Trời xanh mây trắng, mơ mộng là viển vông.
Quý Mạc ngồi trên sô pha trong phòng khách, xoa xoa thái dương, đau đầu nhắm mắt lại.
Trước mặt y, Cố Noãn và Hàn Dương an phận đứng cùng nhau, như đang chờ y thả lỏng.
Quý Mạc đáng thương, trong thời gian ngắn không thả lỏng được, y trầm giọng lắp bắp: "Con, hai đứa..."
Cố Noãn đứng thẳng người, ưỡn ngực, dáng vẻ sẵn sàng chịu mọi mưa gió, bảo vệ Alpha yêu dấu của mình.
Quý Mạc mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt của Cố Noãn, trong lòng khó nói nên lời.
Y hít một hơi thật sâu rồi ngả người ra ghế sô pha, đầu óc choáng váng, có lẽ còn đói hơn.
Sau đó, y nói: "Hai đứa không có gì để nói với ba sao?"
Hàn Dương gật đầu, từ trên bàn cà phê đưa cho y một tách trà nóng: "Chú Quý, chú uống miếng nước trước đi."
Cố Noãn theo sau nói: "Đúng vậy, ba, ba uống nước trước đã."
Quý Mạc hữu khí vô lực cầm tách trà nhấp một ngụm.
"Ba, ba đã bình tĩnh chưa ạ?" Âm thanh của Cố Noãn ngoan ngoãn hỏi.
Quý Mạc nhướng mắt, khó bề tin tưởng nhìn Cố Noãn, như muốn nói: Con nghĩ ba bình tĩnh nổi sao? Tăng ca cả đêm để làm dự án đã đủ phấn khích, về đến nhà bất ngờ thấy hai đứa con trai của mình hôn nhau càng phấn khích hơn.
Ngay cả khi Quý Mạc đồng ý cho hai người yêu đương, nhưng đả kích này vẫn đủ lớn.
Vốn dĩ giữa trưa Quý Mạc không có thời gian trở về, nhưng sau khi tính toán kỹ càng, y phát hiện mình và Hàn Dương đã lâu không gặp nhau, cho nên rất nhớ anh.
May mắn thay, công việc trong tay còn lại khá đơn giản, có thể mang về nhà làm, y như ngựa không ngừng vó lái xe trở về biệt thự.
Ở huyền quan có hai đôi giày.
Đôi giày lớn có hơi cũ là của Hàn Dương và đôi mới nhỏ hơn là của Cố Noãn.
Quý Mạc thấy gót giày của Hàn Dương hơi mòn, ngay cả cửa còn chưa vào đã lấy điện thoại ra đặt mua cho Hàn Dương một đôi giày mới.
Dì Từ vừa đi siêu thị về, nhìn thấy Quý Mạc thì ngạc nhiên: "Tiên sinh, không phải ngài nói buổi trưa sẽ không về sao?"
"Tôi nhớ cục cưng, trở lại xem một chút."
"Đúng vậy, đại thiếu gia đã lâu không về.
Cậu ấy, hiện tại quan hệ với tiểu thiểu gia ngày càng tốt lên, vẫn luôn dính lấy nhau, thật tốt!"
"Chắc là Tiểu Noãn lại quậy phá Hàn Dương." Quý Mạc lắc lắc đầu, y vẫn chưa ăn gì cả, "Chị Từ, giúp tôi chuẩn bị đồ ăn, đơn giản thôi, tôi đói quá rồi."
"Được rồi, tôi đi làm ngay."
Quý Mạc nhìn xung quanh, trong phòng khách và vườn hoa đều không có ai.
Ban đầu y không nghĩ tới việc vào thư phòng, ngược lại là theo thói quen đến phòng của Cố Noãn, gõ cửa, không có tiếng đáp lại, Quý Mạc ra mở cửa cũng không có ai.
Ngay sau đó, y đi đến phòng của Hàn Dương, cũng không có ai.
Quý Mạc buồn bực, gọi lớn hai lần, không ai trả lời y.
Biệt thự rộng, có rất nhiều phòng.
Quý Mạc đói đến mức không còn khí lực đi tìm từng cái một, trong tay còn cầm tài liệu công việc, muốn đến thư phòng đặt xuống trước.
Nào có biết vừa mở cửa thư phòng lại thấy chuyện làm người khiếp sợ như vậy.
Y đóng sầm cửa lại, tự giam mình ngoài cửa.
Trong phòng rối tung rối mù.
Vài giây sau, cửa thư phòng lại được mở ra.
Là Hàn Dương mở, tai anh đỏ bừng, sốt sắng gọi, "Chú Quý."
Sau đó, phía sau Hàn Dương ló ra một cái đầu nhỏ, mặt mũi đỏ bừng, ngượng ngùng kéo góc áo của Hàn Dương: "Ba, ba." Y chỉ thấy Cố Noãn tóc tai rối tung, rõ ràng là lúc hôn môi bị cọ loạn.
Có thể tưởng tượng được nụ hôn này mãnh liệt như thế nào, có bao nhiêu đả kích Quý Mạc.
Quý Mạc gần như "hóa đá".
Cố Noãn sợ Quý Mạc nghĩ nhiều nên "đổ dầu vào lửa", thu hết can đảm, dứt khoát đốt một cây đuốc: "Ba, con và anh đang yêu nhau."
......
Nghĩ đến cảnh tượng xấu hổ vừa rồi, đến trà Quý Mạc cũng uống không được.
Y đặt tách trà xuống, dán mắt vào Cố Noãn, rồi liếc nhìn Hàn Dương.
Hàn Dương chủ động: "Chú Quý, chúng cháu quyết định kết giao từ tối hôm qua."
Cố Noãn gật đầu, nhận hết trách nhiệm về mình, nói giúp: "Là con theo đuổi anh, là con theo đuổi trước."
Quý Mạc nhìn đứa con trai yêu quý của mình cư nhiên bảo vệ chồng như vậy, khẽ thở dài, trong bụng đói cồn cào, hiện tại tắc nghẽn không nói nên lời, nội tâm cảm xúc lẫn lộn.
"Ba, ba không đồng ý sao?"
Cố Noãn hoảng sợ với tiếng thở dài này của Quý Mạc, cậu nắm lấy tay Hàn Dương, đoạn tình cảm này vất vả lắm mới được toại nguyện.
Cố Noãn nhíu mày, liều mạng nói: "Dù sao thì con chỉ thích anh thôi, cũng chỉ muốn ở cùng với anh.
Nếu ba không đồng ý, con sẽ cô độc đến cuối đời!"
Không đợi Quý Mạc phản ứng, Hàn Dương đã hiểu chuyện ngăn Cố Noãn nói những điều này.
Anh nói với Quý Mạc: "Chú Quý, cháu biết chuyện này xảy ra quá đột ngột.
Cháu và Cố Noãn không có ý định giấu chú.
Vốn dĩ chúng cháu muốn đợi chú Cố về rồi cùng nhau xin hai người đồng ý."
"......"
Hàn Dương nhìn hai người suýt nữa "ngất đi", tim như thắt lại, nghiêm túc nói: "Cháu đối với Cố Noãn là nghiêm túc.
Cháu đã thích em ấy từ lâu rồi.
Từ nay về sau, cháu nhất định sẽ bảo vệ em ấy, toàn tâm toàn ý yêu một mình em ấy."
Khi nghe Hàn Dương nói như vậy, Cố Noãn không giải thích được đột nhiên ngẩng đầu lên, chỉ thấy Hàn Dương nắm chặt tay cậu, nặn nặn, sau đó đơn phương quỳ xuống trước Quý Mạc.
Quý Mạc thiếu chút nữa bị dọa cho sợ hãi: "?"
Lúc này, dì Từ bưng bát phở đi qua nhìn thấy cảnh này, tay run lên bần bật.
Trước giờ Quý Mạc là người yêu thương, bao che cho con cái, bây giờ lại để Hàn Dương quỳ trên mặt đất?! Dì cho là Cố gia xảy ra chuyện nghiêm trọng nên nhanh chóng đặt tô phở lên bàn, tránh hiềm nghi trở vào bếp.
Dì nghĩ: Không nghe không thấy là cách bảo vệ tốt nhất cho công việc của mình.
"Anh ơi!"
Cố Noãn không ngờ Hàn Dương lại quỳ xuống, cậu kích động một hồi, cũng "bộp" một cái quỳ theo.
Hàn Dương lo lắng Cố Noãn bị đau, nên anh đã lấy chiếc gối tựa trên ghế sofa đặt dưới đầu gối của Cố Noãn.
Cố Noãn không muốn, bởi vì quỳ gấp xuống nên đầu gối đau muốn chết, nhưng điều quan trọng nhất là để hai người cha của mình thừa nhận mối quan hệ này.
Cậu chân tâm thật lòng, vẻ mặt đau khổ, nước mắt treo trên mi, bật khóc: "Ba, nếu ba không đồng ý cho con và anh yêu nhau, con sẽ rất đau lòng! Từ nhỏ con đã thích anh, anh và con là hai bên tình nguyện!"
"......"
Hàn Dương nghiến răng lấy hết can đảm nói: "Chú Quý, cháu biết cháu làm như vậy là đã phản bội công ơn nuôi dưỡng cháu của chú và chú Cố.
Cháu cũng hiểu cháu không xứng với Cố Noãn, nhưng cháu sẽ làm việc chăm chỉ.
Cháu chỉ hy vọng chú có thể đồng ý cho mối quan hệ của cháu và Cố Noãn.
Cháu sẽ luôn đối xử tốt với Cố Noãn và trân trọng em ấy cả đời."
"Anh..." Cố Noãn nghẹn ngào, cậu không ngờ Hàn Dương lại yêu cậu nhiều như vậy.
Cậu phát thệ, nếu Quý Mạc không đồng ý với họ, cậu sẽ quỳ mãi không đứng lên!
Nhưng thực tế dường như không phải như vậy.
"Chờ đã!" Quý Mạc không nhịn được ngắt lời họ, vẻ mặt không hiểu ra sao, quả thật bị hai đứa nhỏ này làm cho mệt não, "Ai muốn chia rẽ hai đứa?!"
Hàn Dương sững sờ, còn Cố Noãn thì nước mắt nước mũi chảy đầy trên mặt, hoàn toàn không liên quan đến vẻ ngoài lạnh lùng và xinh đẹp của cậu.
Quý Mạc đỡ trán.
Cố Noãn thút thít nói: "Vậy sao ba lại làm ra vẻ mặt này, còn không nói lời nào..."
Quý Mạc không nói nên lời: "Ba chết đói.
Từ chiều hôm qua ba đã không ăn một ngụm cơm hay uống một ngụm nước nào."
Cố Noãn: "......"
Hàn Dương: "......"
Cố Noãn thừa cơ hội, vội vàng hỏi: "Ba, vậy, vậy ba không phản đối?"
Quý Mạc ôm lấy vai cậu, đầu tiên là nhìn Cố Noãn đáng thương đang khóc, sau đó là Hàn Dương có vẻ kiên định đang quỳ gối, nghiêm túc hỏi: "Hàn Dương, cháu đã làm tới mức này...Hai đứa yêu nhau, xác định không phải vì Tiểu Noãn ương ngạnh quấn lấy cháu, cháu mới nhẹ dạ, đúng không? "
Kỳ thực trong lòng y cũng hiểu được tâm tư của Hàn Dương, nhưng vẫn không chịu được, phải hỏi thêm mấy câu mới nguyện ý hoàn toàn an tâm.
Hàn Dương không chút do dự trả lời: "Phải."
Trong lòng Quý Mạc dịu lại, đứng dậy: "Hai đứa nhanh đứng lên, đừng diễn phim truyền hình nữa, ba đi ăn chút gì đó đã." Khi đi ngang qua Hàn Dương, y dừng lại, sau đó vỗ vỗ vai Hàn Dương, ôn hòa nói: "Mau đứng dậy, nếu không Tiểu Noãn sẽ khóc đến ngu ngốc."
Nói xong Quý Mạc đi vào phòng ăn.
Quay lưng về phía hai đứa trẻ, khóe miệng bất giác nhếch lên.
Tô phở hôm nay, Quý Mạc cảm thấy ngon tuyệt vời, không loại trừ khả năng tay nghề của Dì Từ đã được tăng lên.
Y gửi một tin nhắn cho Cố Viễn Sâm: [Có một tin tốt và một tin xấu, anh muốn nghe tin nào trước?]
Cố Viễn Sâm rõ ràng đang họp, nhưng hắn trả lời chỉ trong vài giây: [Có thể nghe cùng một lúc không?]
Quý Mạc: [Vậy thì em nói tốt trước, hai đứa con trai của chúng ta đang yêu nhau.
Tin xấu là Tiểu Noãn dường như là một đứa yêu vào liền ngu ngốc.
Cũng may là nó yêu Hàn Dương, nếu không em sẽ lo lắng đến chết mất.]
Cố Viễn Sâm: [......]
Cố Viễn Sâm bắt được điểm mấu chốt: [Yêu đương ngu ngốc không ảnh hưởng đến việc kế thừa gia nghiệp phải không?]
Quý Mạc cố ý trả lời: [Anh không bị ảnh hưởng, Tiểu Noãn cũng sẽ không.].