Để cứu lấy nhân vật yêu thích của mình, tôi đã quyết định phá cốt truyện game

chương 14: khởi hành

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Từ chap này trở đi, tôi sẽ đổi xưng hô giữa Misha và Norwin nhé. Và chap này cũng là chap cuối của arc1. Arc 2 thì thấy bên eng nói là "đôi song sinh tóc đỏ" gì đó. Nói chung là cùng chờ đến Arc 2 nhé.

Enjoy!!

-------------

“Norwin, sáng rồi đó.”

Cái lắc vai ấy đã đánh thức tôi dậy rồi thấy được khuôn mặt Misha ngay trước mắt.

“Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.”

Tôi đã luôn chào như vậy từ lúc tới thế giới này.

Cảm giác như tôi có thể có quan hệ với mọi người và trở thành người thực sự chỉ việc làm như vậy thôi ấy.

Nói chung thì tất cả đều là về thái độ.

Việc này giúp tôi tăng động lực hơn đấy.

“Misha này, sáng nào chị cũng dậy rất sớm nhỉ?”

Tôi chặn nỗ lực giúp mặc quần áo của Misha và không nói gì khác.

“Gọi cậu dậy là việc của tôi mà.”

“Hể.”

“Cậu đã quen dậy sớm rồi đấy. Vài ngày đầu thì khó, nhưng sau này cũng thành thói quen ấy mà.”

“Như việc luyện tập nhỉ?”

“Hừm, tôi đoán là cậu có thể nói vậy đấy ạ.”

Như kiểu học ma thuật với nghiên cứu ấy.

Mọi việc đều bắt đầu từ không thoải mái và chăm chỉ mà.

Nói về luyện tập thì–

“Misha này. Chị mang cho em quyển sách mới đến chưa đấy?”

“Ừm. Trên bàn cậu sẵn rồi.”

Misha nhìn lên bàn, và chắc chắn rằng trên bàn học là những cuốn sách.

Không cần phải giấu việc học nữa, và giờ tôi có thể tự hào đặt lên bàn rồi nhé.

Thay đổi nhiều ghê nhờ?

—Từ đó tới giờ đã hơn 1 tháng trôi qua.

Schneizel rời đi ngay sau đó, và tôi vẫn về nhà như mọi ngày.

Tôi được kể cho nghe là có thể sống tại dinh thự chính cho tới khi thành đệ tử, nhưng tôi thấy ở căn nhà đã biết hết mọi thứ ngay cạnh vẫn thoải mái hơn là phải đối mặt với một gia đình hoàn toàn xa lạ và bị dè dặt.

Tháng vừa qua, tôi đã bí mật dành cả ngày tập trung vào ma thuật, học hành, và rèn luyện thể chất cơ bản.

Nhưng giờ mọi thứ đã kết thúc rồi.

“Kế hoạch hôm nay của cậu là gì ạ?”

“15 phút nữa em đi ăn sáng, xong rồi học. Chiều thì Tướng quân Schneizel sẽ tới đưa em đi, nên là sau bữa trưa em sẽ chuẩn bị đi đấy.”

Hôm nay là ngày cuối cùng trước khi thành đệ tử.

Không, ừm thì, tôi không biết liệu đây có phải lần cuối không, bởi có thể tôi sẽ quay lại hay gì đó.

Nhưng tôi thấy hơi buồn.

Với tôi thì đây là lần đầu tiên và chả hề biết tôi sẽ đi đâu.

Ngày tôi quyết định khiến Misha thành đồng đội bằng việc tự mình giải quyết vấn đề đó.

Việc lẻn đi học và luyện ma thuật đúng là vui thật đấy.

Sau cùng thì tôi đoán là mình đã xong mọi việc đâu ra đấy.

“Hahaha.”

“Sao vậy ạ?”

Misha nhìn tôi xem có chuyện gì buồn cười không.

“Em chỉ nghĩ về mọi việc đã làm trong cái phòng này thôi.”

“Hiểu rồi. Phải nhỉ, giờ nghĩ lại, nhiều thứ xảy ra thật.”

Misha, giữ trong tay ánh sáng ma thuật trị liệu, trầm ngâm lẩm bẩm vậy.

Sau vụ ma cà rồng, cô còn làm việc chăm chỉ hơn và giờ nói đến ma thuật hồi phục thì Misha còn nhỉnh hơn cả tôi.

Tôi muốn giúp cô ấy. Tôi không muốn thành kẻ thất bại đâu.

Misha, người luôn dõi theo tôi với tư cách là đồng đội, có lẽ sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ trên nhiều phương diện trong tương lai đấy.

Biết ơn ghê.

“Được rồi!”

Bữa nay phải chăm lên thôi!

⚪️.

Tôi đã hoàn thành việc học sáng và bài tập bị gián đoạn một cách vội vã bởi tôi học xong sớm, ăn trưa, rồi nhận ra đã đến giờ Schneizel đưa tôi đi.

Cùng với Misha, tôi rời khỏi nhà và đi thằng đến cửa trước sân.

Kể cả đứa con của gia đình này có rời nhà đi nữa, chả mống nào thèm nói lời tạm biệt với tôi cả.

Chủ yếu là những người hầu đã dính líu đến gia đình tháng vừa qua khẽ gật đầu thôi.

Không có người nhà nào thèm tiến tôi gì sất.

“Này, lâu không gặp nhóc nhờ.”

Một người đàn ông quen thuộc bước xuống từ chiếc xe ngựa lớn đậu trước cổng chính.

Ông ấy cao và gầy, nhưng không chỉ gầy, cơ bắp thì kéo dài đến cực hạn, bao phủ cơ thể nhìn như thép vậy.

Mái tóc đen của ông ấy tung bay trước gió, và ông chính là Schneizel, người đàn ông mạnh nhất thế giới.

“Lâu rồi nhỉ bác Schneizel. Hay cháu nên gọi bác là Sư phụ nhờ?”

“Chả phiền đâu. Và cô gái đằng kia là Misha nhỉ?”

“Tôi là Misha Strauss. Tôi sẽ đi cùng Norwin với tư cách là hầu gái độc quyền, nên là rất vui được gặp ngài.”

“Ờ, ừm thì, rất vui được gặp cô. Chả là, đây không phải lần đầu gặp nhau nhé.”

“?”

Lí do là vì Schneizel là người đã cõng Misha về dinh thự trong lúc cô vấn đang bất tỉnh.

Misha, người không biết gì về chuyện ấy, chỉ nghiêng đầu với vẻ bối rối.

Dễ thương vậy.

Nếu không phải vì hơn kém tuổi nhau thì tôi đã phải lòng cô nàng này rồi.

Ừm thì tôi vẫn thích cô ấy mà.

“Thế, đi luôn chứ? Nói lời tiễn biệt chưa đấy?”

“Vâng. Giờ cháu ổn rồi ạ. Chị Misha hãy–”

Tôi đã trò chuyện với người đồng đội của mình từ hôm qua rồi.

“Vâng, phải đấy. Bọn tôi sẵn sàng đi rồi ạ.”

“Được, đi thôi!”

Schneizel chuẩn bị hăng hái tột độ nhảy lên xe ngựa. Nhưng như để chặn bước chân đầu tiên của cô ấy, một giọng nói phát ra từ phía sau tôi.

“Con rời đi mà chả thèm nói lời tạm biệt với người cha đáng kính đấy à.”

“Phụ thân?”

Tôi quay lại thì thấy một quý ông ngon zai đang mỉm cười với mình.

Đó là Nicholas, cha Norwin.

“Con không nghĩ ra lời nào để nói với phụ thân ạ.”

“Nghe con nói thế làm ta nhức tai ghê. Đúng là hai ta không thân thiết đến mức có thể trò chuyện với nhau nhỉ.”

Như lời ông ta nói, Nicholas không hề tiếp cận tôi suốt một tháng qua.

Nhưng không phải điểm đó.

Vì không hiểu ông đang nghĩ gì nên tôi mới không tin ông ta.

Nói thật, tôi sợ vãi tè.

Thậm chí thoạt nhìn có vẻ là vì lợi ích của tôi nhưng hóa ra lại vì lợi ích của lão Nicholas.

Tôi không chắc ông ta có biết tôi cảnh giác hay không, nhưng Nicholas đây lại đang tươi cười nói chuyện với tôi.

“Dù mối quan hệ không bền chặt lắm, nhưng ta có vài lời khuyên dành cho đứa con trai sắp rời đi đấy.”

“Lời khuyên ạ?”

Nói thẳng ra là, tôi rất thích nghe lời khuyên của một người đàn ông rất giỏi bày mưu tính kế như này đấy.

“Ừ, ta cho rằng con đã đúng. Mấy người như hchúng ta làm việc này như nào? Là ý cơ bản đấy. Con hiểu mà, Norwin~”

Và rồi ông ta nói vậy.

Nicholas nói với giọng điềm tính, như thể đang nói với đứa con trai yêu dấu vậy.

“Nhưng gì con cần chính là mọi thứ không chỉ có một ý nghĩa nhất định. Nhất cử nhất động đều có nghĩa cả. Cái này người thường hành động không khác nhau là mấy, muốn tiến lên cao hơn, cần đặt hai ba thứ trong mọi việc con làm, và bỏ lại phía sau những thiên tài và những kẻ tầm thường . Như người phương Đông có câu ngạn ngữ, một mũi tên trúng hai đích đấy.”

“Gì cơ ạ?”

“Ổn không con?”

“Ừm, vâng.”

Tôi ngạc nhiên lắm.

Tôi đã nghĩ mình sẽ nhảy dựng lên khi đột nhiên nghe thấy lời nói tiếng Nhật.

Vì trò chơi được sản xuất bởi một công ty Nhật Bản, nên có thể có một quốc gia rất giống với Nhật Bản về thế giới quan mà không được đề cập trong game.

Bây giờ tôi bị thuyết phục về chuyện ấy rồi đấy.

“Ta nói tiếp nhé?”

“Dĩ nhiên rồi ạ.”

Nicolas, thấy thích thú với sự bối rối của tôi, cười tươi hơn nữa trước khi tiếp lời.

“Những gì con cần là kiến thức. Đọc nhiều sách vào. Có được vô số kiến thức và khiến nó đúng như dự tính. Kết nối các mảnh vẽ để có thể vẽ chân trời mới. Nếu có khả năng suy nghĩ như vậy, con sẽ trở thành người có trái tim đen tôi đấy.”

Tôi tự hỏi liệu có phải ông ta đang nói đùa theo cách riêng của mình không. Có phải ông cố tình nói điều gì đó kỳ lạ để khiến chúng tôi tiến gần ông hơn một bước không?

Như thường lệ, tôi không thể hiểu được cách suy nghĩ của ông, nhưng tôi hiểu tầm quan trọng của những lời vừa nói với tôi.

“Con chắc chắn phải tiếp tục thực hành học cách đọc hai cuốn sách cùng một lúc đấy.

“Phụ thân biết nhiều thế cơ à?"

"Dĩ nhiên là ta biết chuyện đó rồi. Bất kể ai có nói gì đi nữa thì ta vẫn là phụ thân của con mà."

Nicholas nháy mắt chọc tôi.

"Con đã gần đến tuổi thiếu niên, nhưng lại rất đẹp trai và ta cũng không thấy ghét việc làm hiện tại của con đâu".

Ông ta thực sự là một người đàn ông đã đối xử rất lạnh lùng với tôi, nhưng không hiểu sao tôi không thể ghét ông được ấy

“Cảm ơn phụ thân. Những lời con vừa nhận được rất hữu ích đấy ạ."

“Nghe được lời đó làm ta vui lắm đấy. Từ giờ trở đi ta sẽ cầu nguyện cho sự phát triển của con. Đi đường mạnh giỏi nhé.”

“Vâng. Con đi đây.”

Tôi không nghĩ sẽ có người tiễn tôi, nhưng cuối cùng thì Nicolas mỉm cười tiễn tôi đi rồi…

“Ừm, giờ thì đi thôi.”

“---Ơ, không tới kìa.”

“Bắt được rồi.”

“Dù có thể là đã trưởng thành, nhưng bên trong thì vẫn là trẻ con nhỉ?”

“Có gì sao ạ?”

—Tôi rời khỏi dinh thự nơi đã ở suốt 4 tháng qua.

Cuối cùng thì cũng có thể thực sự hành động để thay đổi câu chuyện rồi.

Truyện Chữ Hay