Bảy năm sau, Minh Nguyệt Đông cung
Thiên Đào cảm thấy cơ thể mình như được bao bọc trong một làn hơi ấm dễ chịu, hương trầm nhàn nhạt thật khiến tâm hồn nhẹ nhàng thư thái.
Thiếu niên mở mắt, nhìn thấy đầu tiên, chính là gương mặt quen thuộc của Lãnh Nguyệt, nét mặt xem ra là đang vô cùng lo lắng.
_ Tiểu Đào nhi! Ngươi tỉnh!
Nam tử đột nhiên ôm chầm lấy cậu, cơ thể siết sao bị ghìm chặt vào vòng tay rắn chắc kia, vô phương vùng vẫy.
_ Nguyệt…?
Nhận thấy giọng nói của mình thật yếu ớt, lại mơ mơ hồ hồ cảm nhận…Khóe mi tự lúc nào đã ướt át đến vậy.
_ Ngươi làm ta lo quá! Đột nhiên bất tỉnh ba ngày ba đêm như vậy…
Siết sao ôm chầm lấy thân thể của thiếu niên, dễ dàng nhận thấy người kia đang không ngừng run rẫy….
_ Nguyệt…Nguyệt…Nguyệt…
Thiếu niên đột nhiên chỉ gọi tên nam tử, cũng siết sao ôm chầm lấy y.
_ Thật may mắn, ta đã tìm ra ngươi…Nguyệt…
Giấc mơ kia, chính là ký ức trước đây của cậu. Một cơn đau lại nhói lên nơi sâu thẳm linh hồn. Nhìn Nguyệt đang vì cậu mà lo lắng, vì cậu mà yêu thương, Thiên Đào nhất thời ngơ ngẩn.
Bảy năm trước, cậu thật sự đã chết.
Dưới tay chính Phụ vương của mình, cậu đã bị giết chết.
_ Tiểu Đào nhi? Sao ngươi lai khóc a! Ta hảo đau lòng đau lòng!
Không hiểu chuyện gì đã xảy ra với thiếu niên, Lãnh NGuyệt chỉ có thể lặng lẽ ôm chặt thiếu niên vào lòng mà dỗ dành an ủi.
Thiên Đào là đã nhớ ra tất cả…Chỉ còn một chút khuất mắt..nhưng có lẽ cũng sẽ sớm tìm ra mà thôi…
……………………………….
Trung thu, sinh thần của Đương kim Minh Nguyệt quốc Thái tử Lãnh NGuyệt.
Hoàng cung nhộn nhịp được trang hoàng lộng lẫy, yến tiệc linh đình được mở ra nhằm chúc mừng Lãnh Nguyệt, cũng như chào đón sứ thần của các nước chư hầu. Năm nay sứ thần đặc biệt đông đủ. Tuy nhiên, họ đến không phải chỉ để chúc mừng sinh thần của Lãnh Nguyệt, mà đa số là để thăm dò Minh Nguyệt quốc Tuệ vương, người vẫn tự xưng mình là Đào Quân, kẻ được đồn đại là thiên tiên giáng thế, kẻ có thể điều khiển được Bách quỷ Dạ hành.
Yến tiệc linh đình là vậy, duy hàng trăm ánh mắt lại luôn chăm chú hướng về thân ảnh đang lặng lẽ ngồi kế Minh nguyệt quốc Thái tử kia. Người nọ một thân trường bào bạch sắc thêu giao long thanh nhã, đai lưng bạch ngọc làm nổi bật thắt lưng thon gọn mềm dẻo, bạch phát như ánh nguyệt cài một món trang sức bằng bạc tinh xảo xinh đẹp xõa hờ bên vai, dáng người mảnh mai lại toát ra loại khí thế cao quý đến ngạt thở. Duy khuôn mặt luôn khiến vạn người tò mò lại được che đậy cẩn thận sau một chiếc mặt nạ bán nguyệt, chỉ để lộ ra đôi mắt như ngọc màu tím nhạt, cùng đôi môi anh đào căn mộng.
Chỉ một phần nhỏ kia cũng đủ để chứng minh dung nhan được ẩn dấu có biết bao nhiêu mỹ lệ. Không ít vương công quý tộc cũng như sứ thần các nước phải ngẩn ngơ mà chìm vào ảo mộng, thật sự muốn tháo ra chiếc mặt nạ kia, thật sự muốn đem người kia ôm vào lòng, thật sự muốn người kia sẽ chỉ là của riêng mình. Xong những xúc cảm đen tối ấy đều được thu liễm lại mà che giấu sau những nụ cười cùng lời chào lễ độ, chẳng ai lại muốn trực tiếp đối đầu với Minh Nguyệt quốc Thái tử cả.
Trong hàng trăm ánh mắt mê đắm kia, duy chỉ có một nhãn thần là không mang chút sắc dục nào mà nhìn Thiên Đào. Nhãn thần kia thâm sâu tựa u đàm, trầm lặng sâu lắng đến đáng sợ, chỉ lặng lẽ quan sát rồi đánh giá Thiên Đào. Đôi mắt ấy thuộc về một nam nhân anh tuấn uy nghi, không ai khác chính là Sở Thiên quốc Hoàng đế – Sở Hoàng.
Như nhận ra ánh mắt kia, tử mâu như ngọc ôn nhuận thoáng liếc nhìn về phía nam nhân, tâm chợt chấn động.
Kia chính là người xuất hiện trong ký ức của cậu. Thái tử ca ca…
Như nhận ra sự thất thố đột ngột của Thiên Đào, Lãnh Nguyệt lo lắng nhìn ái nhân. Từ ngày người kia đột ngột ngất xỉu bất tỉnh ba ngày ba đêm đến nay, trong tâm của Lãnh Nguyệt luôn dâng lên một cảm xúc bất an khó nói nên lời. Y chỉ có thể ra sức bảo vệ người kia, ra sức mà yêu thương bảo bọc. Cho dù có phải mất đi tất cả.
_ Đào nhi? Ngươi không khỏe sao?
Thiên Đào thoáng ngẩn người, sau lại khẽ lắc đầu mà cười với Lãnh Nguyệt.
_ Ta không sao.
Sau đó nhạc nổi lên, các vũ cơ bắt đầu bước lên hoa đài, uyển chuyển vũ nên những bước nhảy mềm mại xinh đẹp, cắt ngang mọi ánh nhìn hướng đến Thiên Đào.
Tuy vậy, Sở Hoàng vẫn không hề dời đi nhãn thần của y. Hoàng đế của Sở Thiên quốc vốn nổi tiếng không ham mê sắc dục, trong nhiều năm qua vị trí Sở Thiên Hoàng hậu vẫn luôn bị bỏ trống, phần là để giữ lấy sự cân bằng thế lực chốn hậu cung,phần cũng vì chưa có nữ nhân nào y cho là xứng đáng nắm giữ Phượng ấn.
Nhưng lúc này y mãi vẫn không hề rời mắt khỏi nhân ảnh của người kia. Đôi tử mâu kia trong vắt như bảo ngọc, mái tóc kia như ánh trăng kỳ ảo, làn da kia trắng tựa tuyết ngọc, đôi môi anh đào đỏ mộng gợi tình, dáng người mảnh mai thanh tao cao quý đến lạ. Xong cái mỹ lệ của người kia lại không phải điều thu hút nam nhân.
Mà là khí tức…mà là mùi hương của người kia…
Hương hoa anh đào.
Mùi hương của Thiên Đào, người y yêu.
_ Hoàng thượng, nếu người cứ nhìn mãi vị Tuệ vương kia, e rằng không hay cho lắm.
Thuộc hạ thân tín nhất của Sở Hoàng thầm nhắc nhở, sau vẫn là cười khẽ nhìn thoáng qua thân ảnh của thiếu niên.
_ Lai lịch của người kia, đã điều tra kỹ?- Sở Hoàng chẳng quan tâm vào lời nhắc nhở, nhãn thần vẫn không rời nhất cử nhất động của người kia. Đến cả dáng điệu lúc cười nói, lúc dùng thiện…Tại sao lại có thể…giống đến như vậy?
_ Hoàng thượng, lai lịch người này không rõ ràng, chỉ biết người này đã cứu Minh Nguyệt Thái tử, lại có tư tình ái muội với Thái tử Lãnh Nguyệt, không nói ra tên họ, chỉ tự xưng là Đào quân.
Sở Hoàng khẽ nhíu mày. Cứu Lãnh Nguyệt? Vậy chẳng phải người kia cũng xuất thân từ Sở Thiên quốc của y sao?
Chỉ cần tháo dỡ chiếc mặt nạ kia xuống…
Thiên Đào cảm thấy nhãn thần của nam nhân càng lúc càng mãnh liệt, thật khiến người khác khó chịu. Cậu là không muốn người kia thật sự nhận ra thân phận của mình…Toàn tâm toàn ý lờ hẳn ánh mắt của y, bắt đầu chăm chú nhìn điệu vũ xinh đẹp của các vũ cơ, quên đi mọi thứ.
Sau đó, các sứ thần bắt đầu dâng lên lễ vật, vô số vật trân quý, kể cả các thần vật cổ xưa cũng được dâng lên vô cùng xa hoa. Lại đến khi lễ vật của Thiên Đào được dâng lên, không khí xung quanh bỗng trở nên kỳ lạ.
Chung quy trong chiếc khay vàng tinh xảo, lại chỉ có một cây sáo bạch ngọc giản đơn. Thân sáo trong suốt, lại tỏa ra một loại khí thế kỳ ảo mà âm lãnh.
_ Cây Băng tiêu này, từ lúc này sẽ thuộc về Điện hạ.
Cả cung điện thoáng trầm mặc. Không ít người không hiểu được, lại tỏ ra khinh thường. Xong sắc mặt của Minh nguyệt đế hậu lại trở nên nôn nóng, còn Lãnh Nguyệt thì đích thị là kinh ngạc. Còn có một người cũng mang tâm tình phức tạp không kém. Là Sở Hoàng.
Y biết, vật kia chính là, vật đại diện cho Ám đế.
Là di vật cuối cùng của Vệ vương.
Là lệnh bài có thể thao túng Bách quỷ.
Một loại ý nghĩ như dần được hình thành trong lòng Sở Hoàng.
Thiên Đào nhận ra ánh mắt cùng sự nghi ngờ của người kia, bất an trong lòng lại càng dâng cao. Xong ngay sau đó xảy ra một việc, đã dời đi lực chú ý của Thiên Đào. Quỳnh Hoa hoàng hậu xưa nay kiệm lời ít nói, nay lại nhẹ nhàng lên tiếng vàng ngọc giữa yến tiệc.
_ Thái tử, Bổn cung cũng có một lễ vật tặng ngươi, đây vừa là tâm ý, cũng là tâm nguyện của bổn cung dành cho ngươi.
Hoàng hậu khẽ vỗ tay, một thân ảnh dần bước lên hoa đài tráng lệ giữa hồ nước. Không gian đột nhiên im lặng hẳn, chỉ còn có tiếng chuông ngân treo trên chân của vũ cơ theo từng cử động mà khẽ réo rắc ngân vang. Cả không gian như trầm lắng hẳn lại, duy dung nhan diễm lệ của thiếu nữ là nổi bậc hơn tất thẩy. Bạch phát tử mâu, da trắng như ngọc, môi đỏ như son, mắt phượng liêu nhân khẽ liếc nhìn về phía Lãnh Nguyệt, tiếu ý thoáng qua như thủy, lại mang bao nhiêu phong tình mê đắm.
Xung quanh vang lên không ít tiếng hít khí.
Thiếu nữ bắt đầu di chuyển theo từng điệu vũ mê hoặc, thắt lưng dẻo dai thoáng lay động những chiếc lắc tinh xảo, tóc tỏa ra như lụa uyển chuyển theo từng cử động của nàng. Ánh trăng trên cao lại như được dáng hình mê hoặc kia thu hút, khiến nàng càng như đang tỏa sáng tựa vì tinh tú trên trời.
Tuyệt sắc mỹ nhân, hoa nhường nguyệt thẹn.
_ Nàng là Thánh nữ ba trăm năm mới xuất hiện một lần của NGuyệt tộc, gọi là Nguyệt Hậu, cũng chính là Thái tử phi mà Bổn cung cùng Hoàng thượng phải hao tổn không biết bao nhiêu tâm sức mới tìm được cho ngươi.
Nhìn thân ảnh mỹ lệ kia khiêu lên từng điệu vũ ảo diệu như tiên khúc, tâm trí của Thiên Đào thoáng loạn. Bạch phát tử mâu thế kia thật giống cậu, xong dung mạo mỹ lệ như nữ thần lại như tỏa ra một sức mê hoặc kỳ lạ. Thiếu niên cảm thấy trong lòng cực khó chịu, nữ nhân kia sẽ trở thành Thái tử phi của NGuyệt sao? Lại bắt gặp ánh mắt mê say của Lãnh Nguyệt đối cái mỹ nhân đang khiêu vũ kia, mắt tuyệt không có chớp lấy một lần. Không biết tại sao Thiên Đào lại đột ngột nổi giận. Thiếu niên hừ lạnh, tức giận ly khai buổi yến tiệc kia, không buồn quay đầu nhìn lại.