“Tôi muốn bắt đầu về vấn đề huấn luyện. Hãy dạy con trai tôi với ạ.”
Schneizel nhướng mày trước lời đó.
“Lời nói đến từ người đối xử lạnh lùng với con mình đó thật không thể tin nổi.”
“Vâng, tôi cũng nghĩ thế. Lời
tôi nói không có ý xấu đâu.”
“Chứng minh kiểu gì đây?”
“Không thèm dành cho tôi đủ lòng tin luôn à?”
“Trước kia hai ta chưa gặp nhau. Và với người như ông, mọi thứ trông có vẻ không thuận lợi, nhưng thực ra lại càng có lợi. Ta thậm chí còn không biết ông đang nghĩ gì đấy."
Trông Nicholas có vẻ thích giở trò, trong khi Schneizel thì đang đợi trả lời nhanh câu hỏi của mình.
Sự khác biệt về địa vị được phản ánh trực tiếp qua kĩ năng công thủ.
Ngay cả trong xã hội quý tộc vốn khắt khe về thứ bậc, điều này là quá đáng, nhưng tôi tự hỏi liệu họ có cần phải cảnh giác với Schneizel đến vậy không. Dù có sắc sảo đến đâu thì thật khó để có thể ăn được cuộc tranh luận với ông như này.
Khi tôi đang nghĩ về chuyện ấy thì liền bắt gặp ánh nhìn của Nicholas.
Bằng cách nào đó, tôi cảm thấy ông ta đang nói với tôi rằng "Thầy của con căng ghê nhỉ."
Dĩ nhiên rồi, vì đang trao đổi qua ánh mắt nên tôi không biết đầu ông đang có ý định gì.
Có lẽ là về chuyện gì đó về chúng tôi. Người cha của tay này, có cùng huyết thống, truyền đạt ý định không thành lời.
“Ha, nhà ngươi cởi mở gớm nhỉ?”
“Dạ vâng. Tôi nghĩ để Norwin thành đệ tử của ngài là tốt nhất đấy ạ. Vì mục đích đó, tôi sẽ cho ngài thấy chút suy nghĩ của lòng mình.”
Nicholas giơ tay lên trời như muốn nói rằng “Tôi chịu”, nở nụ cười dịu dàng trên gương mặt tỏ ý đầu hàng.
Nhưng nhìn mặt thì tôi có thể nói rằng ông ta chả khó tính tí nào.
VỚi ông, kể cả hướng này cũng như mong đợi.
Có lẽ mọi chuyện đã nằm hết trong lòng bàn tay ông ta.
“Thế ngươi định nói gì?”
“Ừm, tôi sẽ kể cho ngài nghe về bí mật tại sao lại hình dung ra việc nhận con trai tôi làm đệ tử nhé.”
Chuyện đó không chứng minh được rằng ngươi không muốn làm hại ta. Nếu vậy, ít nhất hãy nói về lý do tại sao nhà ngươi lại lạnh nhạt với linh mục đi. Nếu không thể làm tròn trách nhiệm của mình với tư cách là một người cha, thì ngươi được lợi gì?”
“Có những lucs phải bẻ cong quy tắc về lòng tự trọng của cha mẹ vì là quý tộc. Với tôi thì đó là Norwin đấy.”
“Không hiểu gì cả.”
Schneizel, người cha của hai đứa con đáng yêu trong game, cuối cùng cũng nổi gân xanh trên trán rồi.
Ông ấy mang cảm giác ngột ngạt đến phát hốt.
Hậu quả trong game nặng nề khủng khiếp tới nỗi Nicholas hẳn là thấy đau đớn lắm khi mọi chuyện đều đổ tại ông ta hết như thế.
Nhưng, nhìn về phía trước đó, ông ấy có thể thấy rõ nụ cười đó rất lạnh lùng và kiên định.
Nicholas không hề nao núng tí nào.
“Nãy tôi có nói với ngài rồi.Tôi không thể để lộ mọi chuyện đâu. Nói về việc đối xử với Norwin thì cần phải tiết lộ thông tin đã được gia đình chúng tôi giữ bí mật qua nhiều thế hệ. Đó không phải là thứ có thể dễ dàng chia sẻ với giới quý tộc, ngay cả với những vị tướng vĩ đại đã nhận được sự bảo đảm của các tướng lĩnh."
“Nhà ngươi không hề nói dối đâu nhỉ?”
“Vâng.”
Hử?
Đợi đã nào.
Thông tin mà gia đình giữ bí mật qua nhiều thế hệ là gì vậy nhỉ?
Gì cơ?
Tưởng Norwin chả là gì cả nhỉ.
“Phụ thân?”
Tôi gọi ông ta nhanh nhất có thể, mà không thèm hiểu lý do luôn.
Khoảnh khắc đó, cảm giác như mặt nạ tươi cười của lão Nicholas có vết nứt.
Khẽ run lên một chút, điều gì đó mà Schneizel không thể nhận ra, có lẽ là sự khó chịu mà quan hệ họ hàng đã khiến tôi nhận ra.
“Giờ ta chưa thể kể cho con nghe được. Con phải hiểu chỉ kể cho nghe chuyện đó thì đúng là một cây cầu rất nguy hiểm không thể đi qua được đấy. Một Norwin sáng dạ thì sẽ hiểu thôi đúng không?”
“Ơ, chuyện đó…”
Nhưng tôi có biết gì đâu!?
Về quan điểm của một game thủ thì tôi rất hứng thú vì chuyện đó đấy, nhưng mà!
Gì thế kia?
Tôi đã chơi xong hơn 1000 mạch truyện và chả hề chứng kiến chuyện đó, ra đó là cách nó được thiết lập à!
Không chờ chứt. Có thể là một điều gì đó không liên quan đến câu chuyện này.
Chỉ là giờ tôi đã lên phố và tìm hiểu về quy mô thế giới này, đúng chứ?
Không phải mọi thứ trên thế giới này được bổ sung bởi kiến thức trong game đâu.
“Chết tiệt, ý là có lý do cho chuyện này đúng không ạ?”
“Đoán thế. Quay lại chủ đề hiện tại nào. Thông tin tôi vừa đưa cho ngài có đủ để trấn an
Chỉ huy Quân đoàn Schneizel không ạ?”
“Chả chứng minh được gì cả, ta sẽ không chấp nhận chuyện này đâu.”
“Vì là người giỏi nhất nên tôi đang bị yếu thế đây mà. Lâu rồi không bị
đơn thương độc mã đấu khẩu như này.”
“Thế sao nhà ngươi không dừng lại đi? Ngươi đã đối xử lạnh nhạt với nhóc này rất lâu rồi, và giờ nhóc muốn ngươi thấy nó trưởng thành đấy.”
“Vì chuyện đó không cần thiết ạ.”
“Chì.”
Người nói rằng ông sẽ tiết lộ bí mật ấy liền mỉm cười từ chối.
Là chiếc mặt nạ chả định nói gì hết.
Chả sao. Điều đó còn làm tôi thấy tò mò hơn ấy.
"Tại sao một người từ một gia đình khác lại coi trọng ngươi như vậy? Ngươi có những kỹ năng ma thuật đặc biệt và trí tuệ vượt trội. Đúng là sẽ khó tìm được một đứa trẻ nào tốt hơn Norwin, nhưng điều đó không có nghĩa là không có đứa trẻ nào ngoài kia ... Vậy thì không có lý do gì để liều lĩnh nhúng tay vào chuyện của gia tộc khác ở đây cả."
"Tôi sẽ kể cho ngài nghe ..."
"...."
"Tôi sẽ trả lời thật thẳng thắn cho ngài nghe ạ."
"Im đi. Làm gì hơn thế nữa là ta cáu đấy."
"Xin lỗi ạ. Ngài tử tế với các con tôi thật đấy."
Schneizel tặc lưỡi với Nicholas, người vẫn không thèm im lấy nửa lời
Sau đó ông hắng giọng và mở miệng lần nữa.
“Xin thứ lỗi. Tạm gạt trò đùa sang một bên đã, và tôi sẽ nhanh chóng tiết lộ bí mật của mình ---"
⚪️.
“Bác Schneizel nè, bác có chắc chuyện đó đúng đắn không vậy ạ?”
Sau khi thảo luận xong và rời khỏi phòng khách, bọn tôi đang trên đường đến nhà tôi từng sống.
Người mạnh nhất đi cạnh tôi trên đường tới đó đã hỏi.
“Gì đây?”
“Về việc tiết lộ sự thật ấy ạ. Ông ta chỉ kể cháu nghe về chuyện tại sao lại biết về việc huấn luyện, bác cũng biết dó? Cháu vẫn không nghĩ chuyện đó có liên quan tới mục đích xấu đâu.”
“Ừm, ờ.Nhưng ta có thể thấy mức độ nghiêm trọng của tình hình. Điều quan trọng nhất cần nhớ là nhóc không thể ra ngoài và mua một đôi giày mới và cố gắng đi vừa. Nhóc có nhảy múa trong lòng bàn tay hắn hay đã vượt qua mong đợi hắn chưa?
“Về chuyện đó ạ…”
Schneizel liếc mắt nhìn tôi ra vẻ thách thức.
Dĩ nhiên là câu trả lời đã rõ rồi.
'Tất nhiên,cháu là người vượt quá sức tưởng tượng của ông ta rồi. Cháu vừa cam kết việc huấn luyện chính thức, nên là cháu sẽ cống hiến hết mình.”
"Vậy thì đừng lo lắng về tiểu tiết đó nữa. Nếu cho đi tất cả những gì mình có, thì hoàn cảnh có ra sao đi nữa, nhóc vẫn sẽ đứng đầu thế giới đấy.”
“'Đứng đầu ạ?"
"Tất nhiên. Nhóc nghĩ ai đào tạo nhóc hả?"
"Đúng nhỉ. Rất mong được làm việc với bác ạ."
Tôi liền cúi đầu.
Thứ mà tôi không thể ngờ được không phải là sức mạnh ấn tượng của Schneizel, mà là sự khôn ngoan của Nicholas, ngay cả chuyện đó cũng đã được vẽ lên.
Nicholas đã chuẩn bị mọi thứ.
Không phóng đại, không cường điệu, đúng nghĩa đen là mọi thứ đấy.
Trong trường hợp cụ thể này, ông ta đã chuẩn bị hai năm trời.
Mảnh ghép đầu tiên là thuê Misha.
Ông thuê cô, không phải vì
là người có học thức cao, cũng không phải vì cô là con gái của quý tộc.
Điều quan trọng là con đường cô đi theo.
Cô ấy là một nhân viên độc quyền, mong Norwin thông cảm cho hoàn cảnh của cô ấy dựa trên kinh nghiệm của chính mình về cuộc sống bị cuốn trôi vì lợi ích của giới quý tộc.
Và đúng như dự đoán, Misha nghiêng về phía Norwin.
Nhưng điều đó là không đủ để đưa tình huống này lên đỉnh điểm.
Phần thứ hai là Norwin, người rất thờ ơ với mọi thứ, sẽ thay đổi.
Và điều đó đã được thực hiện bởi sự sở hữu tình cờ của tôi.
Phải, Nicholas đã nhận thấy sự thay đổi trái tim của Norwin và việc tôi lén lút bị quản thúc tại gia, rồi bỏ qua chuyện đó.
Tại chuyện này cần thiết mà.
Và mảnh ghép cuối cùng là ma cà rồng và Schneizel.
Nicholas cho biết trong hai năm, ông đã biết có ma cà rồng chuyên nhắm đến các phụ nữ trẻ ở thành phố này, và ông ta đã nghĩ cách lợi dụng sinh vật này, kẻ có thể bị bắt bất cứ lúc nào đi nữa.
Sau nhiều lần cân nhắc, ông ta đã nghĩ ra hơn chục cách để lợi dụng nó…
Đó là lúc ông biết về sự phát triển giữa Misha và tôi.
Khi Nicholas đã đạt đến thời điểm đó, tất cả những gì còn lại phải làm là thiết lập sân khấu.
Tôi yêu cầu sĩ quan quân đội địa phương, người mà tôi đã nhờ được một thời gian, triệu tập Schneizel về một vấn đề khẩn cấp.
Tôi đã nhờ Misha chạy việc vặt vào đúng thời điểm, và có một con ma cà rồng biết hành vi của tôi đã cố tình bắt cóc tôi.
Sau đó, vào thời điểm chính xác khi Schneizel và tôi tình cờ gặp nhau, ông sẽ nới lỏng an ninh tại khu nhà phụ và khuyến khích bỏ trốn.
Đó là tất cả những gì Nicholas cần để điều khiển toàn bộ chuỗi sự kiện này.
Đúng là tầm nhìn xa trông rộng.
Nhưng nó không phải là tầm nhìn xa trông rộng đáng kinh ngạc đâu.
Sự thay đổi của Norwin và sự hiện diện của Misha.
Hai yếu tố này đến với nhau một cách tình cờ. Nói tóm lại, chúng không thể được đưa vào kế hoạch trước được.
Vì vậy, Nicholas đã ứng biến theo kế hoạch ban đầu và tạo ra bức tranh này.
Lão này thông minh tới mức nào đấy nhỉ?
Ở Nhật Bản, hay thậm chí ở Alcue, tôi chưa bao giờ thấy một người khôn ngoan như vậy.
Chỉ nghĩ về việc có thằng như vậy ngay cạnh thôi cũng khiến tôi ớn lạnh rồi.
"Ha ha ha."
Tôi không thể ngừng run.
Run ư? Không.
Tôi rất phấn khích đấy.
Hôm nay, lúc gặp Schneizel, tôi đã biết về quyền lực ở dạng thuần khiết nhất.
Sau đó, tôi trò chuyện với Nicholas và biết về một sức mạnh khác với sức mạnh bạo lực.
Thật kỳ lạ, tôi có hai hình mẫu.
Ngay cả tình huống này cũng phải nằm trong lòng bàn tay của lão già đó.
Việc này mà suy nghĩ thì thấm lắm.
Nhưng nếu tôi tiếp thu mọi thứ với lòng tham và sau đó phát triển ngoài sức tưởng tượng của Nicholas, tôi chắc chắn sẽ đứng đầu.
Tôi hoàn toàn có thể ngăn mình chết, mất Misha hoặc để Cresencia chết.
--- Haha, được rồi, tôi sẽ cố gắng.