"Xuống giường cũng không mặc nhiều áo một chút, lúc này cũng sắp vào đông, ngộ nhỡ gặp lạnh thì làm sao?" Khi nhìn thấy Ngư Tiểu Nhàn trong mắt hắn lóe lên ánh sáng ấm áp.
"Trước hết để khách vào nhà đi, bên ngoài cũng lạnh mà." Nàng nhéo tay Điền Thập Tứ, phát hiện lòng bàn tay hắn vẫn ấm áp, mới không để lại dấu vết mà thu hồi tay về.
"Ta biết rồi, nàng vào trước đi."
Ngư Tiểu Nhàn gật đầu một cái, theo lời hắn đi vào nhà.
Dạo này, nam nhân nói chuyện là không có chuyện của nữ nhân .
"Đại ca, sao trong nhà của người lại có nữ nhân?" Hắc Sí Ngọc không sợ chết, không đợi cửa đóng lại đã cười hì hì nhạo báng Điền Thập Tứ, ách, không làĐằng vương Tử Vân mới đúng.
Tử Vân nhẹ nhàng lườm hắn một cái, đây là uy hiếp trực tiếp sao.
Hắc Sí Ngọc không phải người ngu, lấy tay bịt miệng, không dám nói nhiều nữa, tìm được đại ca khiến hắn có chút choáng váng rồi.
Khác với Hắc Sí Ngọc vẫn chìm trong vui mừng vì tìm được đại ca, hành động vừa rồi của Vương Gia và tiểu nương tử kia không thoát khỏi tâm tư tinh tế của Hàn Tuế. Hắn liếc mắt nhìn Đằng vương, ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào bên mặt của vương gia, mặc dù nét mặt kia vẫn không thay đổi, nhưng người đã bên cạnh vương gia lâu năm như Hàn Tuế vẫn có thể cảm nhận được vương gia đã thay đổi, có chút không giống trước kia.
Mặc dù có cảm giác như thế, nhưng thực tế, hắn còn phải quan sát nhiều hơn.
Vào nhà,Ngư Tiểu Nhàn đốt lên một ngọn đèn dầu, nhanh chóng mặc thêm quần áo vào, lại vấn tóc lại, nàng chọn kiểu tóc đơn giản linh hoạt để búi, sau đó cài thêm một cây trâm, cài thêm một đóa hoa tiểu quyên lên tóc mai, nàng nhìn lại mình trong gương một lần nữa, xem bản thân có còn sai xót gì không. Nàng xoay người đi đến phòng bếp, rửa tay, múc nước, pha trà. Trong nhà không có bánh ngọt để đãi khách, nàng liền đem trứng bắc thảo mới làm xong để lên bàn, bởi vì đã bắt đầu vào đông nên sau khi làm xong, trứng không cần để qua đêm đã có thể ăn luôn.
Bằng hữu của Điền Thập Tứ đã vào phòng, mang trà bánh lên, nàng phúc thân lui xuống dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp. Nàng nghĩ thoạt nhìn là biết Điền Thập Tứ và những người kia là cửu biệt trùng phùng, lúc này chắc hẳn có nhiều điều muốn nói, vì vậy nàng xuống phòng bếp từ cửa sau đi ra tiền viện.
Lá trà chỉ là trà cành bình thường, mấy nam nhân uống đều cảm thấy chát miệng, nhưng nếu Vương Gia nhà bọn họ có thể uống thì bọn họ sao lại không thể. Lúc tới đây đi khá gấp gáp, nên lúc này mỗi người đều muốn uống nước nhuận hầu, trừ Hắc Sí Ngọc có chút kén ăn kén uống, Hàn Tuế và Long Liên đều uống cạn sạch.
"Vương Gia, sau khi người rơi xuống cống sông thì xảy ra chuyện gì, lúc này có thể nói cho chúng ta nghe một chút đi?" Long Liên nghiêm nghị hỏi.
Tử Vân đem chuyện bị trúng độc nói lại một lần, Hắc Sí Ngọc vừa vểnh tai nghe, mũi cũng không rỗi rãnh, hắn ngửi rồi ngửi, phát hiện ra trên bàn đặt một bát trứng có mùi thơm mát. Đối với hắn mà nói trứng gà là món ăn thô tục nhưng hắn hay đói bụng, bởi vậy hắn vuốt bụng, gắng gượng bóc một quả nhét vào trong miệng.
Tiếp, một quả lại một quả, khi Tử Vân kể xong, hắn cũng ăn hết chừng , trái trứng, trên bàn chỉ còn lại vỏ trứng.
" Thân thể vương gia đã tốt rồi chứ?"
"Đã không có gì đáng ngại."
Hàn Tuế chậm rãi mở miệng: "Tuy nói thu hoạch vụ mùa thu đã qua, không cần lo lắng kẻ địch vượt biên cướp lương thực, năm nay đông tới sớm, có lẽ trong thời gian ngắn sẽ không có chiến sự, nhưng đợi đến đầu mùa xuân, Tây Nhung bước vào thời kì giáp hạt, nhất định sẽ phải khai chiến, nếu thân thể Vương Gia đã vô ngại, chúng ta nên sớm trở về đất phong mới đúng." Hắn phân tích đạo lý rõ ràng.
Tử Vân nhìn Hàn Tuế một cái, đáp: "Tối nay các ngươi đi về trước đi, chuyện trở về Lương châu ta tự có chủ trương."
Sau một ly trà Hàn Tuế và Tử Vân đi ra trước, Long Liên và Hắc Sí Ngọc theo sau, về phần An Di đã về nhà thăm thân nhân, Tử Vân lên tiếng để cho hắn ở nhà cùng thê nhi hảo hảo tâm sự, không cần vội vã trở lại.
Trong thôn, đêm lạnh thấm vào da thịt, trừ tiếng côn trùng kêu thì không thể nghe thấy những âm thanh khác.
Hàn Tuế không nhịn được hỏi: "Về vị tiểu nương tử kia, Vương Gia nghiêm túc sao?"
Tử Vân liếc nhìn hắn một cái: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
"Ta nhớ Vương Gia nói có chuyện vui sẽ nói ra, nhưng nếu phải đoán, ta thật sự không nhìn ra nàng có điểm nào đặc biệt, quay về vương phủ, tùy tiện tìm một thị nữ cũng có nhiều điểm mạnh hơn nàng."
"Ngươi là thạch tín, của ta mật đường." Mặc dù hắn kể cho họ nghe chuyện sau khi hắn rơi xuống nước, nhưng chuyện Ngư Tiểu Nhàn khởi tử hoàn sinh, sống lại rồi tính tình thay đổi hoàn toàn hắn lại bỏ bớt mà không nói: "Chuyện ta muốn nàng là của ta là chuyện của ta, suy nghĩ của các ngươi thế nào là chuyện của các ngươi, ít lo lắng thay người khác đi."
Hàn Tuế dừng bước, nghiêm mặt nói với Tử Vân: "Theo quy định, Vương Gia không thể tự làm chủ chuyện hôn sự, mà phải do bệ hạ chỉ hôn, nếu như Vương Gia định mang nàng về phủ làm thị thiếp, thì coi như ta chưa nói những lời này."
Nói đến giao tình của Hàn Tuế và Tử Vân thì phải truy tố từ khi Tử Vân còn là hoàng tử, khi hắn đi học thì Hàn Tuế chính là thư đồng của hắn, vì vậy giao tình giữa họ không giống với bọn Long Liên.
"Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm, ngươi quan tâm đến chính mình là được. Không quan tâm đến hôn sự của mình, vẫn cô độc cho đến hôm nay, cứ như vậy ngươi sao có thể giao phó với tổ mẫu và mẫu thân ngươi."
"Vương Gia nghiêm túc sao?"
"Ta nghiêm túc hay không sau này ngươi sẽ biết, thành thật mà nói, để cho nàng đi Tây Bắc ăn bão cát với ta, ta cũng vô cùng chần chờ." Tây Bắc hoang dã, chiến sự thường xuyên, một nữ tử bình thường sẽ không có dũng khí mà đến đó.
Vả lại nàng cũng không đủ khôn khéo, tâm không đủ hắc ( đen tối), thủ đoạn không đủ sâu cay, lại chưa quen cuộc sống ở đó, hắn thật sự muốn để nàng ở trong vương phủ sao? Chỉ là, dù có thế nào, hắn nhất định sẽ bảo vệ nàng, không để nàng phải chịu bất kỳ thương tổn gì!
"Chẳng lẽ nàng còn chưa biết thân phận của vương gia?"
"Ưmh, cứ xem như vậy."
Cái gì là xem là?
Hàn Tuế thấy nụ cười trên mặt Tử Vân so với quá khứ hoàn toàn bất đồng, đó là vẻ mặt tràn đầy sự chờ mong và khát vọng đối với tương lai, hắn và Tử Vân quen biết nhiều năm, bằng lương tâm mà nói, hắn chưa từng nhìn thấy một Tử Vân như vậy.
Hắn không thể làm gì khác, chỉ có thể lưu lại hai thị vệ cận thân hộ vệ Vương Gia. Đương nhiên, hai thị vệ này đều là người được vương gia tin dùng từ trước.
Tử Vân nhìn ra thấy có hai người hiện thân từ một góc tối, hai thị vệ đều có chút kích động vì gặp lại được hắn, nơi này là thâm sơn cùng cốc, phải dùng tới hai người này rồi.
"Tự mình đi tìm chỗ mà nghỉ ngơi đi, đừng để người không liên quan phát hiện."
Hai người lĩnh mệnh, nhanh chóng biến mất, một lên cây, một chẳng biết đã đi đâu.
Mặc dù trời đã tờ mờ sáng, Tử Vân vẫn trở lại giường nằm bên cạnh Ngư Tiểu Nhàn, bốn chậu than đặt vào bốn góc chỉ còn lại tro tàn, nhưng trong phòng vẫn như đầu mùa hè, vô cùng ấm áp.
Hôm nay gia cảnh Điền Gia đã được cải thiện không ít, sẽ không như lúc trước chỉ có thể xài chung một cái giường một cái chăn, ngay cả than cũng không có tiền mà mua. Bây giờ cuộc sống đã khác, rốt cuộc họ không cần phải ăn rau dại sống qua ngày, Ngũ Hoa mã kinh doanh rất tốt, mỗi lần An tẩu tử đưa sổ sách tới, lợi nhuận đều làm người ta giật mình, Ngư Tiểu Nhàn không thể không nói nàng quả nhiên không nhìn lầm, An tẩu tử là một người có khả năng kinh doanh.
Hiện tại nàng không cần tự mình đi thu mua cải bắp và trứng gà. Các phụ nhân trong thôn sẽ tự động để hàng cần bán vào một cái sọt, nam nhân trong nhà sẽ thuê xe trâu chuyển trực tiếp đến tiệm ăn Ngũ Hoa mã trên trấn, về phần những người được thuê trồng nấm hương, họ cũng vô cùng để ý chăm sóc vườn nấm nhà mình.
Trước kia thôn này vốn là thôn nghèo khổ, thôn dân không ngừng oán thán ông trời không công bằng, không cho bọn họ đường sống. Nhưng bây giờ cuộc sống đã có chút ít thay đổi, sao bọn họ có thể không cẩn thận một chút. Lo thôn dân thôn khác ghen tị mà quấy phá, các nam nhân trong thôn tự động chia làm ba ban, ban ngày, ban đêm đều có người đi tuần tra khắp thôn, thậm chí khi đến mùa thu hoạch, để bảo đảm an toàn, họ còn ở ruộng trông chừng đến khi thu hoạch xong mới thôi.
Nhờ có Ngư Tiểu Nhàn mà từng nhà trong thôn Quả phụ cũng có thể ấm no, chuyện bán vợ đợ con ít đi hẳn, thậm chí càng ngày càng có nhiều nhà khá giả, còn có người có thể xây phòng mới.
Ngư Tiểu Nhàn tuyệt không kể công, nàng chỉ cảm thấy đi trên bờ ruộng, đường nhỏ quanh thôn, có thể nhìn thấy nụ cười thỏa mãn của mọi người, nàng đã thấy vui vẻ vô cùng.
Chỉ như vậy mà thôi.
Những ngày qua nàng luôn suy tính muốn mua lại cửa hàng sát vách, đến lúc đó sẽ đả thông hai gian hàng, diện tích của Ngũ Hoa mã sẽ lớn hơn, nhân thủ cần phải gia tăng là chuyện tất yếu, những chuyện như vậy giao cho Kim Chưởng Quỹ và An tẩu là được, nàng chỉ phải chịu trách nhiệm cầm bạc mà thôi.
Nói đến bạc, Liễm Diễm đồng hộp bán đấu giá được hai vạn lượng bạc trắng đến nay còn chưa về túi nàng, chỉ là nàng tuyệt đối không sợ không lấy được bạc.
"Hai ngày nữa Tào lão gia tử sẽ tới đưa bạc, nếu như có thể thì chàng sửa chữa lại phòng cho tốt đi, sửa góc nhà, tránh để sau này chúng ta phải ngửi thấy khí than, ngửi nhiều không tốt cho thân thể, ta thấy gian phòng bên trái cửa hàng rất rộng rãi chàng cảm thấy chúng ta đi tìm lý chính mua lại gian nhà đó được không? Đến lúc đó chúng ta sửa gian nà đó thành tân phòng mời mọi người tới náo nhiệt một phen."
Tử Vân cho là sau khi lên giường Ngư Tiểu Nhàn đã đưa lưng về phía hắn ngủ thiếp đi, không ngờ một hồi thật lâu sau nàng lại mở miệng thảo luận chuyện tu sửa nhà với hắn.
"Đối với chuyện của ta, một chút lòng hiếu kỳ nàng cũng không có hay sao?" Chỗ hắn và Hắc Sí Ngọc nói chuyện, chỉ cách nàng một bức tường, hắn không tin nàng đi ra tiền viện mà lại không nghe được.
Thường ngày, nàng đều thừa dịp lúc hắn đã ngủ, sẽ len lén gác chân lên bắp chân ấm áp của hắn, chỉ cần hắn làm bộ không tỉnh lại, nàng sẽ để như vậy đến sáng, hắn biết nàng sợ lạnh, cho nên cũng không gạt chân nàng ra.
Tối nay, nàng lại nằm quay lưng về phía hắn.
"Chàng có chuyện gạt ta?" Lúc trước nàng đều sẽ không tự chủ mà ôm Điền Thập Tứ ngủ, tối nay đôi tay trống trải, chỉ có thể ôm chăn nên nàng không có cảm giác an toàn, nga cả mặt nàng cũng phải áp sát vào chăn, cho nên giọng nói không khỏi mang theo giọng mũi nồng đậm .
"Không phải nàng cũng như vậy sao?"
Thân thể Ngư Tiểu Nhàn khẽ cứng đờ, hít thở đứt quãng.
Đây là ý gì? Chẳng lẽ. . . . . . Nàng không cẩn thận để lộ ra chân tướng? Tại sao một chút ấn tượng nàng cũng không có.
Đừng, chớ tự hù dọa mình như vậy.
"Nàng biết thân phận của ta rồi sao?"
Nàng chậm rãi đứng dậy, đẩy ra chăn, sau sống lưng xông tới từng tia khí lạnh, tim đập lợi hại, tay cũng có chút lạnh.
Nàng bị phát hiện rồi sao? Phát hiện nàng là một người ngoại lai, lúc này là lúc tính sổ sao?
"Dân nữ khấu kiến Đằng vương Gia." Nàng quỳ gối trên giường dập đầu.
"Nàng làm gì vậy?" Tử Vân bật người dậy, biểu hiện trên mặt nghiêm túc, không vui. Nàng muốn kéo dài khoảng cách giữa hai người như trời và đất sao.
Hắn nào biết, Ngư Tiểu Nhàn cũng đã hiểu rõ về Bạch Bích hoàng triều.
Mà ở thế giới ó cấp bậc rõ ràng như vậy, hắn đại biểu cho vị trí cao cao tại thượng, quyền uy không thể lay chuyển, mà nàng, cũng chỉ là loại thứ dân mạt đẳng nhất.
Bây giờ mới thấy hắn có má lúm đồng tiền, lúc này nàng không kích động vui mừng, không hồi hộp khiếp nhược, cũng không cảm thấy tự ti, Ngư Tiểu Nhàn quỳ xuống nhưng lưng lại thẳng giống như cột cờ.
Trong phòng tất cả đều cực kỳ mơ hồ, chỉ có hình dáng nàng lại hết sức rõ nét.
Hai người nhìn nhau, nhưng trong mắt đối phương không tìm được thứ mình muốn ở người kia.
"Có lẽ ta đã che giấu một phần con người mình, nhưng mà ta cũng đã cho nàng biết ta là ta, nhưng nàng thì sao? Nàng hãy nói với ta, rốt cuộc nàng là ai?" Từ trước tới nay hắn luôn giữ được sự tỉnh táo, chưa ai có thể khiến cho hắn phải hốt hoảng như vậy, trên người nữ nhân này có quá nhiều điểm khiến hắn thích, nàng thông minh giỏi về che dấu, biết tiến biết lùi, làm việc khiêm tốn, cũng không bị cuốn vào thị phi, nàng vô cùng thích hợp với những vùng đất rộng lớn, dù nàng không có tâm cơ gì, hắn cũng sẽ bảo vệ nàng cẩn thận.
Quan trọng nhất là, hắn thích nàng.
Nhưng việc đầu tiên, hắn muốn biết rõ nàng là ai.
Nàng chần chờ một hồi lâu, trong lòng giãy giụa gay gắt: "Ta là ai? Chúng ta làm phu thê lâu như vậy, chàng còn hỏi ta là ai. . . . . . Mọi lời nói của ta chàng đều tin tưởng sao?" Chỉ cần nàng thẳng thắn nói ra thì hắn thì sẽ bỏ qua sao? Hay nàng nên liều chết mà giấu giếm?
Hắn là hậu duệ của thiên hoàng, một thân phận mà nàng chưa từng nghĩ đến, tin tức ấy, nàng còn tiêu hóa không xong.
"Ta đối đãi với nàng có bao nhiêu thật lòng, cũng chỉ hi vọng nàng trả lại cho ta bấy nhiêu." Đôi mắt như đầm sâu của hắn lộ ra vẻ khổ sở, hắn không đáng giá để nàng thật lòng sao?
Ngư Tiểu Nhàn nghĩ tới tính cách không dung một hạt cát trong mắt của hắn. Cùng hắn cùng giường chung gối, thế nhưng hắn chưa bao giờ làm chuyện gì quá phận, bởi vì hắn là nam nhân vô cùng kiêu ngạo, khinh thường những chuyện lừa gạt, chờ nàng cam tâm tình nguyện giao mình cho hắn.
Nam nhân này có tấm lòng cứng cỏi khó phá vỡ, nhưng lại giành sự mềm mại nhất trong tâm hồn hắn cho nàng, đây là điều trân quý đến nhường nào.
Giằng co như vậy, nàng phải làm như thế nào mới được?
Ai ngờ, Tử Vân là một nam nhân thứ thiệt, bên cạnh có người mình yêu thích nhưng hắn chỉ có thể nhìn lại không thể ăn, đây quả thực một loại hành hạ.
Thảm nhất là chuyện chỉ cần ở chung một với nàng hắn sẽ cảm thấy không đủ, hắn nghĩ muốn nhiều hơn nữa.
"Thật ra thì. . . . . . Ta không phải nương tử của chàng."
"Ta biết rõ." Hắn không có một chút bất ngờ.
Nàng bỗng ngẩng đầu lên: “ Chàng biết?"
"Đầu tiên thì không, sau này ta càng lúc càng nghi ngờ, về sau nữa ta xác định được nàng thực sự không phải là nàng của trước kia, nhưng ta lại hi vọng nàng vĩnh viễn là người như bây giờ."
Vừa bắt đầu hắn đã biết rõ không phải là cùng một người, nhưng càng ngày hắncàng bị mê hoặc, cuối cùng hắn yêu nàng, nhưng vẫn hi vọng sương mù trong lòng được nàng tới xóa bỏ.
Nàng nhăn mày lại, khó khăn mới nói được câu: "Làm sao chàng phát hiện ra?" Nàng mở to mắt, muốn biết mình để lộ sơ hở từ lúc nào.
" Tới mấy ngày đó, nàng đặc biệt đáng yêu, cũng đặc biệt quấn ta nói mớ." Hắn không biết nên giải thích từ đâu, liền tránh nặng tìm nhẹ nói.
Khuôn mặt nàng đột nhiên chuyển hồng, cao giọng nói: "Tại sao chàng chưa từng nói đến mấy chuyện này?"
"Bởi vì ta cũng không đủ thành thực với nàng."
Nàng khó khăn liếm môi, không biết phải mở miệng như thế nào, tự cho rằng chuyện mìnhlà người đổi kiếp có thể giấu diếm đến giọt nước không lọt, thì ra đã sớm bị người nghi ngờ rồi.
"Chàng muốn nhìn ta như kẻ ngu làm xiếc mà đùa giỡn, xem ta có thể vì chàng mà làm được những gì sao?" Nàng chỉ cảm thấy chua xót, ngẹn ngào, nước mắt cứ thế mà rơi xuống.
Nhìn thấy nước mắt nàng, tay chân hắn bỗng trở nên luống cuống, vội vàng ôm lấy nàng: "Ta tuyệt đối không có ý đó, từ trước tới nay chưa có ai đối tốt với ta như nàng. Thời gian ở cạnh nàng, ta rất hạnh phúc."
Một chữ nàng cũng không nói ra được, lệ nóng tràn mi, ngực của hắn ấm áp như thế, nhưng nàng phải cố gắng kéo dãn khoảng cách, lấy dũng khí lớn tiếng nói: "Chờ ta nói hết lời nên nói, nếu chàng còn có thể ôm ta...ta liền. . . . . . mặc cho chàng ôm."
Tử Vân không tình nguyện buông tay ra, ánh mắt sáng quắc, tuyệt không muốn bỏ qua bất kỳ vẻ mặt nào của nàng.
Hắn dịu dàng nói: "Nàng nói đi ta nghe."
"Nếu như. . . . . . Ta nói nếu như. . . . . . nếu như ta không phải là người của thế giới này, chàng có tin không?"
"Nàng nói nhà nàng ở nơi không ai biết." Hắn suy đoán rất nhiều khả năng, nhưng nghe nàng kiên định nói ra như vậy là lần đầu tiên.
"Đúng là vậy, nhưng nhà ta ở thế giới tương lai, có lẽ cách nơi này hơn nghìn năm hoặc là mấy trăm năm, ta muốn trở về cũng không thể trở về." Quả nhiên, nàng nhìn thấy trên khuôn mặt hắn có một phần kinh sợ, nhưng trong nháy mắt đã không thấy đâu nữa.
Nàng nắm chặt tay, thật ra thì đến hôm nay nàng đã rất ít khi nhớ tới hiện đại. Nửa đêm giật mình thức giấc, cũng không phải những con người, sự vật ở hiện đại chưa từng hiện lên trong đầu. Nhưng mỗi ngày đều làm việc mệt mỏi, ngả lưng là nàng sẽ ngủ, khiến những thứ từng tồn tại trong sinh mệnh nàng từ từ trở nên mơ hồ."Thật ra thì ta cho là. . . . . . Ta cho là ta có thể giữ bí mật này cả đời, cho đến khi vào quan tài."
"Tại sao nàng lại muốn tới nơi này?"
Nàng cười khổ một tiếng: "Càng kinh sợ hơn, ta là người mượn xác hoàn hồn, đây vốn không phải là thân xác của ta."
Thì ra là như vậy, những nghi ngờ của hắn rốt cuộc đã được giải đáp, hắn có cảm giác được thở phào nhẹ nhõm.
Tử Vân nhìn vẻ mặt giả vờ bình tĩnh, dũng cảm, nhưng thân thể lại khẽ runcủa Ngư Tiểu Nhàn, chợt trầm giọng nói: "Tới đây!"
Trái tim Ngư Tiểu Nhàn đập thình tịch, mũi và mắt vừa đau vừa nóng.
Tử Vân thở dài, duỗi tay một cái, ôm nàng vào lòng mình, cũng thở hổn hển, hơi oán trách nói: "Cái người này chỉ giỏi bướng bỉnh như mèo, gọi thế nào cũng không được. . . . . ."
Hơi thở ấm áp của hắn phun vào vành tai nàng, có chút nhột, có chút tê dại, hơi thở mập mờ khiến người ta tê dại, run rẩy, khiến đầu óc nàng trống rỗng.
Những chuyện nàng luôn phải đè nén trong lòng, do dự và gánh nặng phải dấu diếm, khi được hắn ôm vào lòng, tất cả đã hóa thành nước chảy, bàn tay to của hắn nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, để cho nàng cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
Tử Vân cúi người hôn lên tóc mai của nàng, ôm chặt mùi thơm ngào ngạt ôn hương trong ngực: "Ta mặc kệ chuyện nàng từ đâu tới, về sau không cho phép quay lưng với ta mà ngủ, như vậy ta không quen."
Hắn hướng về phía Ngư Tiểu Nhàn nở nụ cười. Đó là nụ cười tuấn mỹ nhất, ấm nhất, cũng làm người ta an tâm nhất.
Cái nhà này rốt cuộc là người nào nuôi người nào, là hắn, là nàng? Vô luận là người nào, cũng có quan hệ gì.
Hắn ôm nàng như muốn khảm vào lồng ngực, ôm lấy nàng nằm lại trên giường, kéo một chòm tóc của nàng cuốn vào đầu ngón tay, không thả."Nàng nói một chút chuyện tình của thế giới kia cho ta nghe đi."
"Chàng muốn nghe chuyện về phương diện nào?"
" Đúng rồi, trước kia nàng đã nói qua, cái gì mà phiếu giảm giá, còn có bảo vệ môi trường là cái gì?"
"Đó là một loại khuyến mãi, bảo vệ môi trường là bảo vệ môi trường thôi, chàng không biết ở thời đại của ta, loài người đem Địa Cầu chơi đùa đến thê thảm. . . . . ."
"Địa Cầu?"
"Chính là thế giới mà chúng ta đang, chàng không biết trái đất thật ra có hình cầu, Galileo nói cả vũ trụ hết sức rộng lớn, con người còn biết lên mặt trăng, còn nữa, theo Darwin nhân loại có nguồn gốc từ loài vượn người. . . . . ."
Tử Vân nghe thì rất ngạc nhiên, đối với hắn mà nói, những chuyện này làm cho người ta khó có thể tưởng tượng hơn nhiều chuyện nàng nói nàng mượn xác hoàn hồn.
Hai người lôi chuyện trên trời dưới đất nói xong, từ Địa Cầu nói đến chuyện thời tiết, lại nói đến chuyện ăn mặc ngủ nghỉ, cuối cùng hắn hỏi trong thế giới của nàng phu thê thì như thế nào.
"Trước phải nói yêu thương, có người thậm chí sẽ ở chung trước, để tìm hiểu rõ về nhau, để tránh cho việc sau này cảm thấy không hợp, cho nên phải xác định đây là người dành cho mình mới trở lại nhà nói cho cha mẹ: con muốn kết hôn!"
Tử Vân trợn to mắt: "Không phải lệnh của cha mẹ, cũng không cần người làm mối?"
"Không, chúng ta tôn trọng tự do yêu đương, hôn nhân quan trọng nhất là tâm đầu ý hợp, có thể chung đụng tốt mới là chuyện quan trọng. Khi hai người kết hôn chỉ cần một chiếc nhẫn, nói ta nguyện ý mà thôi."
" Nhẫn?"
"Ừ, mỗi cô gái nhỏ khi còn bé đều có một giấc mộng, ảo tưởng tương lai một ngày kia có thể mặc lễ phục màu trắng xinh đẹp, ở trong giáo đường, có thượng đế chứng kiến , cùng người mình yêu mến trao nhẫn, nói lời thề." Nàng giơ tay lên: "Ta Ngư Tiểu Nhàn đồng ý để Điền Thập Tứ trở thành người chồng hợp pháp của ta, bắt đầu từ hôm nay, dù tốt hay xấu, dù giàu hay nghèo, dùkhỏe mạnh hay bệnh tật, đều sẽ có nhau, cho đến khi cái chết chia tách chúng tôi."
Ánh mắt của nàng sáng lóng lánh nhìn hắn: "Sau đó cha xứ sẽ nói: 『 chúc mừng hai người trở thành vợ chồng, chú rể, ngươi có thể hôn cô dâu. 』"
Hắn cười, nghe lời nàng mà cúi đầu xuống, ấn môi lên đôi môi mềm mại của nàng, không biết có phải do hắn đang ở phía trên nàng không mà nàng cảm thấynụ hôn này có chút sức nặng, không dễ dàng kết thúc.
Hắn buông ra nàng, nhưng không lui ra, môi dán chặt bên môi nàng, hỏi: "Nàng và người khác đã trao nhẫn?"
Mặt nàng ửng đỏ, "Mới không có đâu, ở thời đại kia, ta là quý tộc độc thân." Đánh chết cũng không thừa nhận là gái ế.
Hắn lại hôn nàng nói: "Nàng nguyện ý không?" Hắn nghe không hiểu về Thượng Đế, cha xứ, nhưng hắn cũng cảm thấy có Thượng Đế chứng kiếnhôn lễ cũng rất tốt, nhưng có một chỗ hắn muốn sửa lại —— ngay cả cái chết cũng không thể tách bọn họ ra.
Nàng nhìn ra chỗ khác, hai gò má nóng như thiêu đốt.
"Ta. . . . . . Ta. . . . . . Ngay cả chiếc nhẫn chàng cũng không có, mà muốn ta nguyện ý? Không có. . . . . ."
Chữ cuối cùng bị nuốt Tử Vân nuốt vào miệng, hấp thu ngọt ngào của nàng. Hô hấp của hai người càng ngày càng rối loạn, hắn cảm thấy nàng ngọt ngào không thể tin được, so với những thứ nàng nói như xe hơi, nhà cao tầng, vượn người và Darwin còn thần kỳ hơn. Đối với hắn mà nói nàng có lực hút khổng lồ, chỉ hôn nàng như vậy, hắn càng ngày càng không thấy thỏa mãn.
Bàn tay của hắn dò xét thân thể nàng, dò vào xiêm y của nàng, bởi vì phải làm việc mà tay nàng có chút chai sần, nhưng những nơi khác da thịt nàng đều trơn nhẵn non mềm, quả thật hắn không bỏ ra được.
Hắn trêu chọc nàng, nhai cắn môi nàng, trêu chọc đến khi cơ thể nàng nổi lên dục vọng.
Đêm đã khuya, nhưng "ngôn ngữ yêu " giữa bọn họ mới chỉ bắt đầu. . . . . .
Sáng sớm hôm sau, ánh sáng nhạt xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào phòng, trời chưa sáng rõ nhưng không biết gà nhà ai lại gióng cổ lên mà gáy, một đêm này dài mà cũng ngắn.
Ngư Tiểu Nhàn tỉnh dậy hơi trễ, mở mắt thì phát hiện hắn ngủ gối mặt lên tóc nàng, cánh tay dài làm gối đầu cho nàng, tay kia ôm hông nàng, nàng muốn đứng dậy, nhưng không thể đẩy hắn xuống.
"Hả?"Giọng hắn hơi cao, hắn mở mắt ra, trong mắt có một chút mê mang nhưng trong nháy mắt liền hóa thành một mảnh thanh minh.
Nàng lại khe khẽ đẩy hắn: "Ta phải dậy làm điểm tâm rồi."
"Uh." Hắn miễn cưỡng đáp một tiếng, lại nhắm mắt lại, thân thể không chút động tĩnh.
"Chàng đè lên tóc ta rồi, chàng không đứng lên, ta cũng không có cách nào để đứng dậy cả." Bình thường nam nhân này luôn dậy sớm hơn nàng, lúc nàng tỉnh lai, hắn đã không còn trên giường, nhưng hôm nay lại ngủ nướng, bất đắc dĩ chỉ có thể lại nói đôi câu.
Tử Vân mở mắt, nhìn tóc nàng đang bị mình đè, hắn liền xoay người thuận thế đứng dậy.
Tóc đã được giải cứu, Ngư Tiểu Nhàn liền đứng dậy xuống giường, lúc này mới cảm thấy cả người bủn rủn, đỏ mặt mặc xong xiêm áo, chỉ thấy hắn đã dang rộng hai cánh tay chờ nàng giúp.
Ngư Tiểu Nhàn không tiếng động mà thở dài.
Là lỗi của mình, ai bảo khi hắn bị bệnh, nàng phục vụ, chăm sóc hắn quá chu đáo, bởi vậy chỉ đành phải đi lấy quần áo sạch sẽ đến giúp hắn mặc vào.
Giúp hắn mặc quần áo, nên nàng khó tránh khỏi việc đụng vào cơ bắp của hắn, những ngày qua hắn ăn thịt nhiều hơn nên thân thể cũng tốt hơn, vóc người đẹp đến nỗi không thể bắt bẻ, nàng nhìn cũng coi như cho mắt ăn kem.
Mặc xong áo, nàng đang định giúp hắn mặc áo khoác thì phát hiện phía dưới hắn đã dựng lều.
Tối qua bị giày vò đủ rồi, Ngư Tiểu Nhàn bình tĩnh làm như không thấy, giúp hắn xử lý thỏa đáng mọi việc: "Buổi sáng chàng muốn ăn mì và cháo rau dại sao?"
Tử Vân nghe xong, bỗng nhiên dùng tay chế trụ cằm nàng, không dùng sức nhưng cũng không để cho nàng chạy trốn được.
Hắn nhìn mắt, cái mũi rồi đến đôi môi của nàng, hắn nhìn chằm chằm, sau đó cúi đầu, mạnh mẽ hôn nàng.
Ăn bữa sáng chậm một chút cũng không sao, trước tiên ăn no những cái khác đã.
Cháo trắng doe thơm, bên trên còn có đậu phộng xốp giòn, dưa chua giòn ngon, thịt xào.
Đây chính là đồ ăn sáng trên bàn cơm của Điền Gia, nếu hắn không nói gì, nàng cứ theo ý của mình mà nấu.
Hai người mặt đối mặt, sắc mặt hắn có chút trầm, Ngư Tiểu Nhàn cũng cười không nổi, đôi môi nàng vẫn còn đau, nhưng phải coi như buổi sáng nay không có chuyện gì xảy ra.
Nàng không thích hắn hôn như vậy nàng, nam nhân này quá thô lỗ.
Đang muốn nhấc đũa ăn sáng thì bên ngoài vang lên giọng nói của An Di; "Vương. . . . . . Công tử, thuộc hạ cầu kiến!"
Vẻ mặt Ngư Tiểu Nhàn dịu đi vài phần, ánh mắt thêm vài nét mềm mại, làm cho người ta nhìn không thấu, nàng từ từ buông chén đũa xuống.
"Đi vào đi." Tử Vân cũng để bát xuống.
An Dinhã nhặn bước vào, sau lưng hắn là người có vẻ mặt hơi lo lắng, lại hơi có chút tiều tụy An tẩu tử.
"Tẩu tử." Ngư Tiểu Nhàn thở nhẹ, không rãnh mà bận tâm xem ra tâm tình của tướng công nhà mình có tốt hay không.
Hốc mắt An tẩu ửng hồng, quầng mắt An Di cũng có chút thâm đen, có lẽ hai phu thê đã lâu không gặp nên đêm qua vui sướng đến phát khóc.
Nếu không phải tối hôm qua hắn đã cho nàng biết, thì nàng thật sự không biết người trượng phu mà tẩu tử vẫn cho là đã chết trận sa trường không chỉ êm đẹp mà sống, còn là thuộc hạ dưới trướng hắn.
"Tẩu tử, mau tới đây, ngồi bên này." Kêu An tẩu tử ngồi xuống, nàng lấy trà nóng rót ra.
"Đều là người nhà mà muội còn khách khí như vậy, ăn đi cũng đừng bận rộn nữa." An tẩu tử nắm tay Ngư Tiểu Nhàn không thả.
"Ăn cơm chưa, có muốn ăn một chút hay không?"
"Không, ta đã nói với hắn nếu bây giờ tới đây thì là quá sớm, hắn còn không tin." Nàng trợn mắt nhìn An Di một cái, ý làm nũng chiếm đa số, cũng không thấy lực sát thương gì.
Ngư Tiểu Nhàn nhìn hai phu thê có thể hiểu ý nhau chỉ qua ánh mắt, không cần phải nói nhiều, nàng lặng lẽ nắm tay An nương, chân thành mà mừng thay cho nàng: "Tẩu tử đã chờ được đến lúc mây tan thấy ánh trăng rồi."
An tẩu tử nhìn An Di một cái: "Đúng là vậy, hắn nói về sau sẽ ở lại, không đi nữa."
"Vậy thì tốt quá."
"Tuấn ca nhi nghe được mà khóc mãi." Gặp được phụ thân, mặc dù lúc bắt đầu bởi vì xa lạ mà hắn có chút chống cự, nhưng rất nhanh đã leo lên chân phụ thân, ôm khuỷu tay hắn, không buông xuống.
"Hắn có nói nguyên nhân mà lâu như vậy cũng không gửi tin tức trở lại, để cho tẩu phải chờ đợi mỏi mòn không?" Nàng thật sự rất muốn biết nghi vấn này.
"Lúc trên sa trường hắn bị thương ở mặt, cho là ta sẽ ghét bỏ hắn, ta với hắn là phu thê đã bao lâu, hắn nghĩ ta là một phụ nhân nông cạn sao? Thật sự khiến ta tức giận!"
"Không phải là do hắn đặt tẩu tử trong lòng nên mới thấp thỏm do dự như vậy, lúc này người cũng đã trở lại, chuyện gì đã qua, thì cho qua. Tẩu tha thứ cho hắn đi thôi."
"Tha thứ, còn rất sớm!" Hừ nhẹ, nhưng kỳ thật trong lòng nàng đâu còn bao nhiêu hỏa khí.
Hai nam nhân ngồi uống trà nghe động tĩnh của hai nữ nhân, ánh mắt Tử Vân chợt lóe, An Di thấy chột dạ.
"Chuyện phu nhân ngươi nói là thật?"
"Những năm này là thuộc hạ có lỗi với mẹ con bọn họ, hôm nay chiến sự đã xong, thuộc hạ xin giải giáp quy điền, ở nhà chăm sóc vợ con và tiểu đệ thật tốt, mong công tử cho phép." An Di ưỡn ngực đứng dậy, lui về phía sau một bước, sau đó quỳ gối xuống.
Hai nữ nhân thấy thế, cũng không nói nổi nữa, An tẩu tử cũng cuống quít đứng dậy, theo trượng phu quỳ xuống.
"Có lời gì đứng lên nói, không cần đa lễ."
"Tạ công tử." An Di nói cám ơn, cũng đỡ thê tử dậy.
"An tiên sinh nếu muốn ở lại thôn quả phụ không đi, không bằng giúp đỡ tẩu tử lo chuyện của tiệm ăn cũng tốt? Phu thê song kiếm hợp bích, mọi việc đều thuận lợi."
Ngư Tiểu Nhàn muốn chọc cười mọi người trong phòng.
"Chuyện làm ăn tính toán của cửa tiệm, đối ta không thành vấn đề." Hôm qua, hai phu thê cũng hàn huyên rất nhiều, từ miệng An nương hắn cũng biết không ít chuyện của Ngư Tiểu Nhàn.
"Ta lại sợ đại tài tiểu dụng, An tiên sinh cũng chớ để ý."
"Làm sao có thể như vậy, ta còn muốn đa tạ phu nhân đã cho ta cơ hội này." An Di chân thành tha thiết nói: "Cũng cám ơn phu nhân đã chăm sóc cho gia nhân của ta."
Nàng vui mừng vỗ tay: "Nói cảm ơn làm gì, ta và tẩu tử tình như tỷ muội, buổi trưa hôm nay ăn lẩu sẽ rất ngon. Lát nữa, hai người mang hai đứa bé sang đây, thứ nhất là ăn mừng để An tiên sinh đón gió, thứ hai ăn mừng vì phu thê hai người đoàn tụ, thứ ba, nhân cơ hội này để mọi người có thể ăn uống vui vẻ một chút."
"Lại để cho muội tử phải tiêu pha, sao có thể như vậy đây." An tẩu tử lo lắng nói.
Hai nam nhân đều ở đây, nên nàng không có cơ hội để hỏi Ngư Tiểu Nhàn có biết thân phận phu quân của mình hay không, thân phận của hắn đã bị vạch trần, hắn còn có thể ở lại thôn quả phụ nhỏ nhoi này hay sao?
Nhưng đến cuối buổi nàng vẫn không tìm được cơ hội, đành ôm mấy nghi vấn,cùng An Di về nhà.