Đại trưởng lão theo như quy củ, đơn giản chính là dùng vũ lực giải quyết vấn đề. Nhất tông nhất tộc, nhân khẩu nhiều, đối với một ít có tranh luận nhập tông, không có khả năng mỗi người đều có thái độ như nhau, dưới tình huống bình thường, nếu như người phản đối quá nhiều, việc nhập tông tự nhiên là không giải quyết được.
Có đôi khi cũng sẽ gặp phải tình huống như Lý Dật bây giờ. cũng người nhảy ra phản đối. Nếu như bởi vì người phản đối mà nghi thức nhập tông gián đoạn, như vậy ý chí tập thể làm như thế nào thể hiện ra. Nhưng nếu như không lo lắng ý kiến của người khác, cưỡng chế nhập tông, người phản đối cùng người nhập tông chỉ sợ cũng khó ở chung. Cho nên, quy củ Thiên Cơ tông nhập có một cái, nếu như phát sinh loại tình huống này, thì cho pháp người nhập tông cùng người phản đối công bình quyết đấu, dùng thắng bại luận kết quả.
Lý Dật không khỏi tức cười, thần chi đại lục văn hóa nhập tông có chút ý tứ, cái quy củ này thật giống như chế độ tập trung dân chủ, đã chiếu cố tập thể còn lại tôn trọng ý chí cá nhân.
- Thiếu tông chủ, ngươi có nguyện ý cùng Lý Dật cùng Trái kỳ Dương các hạ quyết đấu không?
Đại trưởng lão ngữ khí nhàn nhạt, nhưng trong giọng nói bất mãn không cách nào che dấu.
Ngải Thanh sắc mặt cũng thay đổi vài lần, chỉ thấy dám thiếu niên đệ tử trong lòng có ghen tuông thì đánh trống reo hò, lập tức có thêm vài phần dũng khí, cắn răng nói:
- Vậy theo như quy củ trong tông thôi.
Ngải Thanh tuy nhìn như không có phong hiểm, cho dù không phải đối thủ của Lý Dật, Lý Dật cũng không dám đem hắn đánh chết, hắn là thiếu tông chủ, là thần tượng của tông tộc đệ tử tuổi trẻ, nếu là hắn thua ở người ngoài, thể diện đề đâu đây.
- Thiếu tông chủ làm gì cố chấp như thế.
Lý Dật lui một bước:
- Tại hạ vô tình cùng thiếu tông chủ kết thù kết oán sao.
Lý Dật nhượng bộ lời nói uyển chuyển:
- Xem ra Lý Dật các hạ đối với tộc nhân tông ta không rõ ràng, đây cũng không phải là cuộc chiến kết thù kết oán. Người mạnh là vua kẻ yếu bị bắt làm nô lệ, ngươi nếu là có thể đả bại ta, ta liền đối với ngươi tâm phục khẩu phục, tại sao nói là ân oán với ngươi.
Người mạnh là vua kẻ yếu bị bắt làm nô lệ, cái khẩu vị này rất hợp ý Lý Dật, xem ra, vô luận Đấu Thần đại lục hay là thần chi lĩnh vực, tại điểm này đều giống nhau. Thực lực ở tại Đấu Thần đại lục cùng thần lĩnh vực là thế, Lý Dật kiếp trước cảm giác không được? Có lẽ, có địa phương có tình huống này.
- Hảo, đã như vậy, tại hạ liền hướng thiếu tông chủ lãnh giáo một phen. Chỉ có điều, tại hạ muốn nói trước, thực sự không phải là tử đấu, kính xin thiếu tông chủ có một chút liền ngừng lại, không cần phải tổn thương hòa khí.
- Yên tâm, ta sẽ hạ thủ lưu tình, sẽ không đả thương ngươi đâu.
Cường giả quyết đấu, khí thế chiếm thượng phong rất lớn, đạo lý này Ngải thanh hiểu.
Lý Dật tự nhiên cũng hiểu, bất quá muốn nhìn vào đối thủ, điểm này Ngải thanh chưa đủ kinh nghiệm.
Vì vậy mọi người đi ra khỏi từ đường, đi một đình viện, đem Lý Dật cùng Ngải thanh vây quanh ở chính giữa, nhường ra một cái sân bãi.
Lúc này thực lực thiếu tông chủ, rõ ràng cũng đạt tới Đấu Thánh cường giả, bất kể thế nào mà nói, là tiêu chuẩn cường giả ở thần chi lĩnh vực, vẫn trội hơn Đấu Thần đại lục. Nhưng Ngải thiếu tông chủ, tuyệt đối không có cùng hắn xứng đối tu vi cùng kinh nghiệm thực chiến. Nhất là cổ khí thế cùng sát khí, một cái sinh ra từ núi thây biển máu, cùng một cái nhà ấm lớn lên, hai người hoàn cảnh hoàn toàn khác nhau.
Đoán chừng Ngải thanh, điểm này, Lý Dật không có bất kỳ nghi kị. Chỉ là, trận thi đấu này cũng không phải là sinh tử tương bác, nên cho cũng muốn cho hắn mặt mũi.
Ngải thiếu tông chủ cũng không có lo lắng nhiều như vậy, tận lực dùng ngôn ngữ tạo ra khí thế của mình:
- Hiện tại nhận thua còn kịp, nếu không Thiên Cơ tông cũng cho ngươi một miếng cơm ăn. Nhưng nếu là thất bại, chắc hẳn Lý Dật các hạ cũng không có thể diện lại tiếp tục lưu lại Thiên Cơ tông rồi.
Vì chính mình kiến tạo khí thế, lần này còn nói thêm:
- Nếu bị thua, cút ra khỏi Thiên Cơ tông.
- Ai thua ai thắng còn đánh qua mới biết được, Ngải thiếu tông chủ, đắc tội.
Lúc này một đạo đấu khí liền oanh kích, thẳng tay đánh ra, không hề có nửa phần mánh khóe, cổ năng lượng xoáy lên kình phong, lập tức làm đất cát bay tứ tung.
- Hừ, có chút thủ đoạn sao?
Ngải Thanh không chút nghĩ ngợi, thân hình đột nhiên bay ra, tránh đi đấu khí, lăng không kích xuống dưới, trong tay đã thình lình xuất hiện một thanh trường kiếm mầu xanh, kiếm khí bành trướng, tản ra năng lượng mạnh bạo.
Dù sao cũng vận chuyển đấu khí tu vi, thanh trường kiếm phẩm giai cũng không thấp, một kích này của Ngải thanh cũng không sơ hở.
Nếu như tế ra Phá Thiên kiếm, muốn phá một kích này cũng không khó, nhưng năng lượng va chạm, không khỏi hủy di vũ khí của đối phương, vẻn vẹn một chiêu mà phá hủy vũ khí, Ngải thanh thì đúng là ném mũi mũi đi.
Tâm niệm thay đổi thật nhanh, Lý Dật cũng không chậm, chỉ quyết vê động, tầng tầng thổ hệ đấu khí chi thuẫn kết xuất ra, nghênh hướng kiếm phong sắc bén ở giữa không trung.
Xích, xích, xích.
Dưới kiếm phong lợi hại, thổ thuẫn từng mảnh tan rã, tán thành vô số đấu khí mảnh nhỏ tiêu tán bốn phía, làm hiện trường một mảnh mê ly. Mà Lý Dật cước bộ như loại quỷ mị bắt đầu tránh né.
Một chiêu đắc thế, Ngải thanh há bỏ phí cơ hội tốt, nhân kiếm hợp nhất, đấu khí phát huy đến mức tận cùng, nhắm mắt theo đuôi theo quỷ mị thân pháp Lý Dật, sau đó một kiếm bổ ra. Lúc này người sáng suốt nhìn là biết, nếu cứ đánh tiếp, Ngải thanh nhất định hao tổn đấu khí. Nhưng đám đệ tử trong tông, muốn thiếu tông chủ giáo huấn Lý Dật. Thấy khí thế Ngải thanh như cầu vồng, bức bách Lý Dật không khỏi bộc phát ra thanh âm vang trời.
- Chờ một chút.
Lý Dật bỗng nhiên chớp động thân hình, lướt ở một bên, hướng Ngải thanh khoát tay bảo.
- Ừ?
Ngải thanh vô ý thức thu kiếm, huyền phù tại giữa không trung. Lý Dật cũng cười thầm, theo điểm này cũng nhìn ra được Ngải thiếu tông chủ kinh nghiệm lâm địch không đủ. Đối phương nói ngươi ngừng ngươi nhất định phải ngừng sao, đúng là ngu ngốc.
- Nếu đánh tiếp, chỉ sợ không phân ra thắng bại, cái sàn nhà này sẽ bị phá hủy.
Lý Dật chỉ chỉ phiến đá, cười cười, nói:
- Hữu hảo luận bàn, nếu là tạo thành tổn thất ngược lại không đẹp. Chúng ta đến giữa không trung luận bàn thôi.
- Hảo.
Lý Dật cố ý bảo vệ từng cọng cây ngọn cỏ, rất nhanh tại đệ tử trong tông tranh thủ được cảm tình, những tên kia đánh trống reo hò ủng hộ thanh âm yếu đi không ít.
Giữa không trung tình thế vẫn như cũ, chỉ là rời khỏi mặt đất, Lý Dật Vân bộ không cách nào vận dụng, không hề né tránh, mà dùng đấu khí đối cứng.
Đối cứng mấy chục đạo đấu khí, Ngải thanh không có chiếm được tiện nghi, sau một loạt thế công, hắn liền có chút ít táo bạo. Một đạo đấu khí oanh ra, tay quyết thình lình biến đổi, trong lòng bàn tay di động một đoàn sáng màu tím quang hoa. Mà theo màu tím đấu khí quang hoa hiển hiện ra, cả trong không gian khí thế lập tức biến đổi, bầu trời bỗng nhiên tối tăm, tầng mây theo bốn phương tám hướng hướng về phía hai người bắt đầu khởi động, trong tầng mây, ẩn ẩn lôi quang lập loè, làm cho người phải sợ hãi.
Thiên địa dị tượng rõ ràng là Bạch Hổ đấu kỹ, tựa hồ phẩm giai không thấp, ít nhất cũng là trung giai đấu kỹ.
- Ca, ngươi muốn phải liều mạng sao?
Thấy tình cảnh này, Ngải du không khỏi lớn tiếng lên, đối với Lý Dật ân cần vô cùng.
Ngải du nói xong, Ngải thanh trên mặt càng xẹt qua một tia tức giận, trong tay chỉ quyết biến ảo nhanh hơn, tầng mây lôi quang bùng cháy mạnh.
Đấu Thánh cường giả thi triển Bạch Hổ đấu kỹ, Lý Dật cũng không dám coi thường, cũng tận lực phòng ngự nói không chừng ăn phải thiệt thòi. Mắt thấy tầng mây rậm rạp lao tới, Lý Dật tay quyết bay động, cũng súc thế Bạch Hổ đấu kỹ.
Hai người đều đánh ra Bạch Hổ đấu kỹ, hiển nhiên đều đánh ra một điểm chân hỏa, đã trận luận bàn có ý đồ khác khá xa. Nhưng đại trưởng lão cùng tông chủ tựa hồ cũng không có ý tứ ngăn cản, chỉ là sắc mặt thoáng ngưng trọng, thân thể chung quanh ẩn ẩn có đấu khí di động, nghĩ một khi tình huống có chuyển biến xấu, liền ra tay ngăn lại.
Trong lúc Lý Dật súc thế, trong không gian khiến người bất an, vô số băng sương ngưng tụ, âm hàn đến mức tận cùng, không trung lập loè lôi quang đều bị đóng băng thành băng trùy.
- Lý Dật các hạ, một chiêu Bạch Hổ cao giai đấu khí Tiên Thiên lôi dẫn này, ngươi cũng nên cẩn thận, nếu gánh không được thì nhận thua, cũng không đến mức đem ngươi nổ thành than.
- Ngải thiếu tông chủ, chiêu đấu kỹ này quả nhiên không như bình thường, có thể được kiến thức đấu kỹ như thế, tại hạ rất là vinh hạnh.
- Hừ, vậy... Đi chết đi.
Khẽ quát một tiếng, ở giữa không trung lôi quang lập loè bất định tựa hồ đã bị triệu hoán, phát ra một hồi tiếng nổ đinh tai điếc óc, vô số u u lam lôi quang hội tụ thành một đạo lôi trụ, hướng Lý Dật oanh xuống.
Lôi trụ năng lượng kinh khủng, Lý Dật cũng là nhìn thấy, Ngải thiếu tông chủ kinh nghiệm thực chiến tuy không tốt, nhưng chiêu đấu kỹ này phát huy cũng rất tốt, thấp tinh Đấu Thánh cường giả chỉ sợ cũng không đỡ được.
Đặt mình trong lôi quang oanh kích, không gian bốn phía giống như đã bị phong ấn, căn bản không có khả năng trốn tránh.
- Băng sương bạo.
Lý Dật cũng không do dự, chỉ quyết bỗng nhiên biến đổi, trong không gian vô số năng lượng cự đại bồng bềnh bông tuyết cấp tốc hội tụ, hóa thành hình rồng, hướng đạo lôi trụ thôn phệ.
- Rầm rầm rầm oanh.
Hai cổ súc thế đến mức tận cùng, ẩn chứa thiên địa trong đó bỗng nhiên va chạm vào nhau, trong tiếng nổ vang, mờ mờ ảo ảo có tiếng rồng ngâm cùng thanh âm lôi đình.
- Tốt lắm, cho mặt mũi như vậy là đủ rồi, nên chấm dứt chiến đấu thôi.
Lý Dật thầm nghĩ, tay quyết biến ảo nhanh hơn, băng sương bạo đệ tam sóng công kích cơ hồ không gián đoạn, rốt cục triệt tiêu năng lượng Tiên Thiên lôi dẫn. Nhưng hai cổ năng lượng thức sự quá mức cường đại, cho dù là trải qua liên tục ba đợt hội tụ, trong không gian có thể điều khiển băng thuộc tính năng lượng cũng đủ dư thừa.
Từ tay quyết Lý Dật biến ảo, Băng sương bạo Bạch Hổ đấu kỹ liên tục công kích, ưu thế bắt đầu lộ ra.
Không ngờ rằng Lý Dật còn một chiêu Bạch Hổ đấu kỹ này, đánh ra tựa hồ không dứt, mắt thấy vô số bông tuyết được Lý Dật điều khiển xoay quanh tại hai người, hội tụ năng lượng càng ngày càng dư thừa, Ngải thanh đột nhiên cảm thấy sau lưmh lạnh buốt, cùng sâu tận xương tủy cảm giác sợ hãi. Ngoại trừ phí công bố kết đạo đạo không gian giam cầm, hắn tưởng tượng không ra chính mình còn có thủ đoạn gì nữa có thể kịp thời hóa giải công kích này.
Ngải tông chủ quanh thân đấu khí đột nhiên tăng vọt, chính hắn rõ ràng tình cảnh con mình nhất.
- Tông chủ, không cần gấp gáp, Lý Dật, hắn có chừng mực.
Đại trưởng lão tự nhiên cũng biết Ngải tông chủ muốn làm gì.
Bông tuyết bắt đầu khởi động hội tụ thành hình, hóa thành cự thú mở ra miệng thôn phệ, năng lượng cự đại liền muốn đem không gian cắn nuốt.
Không gian giam cầm gặp luống năng lượng trước mặt này giống như giấy, hoàn toàn biến mất tại trong miệng cự thú. Hiện tại, hình thú mở miệng đến mức tận cùng, trong đó ẩn chứa năng lượng cũng đạt tới cực hạn, một ngụm thôn phệ xuống, Ngải Thanh ngay cả tính mệnh có thể giữ được hay không cùng là vấn đề.
- A,
Biến cố đột nhiên như thế, chúng đệ tử Thiên Cơ tông không khỏi phát ra thanh âm sợ hãi, đều là kinh ngạc nhìn giữa không trung sắp phát sinh thảm kịch.
Nhưng, miệng khổng lồ của hình thú cũng không có khép lại, giữa không trung bông tuyết chậm rãi tiêu tán.
Lý Dật thu thế lại, vừa chắp tay, thản nhiên nói:
- Thiếu tông chủ, đa tạ.
Không có bất kỳ nghi vấn, Ngải Thanh thất bại, bị bại mà mọi người đều biết, thất bại thảm hại. Tuy Lý Dật xem như cho hắn mặt mũi, không có hạ sát thủ, càng không có sử dụng bất luận lá bài tẩy, trận thi đấu này ít nhất tràng diện xem là tám lạng nửa cân. Nhưng Ngải Thanh tâm cao khí ngạo quen rồi, nhất thời không thế nào tiếp nhận chuyện như vậy.
- Hừ.
Sắc mặt tái nhợt hừ lạnh một tiếng, Ngải Thanh thân hình lắc lư, bay khỏi mắt của mọi người.
- Thanh nhi, nguyện đánh cuộc chịu thua...
Nhưng cho dù là Ngải tông chủ có gọi, Ngải thiếu tông chủ đã biến mất tại trên bầu trời.
- Tông chủ đại nhân, tại hạ có nhiều chỗ đắc tội, mong rằng tha thứ.
Tuy thắng, Lý Dật không có nửa phần sắc mặt vui mừng, hạ xuống hướng tới Ngải tông chủ xin lỗi.
- Quy củ như thế, ngươi có tội gì. Thanh nhi không hiểu chuyện, sửa đổi hắn cũng tốt.
Tông chủ phong phạm, mặc dù đối người đánh bại con mình, Ngải tông chủ nội tâm cũng có chút bất mãn.