Edit: Vianyong
.
Điền Tuấn nhìn dáng vẻ túng quẫn của hắn, rốt cuộc cười ra tiếng: “Cầu hôn chuyện trọng yếu như vậy anh làm tùy tiện thế này không thể được a. Không nhẫn cũng không quỳ xuống, quá là không coi trọng em rồi.”
.
Dụ Lý một phen tháo xuống chiếc nhẫn trên ngón áp út của Điền Tuấn, sau đó xuống giường, quỳ một gối xuống, “Điền Tuấn, em có muốn theo anh tổ chức một lễ cưới hay không?”
Điền Tuấn bị hắn chọc cho cười ngã xuống giường.
Dụ Lý: “……”
.
“Em không muốn.” Điền Tuấn không để ý Dụ Lý dại ra, nhanh nhẹn đoạt lại nhẫn trên tay hắn, tự mình đeo trở về.
.
Dụ Lý sợ ngây người.
Hắn trước đó ở trong đầu đã tưởng tượng ra vô số dạng trả lời của Điền Tuấn, lại không nghĩ tới khả năng cậu sẽ cự tuyệt.
Hắn ngồi bẹp xuống, không thể tin được mà nhìn Điền Tuấn.
Điền Tuấn thở dài, “Bảo bảo, chúng ta không thiếu loại nghi thức này.”
“Chúng ta cùng một chỗ mười năm, nhưng mà trên thế giới này, người biết hai chúng ta ở bên nhau, đếm được không vượt qua . Khả năng đại bộ phận người bên cạnh chúng ta đều sẽ không cho rằng hai nam nhân tổ chức tiệc cưới là đang chia sẻ hạnh phúc,” Cậu cúi xuống, vuốt ve tóc Dụ Lý, “Chúng ta thu không đến sự chúc phúc mà anh chờ mong, bảo bảo.”
Dụ Lý nhìn cậu, hốc mắt dần dần đỏ.
Điền Tuấn đi xuống giường, dùng lực ôm lấy Dụ Lý, “Anh còn nhớ năm đó thời điểm em đeo nhẫn lên em đã nói với anh những lời gì không? Bảo bảo, Dụ Lý, em có anh liền đủ rồi.”
.
Cuộc sống hằng ngày liền bình bình đạm đạm mà vội vã trôi qua.