Dây Dưa Mãnh Liệt

chương 13: chương 13

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tô Mẫn chẳng bao giờ nghĩ tới việc đàn chị sẽ đến trường đón nàng tan học.

Lúc nhận được điện thoại ở trong thư viện thì trong lòng nàng tràn đầy sự không tin được, đại não dường như đã bị đình trệ, Tô Mẫn chỉ biết nắm chặt sách vở rồi lao như bay ra ngoài.

Thời tiết hôm nay rất tốt, có hơi gió mạnh, Tô Mẫn mặt bộ váy dài màu trắng, trong lòng ngực còn ôm một quyển sách, tóc của nàng bị gió thổi loạn, ở trong đôi mắt kia có chứa chút hưng phấn và chờ mong.

lâm Tiêu Tiêu đứng ở cửa chờ nàng, cô mang kính râm, lạnh lùng dựa vào trên cửa xe, ai không biết còn tưởng là người nổi tiếng nào đến đây.

Kiểu ăn mặc cùng khí chất như vậy tất nhiên sẽ hấp dẫn ánh mắt của người xung quanh, rất nhiều học sinh nhìn chăm chú vào cô, có nhiều người đi được vài bước thì sẽ ngoái đầu lại nhìn một cái, lúc không cẩn thận đụng phải ánh mắt của Lâm Tiêu Tiêu thì còn ngại ngùng quay đầu rời đi.

"Sao chị lại đến đây?"

Tô Mẫn chạy xong thở hồng hộc, nàng vén tóc: "Dạ dày ổn chưa?"

Lâm Tiêu Tiêu mỉm cười: "Đã tốt rồi, chuyện hôm qua cảm ơn em nhiều, để tôi mời em đi ăn cơm."

Nói thế nào thì cũng đã học bù với nhau lâu như vậy rồi, hai người cũng dần dần quen thuộc, không còn cảm giác căng thẳng và xấu hổ như hồi trước nữa.

Tô Mẫn gật đầu: "vậy để em quay về sửa soạn một chút." Trên tay nàng vẫn còn cầm sách.

Lâm Tiêu Tiêu: "Để tôi đi với em, tiện thể về thăm trường cũ luôn."

Hả?

Đàn chị đã nói như vậy, mặc dù Tô Mẫn có hơi kinh ngạc như vẫn gật đầu: "Được."

Vừa mới đi vào cửa trường thì đã có mùi hương thoang thoảng, hoa ở trên bồn nở rộ.

"Còn có bạn bè gì không? Có thể gọi đi cùng luôn." Giọng điệu của Lâm Tiêu Tiêu có vẻ bình thản, như đang nói chuyện phiếm với Tô Mẫn.

Bởi vì cô đột nhiên đến đây, cho nên đại não hưng phấn tột độ của Tô Mẫn vẫn còn chưa kịp hồi phục năng lực tự hỏi thường ngày: "Không có, chỉ có một người bạn ở khoa biểu diễn, nhưng hôm nay cậu ấy có tiết."

Lâm Tiêu Tiêu gật đầu, trong lòng thoải mái hơn chút.

Quả nhiên là không có bạn bè gì cả, một người bạn duy nhất kia cũng là Nguyên Bảo - người đã có chủ rồi đúng không?

Người như Tô Mẫn có tính cách như vậy, cô cũng yên tâm.

Trong lòng của cô nghĩ như vậy, nhưng càng đi vào trong trường thì cảm xúc của Lâm Tiêu Tiêu cũng càng banh chặt.

Cô phát hiện mặc dù tính cách của Tô Mẫn xem ra có hơi quái gở nhưng vẫn có không ít bạn bè, ít nhất trong suốt dọc đường đi này cô đã đếm được mười mấy người chào hỏi với nàng.

Trong đó có một cô bé có vẻ xinh đẹp, để tóc cuộn sóng, đi giày cao gót, đôi môi đỏ thẫm, cô vừa nhìn thấy Tô Mẫn đã vội vàng đi lên: "Mẫn Mẫn, đúng là cậu rồi?"

Tô Mẫn cong môi mỉm cười, hai người quen thuộc nói chuyện vài câu, cô bé kia mang theo giọng điệu làm nũng nắm chặt tay Tô Mẫn: "Cậu đừng có vùi đầu vào học tập mãi, rảnh rỗi nhớ phải quay về thăm mình đấy nha ~"

Lâm Tiêu Tiêu nhíu mày, học sinh bây giờ không biết cách nói chuyện hả? Âm cuối còn muốn thêm mấy từ như "nha" "nga" làm cái gì, đúng là con nít.

Sau khi đuổi được người đi, Tô Mẫn có hơi bất đắc dĩ, "Đây là bạn học thân thiết tôi quen được ở khoa biểu diễn, gọi là Từ Diễm, đã ký hợp đồng với công ty người mẫu, là người đẹp có tiếng ở trường tôi, nói chuyện rất nũng nịu, nhưng mọi người đều thích kiểu đấy."

Lâm Tiêu Tiêu nghe xong yên lặng một lát, cô giương mắt lên: "Em cũng thích à?"

Tô Mẫn:.....!

Một trận gió thổi qua, Tô Mẫn hỗn độn đứng ở trong gió: "Tôi không thích."

Lâm Tiêu Tiêu thản nhiên gật đầu, tiếp tục đi về phía trước, giống như ban nãy không hề có chuyện gì xảy ra cả.

Tô Mẫn thấy Lâm Tiêu Tiêu phản ứng như vậy, thầm nghĩ có lẽ là do lúc nãy hai người chỉ chăm chăm nói chuyện mà xem nhẹ đàn chị, cho nên đàn chị không vui: "Đàn chị, chị cảm thấy cậu ấy đẹp không?"

Con gái mà, gặp được người con gái xinh đẹp khác thì thường dâng lên ham muốn so sánh.

Đây cũng là kinh nghiệm nói chuyện mà Tô Mẫn đúc kết được, chỉ đơn giản một câu có thể cạy được cửa lớn, sau đó bắt đầu có thể nói chuyện từ trang điểm, bề ngoài cho đến quần áo, với tính cách kia của đàn chị thì chắc canh sẽ nói một câu "Đẹp", hoặc nếu không ít nhất cũng sẽ nói câu "Cũng tạm được".

Lâm Tiêu Tiêu tháo kính râm xuống, dùng đôi mắt lạnh nhạt nhìn về phía Tô Mẫn: "Xấu chết."

Tô Mẫn:....!

Sau đó...!Cũng chẳng có sau đó nữa.

Trong khuôn viên vườn trường luôn có một số chỗ tràn ngập sức sống thanh xuân, lúc hai người đi ngang qua đường nhỏ bóng râm nổi tiếng ở đại học A thì Tô Mẫn cảm thấy có hơi ngại ngùng.

Bởi vì tôin học, mặc dù trời còn chưa tối hẳn nhưng một số cặp đôi yêu nhau ở trong trường cũng đã không kịp chờ mà ôm hôn thân mật ở trên ghế dài.

Tô Mẫn đã nhìn quen rồi, nàng trộm nhìn lén Lâm Tiêu Tiêu một cái, sau đó đối diện với ánh mắt của Lâm Tiêu Tiêu thì cô đột nhiên mở miệng: "Chắc em học tập bận lắm nhỉ."

Tô Mẫn cảm thấy hoang mang không hiểu được, nàng có cảm giác hôm nay đàn chị đến đây thì có rất nhiều hành vi rất khác thường, giống như là...!Một vị lãnh đạo mang theo vấn đề đến đây khảo sát vậy, nàng gật đầu: "Đúng thế, chớp mắt cũng đã sắp cuối kỳ rồi, thành tích của tôi giờ mới đuổi kịp mọi người, không thể thả lỏng được."

Lâm Tiêu Tiêu: "Phải biết kết hợp giữa làm việc là nghỉ ngơi, đúng lúc cũng có thể đi ra ngoài vận động một lát."

Tô Mẫn thở dài một tiếng: "Chờ một thời gian nữa đi, để đuổi kịp mọi môn đã, tôi không thể rớt môn được."

Chuyện nàng đổi khoa cũng phải nhờ Tô Bồi tìm vài nhóm người lặp đi lặp lại chuyện đến trường tìm giáo sư Dương giải quyết thì mới làm xong xuôi thủ tục, vốn dĩ đằng sau cũng đã có rất nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào nàng, nếu bây giờ nàng không qua được kỳ thi này thì nàng cũng không thể nào nói nổi được nữa.

Lâm Tiêu Tiêu nghe xong trong lòng cảm thấy rất thoải mái, bây giờ em ấy đã bận tới mức này cho nên sẽ không giống như mấy cặp đôi yêu nhau rảnh rỗi, chạy ra đây làm mấy cái chuyện nhàm chán này đâu nhỉ? Có khi bận tới mức thời gian yêu đương cũng không có thì sao?

Lúc đi ngang qua sân thể dục, Lâm Tiêu Tiêu nhìn những bông hoa ngọn cỏ quen thuộc ở xung quanh, nghĩ tới cái thời mà bản thân còn đi học.

Thời gian đúng là trôi qua nhanh quá.

Tình huống khi đó của cô cũng không tốt hơn tình trạng của Tô Mẫn là bao, thứ cô phải gánh vác không chỉ là gánh nặng của nhà họ Lâm, mà có thể xem như cô phải gánh trên vai gánh nặng bồi dưỡng người nối nghiệp kế tiếp của Nam Dương.

Nam Dương mấy năm nay cùng đối thủ cạnh tranh vẫn luôn đấu đá không ngừng, cho nên cũng rất nghiêm túc trong chuyện bồi dưỡng người nối nghiệp.

Cố tình mấy đứa trẻ dòng chính của nhà họ Hồ lại không chịu gắng sức, vì thế gánh nặng liền dừng ở trên người cô, hơn nữa lúc trước cô cũng đã ước định với ba mẹ, cô cần phải mạnh mẽ hơn, lúc ấy chỉ hận không thể bẻ đôi một phút ra thành hai phút để sử dụng, cho nên cô cũng là một "Kẻ cuồng học tập" ở trong miệng của các bạn học.

Nếu......

Lâm Tiêu Tiêu quay đầu nhìn Tô Mẫn, xem hàng lông mi cong vút của nàng, nhìn da thịt mịn màng như mặt nước kia, khi đó, nếu hai người có thể cùng nhau vào đại học, cô nhất định sẽ không liều mạng như vậy, sẽ cùng nàng cùng nhau......!Làm rất nhiều chuyện có ý nghĩa hơn.

Tô Mẫn hoàn toàn không biết đàn chị ở bên cạnh nhìn có vẻ lạnh lùng ít khi nói cười còn đang ảo tưởng đến chuyện đè nàng lên giường ở ký túc xá làm một số chuyện mờ ám nào đó rất nhiều lần, thì ở trên sân thể dục, một quả bóng rổ dừng ở trên mặt đất, một thiếu niên với thân hình cao lớn đang mỉm cười xán lạn rực rỡ, anh dùng một cánh tay giữ bóng, những đường cong cơ bắp ở trên tay phập phồng lên xuống một cách rõ ràng, "Mẫn Mẫn, trùng hợp thế!"

Là Vu Ba.

Ha hả, đúng là trùng hợp quá.

Lâm Tiêu Tiêu phục hồi tinh thần lại, khóe môi của cô gợi lên một nụ cười lạnh lùng, Tô Mẫn đối với Vu Ba không hề có hơi tình cảm nào, gần nhất bởi vì anh ta không còn dây dưa bản thân cho nên quan hệ của hai người cũng không gắt gao đến vậy, "Anh cũng ở đây hả, trùng hợp thế, tiện thể thì cho tôi mượn trái bóng rổ dùng một chút đi."

Vu Ba cười, anh tiến lên vài bước nhặt bóng rổ lên đưa cho Tô Mẫn, đôi mắt nhìn chằm chằm vào nàng: "Em đang cùng bạn bè ——"

Câu này còn chưa nói xong.

Lâm Tiêu Tiêu tháo kính râm xuống, ở sâu trong đôi mắt có vẻ không chút gợn sóng của cô lại nổi lên bão băng cuồng liệt, Vu Ba nhìn cô, kinh ngạc há to miệng, bóng rổ ở trong tay "Bang" một tiếng, rơi xuống đất.

Đây không phải là phó giám đốc gì đó của Nam Dương sao?

Vu Ba đang muốn nói, nhưng mà ánh mắt Lâm Tiêu Tiêu lại mang theo luồng sát khí quá khiếp người, khiến cho anh phải nuốt lấy câu nói định nói vào trong, anh có thể cảm giác rất rõ ràng, Lâm Tiêu Tiêu không muốn để anh tiết lộ thân phận của cô.

Vốn dĩ Vu Ba cũng không quen biết vị phó giám đốc này, nhưng mà lúc ấy cậu anh – Vu Niên lại cảnh cáo anh: "Cái thằng nhãi ranh nhà cháu, cháu gây thù với phó giám đốc khi nào vậy? Cháu nên cẩn thận một chút, đừng có làm gì rồi lại thất bại đấy, cẩn thận ngay cả đường đi sau này cũng không còn nữa, phó giám đốc Lâm kia có tiếng là kẻ ngoan độc lắm thủ đoạn đấy."

Vu Ba nhìn phó giám đốc Lâm - "kẻ ngoan độc lắm thủ đoạn " ở trong miệng của cậu anh, trong lúc nhất thời muốn động cũng không dám động.

Tô Mẫn là một kiện tướng thể dục thể thao, có Lâm Tiêu Tiêu ở đây, nàng cũng cố ý khoe khoang, ném cầu đi vào trong rổ, tư thế vô cùng duyên dáng nhảy lên vứt cầu, bóng tạo thành một đường cong xinh đẹp rổ ở không trung, sau đó đạt được cú ném rổ ba điểm.

trên sân thể dục có mấy thiếu niên thấy thế liền huýt sáo ầm ĩ, Tô Mẫn nhướng mày: "Đi đi đi, đi sang chỗ khác chơi đi."

Nàng làm thể để cho đàn chị nhìn, bọn họ ở đây đùa cái gì vậy chứ?

Tất cả mọi người ở đây có quan hệ khá tốt với Tô Mẫn, cợt nhả trêu chọc vài câu rồi rời đi.

Tô Mẫn dùng một tay cầm trái bóng rổ đi đến bên người Lâm Tiêu Tiêu, "Biết chơi không?"

Giọng điệu của nàng mang theo một tia khinh miệt, ở trong mắt của Tô Mẫn, kiểu con gái xinh đẹp như đàn chị thường giống như bông hoa mỏng manh cần được bảo vệ, cho nên đối với loại vận động dễ dàng bị thương như thế này chắc chắn sẽ rất ít khi đụng vào.

Dưới ánh mặt trời, Tô Mẫn cười nhộn nhạo, giống như bông hoa hướng dương ở dưới mặt trời, nàng đứng về phía ngược sáng, toàn thân giống như đang được mạ lên một lớp vàng mỏng.

Lâm Tiêu Tiêu nhìn ngây người ra, dần dần, đôi mắt của cô có hơi ướt át.

—— Chị biết chơi không? Nhìn cái bộ dáng bệnh ưởng ưởng kia của chị kìa, lại đây tôi dạy cho chị.

—— Cứ như vậy, này này này, sao chị lại ôm bóng chạy vậy?

—— Này —— Buông tay ra, sao chị còn biết cắn người nữa thế?

......

Chuyện cũ giống như cuộn phim điện ảnh đen trắng không ngừng chiếu lại ở trong lòng, đôi mắt của Lâm Tiêu Tiêu như đang có gợn nước nhộn nhạo trong đó, nụ cười của Tô Mẫn dần dần rút đi, "Làm sao vậy?" Sao bỗng nhiên lại có vẻ khổ sở như vậy chứ?

Lâm Tiêu Tiêu lắc lắc đầu, "Không có việc gì."

Tô Mẫn mím môi, chẳng lẽ đàn chị lại nhớ đến cái người đang chờ đợi kia? Bỗng nhiên, trong lòng nàng cảm thấy không thoải mái cho lắm.

Ngay trong lúc nàng đang nghĩ ngợi lung tung, Lâm Tiêu Tiêu nâng tay lên, cô vô cùng chuyên nghiệp buộc tóc thành hình đuôi ngựa, áo khoác bay lên, rơi ở trên mặt đất: "Thua làm sao bây giờ?"

Toàn bộ khí tràng bỗng mở ra.

Bộ dạng anh tuấn khí thế kia của phó giám đốc Lâm khiến Tô Mẫn nhìn mà trong lòng nóng lên, nàng mỉm cười: "Thì làm gì cũng được."

Nói đến là đến.

Tô Mẫn đúng là đã từng học bóng rổ, mà bóng rổ của Lâm Tiêu Tiêu cũng là do nàng dạy.

Chỉ là theo năm tháng trôi qua, Tô Mẫn dần dần bận rộn với chuyện bôn ba sinh hoạt, đã sớm từ bỏ loại vận động này, nhưng mà Lâm Tiêu Tiêu lại không phải thế.

Vô số ngày ngày đêm đêm.

Dưới ánh trăng, một mình cô lặp đi lặp lại chuyện luyện tập bóng rổ.

Lên rổ, ném rổ......!Vượt qua người......

Buồn tẻ rồi lại nhàm chán.

Không giống như hồi bé, vì để thân thể khôi phục và trở nên khỏe mạnh hơn, càng không phải vì để luyện tập kỹ năng gì cả......!Chỉ là vì muốn phát tiết nỗi tương tư ở trong lòng mà thôi.

Nếu cô không tìm kiếm cách nào đó để bản thân có thể quên đi thì cũng chỉ có thể vừa nhớ đến nàng vừa lặp đi lặp lại những động tác buồn tẻ mà nàng đã từng dạy.

Một người anh em ở bên cạnh Vu Ba thò qua hỏi: "Anh Vu, người đẹp này là ai thế? Cũng được ghê, rất chuyên nghiệp, kỹ thuật rõ ràng tốt hơn Mẫn Mẫn của anh nhiều, chỉ là......" Cậu sờ soạng phần cằm: "có phải hai người này có cùng một thầy không vậy, động tác nhìn qua rất giống nhau."

Mấy anh em quan hệ quen thuộc như bọn họ đều biết Vu Ba đã chuẩn bị thật lâu chỉ vì muốn có thể tỏ tình và tán được người đẹp như Tô Mẫn vào ngày Lễ Tình Nhân ngày mai, cho nên trong lúc nói chuyện thường dùng mấy từ "Mẫn Mẫn của anh" để lấy lòng Vu Ba.

Vu Ba nhíu mày nhìn chằm chằ, một câu cũng chưa nói.

Sau mấy đợt giằng co.

Tô Mẫn thở hổn hển, "Ai ai ai......!Không, không chơi, xem như chị thắng đi, đàn chị......"

Thật giỏi, hoàn toàn nhìn không ra là kỹ thuật chơi bóng của đàn chị lại tốt đến thế, thể lực cũng rất mạnh, trong khi phổi của nàng đã sắp nổ rồi.

Lâm Tiêu Tiêu dùng một tay chuyển cầu, khóe miệng lộ ra một nụ cười không dễ phát hiện, "Em thua."

phía sau lưng của Tô Mẫn đều ướt đẫm, nàng cảm thấy bản thân đã sắp bị đào rỗng rồi, "Đúng thế, là em thua, đã đánh cuộc thì phải chịu thua, đàn chị, chị muốn em làm cái gì?"

Lâm Tiêu Tiêu mỉm cười, cô ném trái bóng rổ xuống mặt đất, đi đến bên người Tô Mẫn: "Ngày mai có chiếu một bộ điện ảnh tôi đã chờ lâu rồi, em đi xem với tôi đi."

Hả?

Tô Mẫn kinh ngạc nhìn Lâm Tiêu Tiêu, nếu nàng nhớ không lầm, ngày mai là Lễ Tình Nhân mà, hơn nữa nàng còn phải đi học.

Hơn nữa......!Đàn chị không cần phải đi làm sao?

Lòng dạ của đàn bà đúng là thay đổi thất thường mà.

Một giây đồng hồ trước còn mỉm cười hoà thuận vui vẻ, một giây đồng hồ sau, khuôn mặt của Lâm Tiêu Tiêu lại lạnh như miếng băng ở trên mái nhà, cô không nói lời nào, cứ như thế nhìn chằm chằm Tô Mẫn không chớp mắt.

Tô Mẫn thở dài, "Được rồi." Ai bảo nàng đã đáp ứng đàn chị rồi chứ

Nàng bất đắc dĩ mỉm cười, nhặt áo khoác của Lâm Tiêu Tiêu lên, nhẹ nhàng vỗ bụi đất ở mặt trên, ngay cả chính nàng cũng không phát hiện được nét sủng nịch ở trong mắt mình.

Nhưng toàn bộ những chuyện này đều đã bị Vu Ba đứng ở nơi xa thu vào đáy mắt.

"Tôi khát." Lâm Tiêu Tiêu dùng ánh mắt ý bảo Tô Mẫn, Tô Mẫn gật đầu: "Được, chị đợi chút, tôi đi mua nước cho chị."

Lâm Tiêu Tiêu mỉm cười dịu dàng với nàng, mắt thấy Tô Mẫn đã rời đi, nụ cười ở trên khóe miệng cô rút đi, dùng ánh mắt nhìn kỹ nhìn Vu Ba.

Đối với thiếu niên như thế này, cô cũng không cần thiết phải ngụy trang gì cả.

Lâm Tiêu Tiêu nhìn theo phương hướng Tô Mẫn rời đi, nàng sẽ đi ngang qua chỗ của anh ta, Vu Ba cảm giác trái tim của mình bị treo lên cao, tế bào toàn thân căng thẳng, anh......!Theo lý thuyết, anh phải chào phó giám đốc Lâm một tiếng, nhưng mà nhìn vẻ mặt kia của cô......!Dường như cũng không muốn để mắt đến anh.

Cuối cùng ở trong khoảnh khắc đi ngang qua nhau đó, Vu Ba nghe được âm thanh lạnh lùng không có chút tình cảm nào của Lâm Tiêu Tiêu.

"Em ấy là của tôi.".

Truyện Chữ Hay