- - Tôi đang ở trên giường, tôi rất sợ hãi.
Ở trong bóng tối, tất cả mọi giác quan của con người đều được phóng đại lên mức cao nhất.
Ở dưới cánh mũi của Tô Mẫn thoang thoảng hương thơm cuốn hút lòng người, ở trong không khí dường như có dòng điện mờ ám len qua, nếu như nói lúc trước nàng còn có thể chịu đựng thì khi nghe được Lâm Tiêu Tiêu nói ra mấy chữ "Tôi đang ở trên giường" thì dường như ngòi nổ khiến lí trí của nàng hỏng mất đã được kích hoạt.
"Sao chị lại...!Không bật đèn?" Tô Mẫn cố gắng khiến âm thanh của mình nghe có vẻ bình thường một chút, đáng tiếc âm cuối vẫn không nhịn được mà run lên.
Giọng nói của Lâm Tiêu Tiêu có vẻ như nhược, lại mang theo nét kiều khí mềm mại của con gái: "Tôi...!Tôi cho rằng em đi rồi...!Sẽ không quay lại nữa..."
Đây mới là cao thủ.
Nếu như nói ra câu trả lời khác thì Tô Mẫn khẳng định sẽ tiếp tục hỏi thêm nữa, hoặc cũng sẽ cảm thấy nghi ngờ, nhưng khi cô nói ra câu "Tôi cho rằng em đi rồi...!Sẽ không quay lại nữa" thì nó sẽ chạm vào phầm mềm mại ở trong đáy lòng của em ấy.
Còn về lòng nghi ngờ, nghi ngờ cái gì nữa chứ? Đau lòng còn không kịp.
"Tôi chỉ quay về rửa mặt một lát thôi."
Tô mẫn vừa nói vừa lần mò đi về phía giường, trong lòng vẫn không ngừng mắng bản thân "bị sắc đẹp làm mờ mắt", nhưng đôi chân lại giống như không chịu nghe sai bảo, tiếp tục đi tới
- -- Cô ấy rất đáng thương, cô ấy đang sợ hãi.
Trong lòng nghĩ như vậy để an ủi bản thân, Tô Mẫn đi đến mép giường: "Để tôi bật đèn lên."
Không khí thế này thực sự khiến lòng người cảm thấy ngứa ngáy.
Ở trong đêm đen như thế này nếu như không xảy ra chút chuyện gì đó thì có thể vượt qua thật sao? Bật đèn chính là chút lý trí cuối cùng.
Lâm Tiêu Tiêu gật đầu: "Được." Cô thuận tay bật đèn màu cam tối ở đầu giường lên.
Tô Mẫn:....!
Thế này thì thà không bật còn hơn.
Ở dưới ánh đèn vàng u ám, đôi mắt của Lâm Tiêu Tiêu dường như sẽ sáng lên, khuôn mặt với đầy đủ vẻ mặt kia khiến bất kỳ kẻ nào nhìn vào cũng sẽ say đắm trong đó, động tác nghiêng nửa người của cô cũng vô tình để lộ xương quai xanh gợi cảm.
Tô Mẫn cảm thấy trong lòng như có thứ gì đó đang chạy trốn, nàng cảm thấy để cho an toàn thì mình vẫn nên đi ra phòng khách ngủ thì hơn, mặc dù không thể ngủ chung...!trên một cái giường, nhưng ít nhất thì trong nhà vẫn có người thứ hai, như vậy thì đàn chị cũng sẽ bớt sợ hãi hơn một chút...!đi?
lâm Tiêu Tiêu lộ vẻ đáng thương vô cùng: "Tôi...!Tôi có hơi sợ hãi."
Một câu này lấp kính toàn bộ tâm tư suy nghĩ trong đầu của Tô Mẫn, còn đi phòng khách làm gì nữa chứ? Người ta đã sợ hãi đến mức này rồi, nàng còn đi phòng khách?
Yên lặng một hồi lâu, Tô Mẫn nhìn Lâm Tiêu Tiêu, còn chưa kịp nói chuyện thì một tia chớp lóe lên ở trên trời, Lâm Tiêu Tiêu sợ tới mức lập tức chui vào trong lòng ngực của Tô mẫn.
Tô Mẫn:....!
Thân hình của nàng đã cứng đờ như một cục đá, Lâm Tiêu Tiêu dùng tay ôm chặt eo của nàng, đầu dụi vào trong lòng ngực của nàng, trong đáng thương gần chết.
Mềm mại, mang theo mùi nước hoa trí mạng, Tô Mẫn thực sự tuyệt vọng tới mức nhắm mắt.
Ông trời...!Vì sao lại muốn tra tấn nàng như vậy chứ?
Còn cái tên khốn nạn khiến cho đàn chị phải thầm thương trộm nhớ nhiều năm như vậy nữa, sao người kia lại có thể làm như vậy được? Một người đẹp quốc sắc thiên hương như vậy đang chờ nàng, lương tâm của nàng không cảm thấy đau hả?
Nhưng mà trong lòng của Tô Mẫn vẫn còn giữ vững được ranh giới đạo đức, trong đầu nàng nhớ đến vẻ mặt chua xót ở sân khấu quán bar lúc Lâm Tiêu Tiêu biểu diễn, nhớ đến nét buồn khổ đau xót ở trong mắt của cô, tay nàng nhẹ nhàng vỗ về bả vai của Lâm Tiêu Tiêu: "Được rồi...!Đừng sợ...!Không có việc gì đâu đàn chị, có tôi đây rồi."
Cô ấy đã có người mình thích.
Cô ấy còn đang chờ đợi.
Lâm Tiêu Tiêu ghé vào lòng ngực của Tô Mẫn, khẽ ngửi mùi hương yêu thích ở trên cơ thể của nàng, tâm trạng rất tốt.
Đúng là cô rất sợ sét đánh, nhưng khi có Tô Mẫn ở bên cạnh thì cô lại thấy rất an tâm.
Vốn dĩ mỗi khi mùa mưa đều là thời điểm Lâm Tiêu Tiêu cảm thấy chán ghét nhất, trời mưa to có sấm sét cũng là thời tiết mà cô chán ghét nhất.
Nhưng bây giờ cô chỉ muốn trời mưa lớn một chút, dữ dội hơn một chút, có thể biến thành mưa rền gió dữ thì càng tốt...!Như vậy cô càng có nhiều lý do để quấn lấy Tô mẫn.
Con người đều là người theo quán tính, Lâm Tiêu Tiêu có tự tin chỉ cần cô không ngừng quấn lấy Tô mẫn, quấn thật chặt thì Tô Mẫn sẽ không thể rời khỏi cô được nữa.
Tô Mẫn là một người rất cẩn thận, Lâm Tiêu Tiêu biết rõ điều này, cho nên cô mới nín lại những điều muốn nói trong vô số lần muốn nói hết ra đó.
Là một người thợ săn thuần thục, có thể kỹ thuật của cô không phải tốt nhất, nhưng cô lại là người kiên nhẫn nhất.
Đợi một chút, thời gian còn dài, cô đã đợi muốn mấy năm dài như vậy rồi, chẳng lẽ còn không thể đợi thêm chút thời gian ngắn ngủi này sao?
Chỉ là...!
Con người luôn có lòng muốn trả thù.
Lúc này là thời điểm tình cảm mông lung khiến người khác rung động, ai mà biết tương lai như thế nào chứ, lúc này không tranh thủ trả thù thì khi nào mới trả thù được?
Ở dưới ánh đèn sáng.
Tô Mẫn cuối cùng vẫn đi lên giường, nàng dựa vào đầu giường, dùng vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Lâm Tiêu Tiêu đang dùng cả tay lẫn chân cuốn chặt nàng.
Đàn chị, đúng là có hương vị của phụ nữ.
Cho dù đang cuộn thành một cục như vậy thì cô vẫn mang theo hương vị của phụ nữ.
Phần ngực ở chỗ cổ áo, ở dưới góc độ của Tô mẫn, cái gì cũng có thể nhìn được, tóc dài như mực phủ ở trên đùi của nàng, phiếm lên ánh sáng mỏng manh giống như tơ lụa, Tô Mẫn phí rất nhiều sức lực mới ngăn lại xúc động muốn đưa tay lên sờ thử của mình.
"Cảm ơn em."
Lúc này Lâm Tiêu Tiêu ngoan ngoãn tới mức khiến lòng người khác say đắm, Tô Mẫn bất lực mỉm cười.
Nàng cũng rất muốn cảm ơn bản thân mình, làm Liễu Hạ Huệ () quả nhiên là đợt khiêu chiến khó khăn nhất đời người mà.
() ám chỉ người gặp sắc dục mà tâm không loạn.
Đêm nay nàng bảo vệ Lâm Tiêu Tiêu, sau nửa đêm, người ta ngủ rồi, hơi thở bình thản nhưng nàng lại không thể nào ngủ được, cho dù có làm cách gì đi nữa, hơn nữa đàn chị đang gối lên đùi của nàng, cho nên Tô Mẫn dù có muốn động đậy cũng không dám.
Lẩm bẩm một tiếng, lâm Tiêu Tiêu lật người lại, giải phóng cho chân của Tô Mẫn.
Tô Mẫn hít một hơi thật sâu, đá y lòng bắt đầu bình ổn lại, cuối cùng cũng không cần phải tiếp tục tôi luyện sự nhẫn nại của nàng.
Chân đã cảm thấy hơi tê dại.
Tô Mẫn vừa mới cử động một chút, Lâm Tiêu Tiêu lại lật người lại, lẩm bẩm cái gì đó, dùng tay ôm eo nàng, mặt dán vào lòng của nàng, lại tiếp tục quấn tới.
Tô Mẫn:....!
Nàng cảm thấy đã sắp tuyệt vọng rồi.
Vừa mới được giải thoát khỏi thung lũng thì lại rơi xuống vực sâu.
Quan trọng là đàn chị ôm thì ôm đi, miệng cô hơi chu lên để làm gì vậy chứ? Chẳng lẽ đang chờ ai hôn hả?
Đây là lần đầu tiên Tô Mẫn được quan sát Lâm Tiêu Tiêu gần như vậy.
Khuôn mặt của đàn chị cũng quá tinh xảo rồi.
Lông mày tú khí thì khoan nói đi, nhưng mà kiểu môi này thực sự rất đẹp.
Hơn nữa vừa nhìn qua thì có thể biết được ngày thường được chăm sóc bảo dưỡng cẩn thận, hai mảnh môi mỏng kia khiến Tô Mẫn nhớ đến hoa hồng ở sau cơn mưa, khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Tim đập kịch liệt, ác ma và thiên thần ở trong lòng Tô Mẫn đấu tranh hồi lâu, cuối cùng nàng vẫn nâng tay lên, nghe theo dục vọng ở đáy lòng, nhẹ nhàng sờ soạng bờ môi của Lâm Tiêu Tiêu.
Chỉ một chút như vậy là được.
Tô mẫn cảm thấy trái tim của mình đang đập như sấm.
Cuối cùng nàng bất chấp tất cả, dường như có tật giật mình, vội vàng quay đầu sang chỗ khác.
Đáng chết!
Sao lại mềm mại như vậy chứ?
Nàng, nàng...!Rốt cuộc nàng bị sao vậy chứ?!! Vừa rồi nàng đang làm gì vậy??? Vì sao lại làm ra động tác xúc động như vậy? Rốt cuộc nàng bị sao vậy chứ???
Trong bóng đêm, Lâm Tiêu Tiêu "vẫn luôn ngủ say" híp nửa mắt, nhìn bộ dạng rối rắm của Tô Mẫn, vừa lòng mỉm cười.
Ngày hôm sau, lúc Lâm Tiêu Tiêu tỉnh lại thì Tô Mẫn đã rời đi.
Ở trên bàn phòng bếp còn để chén cháo đang bốc hơi, tờ giấy bên cạnh có chữ viết mà Lâm Tiêu Tiêu quen thuộc.
- -- Đàn chị, tôi đi học đây, ngủ dậy nhớ phải uống thuốc đấy.
Lâm Tiêu Tiêu nhìn dòng chữ kia, cô nâng tay lên, sờ lên môi của mình, cười nhạt với không khí.
- -- Xúc cảm tốt như vậy hả?
Người của Nam Dương đều phát hiện tâm trạng hôm nay của phó giám đốc Lâm có vẻ không tồi, ngay cả tổng giám đốc Hồ cũng phát hiện.
Mới sáng ra nàng đã ngồi ở trong văn phòng của Lâm Tiêu Tiêu, nhìn chăm chú cô.
Ây da ây da, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cười tươi như hoa này nè, có phải ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì hay không?
Lâm Tiêu Tiêu nghe Sue báo cáo ngắn gọn về lịch trình của hôm nay, cô gật đầu: "Được rồi."
Nói xong, cô cúi đầu lướt điện thoại, hỏi: "Hôm nay có mưa không?"
Sue sửng sốt một hồi, không kịp phản ứng lại,: "Cái gì?"
ngón tay thon dài của Lâm Tiêu Tiêu hoạt động ở trên bàn phím, nụ cười ở ngoài miệng vẫn không hề biến mất: "Cô đi tìm bạn bè ở bên đài khí tượng thống kê thời tiết những ngày sắp tới cho tôi, tôi muốn toàn bộ những ngày có mưa, phải chuẩn xác một chút."
Sue:....
Tổng giám đốc Hồ:.....
Phó giám đốc Lâm của bọn họ bị sao vậy?
Mắt thấy phó giám đốc Lâm vui vẻ như thế, tổng giám đốc Hồ không nhịn được kích thích cô: "Cậu có biết Vu Ba không?"
Đó là ai?
lâm Tiêu Tiêu lắc đầu: "Không có ấn tượng."
Hồ Phỉ Phi vuốt cằm cân nhắc một lát, thay đổi từ ngữ cần dùng: "Chính là cái cậu học sinh đã từng theo đuổi Tô Mẫn ở trong trường ấy."
Quả nhiên mặt của Lâm Tiêu Tiêu lập tức lạnh lùng, cô để điện thoại ở trên bàn, nhìn Hồ Phỉ PHi: "Làm sao vậy?"
Hồ Phỉ Phi trong lòng nghẹn cười, nàng giả vờ bình thản nói: "Cậu của người ta - Vu Niên làm giám đốc của bộ phận thiết kế, không phải hồi trước cậu có mang người đến đại học A để tuyển sinh hả? Ông ta cố ý nói chuyện với mấy vị lãnh đạo cấp cao của bộ phận nhân sự, muốn tuyển Vu Ba đi vào, sau đó không rõ là có phân đoạn nào làm sao cho nên không cho vào được."
Lâm Tiêu Tiêu thản nhiên: "Ừ."
Tổng giám đốc Hồ nhìn chằm chằm đôi mắt của cô, thử hỏi: "Chuyện này cậu có tính cho ông ta mặt mũi không?"
Lâm Tiêu Tiêu dùng vẻ mặt không chút biểu tình nhìn Hồ Phỉ Phi.
Tổng giám đốc Hồ: "...!Được rồi." Nàng lười biếng đứng dậy: "Ông già này cũng xứng đáng, không biết quản giáo ranh con nhà mình, cũng không biết rõ ai là ai mà dám theo đuổi, nghe nói ngày mai là Lễ Tình Nhân, Vu Ba còn tới công ty hỏi mấy đàn anh đàn chị xem thử có kiểu tỏ tình nào có thể khiến con gái có ấn tượng sâu đậm hay không, còn mua một đống hoa lớn, còn xếp giấy linh tinh."
NÓi xong lời này Hồ Phỉ PHi quay đầu lại nhìn Lâm Tiêu Tiêu, sau khi nhìn thấy sắc mặt xanh mét của cô thì mỉm cười, chuyện nàng đã nói rồi, còn hành động tiếp theo ra sao thì còn phải dựa vào phó giám đốc Lâm..