Lúc quỳ Cố Noãn không chú ý, bây giờ cậu lại cảm thấy đầu gối đau âm ỉ.
Hàn Dương đỡ cậu dậy, để cậu từ từ ngồi xuống sô pha, xắn quần lên, phát hiện đầu gối của Cố Noãn đã đỏ bừng.
Hàn Dương cực kỳ đau lòng, nhẹ nhàng xoa xoa cho cậu: "Đau không?"
"Không đau." Cố Noãn lung tung lau nước mắt, "Thật sự không đau."
Hàn Dương rút khăn giấy trên bàn đưa cho Cố Noãn xì mũi.
Cố Noãn nắm lấy tay Hàn Dương, lông mi cậu run lên vài giọt nước mắt: "Anh à, vừa rồi em sợ chết khiếp.
Cũng may là ba đồng ý.
Chúng ta nên để ba ăn chút gì đó rồi hãy nói chuyện."
Hàn Dương vui vẻ từ đáy lòng, nửa ngồi nửa quỳ xổm trước mặt Cố Noãn, sờ sờ gò má cậu, xóa sạch rất nhiều vết ướt: "Ừ." Anh cúi đầu, vẫn quan tâm đến đầu gối ửng hồng của Cố Noãn.
"Thật sự không đau?"
"Anh ơi, anh xoa xoa cho em là được rồi, anh xoa một chút, cái gì cũng không đau." Đã lâu cậu không làm nũng, tung ra một phát liền vô tận.
Bởi vì Quý Mạc ở nhà, Cố Noãn không dám dính vào Hàn Dương.
Cậu chu miệng buồn khổ, giống như đầu óc trẻ con.
Ngược lại là Hàn Dương nhìn thấy suy nghĩ của Cố Noãn, chủ động đến gần hôn Cố Noãn.
"Anh." Cố Noãn đang tràn đầy hạnh phúc, hai má hơi ửng đỏ.
Hàn Dương cười thầm, "Đã bớt đau chưa?"
Trái tim của Cố Noãn bị đánh lén.
Cậu không thể nhịn được nữa, quấn lấy cổ Hàn Dương, định đến gần cuồng hôn thì giọng nói của Quý Mạc không đúng lúc vang lên từ phía sau cậu.
Quý Mạc vội vàng ăn xong, khôi phục một chút khí sắc: "Hàn Dương, đến thư phòng với chú, chú có chuyện muốn hỏi cháu."
Hành động xông ra của Cố Noãn nhanh chóng thu lại, cả người trọng tâm không ổn mà ngã xuống sô pha, ngốc nghếch đập phải mũi.
Cậu che mặt vẫy tay với Hàn Dương, ý nói để anh đi nhanh, không cần để ý đến mình.
Quý Mạc nhìn Cố Noãn, không còn gì để nói.
Mặc dù ngoại hình của Cố Noãn thừa hưởng sự lạnh lùng của Quý Mạc, nhưng tính cách của cậu gần giống như Cố Viễn Sâm? Nhắc mới nhớ, khi còn là một thiếu niên Cố Viễn Sâm nhiệt tình như lửa, vài năm sau khi trưởng thành, hắn mới thu liễm tính tình.
Nghĩ đến đây Quý Mạc bớt lo.
Hàn Dương đi theo Quý Mạc vào thư phòng, ngay khi anh đóng cửa, Cố Noãn đã nhón chân dán lên ngoài cửa để nghe trộm.
Trong ngôi nhà này, Hàn Dương và Quý Mạc là những người hiểu rõ Cố Noãn nhất, họ im lặng mở cửa.
Cố Noãn: "......"
Cố Noãn xấu hổ gãi đầu, sau đó chọc đầu ngón tay vào tường, ủy khuất hỏi: "Con không thể nghe sao? Gia đình chúng ta có nhiều bí mật như vậy ạ?"
Quý Mạc lại đỡ trán: "...Vào đi."
Thực ra chuyện mà Quý Mạc muốn hỏi Hàn Dương không gì khác ngoài chuyện của Hàn Vĩnh Niên.
Bây giờ Hàn Dương và Cố Noãn đã ở bên nhau, điều đó có nghĩa là nút thắt cũng đã được mở ra.
Vấn đề liên quan đến Hàn Vĩnh Niên, Quý Mạc tin rằng mình không còn phải giả vờ như không biết gì nữa.
Quý Mạc không thích chèo kéo, y cảm thấy mình nên chủ động hỏi.
"Cháu đưa Hàn Vĩnh Niên trở lại vùng núi?"
"Vâng.
Lần trước cháu đã nói với chú chờ cháu hoàn thành vai diễn sẽ có chuyện muốn nói với chú và chú Cố, chính là liên quan đến Hàn Vĩnh Niên.
Cháu bỏ ra ít tiền, nhốt hắn ở đó.
Chân hắn có tật, những ngày còn lại chỉ có thể nằm trên giường."
Hàn Dương nói ra tất cả, không che giấu bất cứ điều gì, "Từ năm ngoái cháu đã lén lút liên hệ với Lý trưởng thôn.
Ông ấy đã giúp cháu, trước mắt cũng đã tiến hành, xác thực không có sự cố gì."
Vốn dĩ anh vẫn muốn đợi, nhưng tình cảm của Cố Noãn và anh đã không thể chịu đựng được nữa.
Dòng suy nghĩ của Quý Mạc rõ ràng hơn, nghe xong liền hỏi: "Cháu đã bao giờ nghĩ đến việc trở thành minh tinh trong tương lai chưa? Vạn nhất có người theo dõi, cháu rất dễ bị chụp lên tin tức ngược đãi bố ruột."
Hàn Dương tất nhiên đã cân nhắc qua: "Vùng núi đó rất khép kín và lạc hậu, rất ít người bên ngoài có thể tiếp cận được khu vực này.
Dù họ có tiếp cận được, cháu cũng không lo bị truyền thông phanh phui.
Bởi vì hắn cưỡng bức người khác mới có cháu, khi còn nhỏ cũng ngược đãi cháu không ít, người trong thôn ít nhiều gì cũng có thể làm chứng.
Có Lý trưởng thôn, sẽ không có người đổi trắng thay đen."
Hơn nữa, khi Quý Mạc đưa Hàn Dương về nhà, y đã đưa anh đến bệnh viện để nghiệm thương và còn đưa anh đi điều trị tâm lý.
Những bản báo cáo kiểm tra, cũng như các hồ sơ ghi chép bằng chứng, đều do Quý Mạc thu lại.
Quý Mạc không dị nghị cách làm của anh, y cũng nhận ra Hàn Dương gọi mẹ ruột của mình - Lý Lệ - là "người khác".
Tuy nhiên, Quý Mạc hiểu rõ Hàn Dương không ghét Lý Lệ.
Bởi vì...tâm nguyện của Lý Lệ trước khi rời đi là không cần làm mẹ của Hàn Dương nữa, Hàn Dương đã thành toàn cho bà.
Trong mắt Quý Mạc, Hàn Dương luôn là một đứa trẻ hiền lành, chưa bao giờ nghĩ đến việc ngáng chân Lý Lệ.
"Cháu đều cân nhắc chu toàn."
"Vâng."
Quý Mạc thở dài, hơi đau lòng: "Thằng nhóc ngốc, không nghĩ đến tìm chúng ta giúp đỡ sao?"
Hàn Dương lắc đầu, sau đó anh nhìn Cố Noãn, mím khóe miệng nói: "Cháu muốn thử làm việc này bằng chính khả năng của mình." Nếu luôn dựa vào thực lực của Quý Mạc và Cố Viễn Sâm để bảo vệ Cố Noãn, Hàn Dương sẽ mãi mãi không xứng đứng bên Cố Noãn.
Anh phải tự mình làm việc này, không chỉ vì Cố Noãn, mà còn để cho mình một câu trả lời.
Nút thắt là do chính mình tạo ra, dù có người giúp đỡ ở giữa thì cuối cùng Hàn Dương cũng phải tự mình giải quyết.
Cố Noãn sững sờ nắm lấy tay Hàn Dương.
Giữa tháng tư, mặt trời rực sáng, gió thổi mát mẻ.
Cố Noãn và Quý Mạc đã đến thành phố D.
Cố Noãn vừa xuống máy bay đã gửi một tin nhắn cho Hàn Dương, không biết đang nói chuyện gì.
Dựa vào nét mặt của cậu, hẳn là một chuyện vui vẻ.
Họ không dừng lại một khắc mà trực tiếp đến bệnh viện Trung ương thành phố D.
Cố Noãn không lạ gì mùi thuốc khử trùng trong các bệnh viện.
Cậu đi cùng y tá hoàn thành toàn bộ quy trình kiểm tra có chút khác biệt so với lúc trước.
Bởi vì đã an bài trước, kết quả kiểm tra của Cố Noãn nhanh chóng được đưa ra.
Tất cả đều nói "Có tiền cũng có thể sai khiến được ma quỷ", có thể để cho vị giáo sư lớn tuổi lúc thường căn bản không xuống núi có thể khám cho Cố Noãn.
Lần này ông kiểm tra cho Cố Noãn, không biết Quý Mạc và Cố Viễn Sâm đã phải bỏ ra bao nhiêu tâm tư và tiền bạc.
Vị giáo sư già lấy thông tin của Cố Noãn ra xem, thấy Cố Noãn còn trẻ, nét mặt cũng hòa ái mấy phần, ông hỏi Cố Noãn vài câu, Cố Noãn nhanh chóng trả lời.
Cố Noãn đã trả lời những câu hỏi cơ bản này hàng chục lần cho các bác sĩ khác nhau.
Giọng nói ấm áp của vị giáo sư già: " tuổi nha."
"Vâng." Cố Noãn vừa tròn tuổi vào tháng tư.
"Có Alpha chưa?"
Đối với câu hỏi này, cậu trả lời ngay lập tức: "Có ạ! Vừa mới có."
Quý Mạc bất lực.
Lão sư lại hỏi: "Có cùng Alpha phát sinh quan hệ chưa?"
Cố Noãn thiếu chút nữa không ngồi vững, dưới cái nhìn của Quý Mạc, Cố Noãn thành thật trả lời: "...Không có."
Vị giáo sư già bình tĩnh gật đầu: "Không có cũng không liên quan, dù sao thì hai người vẫn còn trẻ." Cố Noãn và Quý Mạc bối rối trước những gì ông nói, nửa ngày ông nói thêm: "Có biết liệu pháp tin tức tố của Alpha không? Ở nước ngoài có không ít trường hợp thành công."
Nếu Cố Noãn chấp nhận, cậu có thể là trường hợp đầu tiên ở quốc nội được điều trị theo cách này.
Vị giáo sư già điểm điểm vào báo cáo kiểm tra của Cố Noãn trong tay, trầm tư nói: "Tình trạng của cậu nếu phụ thuộc vào phương thức điều trị thông thường sẽ rất tốn thời gian.
Tuyến thể càng chậm khôi phục, ảnh hưởng đối với tình trạng sau bình phục cũng càng lớn.
Cá nhân tôi khuyên cậu nên tiếp nhận phương pháp chữa bệnh bằng tin tức tố của Alpha, tốt nhất là không nên trì hoãn quá lâu."
Xem xét mong muốn của bệnh nhân, vị giáo sư nói, "Tôi sẽ cho cậu biết những ưu điểm và nhược điểm của liệu pháp này.
Hãy suy nghĩ về cẩn thận và quyết định có tiếp nhận hay không."
Cố Noãn yên lặng lắng nghe, thấy vị giáo sư yêu cầu trợ lý của mình lấy ra hai phần tài liệu đưa cho cậu và Quý Mạc mỗi người một phần.
"Phương pháp này có hai loại--"
Một loại dành cho Omega không có Alpha và loại còn lại dành cho Omega có Alpha..