Date A Live Fragment: Date A Bullet

chương 03: nogi aiai

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

○ Nogi Aiai

Một lúc sau khi rời khỏi lớp học, Empty bám chặt lưng Kurumi.

“Cái gì vậy?”

“À không, mà trò chơi bắt đầu chưa?”

“Rồi.”

“Thế chị không sự bị mai phục từ đằng sau lưng à?”

“Tất nhiên thì cũng có mối quan ngại đó. Theo tôi biết thì......chỉ 1 người có ý định mai phục tôi ở đây thôi.”

“Cô ấy là------“

Vừa lúc cô ấy định hỏi ai, Kurumi nắm lấy lưng Empty, ném Empty phá cửa sổ hành lang này để sang phía bên kia.

“Huh---??”

Ngay lập tức sau đó, chỗ nãy Kurumi và Empty vừa mới đứng đã tan chảy.

“Ehhhhhhh!???”

“Lo nhắm mắt lại và nín thở lại đi!”

Từ chỗ bị tan chảy đó xuất hiện một làn khói đặc. Empty, người đã nhắm mắt lại, có cảm giác rằng cơ thể của cô ấy đang bị một cái gì đó bao trùm.

Có vẻ rằng cô ấy đã bị bắt và nhấc lên chỉ với một cánh tay. Nói thật, do đang bị chóng mặt dữ dội và bị nâng lên nữa, cô ấy sắp làm một điều hơi bất lịch sự đối với một cô gái.”

“E-em thấy không khỏe......hic.”

“Cô mà nôn ra là tôi ném cô ra chỗ khác luôn đó.”

Empty đành ngậm mồm lại, như đã dự đoán, Kurumi cố gắng hết sức để lôi Empty dậy. Cảm giác “trôi nổi” của Empty giờ đã hết.

Empty bắt đầu mở đôi mắt trong sợ hãi.

Một bầu trời xanh------tay của cô vẫn đang khoác vào tay Kurumi. Và sau đó, ở trước mặt cô ấy.

“Aiai-san......?!”

“TÔI NÓI RỒI, GỌI LÀ NOGI ĐI!!”

Nogi Aiai nắm chặt một ngọn giáo dài mà đang nhỏ giọt một dung dịch màu tím.

“Như tôi đã đoán, tôi khó mà tin nổi rằng cô là một Tinh Linh.......Dù sao đi nữa, những người khác thì chắc đang tìm cách tiếp tục theo dõi cô thôi.”

Mặc dù Tinh Linh này đã nói tên và lộ danh tính của cô ấy, sức mạnh thực sự của cô vẫn là một điều bí ẩn. Vì thế, tám người còn lại đã chọn cách “quan sát”. Hơn nữa, Nogi vẫn nghĩ rằng mình đã đưa ra một quyết định đúng đắn.

“Vì thế, tự tay tôi sẽ đánh bại cô Tinh Linh tự xưng này.”

Một cách nhẹ nhàng, một dòng linh lực phủ lên người cô một Astral Dress.

“Ara, ara~.”

“C-chờ chút đã. Cô không thấy đánh nhau trên mái nhà của một tòa nhà hơi nguy hiểm à? Ít nhất cũng phải ở chỗ nào an toàn hơn chứ?”

“Grate------!”

Với tiếng gầm gừ nhỏ, đầu ngọn giáo bay thẳng vào Kurumi.

---Nogi Aiai được sinh ra và được ba mẹ đặt một cái tên rất kì, không theo họ của ai.

Theo một phương diện nào đó thì được gọi là một cuộc chiến sinh tồn, bản thân tuổi thơ của cô đã khốn khổ lắm rồi. Nhưng sau khi trở thành một học sinh cao trung, cô đã liên tục tìm kiếm sức mạnh để đảo ngược định mệnh của cô.

Cô nghĩ rằng mình nên sống một mình. Cô cầu nguyện rằng cô chỉ muốn sống ở một nơi không hề có mối tương quan gì tới tình yêu và tình bạn cả.

Đôi khi quyết định này làm cô cảm thấy cô đơn, nhưng đa phần thì nó đem lại cho cô một cảm giác thanh bình.

Dù có bị khinh bỉ, coi thường, mang tiếng là phù thủy đi chăng nữa.

Đó là cách sống mà cô đã lựa chọn. Vì thế, cô không hề quan tâm.

Thứ duy nhất làm cô cảm thấy kinh tớm chính là cái tên của cô......Hơn nữa, không phải là do cái tên không phù hợp với hình ảnh của cô. Nếu nó mang theo hi vọng của cha mẹ, mang theo chính hi vọng của cô, nếu cái tên giao phó cho cô một sứ mệnh nào đó,...thì việc tên cô có là gì đi nữa cũng chả sao.

Mọi thứ lúc đó sẽ ổn thỏa thôi.

Mẹ cô từng nói điều này khi đang say xỉn, “Tao không nhớ đã đặt tên cho mày như thế nào đâu!”

Có lẽ, cô đang cười phá lên, hát bài gì có từ Aiai trong đó.

Ngày hôm đó, cô không ngần ngại gì mà bỏ nhà ra đi.

Trong một khoảnh khắc, cô được “mời” sang thế giới song song khi cô đang tiêu tiền bằng số đồ cô đem đi bán.

Đây là lúc cảm xúc cô dâng trào.

Bước vào thế giới song song, nó ngọt ngào như bánh kẹo và độc hại như nicotine vậy.

Như đã nói, trong tâm trí của Nogi Aiai, kí ức vừa được mô tả ở trên không hề tồn tại. Cô chỉ nhớ tên, vũ khí được gọi là Thiên Sứ Chưa Đăng Kí và một Astral Dress.

So sánh nơi này với thực tại, đây như là thiên đường.

Cô có thể kiếm được mọi thứ bằng cách chiến đấu. Chiến thằng đồng nghĩa với sự sống. Ở thế giới cũ, dù cô có cố gắng đi chăng nữa, cô còn không kiếm nổi thức ăn. Nếu có thắng, cô cũng chả có gì.

Những gì đã bị lãng quên trong quá khứ, cô không hề có ý định khơi dậy nó một lần nào nữa.

.....Chỉ, chỉ có cái tên này là không thể bỏ lại. Nó không phải là từ tình yêu dành cho cha mẹ cô, mà là do cái tên này chỉ là một minh chứng nhỏ nhoi cho danh tính của cô.

Ngoài thứ đó ra, chẳng còn gì nữa.

Cô đã quên hết mọi hình ảnh về gia đình của cô cũng như những kí ức vui đùa với bất kì ai. Cô không coi bất kì ai là một sự tồn tại quan trọng hay cả cô cũng thế đối với những người khác.

Vì thế, dù có bị chọc cười đi biết bao lần, cô cũng không hề có ý định thay đổi tên mình. Cô đã quyết chí một điều. Giết những ai dám cười vào tên của cô.

Nogi Aiai đã quyết định như vậy.

Vào lúc này, rằng cô gái đang tấn công với ngọn giáo cầm trên tay, Empty cuối cùng cũng hiều rằng cuộc tấn công này là khởi đầu của sự “thảm sát lẫn nhau”.

Các Chuẩn Tinh Linh nãy đã rời đi trước đó, giờ đã dừng lại, xem từ phía bên lề.

“Bất kiên nhẫn thật đấy.”

“Tôi thà đợi thêm 50 năm nữa cơ.”

Kurumi né độc được nhả ra một cách đơn giản. Nếu chạm trúng thì độc chắc chắn sẽ lan ra rất nhanh. Nếu trúng mắt thì kiểu gì cũng sẽ bị mù. Nhưng cho dù độc tố này có thể giết một ai đó chỉ trong vòng 5 phút thì cũng vô tác dụng nếu né được.

“Đừng coi thường tôi!”

Chất lỏng được nhả ra lúc nãy giờ xoáy ngược lại, quay lại để tấn công Kurumi, sượt qua Astral Dress của cô.

“Có chế độ theo dõi tiện thật, chậc......!”

Kurumi ngã xuống khi vẫn giữ Empty ở bên. Empty bỗng la thất thanh, nhưng một thứ gì đó đang chạy vòng quanh giữa hai người họ, như một con rắn lỏng đang bò với tốc độ 200km/h.

*né, né, né.*

Dù có bị xước nhẹ đi nữa, nanh độc của nó cũng sẽ kết liễu mạng sống của kẻ khác. Một quái thú huyền thoại có thể hóa đá bất kì kẻ nào nhìn vào nó, vua của loài rắn là một cái tên thật xứng với Thiên Sứ Chưa Đăng Kí này.

“────!”

Phía sau Kurumi, một đồng hồ lớn xuất hiện. Không hề có kim giờ, kim phút gì cả, và Empty nhìn với vẻ mặt ngẩn ngơ.

“Gì đây chị?”

“Chỉ có một tay thì bất tiện thật, tôi thà thả cô ra còn hơn.”

“Tha cho em đi chị, ít nhất cũng phải thả khi chỉ cách mặt đất 30cm thôi chứ!”

“Haizz, cô phiền phức thật đấy! Để bỏ cô thì thà chết còn hơn đấy!”

“Eehhhhhhhh??”

“GÌ NỮA?”

Thế rồi, Kurumi chĩa khẩu súng vào đầu và bóp cò không do dự.

*Don*, tiếng súng vang lên. Nogi và Empty đều đứng ngơ ra.

Và Empty là người đầu tiên nhận ra rằng không hề có máu chảy ra.

“────Nhất Chi Đạn .”

Cơ thể Kurumi dần dần tăng tốc lên tốc độ chóng mặt.

“Cái......?”

Trước đôi mắt của cô, một cơn gió ùn ngập đến.

“Khả năng theo dõi nghe được đấy, nhưng chẳng phải bước chân của cô có vấn đề à?”

Chỉ trong một khoảnh khắc dù rất nhỏ, Kurumi nhìn thấu hết mọi năng lực đặc biệt của Nogi. Không phải là do Thiên Sứ Chưa Đăng Kí đó bám theo cô (con rắn), mà là do Nogi. Nếu nó chỉ có thể bám theo dựa trên tốc độ của người thường thì không thể nào theo kịp Kurumi.

Quan trọng hơn cả, Nogi nãy giờ hầu như đứng yên ở một chỗ. Cô chỉ di chuyển 4 lần, và chỉ khi di chuyển theo một đường thẳng. (Kiểu như để điều khiển cho dễ)

“Nếu cô và con rắn tấn công tôi cùng lúc thì có nhiều cách khiến tôi phải thua rồi. Vì cô chưa làm thế, cô ắt hẳn có một lí do riêng đúng không?”

Nogi che đậy vẻ mặt ngu ngơ của cô bằng một nụ cười nhạo.

“-----Hứ, là do chưa nhất thiết phải nghĩ theo hướng đó thôi.”

Cho đến lúc này, Empty vẫn chưa hiểu nghiêm túc về thứ họ gọi là “cuộc chiến” (hẹn).

Đã đánh thì sẽ đau, và rồi sẽ rất là đau đớn. Đủ để khiến ai đó phải khóc, Empty nghĩ vậy. (câu này sẽ xem lại)

Dù sao đi nữa, trí tưởng tượng của cô giờ đã đến giới hạn.

Tiếng súng lại vang lên dưới bầu trời xanh.

Tốn một lúc để Empty hiểu, hiểu rằng vì sao Kurumi phải bắn Nogi.

Máu đã chảy.

Astral Dress tan biến dần.

Cô ấy ngã xuống.

“Khoan đã.........!”

Empty đưa tay ra theo phản xạ. Nhưng, vì đang bị giữ lại bởi Kurumi nên kiểu gì cũng không tới. Nogi vẫn giữ vẻ mặt choáng váng đó.

Roi dần.

Ngã trên con đường không có xe cộ.

“......Ah......”

Vẫn sống, Empty cảm thấy ngạc nhiên bởi điều kì diệu này. Khi chân cô chạm đất, Empty chạy thẳng đến chỗ Nogi.

“B-bạn không sao chứ?”

“......Nhìn tôi khỏe lắm hả, đồ khốn......”

“---Thế thì, cô đã tin rằng tôi là một Tinh Linh chưa?”

Trước câu thẩm vấn của Kurumi, Nogi đáp lại với nụ cười khiêu khích.

“Không.”

“Thế cơ à?”

Kurumi nâng khẩu súng lục trong tay. Nogi vẫn cười khi nhìn vào khẩu súng đó.

“Vĩnh biệt nhé, Nogi-san.”

“Im miệng và bắn luôn đi.”

Tiếng súng lại vang lên. Viên đạn của Kurumi xuyên thẳng viên Sephira của Nogi.

“Huh......?”

Empty lại không thể di chuyển nổi. Empty không nghĩ rằng chị ấy sẽ bắn, không cân nhắc gì luôn. Mặc dù đây là một trò chơi sinh tử, thì đây cũng chỉ là một trò chơi. Về điểm đó, quyền bỏ cuộc khi đã quá yếu là hoàn toàn có thể.

“Sao chị lại bắn??”

Kurumi trả lời đầy hách dịch khi bị Empty hỏi câu đó.

“Làm ơn đừng hỏi những câu ngớ ngẩn như thế. Tất nhiên tôi phải bắn vì lúc đó cô ta còn sống.”

“Nhưng......!”

“Giờ để tôi hỏi cô, thất bại khi không còn khả năng chiến đấu trong một lúc thì có ai chấp nhận không? Vì thế, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giết cô ấy. Và sau khi tất cả mọi người đều chết, người chiến thắng sẽ được quyết định.”

Empty đã biết điều này.

Lí lẽ của Kurumi rất chính xác, à không, cả bản năng của cô rất đúng. Empty đã biết trước điều này. Đúng thế, đây vốn là luật của trò chơi này.

Nhưng, dù có đúng luật đi nữa, điều này cũng thật sai trái.

“Nhưng mà......nhưng mà cũng không nên làm thế chứ!”

“......Đừng đùa nữa. Sống ở thế giới với tinh cách ngây thơ kiểu đó, chắc trước đây cô sống hạnh phúc lắm nhỉ?”

Kurumi nhìn Empty với ánh mặt lạnh lùng.

“Không!......Không phải vậy đâu, em nghĩ vậy.”

Đúng, không phải như vậy. Em biết rằng em ngây thơ. Em đã biết trò chơi từ thiện này là một thứ gì đó về đạo đức giả rồi.

Em biết, nhưng em không thể ngừng khóc. Vì sao, thứ gì đó thức tỉnh trong tim em đang bóp méo suy nghĩ của em. Liệu rằng em có phải là con người (không, là Chuẩn Tinh Linh) để nói những điều đó.

Bị giết là chuyện hoàn toàn bình thường.

Mặc dù không biết vì sao nhưng thật không dễ chịu khi nói ra điều cô muốn nói.

Cuối cùng, Kurumi quay mặt đi và nói với giọng hơi......hối hận.

“......Ra khỏi chỗ này thôi. Không khí chỗ này không tốt đâu.”

Empty không nghĩ gì về việc bắt bẻ Kurumi nữa. Cô biết điều này, trò chơi này là một sự sai trái. Dù biết đi nữa, cô vẫn sẽ tiếp tục chiến đấu.

Tạm thời thì cô chỉ nghĩ đến thế thôi.

“Huh, à, dạ......”

Cuối cùng, Empty nhìn lại khu chiến trường. Nogi, viên Sephira của cô bị vỡ nát, tan biến như bụi hòa mình vào gió.

Vì sao tim cô lại đau đến thế?

Dù mối quan hệ của họ không tốt mấy, dù họ chỉ nói chuyện trong 5 phút, dù Empty không biết gì về hi vọng, mối khao khát và sự tuyệt vọng của Nogi.

Cô gái đó bị giết trong khi tìm cách giết các cô gái khác.

Có lẽ đây là chuyện lẽ thường tình của trò chơi giết chóc này rồi.

Dù sao, có gì đó không nên bị bỏ lại phía sau.

Cảm giác nó đau nhói như kim chích vậy, cho dù Empty có tìm cách trốn khỏi cảm giác đó thì nó cứ mãi bám theo...

Truyện Chữ Hay