Hồ nước trên đỉnh Hám Sơn quả thật đã tồn tại hơn một ngàn năm, cho dù lịch sử không ghi chép lại toàn bộ, nhưng ít ra đã có thể xác định rằng hơn tám trăm năm trước hồ nước này đã tồn tại rồi.
Có rất nhiều nguồn nước ngầm rồi sẽ đến lúc khô cạn, nhưng hồ Hám Sơn lại càng lúc càng lớn, có lẽ nó còn chưa đạt đến thời kỳ cực thịnh nhất của mình.
Hạ Tuy cho Giang Húc đeo một viên Tị thủy châu, lần trước Hạ Tuy xuống biển phát hiện một viên Tị thủy châu tròn trĩnh như vậy thì rất khó sử dụng, nhất là khi có sóng biển đánh tới, coi như là ngậm trong miệng nhưng nếu không cẩn thận cũng dễ làm rơi lắm.
Cho nên sau đó Hạ Tuy liền đã cải tạo Tị thủy châu lại một chút, dùng dây thừng trắng không có thuộc tính gì đan một cái túi lưới, để Tị thủy châu ở bên trong túi, cái nay có thể treo trên tai, trên cổ, thậm chí là đeo dưới cổ chân nữa.
Giang Húc đeo trên cổ, Hạ Tuy thì trực tiếp đeo lên cổ tay, còn bọn Tiểu Hắc, Hạ Dạ, Chu Khải và Ô huynh đã sớm xuống nước rồi.
Giang Húc có chút căng thẳng nắm chặt cánh tay của Hạ Tuy, hai người tìm một góc bí mật không có người lặng lẽ bước vào trong nước.
Vừa chạm chân xuống hồ, lập tức cảm nhận được dưới chân không có chút ẩm ướt nào, Giang Húc trợn tròn mắt, thật sự quá thần kỳ, quả thật quá… Kích thích!
So với tranh đấu trên thương trường hạ gục đối thủ một mất một còn lại kích thích mới mẻ hơn nhiều!
Chờ sau khi hai người bước vào trong nước, quanh thân thể tự động hình thành một vòng không khí bao quanh, trong vòng tròn này có thể hoạt động thoải mái.
"Cảm giác thật quá tuyệt vời, nếu có thể lặn xuống biển như vầy, có phải ngay cả rãnh biển sâu nhất thế giới cũng có thể đi xuống hay không?"
Giang Húc tò mò hỏi.
Hạ Tuy lắc đầu, nhìn trái nhìn phải, "Dưới đáy biển có rất nhiều thứ nguy hiểm ngoài sức tưởng tượng, trái đất đã tạo ra vùng đất cấm cho con người, tốt nhất vẫn đừng nên tùy ý xông vào."
Giang Húc cũng chỉ nói như vậy, tùy ý gật gật đầu, cũng không thất vọng, nhìn quanh bốn phía, còn vươn tay ra chạm vào vòng không khí.
Cảm giác này thật sự quá thần kì, giống như người đứng ở đáy nước, vươn tay ra phía trước lại đụng tới mặt nước.
Chu Khải và Ô huynh vui sướng bơi một vòng, lại bơi trở về, cùng với Tiểu Hắc và Hạ Dạ tự động đứng bốn phía xung quanh Hạ Tuy và Giang Húc.
Những thứ tồn tại càng lâu, cho dù là ngọn núi con sông, khó tránh sẽ xuất hiện những vật thể nằm ngoài sức tưởng tượng của con người, Chu Khải ham chơi như vậy, nhưng cũng rất nhát gan, trong hoàn cảnh rất có thể sẽ xuất hiện nguy hiểm thì rất cảnh giác và cẩn thận.
Cảm nhận được bọn Chu Khải trở về khiến Giang Húc trở nên căng thẳng, ít nói hẳng đi, Hạ Tuy biết bệnh cũ sợ quỷ của cô nàng lại tái phát.
Nghĩ nghĩ, Hạ Tuy vẫy tay với Chu Khải, Chu Khải nhảy lại đây.
Nói thật, một con quỷ sắc mặt trắng bệch hai mắt đen ngòm trôi nổi trong nước, tóc tai loạn xạ quần áo quăn queo, quả thật nhìn có chút dọa người.
"Cậu và Ô huynh biến thành hình dạng lúc trước đi, để tránh lát nữa xảy ra tình huống bất ngờ thì phản ứng không kịp."
Chu Khải ngẫm lại cũng đúng, xoay người nói vài câu với Ô huynh, sau đó Giang Húc nhìn thấy hai con quỷ thoạt nhìn rất đáng sợ kia chớp mắt đã không thấy tăm hơi, trong một đám bong bóng khí lại xuất hiện một con cá chuối dài chừng nửa cánh tay.
Hai mắt cá chuối đen bóng, vẫy vẫy cái vây phun ra bong bóng, sau đó vung đuôi linh hoạt bơi qua bơi lại, nhìn còn có vài phần đáng yêu.
Trên lưng cá chuối có một con sao biển màu đen bám vào, sao biển hình như đang nói chuyện, phun ra vài cái bong bóng, nâng một chân lên chọc chọc vào cá chuối, cá chuối liền hướng về một hướng khác bơi đi.
"Bọn họ?"
Giang Húc vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy hình dạng này của Chu Khải và Ô huynh, nhất thời cả kinh, chẳng lẽ quỷ có thể tùy ý biến hình hay sao?
Giang Húc khó tránh liên tưởng miên man, lỡ như sau này những con quỷ mình nhìn thấy đều biến thành chó mèo lang thang ngoài đường, chẳng phải cô sẽ bị lừa hay sao?
Lại nhìn con cá chuối và con sao biển màu đen kia, Giang Húc nhìn thế nào cũng không nhìn ra đó là hai con quỷ.
May mà lời tiếp theo của Hạ Tuy đã trấn an Giang Húc đang tự suy nghĩ rồi dọa mình, “Chu Khải và Ô huynh vốn là quỷ nước, ở trong nước bọn họ có thể hóa thành một hình thái đã chọn từ trước, có điều không thể tùy tiện biến hình, chỉ trong trường hợp bị hoảng sợ hoặc cảm thấy nguy hiểm, trong tiềm thức muốn tự bảo vệ mình thì bọn họ mới biến thành bộ dạng mà họ cho là an toàn nhất."
Hạ Tuy nhìn hai mắt Giang Húc, phát hiện sau khi Chu Khải và Ô huynh thay đổi bộ dạng thì Giang Húc không còn cứng nhắc mất tự nhiên nữa, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Nói thế nào đêm nay cũng là mang Giang Húc đến để thư giãn tinh thần, nếu toàn bộ hành trình cô ấy đều bị bọn Chu Khải dọa cho thần kinh căng thẳng, như vậy thì còn gì thư giãn nữa.
Một đường đi xuống chỗ sâu nhất trong hồ nước, lúc đầu còn có thể dựa vào ánh trăng trên mặt hồ để nhìn thấy đàn cá bơi qua bơi lại, Giang Húc nhìn thấy những con cá đó tò mò bơi lại đây dùng miệng đụng đụng vào bóng không khí, bóng không khí giống như một quả bóng co giãn được, bị chạm vào lại lõm vào trong.
Nhìn thấy cá, suy nghĩ đầu tiên của Giang Húc chính là xinh đẹp, suy nghĩ thứ hai chính là, ừ, ăn có ngon không?
Giang Húc cảm thấy bản thân có phải đã diễn quá mức rồi không, tại sao cô lại có thể là một người không có chút suy nghĩ lãng mạn nào như vậy!
May mà Hạ Tuy có vẻ cũng không phát hiện ra suy nghĩ thật lòng của cô trong lúc cô ngắm bầy cá bơi chung quanh, Giang Húc quyết định bớt bớt lại kỹ thuật diễn của mình, làm cho bản thân mình trở nên “Bình thường” hơn một chút.
Một đường đi xuống, ánh sáng nhàn nhạt cũng biến mất, chung quanh chỉ còn lại ánh sáng huỳnh quang màu trắng mỏng manh từ vòng không khí phát tán ra.
Nhìn ra xa xa, chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn và tay chân lộ ra bên ngoài của Hạ Dạ, bên cạnh nó là một đốm trắng nhỏ nhỏ, chính là Tiểu Hắc đang đạp bốn chân vui vẻ bơi kiểu bơi chó rất kinh điển.
Còn Chu Khải và Ô huynh, cả hai đều đen thui thùi lùi, không nhìn rõ được.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu, giống như bọn họ đang bị giam trong một không gian không đầu không cuối, trên dưới trái phải ba trăm sáu mươi lăm độ, không có trời chẳng có đất, khiến Giang Húc nghĩ tới thế giới thuở hồng hoang còn chưa khai thiên lập địa trong truyền thuyết.
"A Tuy, anh có biết một thứ gọi là hiệu ứng cầu treo không?"
Trong bóng đêm, Giang Húc đột nhiên cất tiếng hỏi một vấn đề kì lạ.
Hạ Tuy suy nghĩ, hình như đã từng nghe qua danh từ này rồi, nhưng lại không rõ ràng nội dung cụ thể, bởi vậy thành thật lắc đầu.
Giang Húc cười một tiếng, quay đầu giương mắt nhìn vào hai mắt Hạ Tuy, "Nếu một đôi nam nữ cùng đi qua một chiếc cầu treo lơ lửng, nếu gặp nhau trong tình huống đó, họ sẽ sinh ra ảo giác rằng cảm giác sợ hãi bất an lo lắng tim đập nhanh là do trái tim rung động, từ đó sinh ra cảm giác đã gặp được tình yêu của đời mình." (Các bạn có thể đọc thêm về hiệu ứng cầu treo tại google, đại ý là nam nữ khi cùng trải qua sự kiện kích thích tim đập nhanh, thì họ sẽ nghĩ đó là tình yêu, cho nên thích ai đừng rủ người ta đi coi phim kinh dị nữa, hãy rủ họ đi tàu lượn siêu tốc nha các cậu)
Hạ Tuy hơi hơi nhíu mày, cho nên Giang Húc nói đến chuyện này, là bởi vì đột nhiên đã nhận ra tình cảm của cô ấy đối với hắn là do lúc đó đối mặt với nguy hiểm nên hướng đến hắn để tìm cảm giác an toàn rồi sinh ra ảo giác hay sao?
Giang Húc lại đột nhiên vươn tay ôm lấy Hạ Tuy, chính là cái ôm vòng qua luôn hai cánh tay của Hạ Tuy, "A em muốn nói là bây giờ em đang có ảo giác cả thế giới chỉ còn lại anh và em, vì thế em lại càng thêm thích anh hơn!"
Hạ Tuy không rõ bây giờ mình nên dùng tâm trạng gì để đối mặt với Giang Húc lúc này, cuối cùng chỉ có thể tràn đầy bất đắc dĩ, trên mặt lại lộ ra một nụ cười nhàng nhạt, “Chờ anh một chút.”
Hạ Tuy nhìn nhìn chung quanh, tìm trong túi quần một lá bùa, kẹp tại ngón trỏ ngón giữa run lên, trong vòng không khí đột nhiên xuất hiện một cơn gió mát.
Giang Húc không biết lí do, sau một lúc lâu, từ trong làn nước tối tăm dưới đáy hồ lại sáng lên những đốm sáng huỳnh quang mờ ảo.
Mới đầu chỉ có một hai đốm, sau đó bắt đầu nhiều lên như sao trời, càng ngày càng nhiều những đốm sáng xuất hiện trong bóng đêm, thật giống như trong không gian u tối lại đột nhiên xuất hiện một đám đom đóm.
Giang Húc đứng ở bên cạnh, không thể không nói giờ này khắc này cô đã bị hình ảnh này làm cho chấn động.
Đến gần mới phát hiện, những cái đó là những sinh vật hình thù kì quái, hoặc là cá nhỏ hoặc là những sinh vật không biết tên như tảo bèo các thứ.
"Những thứ này là cái gì? Vì sao chúng lại đến đây?"
Càng ngày càng có nhiều sinh vật phát sáng xuất hiện, không phải ùa về đây như ong vỡ tổ, mà là từ từ trôi đến, cũng sẽ không tạo cho người ta cảm giác nguy hiểm.
Hạ Tuy cụp mắt nhìn Giang Húc, "Yên tâm, chúng nó đều là bị bùa hấp dẫn đến đây, vạn vật trên thế gian không thể rời khỏi khí, tồn tại càng lâu lại càng nhạy cảm với khí, mấy thứ này nhìn thì nhỏ, chứ thật ra tuổi của bọn chúng còn lớn hơn chúng ta rất nhiều."
Vốn dĩ Hạ Tuy nhìn thấy hồ Hám Sơn không có khí dơ bẩn, trước đó Tiểu Hắc còn nói nước trong hồ uống rất ngon, cho nên mới suy đoán dưới đáy hồ có những thứ này, thử một lần không ngờ lại có thể đưa đến nhiều như vậy.
Giống như những ngọn đèn dầu đang bay trên không trung, toàn bộ không gian như rộng thêm ra, thoạt nhìn quả thật rung động lòng người.
Giang Húc chắp hai tay ra sau ngửa đầu nhìn một lúc lâu, cười quay đầu liếc nhìn Hạ Tuy, “Hạ Tuy, em lại càng thích anh hơn rồi.”
Lần này gọi thẳng tên của Hạ Tuy, bộ dạng vô cùng nghiêm túc.
Hạ Tuy bị ánh mắt của cô ấy nhìn đến trái tim lệch nhịp, né tránh ánh mắt cô ấy chỉ cho rằng cô ấy đang nói mê sảng, “Đáy hồ này còn rất sâu, chúng ta đi xuống hơn mười lăm phút rồi vẫn còn chưa đến đáy hồ.”
Đáy hồ Hám Sơn đại khái giống hình một cái phễu, phía trên rộng, càng xuống dưới càng thu hẹp, ở nơi đáy hồ thu hẹp lại thỉnh thoảng còn có xoáy nước, dưới đó chắc là cửa thông với con sông ngầm.
Cửa thông với sông ngầm có độ rộng vừa một người trưởng thành đứng thẳng đi vào, xoáy nước được hình thành đương nhiên có lực hút không thể coi thường.
May mắn Hạ Tuy và Giang Húc có Tị thủy châu, nên lực kéo của dòng nước cũng bị ngăn cách bên ngoài.
Nói đến cũng lạ, dưới lực hút mạnh mẽ như vậy, thế mà từng đàn cá trắng bạc cứ từ đó nhảy ra, cũng không biết vì sao.
Tiểu Hắc đạp nước bơi qua há mồm đón lấy mấy con cá trắng bạc, tơ máu từ khóe miệng nháy mắt hòa tàn vào nước, phỏng chừng cảm thấy mùi vị này chẳng ra làm sao, Tiểu Hắc le lưỡi uống mấy ngụm nước, lúc này mới quẩy đuôi đạp nước đuổi theo.
Bóng khí đi xuống rất nhanh, lại thêm ba mươi phút nữa, những sinh vật huỳnh quang Hạ Tuy dùng bùa hấp dẫn lại đây đã dần dần tản đi, nhưng bóng tối đã trôi qua rồi, Giang Húc từ chỗ cao cúi đầu nhìn xuống, nhất thời nói không nên lời.
Chỉ thấy đáy hồ cứ như vậy xuất hiện trước mắt bọn họ, có đủ loại động thực vật tản ra sắc thái huyễn hoặc, trên tảng đá mọc đầy những loài thực vật kì quái, những thực vật đó có thể hấp dẫn các loại cá đủ mọi màu sắc, thỉnh thoảng lại có những con cá có ánh huỳnh quang trên vây hoặc trên mang bơi xuyên qua đó.
Đây là vùng nước tối tăm và tĩnh lặng nhất, từ trên nhìn xuống, khiến cho người ta có cảm giác đứng trên không trung nhìn xuống một rừng cây phía dưới..
Giang Húc kéo chặt cánh tay Hạ Tuy, tuy rằng biết bọn họ còn ở trong nước, nhưng lại có cảm giác giây tiếp theo sẽ rơi xuống.
"Nơi này chính là đáy hồ?"
Tiểu Hắc và Hạ Dạ đã đi xuống rừng cây, Chu Khải hóa thành cá chuối cũng quẫy đuôi mang theo con sao biển màu đen nhảy ra ngoài, một lát sau trong đám rong rêu đột nhiên bị chấn động, cả đàn cá nhỏ túa ra khắp nơi, tiếp đến lại cố ý đi hù dọa những con cá phát sáng, để chúng ta dồn dập biến ảo các màu sắc để dọa lui “kẻ địch”, chơi vui quên trời quên đất.
Bọn này có quỷ, cũng có “Nhân viên công vụ” của địa phủ, đương nhiên không sợ những mối nguy hiểm tiềm tàng chi cả.
Hạ Tuy không phát hiện nguồi nước từ đâu, nhưng cũng không muốn truy tận cùng, nếu hồ nước này đã tồn tại nhiều năm như vậy, cũng không có thứ gì gây ra tai họa ngầm, vậy thì cũng đâu cần truy tìm nguồn gốc làm chi.
Giang Húc cũng không có ý tưởng gì khác, sau khi thích ứng được thì ngồi xếp bằng tại chỗ, sau đó túm túm ống quần của Hạ Tuy, ngửa đầu cười tỏ ý bảo Hạ Tuy cùng ngồi xuống với cô ấy.
"Thế giới này thật lớn, Hám Sơn ở ngay gần thành phố Hải của chúng ta, em cũng đã đến rất nhiều lần, nhưng đây là lần đâu tiên biết được nó còn có một bộ mặt xinh đẹp tráng lệ như vậy."
Mở rộng tầm mắt quả thật có ảnh hưởng rất lớn đốn với một người, ít nhất đối với người tự nhận kiến thức khá rộng như Giang Húc, lúc này trong lòng cũng khó mà bình tĩnh lại được.
Ngẫm lại hơn hai mươi năm nay cô đều đem toàn bộ tinh thần sức lực tập trung cho công việc, có thể dự đoán được, cô vô cùng chắc chắn trong tương lai bản thân sẽ phát huy tập đoàn Húc Dương ngày càng tốt hơn, vươn tầm quốc tế, đến đấu trường thế giới.
Mà bây giờ tuy rằng cô cũng vẫn có lý tưởng như lúc trước, nhưng không muốn vội vàng như trước nữa, chỉ hận không thể dùng mọi sức lực của cả đời để cống hiến vào đó.
Thì ra thế giới thật sự rất rộng lớn, những thứ tốt đẹp để người ta ngắm nhìn, để hưởng thụ còn có rất nhiều, rất nhiều.
Hạ Tuy không nói gì, chỉ yên lặng ngồi xuống bên cạnh Giang Húc.
Giang Húc cũng không cần hắn nói gì, bản thân tự mình nói rất nhiều điều, nói từ lúc còn nhỏ cô nhận được món quà sinh nhật đầu tiên là một cô gấu bông, nói rằng cô đã không còn nhớ rõ cha mẹ nữa, nói đến chuyện lúc học tiểu học lần đầu tiên cô được làm đại diện cho học sinh đứng dưới quốc kỳ phát biểu.
Tóm lại không có sắp xếp gì, nghĩ gì nói đó, đến cuối cùng, Giang Húc cũng không biết bản thân đã nói gì, chỉ cảm thấy mí mắt nặng trĩu, sau đó bên cạnh còn có người đàn ông cô thích, vì thế cô cứ yên tâm nghiêng người qua một bên, tựa vào người đó gần hơn.
Tuy rằng không thể dựa vào bờ vai của người đó, nhưng cái trán tựa vào cánh tay của hắn, vẫn có cảm giác rất vững vàng, rất an toàn.
Giang Húc mở mắt ra, đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Tối qua Hạ Tuy yên lặng ngồi với cô rất lâu, hình như bốn năm tiếng đồng hồ, tóm lại lúc Hạ Tuy ôm Giang Húc từ dưới nước lên bờ thì trời đã sắp sáng, ở chân trời chỉ còn một ngôi sao lấp lánh.
Giang Húc và Hạ Tuy mượn cớ đi dạo để rời khỏi chỗ cắm trại, tuy rằng lúc đến giờ ngủ hai người còn chưa trở về, nhưng bọn người Giang lão gia cũng không lo lắng.
Nói một câu không dễ nghe, thay vì lo lắng cháu gái bị người ta chiếm tiện nghi, Giang lão gia lại càng lo lắng cháu gái tìm cơ hội sàm sỡ Hạ Tuy.
Tề lão gia cũng không muốn nói nhiều, ông ấy không rõ Hạ Tuy có bản lĩnh gì, nhưng ông tin tưởng dự tính của Giang Húc.
Còn ông Tưởng? Ha, không vui vẻ đến muốn đốt pháo chúc mừng đã tốt lắm rồi.
Lý Hải Sinh và già Lý đã quen với việc Hạ Tuy đột nhiên mất tích, lại nhìn bọn Tiểu Hắc với Hạ Dạ không ở đây, biết khẳng định là có chuyện gì đó, hai ông cháu cũng yên tâm nói chuyện cùng bọn người Giang lão gia một chút, sau đó từng người quay về lều hoặc về phòng trên xe nghỉ ngơi.
Hạ Tuy cũng không nghĩ tới Giang Húc lại có thể ngủ say như chết, một đường ôm trở về đến sau khi bỏ Giang Húc vào lều của cô ấy, Giang Húc lăn một cái trực tiếp ôm mền tiếp tục ngủ, ngược lại Hạ Tuy đến bên đống lửa khoanh chân ngồi, mãi đến buổi sáng mặt trời sắp mọc, Lý Hải Sinh mới đi ra cùng hắn luyện tập buổi sáng.
Tối hôm qua lúc Hạ Tuy về hai người vệ sĩ có phát hiện ra, có điều hai người cũng không hỏi nhiều, chức trách của hai người chính là bảo vệ sự an toàn của họ.
Vốn dĩ định xế chiều hôm nay trở về, có điều Giang Húc vừa nếm được thức ăn ngon từ hồ Hám Sơn, đương nhiên tiếc nuối không muốn rời đi như vậy, buổi sáng đi cùng Hạ Tuy đến rừng cây gần đó tìm rau dại và các loại nấm, còn có Tiểu Hắc và Hạ Dạ đi bắt gà rừng, làm một món canh gà nấu nấm dân dã.
Lại nói đến mấy con cá suối trong hồ Hám Sơn khó câu vô cùng kia, hoặc là chiên hoặc là nướng trên phiến đá, làm một bữa tiệc đầy những món ăn dân dã nhưng ngon đến nỗi ai cũng luyến tiếc không muốn về.
Bọn người Giang lão gia thương lượng một chút, quyết định ở thêm một buổi tối.
Ba ông lão đã lén lút thì thầm với nhau, ngoại trừ luyến tiếc đồ ăn ngon, họ còn nhìn ra được tình cảm của Giang Húc và Hạ Tuy hình như có tiến triển.
Giang lão gia tuy rằng hẹn Hạ Tuy đến câu cá, nhưng cũng muốn giúp Giang Húc, có điều không miễn cưỡng, cảm thấy người trẻ tuổi thì cần phải tự phấn đấu trong chuyện tình cảm của bản thân mình.
Bây giờ ông cũng không nhúng tay vào, chỉ là ở lại thêm một ngày để hai người trẻ tuổi lại càng có thêm cơ hội tìm hiểu lẫn nhau, dù sao bọn họ nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, ngủ rồi thức dậy câu cá hay tản bộ, ngày trôi qua thật đẹp vô cùng.
Tối hôm sau Giang Húc cũng không muốn tách riêng đi với Hạ Tuy nữa, hai người đứng ở chỗ bếp than cùng nướng thịt, đột nhiên bên trái vang lên tiếng ầm ầm chấn động, Giang húc nhíu mày, quay đầu nhìn thoáng qua chỗ cắm trại xa xa phía bên trái.
Những người mà bọn Hạ Tuy gặp lúc đến đây câu cá buổi sáng nay họ đã về rồi, sau đó buổi chiều lại có một đám người trẻ tuổi đến, tối đến bọn họ trang trí đèn đuốc màu sắc rực rõ, lúc này lại bậc loa công suất lớn, tiếng nhạc ầm ầm ca hát rất tưng bừng, một đám người trẻ tuổi hò hét nhảy nhót, tựa hồ là đang chuẩn bị làm một party ngoài trời?
Bọn người Giang lão gia bị âm thanh bất thình lình này làm giật mình xém đánh rơi tách trà, nhất nhất quay đầu nhìn qua, ai nấy đều nhíu mày.
"Gọi điện thoại cho nhân viên bảo vệ rừng đi."
Tề lão gia không thích ồn ào, cau mày nhìn Lão Lục dặn dò.
Lão Lục gật đầu, đi sang bên cạnh gọi vài cuộc điện thoại.
Nhân viên bảo vệ rừng rất nhanh đã tới, dù sao văn phòng kiêm ký túc xá của bọn họ ở ngay tại sườn núi, rất nhanh đã lái xe lên, lập tức đi tới bên những người trẻ tuổi kia.
Có tiếng ồn ào nhốn nhào, rất nhanh loa công suất lớn đã bị nhân viên kiểm lâm tịch thu, đèn nê ông rực rỡ màu sắc cũng bị yêu cầu giảm bớt độ sáng.
Nhóm trưởng của những người trẻ tuổi kia thử dùng quyền thế trấn áp người khác, nhân viên Kiểm lâm lại càng không sợ, bọn họ đâu có sợ công tử của phó thị trưởng hay là cậu ấm của tập đoàn Tiểu Khai, người gọi điện bảo bọn họ xử lí những chuyện này, bất luận là địa vị xã hội hay thế lực gia tộc đều cao họ bọn họ rất nhiều.
"Sao, thật mất hứng!"
"Uy! Tôi còn phải phát sóng trực tiếp, thật mất mặt!"
"Nhất định là có người gọi điện thoại, bằng không bọn họ ở chỗ sườn núi, làm sao có thể biết?"
Mọi người trong lều trại giận dữ mắng chửi, nhất là người tổ chức buổi party đặc biệt này, người bị nhân viên Kiểm lâm cho xem vẻ mặt “Chắc tôi quan tâm cha cậu là ai”, Chu Xá của tập đoàn Tiểu Khai và Trần Minh con trai của phó thị trưởng sắc mặt hầm hầm đi qua đi lại, hai người vừa nhỏ giọng trò chuyện vừa nhìn trái nhìn phải, cuối cùng tầm mắt dừng lại chỗ cắm trại có vẻ vô cùng yên tĩnh của bọn người Hạ Tuy.
"Nhất định là bọn người bên kai, có đến bốn lão già, nhất định ghét ồn ào."
"Chính là bên kia, lúc Trần Trần ngắm sao thuận thế nhìn qua bên đó, nhìn thấy người cao lớn vừa rồi cầm di động gọi điện thoại, chẳng bao lâu nhân viên kiểm lâm đã tới, ngoài bọn họ ra còn có thể là ai?"
"Khốn kiếp, vừa rồi phát sóng trực tiếp ít nhất cũng có bảy, tám người nổi tiếng, nhiều fan như vậy, hại chúng ta thật mất mặt, nói không chừng ngày mai còn lên hot search nữa..."
Tác giả có lời muốn nói:
Giang tổng: Nè, anh làm trò lãng mạn cho em xem đúng không?
Hạ trưởng phòng: ...
làm người, không nên suy nghĩ quá nhiều .