Sáng hôm sau, ngay khi thức giấc thì đập vào mắt tôi chính là trần nhà không hề quen thuộc tí nào.
Mùi hương, thiết kế nội thất, mọi thứ đều thật khác bọt, và tôi còn thấy lo lắng phút chốc nữa.
“Cuối cùng thì.”
Nơi đây là Hoàng đô của Vương quốc Arcadia, Arregalia. Là địa điểm chính diễn ra chính truyện của Arcadia cho đến giữa game.
Cuối cùng cũng đến được địa điểm chính của cái game chết tiệt này.
Ngoài mấy người mới gặp là Saraswati và Lucy, nếu có đi tìm thì những nhân vật khác trong Arcadia hẳn là đang sống ở nơi đây
Ví dụ, Crescentia đang ở hoàng cung tôi mới thấy hôm qua.
Hahahahahaha.
Việc Norwin, là một nhân vật phụ không hơn không kém, và một thằng bình thường sẽ không xen vào cốt truyện, đang ở Hoàng Đô, được dạy dỗ dưới tay của Schneizel ở tuổi này đấy!
Ở cái phần đang diễn ra câu chuyện này, không phải là chính truyện của Arcue.
Nhân vật trung tâm trong đó chắc chắn là tôi.
“Mình đoán là mình có thể thực sự thay đổi mọi thứ. Được rồi, từ hôm nay hãy bắt đầu chăm chỉ luyện tập lại thôi!”
Tôi liền hăng hái thức dậy…
“Xin lỗi, chị Misha ơi?”
Tự dưng tôi thấy mình bị kẹt trên giường bởi thứ gì đó kì lạ, nhưng mà Misha, người nằm chung giường, đang ôm tôi từ phía sau.
Hôm qua thì cũng được ghim gối rồi, nhưng mà bữa nay còn tệ hơn thế.
Đặc biệt là vì Misha mặc đồ ngủ mỏng thay vì đồ hầu gái chặt ních kia nên là làn da được tôn lên thấy rõ và tôi cũng sắp phát hỏa tới nơi rồi.
KHông, có vẻ thằng nhóc 5 tuổi này không run lên vì nắng cực.
Lạy Chúa.
Nhưng nếu có thể nhìn một xíu thôi thì…
Ối dồi ôi, hai quả núi đồi mọng nước kia đúng là cảnh tượng hùng vĩ đấy nhờ?
Từ giờ, tôi sẽ phải dạy sớm hơn cả chị Misha. Không nói tại sao đâu nhé.
Vài phút sau thì Misha cũng thức giấc.
Misha dậy và đi cùng người trông giống hầu nữ trưởng đến nơi nào đó, và tôi thì ở lại một mình đọc sách.
Một cuốn bên phải và một cuốn bên trái
Tôi đang “nuốt trọn” đống sách khác thể loại cùng lúc đấy.
Đến giữa cuốn sách thì tôi bị mất tập trung, hoặc là mỗi lần gặp từ mà tôi đọc cũng đếch hiểu gì là lại bị vấp, nhưng việc học suôn sẻ hơn trước nhiều rồi.
“Phù.”
Sau khi dành một tiếng đọc sách, việc tiếp theo là sắp xếp thông tin để luyện lại kĩ năng đọc lẫn viết.
Việc kế tiếp là tóm tắt thông tin vùa nhét vào đầu rồi viết lên giấy.
Vì đã gần thông thạo thứ ngôn ngữ Vương quốc Arcadia nên giờ tôi đang viết bằng ngoại ngữ.
Điều quan trọng của quá trình này là chất lượng thông tin và tốc độ phân tích thông tin.
Nếu chậm thì sẽ rất vô nghĩa. Từ núi thông tin hỗn tạp này, chỉ những gì thực sự là cần thiết mới tuôn ra cực nhanh thôi/
Đầu tôi hoạt động “cháy” tới mức não như muốn mọc chân bỏ chạy.
Chỉ có cố gắng như này thì cũng vô nghĩa.
Cần phải vượt qua những việc đã làm một igiây trước, và tiến xa hơn nữa.
Rồi.
Nên là thế đấy.
Tôi đọc lại bài báo vừa mới xem xong (lần nữa, chia ra làm hai trang bên hai mắt trái và phải) rồi kết hợp với chồng tài liệu mới tìm được dạo này.
“Xong rồi!”
Cơn đau nửa đầu chết tiệt cùng với đống suy nghĩ mơ hồ này. Với cảm giác hài lòng trước bằng chứng rằng tôi đã đẩy não chạm đến giới hạn, tôi liền nằm ườn trên giường.
Sau vụ luyện tập này thì não tôi mỏi kinh khủng.
Ôi cha mạ ơi, hôm nay chả muốn làm gì luôn ấy.
Nhưng sau chuyện này thì với tư cách là đệ tử của Schneizel, buổi luyện tập về thể chất đang chờ tôi.
Cốc cốc.
“Ngài Norwin, chủ nhân đang đợi ngài ở luyện đường đấy ạ.”
Vừa đúng lúc luôn.
“Tôi tới đây ạ. Cơ mà lại không biết ở đâu. Tôi có thể hỏi đường đến chỗ đõ không ạ?”
“Cảm ơn ạ. Ngài có cần gì nữa khôn?”
“Tôi thậm chí còn chả biết mình cần gì, nên là nếu có thể chỉ những điều mà tôi nên biết thì tôi sẽ biết ơn lắm đấy.”
“Sốc toàn tập luôn rồi ạ.”
Tôi tiếp tục công việc chuẩn bị của mình trong khi lắng nghe những biện pháp phòng ngừa cần thực hiện ở nơi huấn luyện qua cánh cửa.
Tôi thay quần áo tập thể dục và kiểm tra chai nước cùng các vật dụng khác. (Thường thì chị hầu gái riêng Misha sẽ tham gia vào việc, nhưng vì đây là ngày đầu tiên của tôi, trưởng hầu gái đã đưa cô ấy đi khắp nơi, nên là tôi mới tự làm việc này)
Không có vấn đề gì hết!
Giờ thì thẳng tiến tới luyện đường thôi!
Khu vực luyện tập này rộng thật đấy.
Theo bộ sưu tập tài liệu tôi tìm được kiếp trước, vài thế hệ trước, trưởng gia đã mua khu đất rộng ngang khu đất của một gia đình quý tộc bình thường và sử dụng toàn bộ nơi này làm sân tập.
Tôi quên đề cập rằng Công tước xứ Waldheim ------ là một gia đình tuyệt vời đã tạo ra những sĩ quan quân đội xuất sắc qua nhiều thế hệ, và họ rất phung phí tiền bạc.
Ờ thì, thật đáng kinh ngạc khi họ đã tạo ra một môi trường tốt hơn các gia đình khác bằng cách không quan tâm đến chi phí đào tạo, và điều này đã dẫn đến sự phát triển của nguồn nhân lực vượt trội.
Không gian rộng mở ấy rất hợp với các quầy hàng thực phẩm bán đồ ăn, thức uống và các đạo cụ cần thiết cho việc đào tạo.
Ngoài ra còn có các khu vực nghỉ ngơi có mái che và các cơ sở khác.
Ầy dà ----trong khi đào tạo, họ còn xoay chuyển nền kinh tế, mặc dù chỉ một chút thôi.
Đây cũng là một mũi tên trúng hai đích, cách của nhà thông thái như cha nội Nicolas đã nói.
Sân tập được bao phủ bởi sức nóng như thiêu đốt.
Hơn vài trăm người đang luyện tập võ thuật, cải thiện bản thân và sử dụng kiếm, giáo và các vũ khí khác.
Một số đang kiểm tra kiếm thuật, vài người thì ngồi thiền, và vẫn còn những người khác tham gia vào các trận đấu.
“Nơi này đúng là rộng thật đấy.”
Tại Arcue, đây là nơi thường xuyên được ghé thăm để tăng cấp độ cho nhân vật, nhưng với điều này thì có thể hiểu tại sao người chơi phàn nàn rằng bản đồ quá lớn.
Là bởi nơi đây rộng lớn đến kinh ngạc.
Giờ thì, Schneizel ở đâu nhể?
Đang chạy loanh quanh tìm người mình muốn gặp, lòng tôi chợt dâng lên một cảm giác rạo rực lạ thường.
Một cảm giác khiến tôi muốn chạy nhanh nhất có thể ngay lúc này và hét lên những suy nghĩ của mình.
Cái gì đây, cái gì đây, cái gì đây?
Cảm giác khác thường không chỉ có trong tâm trí tôi. Tầm nhìn, ý thức tự nhiên bị thu hút theo một hướng nhất định.
Sự thôi thúc ấy đang cháy bỏng trong lồng ngực tôi, như đang tràn ngập tươi sáng.
"Shaaaaa!!!"
Với tiếng gầm đó, một thanh kiếm cứng rắn được tung ra.
Mỗi khi thanh kiếm dài và dày hơn chiều cao của một người đàn ông trưởng thành nhảy múa, mọi người đều bị thổi bay như thể họ không hề ở đó.
"Bao vây chúng! Mở rộng khoảng cách! Cận chiến là chết!"
Các hiệp sĩ bao vây người đàn ông sử dụng thanh kiếm cứng.
Những kẻ đó là mấy người trông có vẻ ổn áp nhất
tôi từng thấy trên sân tập.
Ý định có thể được truyền đạt chỉ bằng một cái nhìn hoặc một cử chỉ nhẹ, vòng vây lồng vào nhau không lời, con quái vật cầm thanh kiếm cũng dần bị bao vây.
Nhưng...
“Quá chậm, quá yếu. Vẫn chưa đủ đâu!”
Tiền tuyến của vòng vây bị thổi bay chỉ bằng một cú vung kiếm cứng. Tiền tuyến thứ hai vội vã lại gần, nhưng cú đánh của con quái vật đã thổi bay ba hoặc bốn tiền tuyến cùng một lúc.
Ta có thể chứng kiến việc đấy. Chuyện đấy quá ư là khác biệt. Mạnh phải gọi là ối dồi ôi.
Và mặc dù các hiệp sĩ dường như đã bị đánh bại, nhưng nếu bình tĩnh ngẫm lại thì, chẳng phải họ cũng rất mạnh sao?
Mặc dù đang bị một lưỡi kiếm lớn hơn cả cơ thể con người đâm trúng, nhưng họ vẫn có thể chuyển hướng và giữ mình lại thành công, và mặc dù bị thương nhưng họ lại không có dấu hiệu sắp chết gì cả.
Thường thì cơ thể của họ sẽ bị thổi bay thành từng mảnh cơ.
"Cái quái gì vậy?"
Tôi cảm thấy những nỗ lực và sự tự tin mà tôi đã xây dựng cho đến bây giờ bắt đầu sụp đổ cái rầm.
Tôi quan sát nhóm hiệp sĩ, có lẽ là những hiệp sĩ lành nghề, bị đánh tơi tả một chiều.trong vài phút
Khi người cuối cùng trong số họ nổ tung cái bùm, con quái vật cầm kiếm nhận ra chúng tôi và tiếp cận.
Con quái vật, toát ra một bầu không khí cô lập, tiếp cận chúng tôi từng bước một.
Ôi không, hắn sẽ giết tôi sao?
Tôi vội niệm Phong thuật cấp 2.
Mục đích là để câu giờ.
Trong khi đe dọa đối thủ, tôi mở rộng khoảng cách bằng vụ nổ, đồng thời tăng cường sức mạnh cho cơ thể.
Trốn thoát là điều không thể.
Nhìn thấy người đàn ông nhận vụ nổ với khuôn mặt lạnh lùng như thế làm tôi muốn
bỏ cuộc.
"Hửm?"
Tôi nghĩ là mình đã nhìn thấy khuôn mặt này trước đây rồi.
“Nhóc đã gây ra chuyện khủng khiếp lắm đấy, tự dưng lại bắn ma thuật vào ta là sao."
"Bác Schneizel-."
"Này. Có chuyện gì vậy? Trông
như gặp quỷ ấy."
KHÔNG, ...
Đối với tôi, đó không là gì khác ngoài công việc của ma quỷ.
Dù vẫn còn cảm thấy tim đập nhanh, nhưng tôi đang cố gắng giữ bình tĩnh.
"Bác Schneizel mạnhđến mức cháu bắt đầu tự hỏi liệu mình có thể làm tốt với tư cách là một đệ tử hay không đấy ạ".
"Ha, vậy thì tốt rồi."
"Vâng?"
Tại sao Schneizel có thể tự tin nói như vậy về tôi thế, mặc dù ông ta biết tôi không bao giờ thắng được?
"Nhìn ta đây này."
Schneizel vung thanh kiếm cứng nhắc, bóng loáng sạch sẽ trước mặt tôi. Tôi nuốt nước bọt khi nhìn thấy khuôn mặt phản chiếu trong đó như thể nó là một tấm gương.
"Thấy chưa? Ta không bỏ cuộc,cũng chả tôn thờ ai. Cái nhìn của nhóc như muốn nói "Đánh bại người này kiểu gì giờ nhỉ? Người như này thì mạnh lắm luôn ý."
"Ơ thế ạ?
“Ừ đúng rồi, . Những người bình thường nhất sẽ thu mình lại khi nhìn thấy thanh kiếm của ta và mất đi ý chí chiến đấu. Nhưng thay vì sợ hãi thì nhóc lại có vẻ khá là tôn trọng thứ sức mạnh này nhỉ”
Schneizel nói vậy với vẻ mặt hơi phức tạp. Đó là một sự xa xỉ đặc biệt đối với những người có nó.
Chà, theo quan điểm của Schneizel, tôi có nhiều tiềm năng hơn những người bình thường đó.
"Cháu rất vui khi nghe điều đó ạ. Với tư cách là đệ tử thì cháu nên luyện tập kiểu gì đây ạ?"
"Ồ, ra là vậy. Đợi một chút. Người đó sẽ tới ngay đây"
"Hớ? Người đó?"
Ý bác là một trong hai chị em sinh đôi ấy hả?
Chẳng lẽ là Lucy?
Dù sao thì tôi cũng thích cô gái xinh đẹp.
Trong khi đang suy nghĩ về chuyện đó, tôi nhìn thấy một cô gái với mái tóc đỏ chạy về phía tôi từ đằng xa.
“Hừ!”
"Sao đấy?"
Khoảnh khắc mắt tôi chạm mắt Saraswati, cô ấy lườm tôi giận dữ.
Hừm, vô lý quá.
"Norwin. con bé là , người sẽ ghép cặp với nhóc kể từ hôm nay."
VÔ LÝ THẾ!!!!!!
Dù đã quyết định trở thành bạn bè, nhưng mà đâu có đột ngột như vậy đâu cơ chứ!