Editor: Krystal
"Chúng ta đưa Ngũ Hoa mã đến Tây Bắc, như thế thì nàng cảm thấy thế nào?" Tử Vân nhìn đĩa điểm tâm đã nguội, đáy mắt như có lửa.
"Có người như chàng làm hậu thuẫn, chuyển tiệm ăn đến Tây Bắc cũng không thành vấn đề." Nàng đang muốn đem món ăn đã lạnh đi hâm nóng, mặt cười hì hì, thấy một nhà An tẩu tử có thể đoàn viên, nàng mừng thay cho bọn họ:"Dĩ nhiên, nếu như Đông Nam Tây Bắc của hoàng triều đều có cửa hàng của chúng ta, đến lúc đó ta sẽ rất giàu có, muốn đi nơi nào thì đi nơi đó đi, rất uy phong!"
"Vậy nàng nguyện ý cùng ta trở về Tây Bắc không?"
"Saođột nhiên lại nhắc đến chuyện này?" Nàng cúi đầu, động tác trong tay ngưng lại.
"Nàng biết sớm hay muộn ta sẽ phải trở về." Hắn cũng không quanh co, nói thẳng mình muốn biết đáp án của nàng, không, không cần đáp án, chỉ cần nàng gật đầu nhẹ là được.
Nhìn vào mắt nàng, hắn không nhìn ra được điều gì, dù cho đó chỉ là ý nghĩ chợt lóe lên, nên dũng khí nơi trái tim hắn dần có cảm giác bị đông lại.
"Chàng cho rằng ta không biết sao, những thứ khác không nói, chỉ tính đến gia thế giữa hai chúng ta đã là chướng ngại, ta đã từng nghĩ tới, có lẽ chúng ta căn bản không phải phu thê. Thân phận, địa vị của chàng như vậy, nói gì cũng không thể lấy ta một thê tử có địa vị thấp kém như ta, Điền Thập Tứ chàng nói đúng không?"
Nàng cũng từng hoài nghi "Hôn nhân" của hai người, nhưng khi đó nàng còn chưa biết rõ thân phận của hắn, hắn lại bệnh thành như vậy, cộng thêm việc không ai phủ nhận nên nàng suy đoán có lẽ họ đúng là phu thê. Nhưng lúc đầu, thái độ của nàng thật sự không hòa nhã bởi nàng cho rằng mình là lão bà để xung hỉ, hơn nữa lúc ấy nàng mới vừa xuyên qua cũng không muốn nghĩ nhiều như vậy, thầm nghĩ sao cũng được, chỉ cần cùng hắn sống qua ngày là tốt rồi.
"Ta chỉ hỏi nàng có muốn cùng đi Tây Bắc với ta không?" Hắn kiên trì hỏi, vẻ mặt cố chấp, lông mày dựng lên, sắc mặt như sương.
"Ta không thể."
"Lý do, cho ta một lý do có thể thuyết phục được ta!" Tử Vân nhìn nàng chằm chằm, cười vài tiếng, khắp người là cái lạnh không khác gì băng tuyết.
Hắn như vậy rất kinh người, trước kia mặc dù hắn không thường thân cận với người khác, nhưng cũng không lãnh khốc như vậy.
Xem ra không cho hắn lý do, hắn sẽ không có ý định bỏ qua cho nàng.
"Ta không làm thiếp." Nàng nói xong, nắm chặt tay mình.
Thà làm thê nhà nghèo chứ không làm thiếp nhà giàu, đạo lý đơn giản như vậy ngay cả các cô nương nghèo khổ ở thôn quả phụ cũng chấp thuận, nàng không có đạo lý nào lại không hiểu.
"Thiếp?" Hắn cười khuẩy, giống như đang nghe một câu chuyện buồn cười và hoang đường: " Lỗ tai nào của nàng nghe được chuyện ta muốn nạp nàng làm thiếp?"
" Địa vị của chàng cao như vậy, chẳng lẽ chàng có thể cam đoan sẽ cùng ta một đời một kiếp, cả đời chỉ thích một mình ta?" Loại người cao cao tại thượng, người người ngưỡng vọng như hắn sao có thể chỉ có một nữ nhân là nàng?
Không muốn làm thiếp, không muốn cùng hắn đi Tây Bắc, không muốn chia sẻ một người đàn ông với nữ nhân khác, nói thẳng ra là bởi vì nàng ích kỷ.
Nàng biết môn đăng hộ đối là chuyện vô cùng quan trọng, ngay cả tình yêu ở hiện đại, chuyện môn đăng hộ đối là điều không thể thiếu, là một nhân tố quan trọng, huống chi ở cổ đại quan niệm này còn ăn sâu bén rễ.
Tử Vân nghe nàng nói mà giật mình.
Đây là lời mà nữ nhân có thể nói sao? Cho tới bây giờ chỉ có nữ nhân đố kị mới có thể nói như vậy, trong đầu nàng chứa những thứ gì?
Không, cũng bởi vì hắn biết nàng không giống những nữ nhân khác, mới thích nàng không phải sao?
Cũng bởi vì nàng đặc biệt.
Hắn thiếu chút nữa đã quên, nàng không phải người của thế giới này.
Nàng nói ở thế giới của nàng, một người nam nhân chỉ có thể có một thê, muốn cưới ba, bốn thê tử cũng được, nhưng nhất định phải cùng cách với người trước, cho đối phương tự do trước, mới có thể tái giá.
Ánh mắt Tử Vân bỗng nheo lại, gắt gao nhìn chằm chằm Ngư Tiểu Nhàn.
Ngư Tiểu Nhàn chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, tay càng xiết chặt. Nàng biết so với đôi tay này của nàng, đôi tay của các nha hoàn trong phủ đại hộ đều tỉ mỉ trắng noãn hơn. Người nào sẽ xem trọng nàng?
Càng làm cho nàng do dự chính là, nàng biết, dù nàng tri thư đạt lễ như thế nào đi nữa, khi đến vương phủ cũng sẽ bị nói thành vì được vương gia báo ân nên mới trở thành nữ nhân của hắn.
Giữa ước muốn và thực tế, nàng luôn phân biệtrất rõ ràng, nàng biết rõ bổn phận của mình, nàng biết rằng không không nên giành lấy thứ không thuộc về mình, cuộc sống này mới không bị đảo lộn.
Đời này, nàng chưa từng nghĩ sẽ bay lên đầu cành làm phượng hoàng.
Đừng quên Phượng Hoàng dục hỏa mới có thể trọng sinh, không có dục hỏa trước cũng chỉ là một con chim tầm thường, nếu con chim này có thể tự do tự tại ca hát khiêu vũ, thì chuyện làm Phượng Hoàng cũng không có sức hấp dẫn trí mạng với nó, khiến nó nhất định không thể dập lửa?
Là không thể không lựa chọn nói không thôi.
Nói cho cùng nàng vẫn không tin hắn hay yêu không đủ nhiều để đi theo hắn? Nàng thật sự không biết.
Nàng thương hắn, cảm thấy người đàn ông này rất tốt, cũng may vóc người khá đẹp mắt, cũng chưa bao giờ nhìn bất kỳ một nữ nhân nào khác, trong nhà chỉ có nàng là phu nhân, nàng không phải chia sẻ trượng phu của mình với người khác, cũng may hắn chỉ có một mình nàng .
Nàng rất ích kỷ phảikhông?
Đúng vậy, tình yêu vốn chính là ích kỷ.
Nàng không hiểu mình đã ở cổ đại lâu như vậy, tại sao tư tưởng phong kiến ở nơi này không thể biến nàng thành một nữ nhân cổ đại triệt để từ đầu tới chân, thí dụ như nam nhân là trời, là tất cả, luôn phải thần phục họ, ví dụ như khi nữ nhân bị nam nhân nhìn thấy da thịt thì phải ủy thân cho người nam nhân kia ... Những quan niệm buồn cười như vậy?
Nữ nhân cổ đại thì phải chấp nhận đi theo nam nhân, vô luận đối với mình là tốt hay xấu cũng không oán không hối. Nhưng không tốt ở chỗ nàng không sinh ra ở đây nên cũng không phải tiếp nhận loại quan niệm này, nền giáo dục mà nàng được tiếp nhận không phải vậy.
Nàng vô cùng lưỡng lự, cực kỳ mâu thuẫn.
Đúng, thân phận cao quý của hắn đã làm nàng lùi bước.
Vương gia là cái gì? Đó là hoàng thất, vương tước, so với công tước còn lớn hơn, chỉ dưới vua một nước, nàng vừa nghĩ đã cảm thấy lo sợ, mặc dù đó là điều vô số nữ nhân khát vọng, nhưng đó không phải lý tưởng của nàng.
Nàng không cầu giàu có, tướng mạo cũng không phải là điều kiện nàng coi trọng nhất, quan trọng là trong lòng nam nhân đó phải có nàng, hai người có thể thường thường thuận thuận, hòa hòa mỹ mỹ trải qua một đời.
"Nàng cùng cách với ta, thì đối mặt với miệng lưỡi thế gian như thế nào, làm thế nào để sống tiếp được nữa?" Hắn tức giận nói: "Nước bọt người đời có thể dìm chết nàng, nàng cùng cách với ta, đời này coi như tiêu luôn, đừng mơ tưởng được tái giá cho bất luận kẻ nào!"
Không phải thứ nàng thích nhất là bạc sao? Nhìn thấy bạc mắt sẽ tỏa sáng lấp lánh, hắn là người muốn gì có đó, bạc chỉ có nhiều không có ít, hắn chính là một đại kim khố ( kho bạc) sáng ngời, đi theo hắn tối thiểu ăn mặc không lo, coi như cả đời nàng không động một ngón tay cũng có thể thư thái sung sướng mà sống qua ngày; hắn không phải người buôn bán nhỏ, không phải con em môn hộ tầm thường, đối với nữ nhân quan trọng là có muốn hay không. Nhưng những điều khiến hắn có thể tự hào, ngạo mạn ấy, ngược lại đặt trước mặt nàng lại thành tro bụi không đáng giá một đồng.
"Ta không định tái giá, chàng không cần lo lắng, chàng biết rằng ta không phải người nơi này, ta không quan tâm đến những chuyện linh tinh, trời đất bao la, ta có bạc lại thành thạo một nghề, đi đâu mà không sống được? Về phần ta trước kia ta sống như thế nào thì sau này ta sống như thế, sống một ngày tính một ngày."
"Đường lui cũng tính toán tốt như vậy, thật là gan lớn như trời, bản lãnh thật lớn!" Mắt lạnh nhìn Ngư Tiểu Nhàn, hắn hận mà cười.
Khi nam nhân này nổi giận thật sự khiến người đối diện lạnh đến phát rét.
Ta chỉ muốn bảo vệ mình, lá gan của ta rất nhỏ, không muốn bị thương. Nàng thầm nói trong lòng.
Nàng tới cổ đại lâu như vậy, ngay cả một trấn ô đào cũng chưa được đi hết, càng không nói đến những địa phương khác, sao có thể để mình bị nhốt trong lồng giam rồi phải lo lắng sợ hãi?
"Ta hỏi lại nàng một lần nữa, nàng có đi hay không?" Sự kiên nhẫn của hắn đã khô kiệt rồi.
Nàng luôn là người hiểu lý lẽ, cũng bởi vì nàng biết cái gì nàng có thể có, cái gì nàng không thể nhận nên nàng mới có thể sống tiêu dao tự tại, nhưng muốn nàng cùng nam nhân này trở về đất phong của hắn, nàng không muốn.
Cho nên, đến đây chấm dứt thôi.
"Rất tốt." Thấy nàng kiên quyết lắc đầu, Tử Vân chỉ cảm thấy huyết dịch toàn thân chạy hết lên não, mạch máu đập thình thịch, hắn giận quá hóa cười, cười đến lạnh lùng, cười đến lạnh cả người, phẩt tay áo bỏ đi.
Nhìn hắn lạnh lùng lướt qua bên cạnh, Ngư Tiểu Nhàn cố nén nước mắt đã đong đầy khóe mắt, nhưng trong nháy mắt hắn lướt qua, nước mắt đã lã chã rơi xuống.
Không biết vì sao tim nàng đau đớn như muốn vỡ toang ra.
Nhưng do chính nàng không muốn mà, có gì mà phải khóc?
Nhớ tới cũng có chút buồn cười , những năm này vô luận là Hoàng đế huân quý hay là thị dân, tiểu dân, mỗi người đều cần đến hắn, chỉ có nàng là không cần hắn, hắn không thể lý giải nổi.
Nàng mệt mỏi nhắm mắt lại, giống như vừa bị đánh bại trong một trận chiến.
Từ ngày đó trở đi, giữa bọn họ đã có một tầng xa cách.
Bọn họ vẫn cùng ngủ một giường, nhưng cách thật xa nhau, Ngư Tiểu Nhàn cảm thấy nàng có để thêm một chậu than nữa thì cái lạnh trong phòng cũng không khác hầm băng là mấy.
Hôm đó, An tẩu tử tới đây ăn lẩu cũng thấy không khí có chút lạ, nhưng chỉ cho là chuyện nhỏ giữa hai phu thê, khuyên giải đôi câu, cũng không coi là chuyện lớn. Ba nam nhân đến đón chủ tử về còn hào hứng bừng bừng đến ăn, còn nói muốn chủ tử nhanh chóng trở về đều bị Tử Vân làm mặt lạnh.
Chủ tử nhăn mặt nhìn bọn hắn, ba đấng mày râu nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được mình đã phạm phải sai lầm gì chọc giận chủ tử, tất cả đều ỉu xìu.
Ngay cả Tào lão gia tử tự mình đem hai vạn lượng ngân phiếu thu được từ buổi đấu giá đưa tới cửa, cho là một khoản tiền lớn như vậy, nhất định Ngư Tiểu Nhàn sẽ vô cùng vui mừng, ai ngờ nụ cười của nàng nhẹ nhàng như nước, không có khác biệt, còn chỉ dùng một ly nước để tiếp đãi hắn.
Hôm nay sáng sớm nàng rời giường, nam nhân bên cạnh đã không thấy, mấy ngày nay hắn đều như vậy, nàng tỉnh lại, hắn đã ra cửa, cũng không chủ động nói chuyện với nàng, chứ đừng nói trở về dùng cơm. Hắn cũng không giúp nàng đốt lò, cũng không ngẩng đầu lên cười với nàng mỗi khi giúp nàng làm việc nữa, mỗi ngày các món ăn nóng hổi vẫn được dọn lên bàn nhưng rồi cũng lạnh ngắt, cuối cùng nàng chỉ có thể đem mấy món ăn đã nguội cất vào tủ bát.
Bởi vì nàng đã nói những lời ngược với tâm ý của hắn nên có lẽ hắn muốn cho nàng biết nam nhân có tốt bụng đến mấy cũng sẽ có lúc tức giận.
Sớm hay muôn, nàng và hắn cũng không còn là phu thê nữa, tách ra sớm cũng tốt. . . . . .
An tẩu tử thấy mấy ngày nay đều không trông thấy bóng dáng Điền đương gia, cảm thấy có chút không đúng, cũng không cần biết vị gia cách vách này có thân phận tôn quý như thế nào. Nàng để cho An Tranh để ý khi nào vị gia kia đi ra khỏi cửa, liền chạy đến Điền Gia.
Mắt thấy không được vài ngày, thân thể Ngư Tiểu Nhàn vừa mới nuôi được một chút thịt lại tiêu mất, nàng đau lòng lôi kéo tay nàng ngồi trên giường gạch, vén tóc mai của Ngư TIểu Nhàn lên, thấy khí sắc nàng không tốt, An tẩu tử rót chén nước nóng, bắt nàng uống vào.
"Ta thấy mấy ngày nay giữa các ngươi có cái gì đó không đúng, muốn nói nhưng mà nghĩ là phu thê giận dỗi, có chút khó chịu. Phu thê mà đầu giường ầm ĩ, cuối giường hòa, không có gì là không qua được. Mà trước khi ta xuất môn phu quân ta nói cho ta biết, vị gia kia đã rời khỏi thôn, sẽ không trở lại nữa, đại muội tử, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?" Nàng nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không đúng, coi như vị kia là vương giathì cũng sẽ mang theo thê tử chứ? Nhưng làm sao người này vẫn còn ở trong phòng!
Nhìn thấy An tẩu tử như trưởng tỉ, trưởng tẩu, như người thân, luôn trông nom, giúp đỡ nàng, Ngư Tiểu Nhàn giống như tìm được người tâm phúc.
"Hắn đi rồi sao? Đi cũng tốt."
"Cái gì gọi là đi cũng tốt?!" An tẩu tử kêu lên, vỗ tay Ngư Tiểu Nhàn.
"Là ta không muốn cùng hắn đi Tây Bắc, chỗ kia vừa nhiều gió vừa nhiều cát không tốt với da." Khi nghĩ đến một người quá nhiều, sẽ không nhịn được mà đau khổ, không nuốt nổi đau, nàng đành dốc hết tâm sự. Cái gì mà không tốt cho da cũng chỉ là lý do thôi.
"Nói gì vậy, muội quên hai người là phu thê sao? Phu xướng phụ tùy, gả cho gà thì theo gà, gả chó theo chó, tại sao lại không đi? Coi như không bỏ được những người hàng xóm là chúng ta cũng không nên lấy hạnh phúc của chính mình để làm tiền đặt cược." Nàng cũng không tin lý do mà Ngư Tiểu Nhàn nói, nàng có chút tức giận mà cười.
Không phải nàng cậy già lên mặt, bàn về trí thông minh nàng không thể bằng Ngư Tiểu Nhàn, nhưng bàn về cuộc sống, nàng ăn cơm ăn muối hơn muội tử mấy năm, cũng hiểu được một chút về hôn nhân.
Hôn nhân cũng không phải là chuyện khó, nhận đúng người, sau đó cùng hắn lo chuyện ăn mặc, sinh con cho hắn, cùng hắn cả đời là được.
Muội tử muốn đi vào ngõ cụt sao?
"Tẩu tử! " Ngư Tiểu Nhàn sắp tràn lệ:"Thân phận của chúng ta quá khác nhau, một vân (mây) một bùn, ban đầu ta không biết thân phận thật của hắn thì thôi, nhưng hôm nay đã bày ra rõ ràng dưới ánh mặt trời, có dùng đầu ngón chân để suy nghĩ muội cũng hiểu tương lai đang chờ muội sẽ là cái gì, muội sao còn có thể mặt dày mà đi cùng hắn?"
An tẩu tử lắc đầu: "Đừng không từ mà biệt, muội đối với mình thật hung ác, lại không nghĩ đến chuyện không phải nữ nhân nào cũng có người thương. Muội nhất định phải học được cách thương mình trước, tình cảm của muội và vị kia tốt như vậy, chỉ cần có mắt mọi người đều nhìn ra được, muội suy nghĩ một chút xem hắn không phải là người trong tâm muội sao? Nếu như đúng,thì tại sao muội phải chần chừ? Bỏ qua một phần nhân duyên tốt, muội sẽ hối hận cả đời, còn nữa, tất nhiên gia thế môn phong là điều quan trọng nhưng quan trọng hơn là nếu nam nhân có lập trường kiên định thì tất cả mọi chuyện đều không phải là vấn đề. Mặc kệ là nơi nào, chỉ cần có thể ở cùng hắn, đó chính là nhà của muội, chỉ cần trong lòng hắn có muội, không phải sao?" An tẩu tử tận tình khuyên bảo.
Ánh mắt ảm đạm của Ngư Tiểu Nhàn dần dần có chút thần thái.
"Còn nữa, muội ngẫm lại đi. Trước kia muội kiên trì nhiều như vậy để cho hắn tốt hơn, muội cũng cảm thấy tốt hơn đúng không?"
Đúng vậy, chỉ cần có thể ở chung một chỗ với Điền Thập Tứ, chẳng phải ở nơi nào cũng được sao?
Những điều thế tục bên ngoài cũng do người nghĩ ra được? Chỉ cần nghĩ biện pháp phá giải là tốt rồi.
Là nàng tự mình đi vào ngõ cụt. . . . . .
Không có hắn, loại lạnh lẽo mà nàng trải qua mỗi ngày thật không dễ chịu, nàng lùi một bước theo ý hắn thì như thế nào?
Nghĩ thông suốt, nàng liền không chấp nhất với kiên trì của mình nữa, tránh cho chuyện vốn có thể xử lý tốt lại biến thành tàn cuộc.
Để An tẩu tử về, Ngư Tiểu Nhàn thở dài một cái, đã vài ngày nàng ngủ không ngon, vào lúc này chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, đứng dậy đi múc một chậu nước vào, muốn rửa mặt, chải đầu một chút để tỉnh táo lại.
Khi nàng bê chậu đồng vào để trên cái giá, không biết chậu chạm phải cái gì, nhưng có tiếng va chạm của kim loại truyền vào tai nàng.
Nàng giương mắt, nhìn thấy một sợi dây chuyền lồng hai cái nhẫn đồng trên kệ, ánh nắng chiếu vào lóe lên ngân quang của kim loại.
Đây là hai cái nhẫn bạc có hình thức rất đơn giản, không có hoa văn gì, rất thanh lịch.
Lòng nàng cuồng loạn.
Là . . . . . Nhẫn cưới sao?
Phải, nàng cầm nhẫn lên, một có khắc tên nàng, một có khắc tên Điền Thập Tứ.
"Cái người bại hoại này, tên họ còn là giả."
Nhưng những điều này cũng không quan trọng nữa, hai cái nhẫn này ở đâu ra? Nàng nghĩ tới lần đó nàng nói với Điền Thập Tứ chuyện ở hiện đại khi nam nữ kết hôn sẽ trao nhẫn cho đối phương.
Nhẫn cưới đại biểu cho việc hai người quyết định ở bên nhau cả đời, dùng nhẫn để bắt nhốt đối phương, cũng đại biểu cho một cam kết vĩnh hằng bất biến.
Hiển nhiên hắn không thể hiểu được hết, sau khi nghe còn nói nam nữ thành thân không lạy cha mẹ lại lạy cha sứ gì đó làm gì, sau đó lại lầu bầu nói nhưng nếu đó là phụ mẫu của hắn thì không bằng không bái, chỉ là những lời đó nàng không nghe rõ được.
Nàng muốn cười cũng không được, trong đầu nàng hiện lên lúc hai người bái đường người chứng hôn nói: "Một cúi đầu trước Thượng Đế, hai cúng bái thần linh, ba phu thê giao bái" , không phải Trung cũng chẳng phải Tây. Sau hắn lại vừa cười vừa hỏi nàng thích chiếc nhẫn không, nhưng nàng chỉ nghĩ được vẻn vẹn tới đoạn này, lại không nghĩ được đoạn sau.
Không ngờ. . . . . . Không ngờ. . . . . .
Nàng lệ rơi đầy mặt.
Nàng vội lau nước mắt, nhắc nhở rằng mình không được khóc!
Nàng đeo sợi dây chuyền có hai cái nhẫn vào, ngồi chờ chết không phải là tác phong của nàng, nếu Tử Vân mới vừa đi, vậy sẽ không đi quá xa, nàng phải nghĩ biện pháp để đuổi kịp bọn họ mới phải!
Nàng quyết định sẽ truy phu.
Từ trong ngăn tủ, nàng lấy ra một cái cháp, trong cháp là ngân phiếu và ngân lượng mà nàng cất giấu, nàng còn lấy hai bộ quần áo và hai đôi giầy tốt để có thể thay trên đường, sau khi thu thập xong, nàng cầm bọc quần lên, chuẩn bị đi.
Đột nhiên cửa nhà bị đạp mở, phát ra tiếng vang kinh thiên động địa, dưới ánh mặt trời, mộtnam nhân cao lớn đi vào.
Trong tay Tử Vân vẫn cầm roi ngựa, trên người mặc một chiếc áo khoác đỏ thẫm bằng lông chồn, mặt lạnh như sương, không nhìn ra chút vui mừng nào mà đi về phía nàng.
“Sao chàng lại trở lại?" Ngực Ngư Tiểu Nhàn phập phồng, không thể ép nước mắt vào trong nữa.
Tử Vân không nói một câu, ôm eo nàng, trực tiếp vác nàng lên vai, giống như vác một bao bố đi ra ngoài cửa, tiếp đến là khẽ ném nàng lên lưng con ngựa còn đang gặm cỏ. Đầu óc Ngư Tiểu Nhàn choáng váng, bị ném một cái mà có cảm giác như lục phủ ngũ tạng đã bị lệch khỏi vị trí.
"Chàng. . . . . ." Nàng còn muốn kêu la, nào biết Tử Vân đã cưỡi lên ngựa hô "Giá"một tiếng, con ngựa nhanh chóng chạy về phía trước.
Ngư Tiểu Nhàn nào còn cơ hội mở miệng, đầu óc nàng choáng váng, mắt nổ đom đóm, thật may là trong bụng không có bao nhiêu thức ăn, nếu không khẳng định nàng sẽ nôn hểt ra ngoài.
Hình như đã có chút hả giận, Tử Vân siết dây cương, con ngựa cũng theo đó mà chạy chậm lại.
" Chàng thật là, về sau không cho phép khiêng ta như vậy, dạ dày khó chịu đến mức muốn nôn ra rồi." Khi ngựa dừng lại, nàng liền nói liên tục, không ý thức được chuyện hai cánh tay hắn đang xuyên qua nách nàng mà nhấc nàng lên, để nàng đối mặt với gương mặt tuấn mỹ của hắn.
"Nói chuyện với nàng, nàng sẽ không nghe, nên ta không thể làm gì khác hơn là dùng sức mạnh." Hắn cười, mang theo chút xảo trá không nói được, nhìn Ngư Tiểu Nhàn bởi vì tức giận mà khuôn mặt phiếm hồng, hai mắt sáng rỡ, hắn liền để cho nàng ngồi trên đùi mình, đối mặt với hắn.
"Hừ, khốn kiếp!" Khuôn mặt nhỏ nhắn sung huyết đỏ bừng, loại tư thái mập mờ này. . . . . . Quá khó nhìn!
"Nàng có mắng chửi, mà không vô luận nàng nói gì cũng vô dụng, Bổn vương sẽ không thả nàng đi ." Hắn duỗi tay sửa lại mái tóc dài bị gió thổi mà rối loạn của nàng, sau đó cầm hai tay nàng lồng vào tay hắn. Không có nàng ở bên cạnh, một ngày hắn cũng không chịu nổi.
Ngư Tiểu Nhàn thở dài:”Ta vốn đang định đi tìm chàng." Nơi nào khiến ta có thể an tâm thì đó là quê. Hắn luôn khiến nàng cảm thấy an tâm, hắn ở đâu thì lòng nàng ở đó.
Hắn vui mừng, lực đạo cũng mạnh hơn: "Dù đến nửa đường nàng có hối hận, ta cũng không để nàng đi."
"Ta đã biết thứ mình cần là gì, ta sẽ không buông tay nữa."
"Mặc dù yêu cầu chuyện yêu cầu nữ nhân nói phải giữ lời có chút ngu xuẩn, chỉ là, tốt nhất nàng phải nhớ từng câu, từng chữ nàng nói với ta ngày hôm nay."
Nhìn vẻ mặt hắn lo lắng, Ngư Tiểu Nhàn dịu dàng cười một tiếng, đưa tay ra vòng chắc quanh hông hắn, dán mặt vào lồng ngực hắn, nói: "Chàng đừng nổi giận với ta, ta thật sự không quen."
Nàng nghĩ thông rồi, nữ nhân muốn có hạnh phúc, trước tiên nhất định phải dũng cảm.
Vì tương lai của Điền Thập Tứ và nàng, nàng phấn đấu quên mình một phen cũng không sao. Nàng sẽ cố gắng, mặc dù không nhất định sẽ thành công, nhưng còn hơn nàng không thử cố gắng một lần để rồi nhất định sẽ không thành công.
Mặc dù tương như thế nào nàng không thể biết trước, nhưng nàng biết hiện tại Điền Thập Tứ đối với nàng là thật lòng, vấn đề là sự thật lòng đó kéo dài trong bao lâu thôi.
Hắn sờ sờ tóc nàng: "Có chuyện ta phải nói với nàng, ta tuy là Vương Gia, nhưng kinh niên ngựa chiến, phòng thủ biên cương, vẫn chưa thành gia, còn chưa cưới vương phi. Mặc dù Tây Bắc không giàu có và đông đúc phì nhiêu như phương nam, nhưng cũng không kém. Nới đó có thảo nguyên mỹ lệ bát ngát, trên thảo nguyên có thể nghe thấy tiếng hát cao vút của các mục nữ, người dân nhiệt tình lại lạc quan sáng sủa, còn có một chỗ tốt nữa chính là quy củ không nhiều như ở đây." Hắn, chính là quy củ ở nơi đó.
Hắn muốn trấn an nàng, muốn mang nàng đi đến nơi mà hắn đã sinh sống vài chục năm, đi đến xem các phong tục nơi đó, hi vọng hắn và người hắn yêu cách xa tranh đấu nơi triều đình, ở đất phong sống cuộc sống tự tại, nhàn nhã một đời.
"Nghe chàng nói lòng ta có chút ngứa ngáy rồi." Nàng gật đầu, bày tỏ đã biết.
"Còn nữa, Bổn vương năm nay hai mươi có bảy ( tuổi)."
Đây là nói rõ ngọn ngành sao?
"Nơi này không phải nam nhân , tuổi đã có nữ nhân thành đàn rồi sao?"
"Ta đây không phải đợi nàng tới thay ta khai chi tán diệp sao?" Hắn cúi xuống hôn nàng, "Thật ra thì còn có một việc, nàng phải chuẩn bị tâm lý ——"
"Ta nghe ."
"Ta là hoàng tộc tôn thất, đều có quy định cho nữ nhân hậu trạch. Căn cứ theo tổ chế, trừ chánh phi, còn có ba trắc phi, đều phải là ngọc diệp, về phần lương đễ, lương viện những cơ thiếp kia không đáng giá nhắc tới. . . . . . Những chuyện này, nàng có thể hiểu không?"
Có tiếng thở dốc nặng nề vang lên bên tai nàng, Ngư Tiểu Nhàn nghe một hồi lâu, cuối cùng vẫn mềm lòng, nhìn hắn mấy lần, vẻ mặt không thay đổi, nhưng chậm rãi gật đầu.
Nàng biết, cuộc sống sẽ luôn có áp lực buộc người ta phải cố gắng, thế gian này, không có cái gì mà ta vô duyên vô cớ có được.
Đôi mắt Tử Vân tràn đầy ánh sáng, Ngư Tiểu Nhàn tự giễu cười cười, nhẹ nhàng hôn khóe môi hắn một cái: "Muốn ta đi theo chàng thì cũng được nhưng chàng phải để cho ta trở về thôn một chuyến."
Ánh sáng trong mắt Tử Vân lập tức bị dập tắt."Không phải là nàng muốn đổi ý chứ."
Ngư Tiểu Nhàn ôn tồn giải thích: "Ta có rất nhiều chuyện chưa giao phó cho mọi người, cứ đi như thế tẩu tử sẽ oán giận ta đấy, nói ta không có nghĩa khí."
Hắn yên lòng, nói: "Nhớ nói ngắn gọn thôi."
"Biết rồi."
Khóe miệng Tử Vân vểnh lên, liền không nói nữa, mang nàng đi tới An gia.
Biết Ngư Tiểu Nhàn muốn đi theo Tử Vân đến Tây Bắc, An tẩu tử kéo tay nàng không thả, không muốn xa rời.
"Ta thật sự không bỏ được. . . . . ." An tẩu tử lau nước mắt, còn không ngừng khóc được.
"Mặc dù núi cao đường xa, nhưng chỉ cần chúng ta muốn gặp nhau thì vẫn còn có cơ hội, sau này khi Tranh ca nhi bàn chuyện hôn sự, tẩu tử đừng quên đưa thiếp mời cho ta, đến lúc đó cho dù ta không thể đến nhưng lễ vật nhất định sẽ đến." Ngư Tiểu Nhàn dặn dò.
"Bát tự cũng còn chưa xem, ngược lại cái người này dọc theo đường đi mọi chuyện nên cẩn thận, cẩn thận chớ ăn linh tinh mà bị đau bụng, trời lạnh, phải chú ý giữ ấm, đừng để bị cảm, có rãnh rỗi thì truyền tin tức về cho tẩu tử, để cho tẩu biết muội đi đến đâu rồi, có mạnh khỏe hay không. . . . . ." Dứt lời, An tẩu tử lại nghẹn ngào.
Ngư Tiểu Nhàn cũng cảm động đến đỏ mắt, lôi tay An tẩu chết không thả: "Ta biết rõ, ta biết rõ, chuyện tẩu tử phân phó ta đều nhớ." Nàng dụi dụi mắt, nói chuyện mình nên giao phó không là muốn giao phó: "Muội phải đi xa nên tiệm ăn vẫn sẽ do tẩu xử lý, từ giờ muội sẽ giao toàn quyền cho tẩu, nửa năm một lần, tẩu cho người đem sổ sách đến cho muội xem một chút là được."
"Làm như vậy không được, ta sao có thể quản lý một cửa hàng lớn như vậy?" An tẩu tử không chút nghĩ ngợi liền từ chối, Ngũ Hoa Mã là công sức cố gắng của muội muội, sao nàng có thể chiếm tiện nghi từ trên trời rớt xuống như vậy?
Ngư Tiểu Nhàn cười khẽ dùng khuỷu tay húc nhẹ An tẩu tử, dí dỏm nháy mắt: "Nếu tẩu tử cảm thấy khó xử thì phải cố gắng lập nên mấy chi nhánh coi như báo đáp công sức của muội. Như vậy là tốt rồi."
Ánh mắt An tẩu tử lóe lên ánh sáng của sự quyết tâm bền bỉ, nàng có thể làm được.
"Còn việc này nữa " Ngư Tiểu Nhàn lấy ra hai tờ giấy, là bản vẽ mà ban đầu nàng đồng ý vẽ cho Tào lão gia tử, tên là Điệp Luyến Hoa – là hình một bông Thược Dược đã nở, một con bướm đến đậu ở nhụy hoa, con bươm bướm được vẽ rất sống động với màu xanh bảo thạch vây quanh, làm người nhìn như bị đui mù; bức còn lại là khổng tước xòe đuôi - lông vũ của khổng tước màu xanh lá, sẽ được chế tạo bằng ngọc lục bảo, bảo thạch, bích tỉ, thủy tinh hiếm thấy sẽ để tạo thành mắt, vàng ròng để trang trí. Đuôi khổng tước sẽ là đá peridot.
Chỉ là bản vẽ mà thôi, đã để người ta phải cảm thán, nếu như là đồ đã chế tạo thành thành phẩm, sức hấp dẫn của nó là không cần bàn cãi.
Cuối cùng Ngư Tiểu Nhàn lấy ra một cái hộp khá lớn, bên trong là một xúc câu.
"Đây là cái gì?" Đừng nói An tẩu tử, ngay cả An Di cũng chưa từng thấy qua.
"Cái này gọi là sơn cầu, cũng chính là xúc câu." Ngư Tiểu Nhàn giải thích.
Xúc câu nay có tổng cộng chín tầng, lấy cửu cửu làm số lượng, dùng nhiều loại màu sắc của nước sơn tạo thành, tầng tầng đều có hình vẽ và hoa văn tuyệt đẹp, mỗi tầng của xúc cầu cũng có thể linh hoạt chuyển động.
Vốn dĩ Ngư Tiểu Nhàn định qua nửa năm nữa mới bán ra nhưng nàng lại hay đổi chủ ý.
"Tẩu tử, tẩu giúp muội giao cho lão Tam, bảo hắn sáu tháng sau mới giao cho Tào lão gia tử, đến lúc đó, số bạc có được từ việc bán đấu giá đủ để hắn mở một gian hàng bán đồ sơn dầu rồi." Sáu tháng sau kỹ thuật của hắn sẽ càng thêm thuần thục, bất cứ vấn đề gì cũng có thể giải quyết, cũng có thể một mình đảm đương mọi chuyện rồi. Hơn nữa xưởng sơn dầu tối thiểu cũng có thể để cho lão tam và Ngân nhi an gia lập nghiệp, không buồn phiền ở nhà.
Lần này An tẩu tử thật sự kinh ngạc: "Muội tử, không phải là ta không tin lão Tam, nhưng hắn thật sự có thể làm được?"
"Muội tin tưởng hắn là người có khả năng, " Ngư Tiểu Nhàn đóng cái hộp lại, từ trong tay áo lấy ra một quyển sách, "Đây là những ghi chép của muội, bên trong có chút tâm đắc lúc muội làm đồ sơn dầu, để cho lão Tam tham khảo."
"Người ta là sư phụ nhận học đồ cũng muốn giấu mấy phần nghề, ta chưa từng thấy ai hào phóng giống muội, tâm huyết của mình mà cứ như vậy đưa cho người khác." An tẩu tử không cho là đúng mà nói.
"Người sư phụ này giấu một chút, người kia lại giấu một chút, còn cái gì mà truyền cho con trai không truyền cho con gái,... Nếu cái gì cũng giấu giếm như vậy thì rất nhiều kỹ nghệ tinh hoa sẽ cứ như vậy biến mất. Nếu như có thể muội muốn để cho nhiều người học được kỹ thuật này, để phát dương quang đại ( phát huy) chúng, không phải là rất tốt sao?" Nàng đi rồi, cũng không hi vọng Ngân gia lại trở lại tháng ngày ba bữa cơm đứt đoạn trước kia.
Lão Tam kia cũng không phải là gỗ mục, là người không có đạo lý.Nếu hắn có thể tự chăm lo cho gia đình nàng sẽ không quản, nhưng nếu hắn không thể, nàng cũng không thể làm như không thấy.
"Lòng dạ của cái người này, ta đây có sống thêm ba đời cũng không học được." An tẩu tử tự than không bằng, vô cùng bội phục Ngư Tiểu Nhàn.
Không biết lúc trước Tử Vân đã đi làm chuyện gì nhưng giờ đã trở lại, đại biểu cho lúc phải chia lìa.
Ngoài cửa có một chiếc xe ngựa không tính là khí phái nhưng cũng khá lớn, phu xe đã đứng đợi. Về phần ba người bị sai khiến đi kiếm một chiếc xe ngựa toải mái lại bền chắc - Long Liên, Hắc Sí Ngọc, Hàn Tuế, đều đã lên ngựa.
"Tại sao không để cho người trong thôn đưa tiễn muội, dầu gì nhờ phúc của muội mà cuộc sống trong thôn ngày càng tốt hơn." An tẩu tử không bỏ được.
"Tẩu tử hư, cố ý muốn hại ta khóc." Không, cần gì chứ.
Ngư Tiểu Nhàn lên xe, lại không nhịn được nhô đầu ra nhìn mấy người An gia gạt lệ.
Nàng vẫy tay chào bọn họ, chào hồi lâu, đến khi không thấy bóng ảnh họ nữa nàng vẫn còn vẫy tay.
Tâm tình của nàng chợt cao chợt thấp, lên xuống thất thường.
"Sẽ có cơ hội để trở về, không phải sợ, về sau ta sẽ bảo vệ nàng." Vẫn trầm mặc ở bên cạnh nàng, Tử Vân nhìn mắt nàng ửng hồng, hôn trán nàng, kéo nàng vào ngực, nhỏ giọng an ủi.
"Nói nghe thật dễ dàng, không chừng đến lúc đó tóc ta đã trắng xoá rồi." Nghe tiếng tim đập truyền tới từ người Tử Vân, nàng không khỏi cảm thấy an lòng.
"Tóc nàng trắng thì răng ta cũng rớt, vừa đúng lúc để bỏ xuống tất cả công việc chu du tứ xứ."
"Vậy chàng phải cõng ta rồi."
"Mặc kệ là đi đến đâu, ta đều cõng nàng. . . . . ."
Tương lai còn rất xa xôi, nhưng đối với Ngư Tiểu Nhàn mà nói đó là Tân Thế Giới mà nàng chưa biết tới. Dù nỗi buồn ly biệt có lẽ sẽ làm người ta khổ sở, nhưng tưởng tượng đến tương lai càng làm cho người ta mơ ước.