ngoạn mục.

Cô lao tới mà không quan tâm đến sát thương, nhưng vặn người ngay trước khi đâm ngọn thương để tránh điểm trọng yếu, và ngay cả động tác xoay người đó cũng là một đường kiếm rực rỡ mang theo đà.

Khả năng tư duy của Norwin để can thiệp vào hai bước vào phút cuối là phi thường, và điều đó rất đáng khen ngợi.

Tuy nhiên, cũng chính Norwin là người ra đòn kết liễu.

Tại sao Saraswati lại cho thấy sự phát triển trong một thời điểm đó nhỉ?

Schneizel nhìn thấy điều đó trong phong cách chiến đấu của Norwin.

Cậu ta sử dụng tư duy phức tạp để khai thác điểm yếu của đối thủ và duy trì lợi thế của mình.

Từ quan điểm của đối phương, điều này tương đương với việc liên tục bị chỉ ra là không đủ.

Saraswati đã nhiều lần mắc phải những điểm yếu trong trận chiến, và cô bé đã sửa chữa chúng từng chút một thông qua các cuộc tấn công liên tục.

Cuộc tấn công đó không thực sự là một kế hoạch liều lĩnh.

Đó là một cuộc tấn công sau khi đối đầu với Norwin và sửa chữa một số điểm yếu của mình.

Hơn cả mong đợi.

Một cô gái không được trời ban cho tài năng chắc chắn sẽ đạt được ước mơ một ngày nào đó.

Tôi cứ nghĩ rằng sớm muộn gì mình cũng phải làm gì đó, và hiện tại, tôi đã nhận thằng Norwin rồi đây.

Tôi biết rằng hai đứa này nên được huấn luyện cùng nhau.

(Hai đứa nó nên cùng tập luyện.).

Schneizel tự thề như vậy.

Truyện Chữ Hay