Edit: Vianyong
.
Điền Tuấn liếc xéo hắn một cái, “Vâng, anh là tốt nhất.”
“Ngươi, ngươi không cần qua loa với ta…… Đừng tưởng rằng ta uống chút rượu, ngươi liền có thể có lệ với ta……” Dụ Lý nói, “Ta nói cho ngươi biết, chú rể, anh em của ta, thời điểm đại học, giúp đỡ ta biết bao nhiêu việc, ngươi biết không? Ngươi không biết! ngươi khẳng định không biết!”
Tài xế taxi đại khái nhìn quen các tên bợm rượu, Dụ Lý ầm ĩ lợi hại như vậy, người ta một chút phản ứng cũng không có.
“Nếu không có hắn giúp yểm hộ cho ta và vợ ta, lúc đại học ta cùng vợ ta liền đi không nổi nữa!”
Điền Tuấn trừng lớn mắt, “Vợ anh?”
“Vợ của ta rất tốt! Vợ của ta, đảm đang!” Dụ Lý miễn cưỡng lấy tay đem thân mình chống đỡ lên, “Vợ của ta xinh đẹp, so với ngươi không sai biệt lắm.”
Điền Tuấn dở khóc dở cười.
Dụ Lý nói tiếp: “Chúng ta khi đó, yêu đương, vất vả! Xưa có người hỏi, hỏi quan hệ ta cùng vợ ta. Nếu thật để cho bọn họ biết, kia còn phải như thế nào? Đa phần, đa phần đều dựa vào hắn, hỗ trợ……”
Đoạn cố sự này Điền Tuấn thật đúng là không biết, cậu vừa định kêu Dụ Lý tiếp tục nói thêm hai câu, liền nghe thấy vang lên tiếng ngáy.
Tài xế: “Trông chừng hắn, đừng nôn trên xe.”
Điền Tuấn: “……”
.
Buổi sáng hôm sau, Dụ Lý lại đau đầu không muốn rời giường.
Điền Tuấn đem đầu của hắn chuyển đến trên đùi mình, giúp hắn xoa huyệt Thái Dương, “Anh còn nhớ tối hôm qua nói gì không?”
Dụ Lý xốc mí mắt lên một chút, tỏ vẻ “Làm sao có thể nhớ được”.
“Anh tối hôm qua nói bạn cùng phòng của chúng ta lúc đại học đã giúp yểm trợ không ít, làm sao mà em cho tới nay vẫn không biết?”
Dụ Lý hừ một tiếng, không để ý tới cậu.
Điền Tuấn: “Hảo hảo trả lời, đừng loạn phát tính tình.”
.
Dụ Lý nheo mắt, ngẩng đầu liếc Điền Tuấn, “Em sao luôn không nghĩ tới, vì sao chúng ta ra ngoài thuê phòng nhiều lần như vậy, sau này còn thường xuyên ở bên ngoài qua đêm, lại chưa từng bị quản lí kí túc phát hiện qua?”
Điền Tuấn hơi kinh ngạc, “Không phải sau này năm năm đều không kiểm tra phòng sao?”
“Ngây thơ,” Dụ Lý cười nhạo một tiếng, “Còn không phải toàn dựa vào tiểu tử kia mật báo.”
Hắn ngồi dậy, hoạt động cổ một chút, “Còn có phòng cách vách của mấy nam bà tám kia, cả ngày tay bắt thành Lan Hoa Chỉ nơi nơi hỏi thăm bát quái. Hắn có đoạn thời gian mỗi ngày lẫn quẩn quanh phòng ngủ của chúng ta, phỏng đoán quan hệ hai đứa mình, xém chút nữa liền truyền đến Forum của trường. Cuối cùng cũng là tiểu tử kia ra mặt dọn dẹp đó.”
“Nguyên lai năm đó thật sự nhận được chiếu cố của hắn không ít,” Điền Tuấn một tay chống cằm, ánh mắt nhìn xa xăm, đột nhiên cười, “Cảm giác bên cạnh mình có ốc đồng cô nương làm tri kỷ nga.”
.
Dụ Lý nghe vậy nhíu mày, một tay đem Điền Tuấn kéo đến trước mắt, “Tri kỷ? Em sao không nghĩ xem hắn vì cái gì muốn yểm trợ cho chúng ta?”
Điền Tuấn nhỏ giọng nói: “…… Là vì em đi dạo phố mua đồ giúp hắn sao?”
Dụ Lý ghét bỏ liếc nhìn cậu, “Ấu trĩ.”
Điền Tuấn sớm đã thành thói quen, cậu cười cười: “Vậy anh nói là vì sao nha?”
Dụ Lý đắc ý giương lên khóe môi, “Đương nhiên là vì anh cho hắn chép bài tập.”
.
Hai người lại nằm một lát.
Điền Tuấn cảm thấy nhàm chán, liền tính ngồi dậy nấu cơm.
“Khoan đã,” Dụ Lý kéo lấy góc áo cậu, “Có chuyện hỏi em.”
Vì thế Điền Tuấn lại nằm trở về.
“Em hai ngày nay xem người ta kết hôn, có cảm thấy tiếc nuối hay không?”
Điền Tuấn mạc danh kỳ diệu, “Em tiếc nuối cái gì nha……”
Dụ Lý trầm mặc một lát, châm chước câu chữ nói: “Em có nghĩ tới chưa, có thể mỗi người thực ra đều cần một tiệc cưới ấm áp lãng mạn như vậy, ân, chia sẻ hạnh phúc, lan tỏa vui vẻ, đồng thời cho chặn đường tình yêu của mình một dấu ấn trọn vẹn và viên mãn, cổ vũ bản thân thêm nhiều tin tưởng mà nghênh đón thử thách kế tiếp?”
Điền Tuấn ẩn ẩn đoán được ý tứ của hắn, “Anh là nói, anh cũng muốn tổ chức hôn lễ?”
“Như thế nào biến thành anh muốn!” Dụ Lý lập tức xù lông, “Anh là hỏi em muốn hay không muốn! Anh sợ em đến , tuổi lại hối hận không tranh thủ lúc còn trẻ náo nhiệt một phen!”
Điền Tuấn buồn cười, “Cho nên anh đây là đang cầu hôn em?”
Dụ Lý: “……”