Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạ Tuy rất khó tưởng tượng có một ngày bản thân mình sẽ được cùng một cô nương xinh đẹp trẻ tuổi có thể hài hòa thân thiện đi dạo trên thảm cỏ bên bờ hồ.
Tuy rằng mặt trời đã lên cao, nhưng trên tay Hạ Tuy có đeo vòng âm ngọc được ngâm trong nước suối Hoàng tuyền, cho dù trong ngày nóng bức cũng có thể cảm nhận được sự mát mẻ.
Bước chậm rãi dưới mặt trời, lại giống như đang ngâm mình ở đáy nước từ từ cảm nhận hơi ấm mặt trời, có cơn gió từ nhiên từ bờ hồ thổi tới, mang theo mùi hương thoang thoảng trên cơ thể Giang Húc.
Bước chân Hạ Tuy hơi khựng lại, sau đó lại bước tiếp như bình thường.
Giang Húc cười vén mấy sợi tóc bị gió thổi dính vào môi ra sau tai, nhưng vừa vén tóc lên gió lại thổi tới, tóc lòa xòa trên má cô ấy.
Giang Húc lúc không trang điểm tuy rằng không rực rỡ như vậy, nhưng lại có cảm giác thân thiết như cô em nhà hàng xóm.
Tóc của Giang Húc toàn bộ được búi ra phía sau, không để tóc mái, lộ ra cái trán no đủ, tuy khuôn mặt không phải vừa nhìn là nhớ mãi không quên, nhưng càng xem càng thấy ưa nhìn, rất hợp với khí chất của cô ấy.
"A, đã lâu chưa từng được thả lỏng như vậy, đương nhiên, nếu không có anh ở đây, tôi chắc chắn sẽ không tới, anh không biết đâu, mùa hè thời tiết nóng bức không nói, còn có ruồi muỗi các loại, mùa xuân mùa thu còn tốt, chỉ là một mùa thì có chuột với rắn, một mùa lại có gió núi, đâu có được tự tại như bây giờ."
Đây là những lời thật lòng, tuy rằng ngắm phong cảnh thiên nhiên sẽ khiến người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái, nhưng nếu ở nơi đó quá lâu thì sẽ rất là khó chịu.
Hạ Tuy cúi đầu bật cười, không thể không thừa nhận Giang Húc là một người không có chút lãng mạn nào, nhưng trong hiện thực con người cô ấy lại rất thú vị.
"Nếu cô thích, tôi có thể cho cô mấy hạt châu, có điều thể chất của cô dễ nhìn thấy quỷ, nếu đeo ngọc mang thuộc tính âm, chỉ sợ cô thật sự sẽ trở thành đối tượng yêu thích của đám quỷ mất."
Giang Húc mím môi cười ngước mắt nhìn Hạ Tuy, trong lòng lóe lên suy nghĩ, nhìn chung quanh không có ai, Giang Húc chuyển đề tài, “Nói thật, A Tuy, lúc trước anh kết hôn với tôi, là anh đang giả vờ hay thật sự như vậy?”
Hạ Tuy không nghĩ tới Giang Húc sẽ đột nhiên nhắc tới chuyện này, ngẫm nghĩ, cuối cùng không lừa cô ấy, "Lúc đó thần trí của tôi còn bị người ta làm u mê, thân thể cũng bị uế khí làm tắt nghẽn, có rất nhiều chuyện bị người ta che giấu nên không nhìn rõ được chuyện gì cả.
Lúc trước gây tổn thương cho cô, tôi cảm thấy rất có lỗi."
Chuyển thế đầu thai thì vẫn là bản thân Hạ Tuy, nói đến cùng, thân phận bây giờ của Hạ Tuy, bản thân chính là kiếp sau của hắn.
Nói một cách khác, Hạ Tuy bây giờ không thể nói hoàn toàn là Huyền Nhất đạo trưởng ở cổ đại nữa, cũng không phải hoàn toàn là kiếp sau của Hạ Tuy, mà là kết hợp của hai người.
Thần trí thuộc về Huyền Nhất đạo lại mạnh hơn, cho nên chiếm thế chủ đạo là hắn.
Nếu là những chuyện bản thân mình làm, lúc cần giải thích thì vẫn nên nói rõ ràng.
Giang Húc cười lắc đầu, "Khi đó có chút tức giận, có điều lần đó hai chúng ta kết hôn chính là xuất phát từ lợi ích của hai nhà, ông nội còn khuyên tôi kết hôn rồi thì hãy sống với anh thật tốt.
Vấn đề này tôi đã từng cân nhắc, có điều sau đó phát hiện ra anh có người trong lòng, nên không suy nghĩ nữa."
Hạ Tuy dừng bước lại, xoay người đối mặt với Giang Húc nghiêm túc nói một tiếng "Xin lỗi."
Giang Húc che cằm mỉm cười, hai tay để trước bụng, xoay người về phía Hạ Tuy ngước mắt nhìn chăm chú, "Anh đã như vậy, tôi cũng có lời giải thích vì lúc trước đã tính kế anh, xin lỗi A Tuy."
Hạ Tuy cảm thấy cảnh tượng này có chút buồn cười, nhưng cũng không rõ buồn cười chỗ nào, bởi vậy chỉ mỉm cười làm như đã xóa bỏ mọi thù oán, “Nếu như vậy, sau này giữa tôi và cô không còn tồn tại chuyện ai có lỗi với ai nữa”
Giang Húc nghiêng đầu ra vẻ trầm ngâm, "Ừm.
.
." Một tiếng, "Nhưng mà hình như tôi lại làm chuyện có lỗi với anh rồi.”
Hạ Tuy nhướng mày, thần sắc kinh ngạc không thể che giấu được.
Giang Húc hiếm khi nhắn nhó mặt mày, nhúng nhúng vai, sau đó lật lật hai bàn tay, "Em nói ra anh đừng cảm thấy có gì áp lực, những chuyện tình cảm này em với anh đều hiểu rõ, không phải là chuyện lí trí có thể kiểm soát được."
Cảm thấy đã làm tốt bước đệm, Giang Húc hơi hơi nhíu mày ngước mắt, đôi mắt dưới ánh mặt trời trông có vẻ mang một màu xám nhạt trói chặt ánh mắt của Hạ Tuy, “Em phát hiện em thích anh rồi, muốn một lần nữa cùng anh xây dựng gia đình, con người của em, thích là thích, không thích chính là không thích, sẽ không ép buộc bản thân mình, đương nhiên em cũng không muốn dùng những tình cảm khác hoặc là ân huệ gì đó ép buộc anh.
Cho nên, anh có thể nghiêm túc suy xét xem có muốn bắt đầu một mối quan hệ với em không?”
Hạ Tuy làm thế nào cũng không nghĩ đến Giang
.